Mắt Trương Linh đẫm lệ, cô nắm chặt tay Vệ Huy: “Vệ Huy, Yến Chi...”
Sự hoảng hốt và đau đớn rõ ràng trong tiếng thét ban nãy của Quân Hạo Kiện truyền tới trái tim của từng người có mặt ở đây. Trong lòng ai cũng lo lắng.
Cửa phòng sinh được mở, ý tá ôm đứa trẻ ra ngoài.
Hoàng Minh Dạ đi tới: “Em gái tôi sao rồi?”
“Sản phụ mất quá nhiều máu, hiện tại đã hôn mê, đang được cấp cứu. Tình trạng của đứa bé cũng không tốt lắm, phải đưa vào lồng giữ ấm.”
Vũ Ân Nguyệt vừa xốc được chút sức lực, nghe thấy lời này, cả người liền mềm nhũn ngã xuống đất.
Hoàng Minh Dạ không có thời gian để ý tới mẹ mình, anh đi theo bác sĩ để xem tình hình đứa bé. Tuy những bác sĩ này đều đáng tin cậy nhưng đề phòng là không thừa.
Trong phòng sinh, Quân Hạo Kiện nắm chặt tay cô không buông. Nhìn đôi mắt cô nhắm nghiền, anh đau lòng đến hít thở cũng khó khăn: “Yến Chi!” Anh gọi tên cô, nhưng không được đáp lại.
“Bác sĩ, không cầm được máu.” Y tá hộ sinh lo lắng.
Bác sĩ nghiêm mặt nhìn những con số không ngừng tụt xuống trên thiết bị, trầm giọng nói: “Chuẩn bị cấp cứu.”
“Anh Quân, mời anh tránh qua một bên, đừng cản trở việc cấp cứu.” Bác sĩ nói rất không khách sáo.
Quân Hạo Kiện bị đẩy sang một bên, nhưng đôi mắt vẫn gắt gao nhìn Hoàng Yến Chi.
Bên tai là giọng của bác sĩ và y tá, nhưng anh đã không nghe thấy gì nữa. Hoàng Yến Chi, em không thể có chuyện gì được. Nếu em làm sao thì anh cũng không sống nổi.
Từng túi máu được truyền bổ sung vào cơ thể Hoàng Yến Chi, nhưng sắc mặt cô càng lúc càng nhợt nhạt.
Trong ba mươi hai năm cuộc đời, Quân Hạo Kiện chưa bao giờ trải qua nỗi sợ hãi như vậy. Ngay cả khi bản thân bị thương nặng suýt mất mạng, anh cũng chưa từng sợ hại như bây giờ.
Đôi tay buông thõng hai bên hông khẽ run rẩy. Nếu trên trời có thần linh, thì ngay lúc này anh nhất định thành kính cầu nguyện.
Khi Hoàng Quang Nghị tới bệnh viện thì nhìn thấy vợ mình đang đờ đẫn dựa vào người Hạ Yên Nhi, vẻ mặt hai ông cụ đang vô cùng lo lắng, Hoàng Minh Dạ và Quân Hạo Kiện không ở đây.
Trương Linh ngồi một bên lặng lẽ khóc.
Hoàng Quang Nghị chỉ có thể hỏi Vệ Huy. Nhưng anh cũng không rõ tình hình cụ thể, chỉ biết Hoàng Yến Chi khó sinh, mất rất nhiều máu. Tuy đứa trẻ đã được sinh ra, nhưng người mẹ vẫn còn đang cấp cứu.
“Ai là người nhà của Hoàng Yến Chi?” Cửa phòng sinh lần nữa được mở, y tá từ bên trong đi ra, gọi to.
“Cô y tá, tôi là ba con bé. Con gái tôi sao rồi?” Hoàng Quang Nghị tiến lên hỏi.
“Hoàng Yến Chi mất quá nhiều máu, cần tiếp tục truyền máu. Nhóm máu O trong ngân hàng máu không đủ. Mọi người, ai mang nhóm máu O?” Y tá hỏi.
“Tôi, tôi.” Hoàng Quang Nghị đáp.
“Vậy bác mau theo tôi vào!” Y tá nói xong, Vũ Ân Nguyệt liên hoàn hồn: “Y tá, tôi cũng là nhóm máu O, máu của tôi cũng được.” Bà và Hoàng Quang Nghị đều cùng nhóm máu.
“Vậy hai bác mau vào đi!” Y tá nói.
Hoàng Yến Chi tạm thời không cầm được máu, mà máu trong kho máu của bệnh viện đã không đủ dùng. Mà nhóm máu của Quân Hạo Kiện không phù hợp. Vừa vào phòng sinh liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng.
Vũ Ân Nguyệt nhìn thấy Hoàng Yến Chi nằm trên bàn mổ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, ngực cũng phập phồng rất khẽ, như thể đã rời xa thế gian rồi. Nước mắt bà lập tức tuôn rơi, nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể bụm miệng đứng đó lặng lẽ chảy nước mắt.
“Hai bác, ai trước đây?”Y tá hỏi.
“Để tôi trước!” Hoàng Quang Nghị trả lời.
Ông nằm xuống chiếc giường bên cạnh Hoàng Yến Chi, nhìn máu của mình từ từ truyền vào trong cơ thể con gái, ánh mắt đầy thương yêu: “Bác sĩ, không cần lo về tôi, cứ cứu con gái tôi đã!”
Hạ Yên Nhi đã đi gọi Hoàng Minh Dạ trở lại vì sợ rằng lượng máu vẫn không đủ.
Biết bố mẹ mình đã vào trong, Hoàng Minh Dạ muốn đi vào, nhưng Hạ Yên Nhi đã kéo anh lại: “Anh cứ đợi trước đã, lát nữa y tá sẽ ra gọi!” Lần chờ đợi này chính là mấy tiếng đồng hồ.
Cho tới khi trời hửng sáng, cửa phòng mới lại mở.
Hoàng Yến Chi được đẩy ra ngoài, Quân Hạo Kiện theo sát bên cô.
Irene bước ra với vẻ mặt mệt mỏi. Sau khi bác sĩ ôm đứa bé ra, anh liền vào tham gia cấp cứu.
Người cuối cùng được đẩy ra là Vũ Ân Nguyệt.
Lần này để cứu Hoàng Yến Chi, bà đã rút không ít máu, vượt xa giới hạn chịu đựng của cơ thể, giờ không còn sức để đứng dậy. Hoàng Quang Nghị cũng thế, chẳng qua thân thể ông khỏe hơn Vũ Ân Nguyệt, nên không lộ rõ mà thôi.
Hoàng Minh Dạ đỡ Hoàng Quang Nghị ngồi xuống.
Hoàng Yến Chi được đưa vào phòng ICU.
Quân Hạo Kiện đứng ngoài, lặng lẽ nhìn cô. Anh đã ở đây rất lâu, dưới chân truyền tới cơn đau đớn âm ỉ, nhắc nhở anh rằng nó đã không thể chịu nổi nữa. Nhưng anh cứ như không cảm nhận được.
Sau cùng, Irene không thể tiếp tục làm ngơ được nữa, kéo anh ngồi xuống ghế: “Chân anh vừa mới đỡ hơn, nếu anh muốn tra tấn nó thì Yến Chi tỉnh lại sẽ tự trách mình đấy.”
Quân Hạo Kiện tê dại, ánh mắt vẫn nhìn về phía Hoàng Yến Chi.
Irene nói tiếp: “Hiện giờ tình hình của Hoàng Yến Chi đã ổn định, đưa vào phòng ICU, chẳng qua là lo xảy ra tình huống bất ngờ thôi. Đợi cô ấy tỉnh thì có thể chuyển sang phòng bệnh thường rồi. Nhưng lần này cơ thể cô ấy tổn thương nghiêm trọng, phải nghỉ ngơi trong thời gian dài.”
Nói tới đây, sắc mặt Irene trở nên nặng nề: “Quân Hạo Kiện, lần này Yến Chi bị mất nhiều máu không phải ngoài ý muốn, là mà do kẻ động tay động chân.”
Một câu này đã kéo tâm tư của Quân Hạo Kiện trở lại trong chớp mắt.
Anh nhìn Irene chằm chằm, ánh mắt như ngọn núi tuyết phủ vạn năm, lạnh lẽo và chết chóc: “Ai làm?”
“Tạm thời chưa biết là ai. Nhưng tôi đã kiểm tra và phát hiện một chất trong máu của Yến Chi. Lúc cô ấy sinh đã dùng thứ thuốc lưu thông máu này.”
Trong quá trình sinh con, sản phụ đều sẽ chảy máu, một khi dùng thuốc lưu thông máu thì rất có khả năng sẽ dẫn đến băng huyết. Đây rõ ràng là có kẻ muốn lấy mạng của Hoàng Yến Chi.
Ánh mắt Quân Hạo Kiện trở nên khát máu, âm u tàn nhẫn, trông rất đáng sợ.
“Choang.” Có thứ gì đó rơi xuống sàn kéo những suy nghĩ của Quân Hạo Kiện và Irene quay lại.
Hai người nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy Hạ Yên Nhi sắc mặt tái mét đứng đó, vẻ mặt không thể tin nổi, hộp giữ nhiệt lăn trên đất.
“Lời hai người vừa nói là thật ư? Có người muốn hại Yến Chi?” Hạ Yên Nhi khó nhọc mới thốt ra được một câu.
Quân Hạo Kiện không đáp lời, tiếp tục đứng nhìn Hoàng Yến Chi.
Irene đi tới, nhặt đồ lên: “Tạm thời chị đừng nói chuyện này cho ai khác. Tôi cần xác nhận thêm.”
Hạ Yên Nhi gật đầu, không cầm lấy hộp giữ nhiệt: “Đây là cơm của cậu và Quân Hạo Kiện. Hai người ăn chút để bổ sung sức lực. Tôi sẽ qua nói với ba mẹ.”
Đợi Hạ Yên Nhi đi, Quân Hạo Kiện mới nhìn sang Irene: “Có thể điều tra ra là ai làm không?”
Ire e lắc đầu: “Tạm thời không rõ. Đám Hely đã điều tra, muộn nhất là ngày mai sẽ có kết quả.”
“Tôi muốn vào với cô ấy.” Quân Hạo Kiện nói.
Irene nghĩ một chốc rồi đồng ý với yêu cầu của anh.
Tình trạng hiện giờ của Hoàng Yến Chi, nếu có Quân Hạo Kiện ở bên, cũng sẽ có lợi cho sự hồi phục của cô.
Quân Hạo Kiện mặc quần áo vô trùng, ngồi cạnh Hoàng Yến Chi nắm lấy tay cô. Tay cô rất lạnh, hệt như không còn nhiệt độ, anh bao trọn tay cô trong lòng bàn tay, cố gắng dùng hơi ấm của cơ thể mình sưởi ấm cho cô.
“Yến Chi, hôm nay em dọa anh sợ chết khiếp đấy, em biết không? Lúc ấy anh chỉ nghĩ, nếu em rời đi thì, có lẽ anh sẽ đi cùng em luôn. Em nghe thấy câu này, đừng cười anh nhé, anh thật sự nghĩ vậy đấy.
Trước khi gặp em, anh chưa từng nghĩ sẽ có một người khiến anh còn yêu quý hơn cả sinh mạng của mình...” Quân Hạo Kiện dịu dàng nói. Anh nói rất nhiều.
Quân lão gia vốn tới xem tình hình của Hoàng Yến Chi, thấy cảnh này, ông liền lặng lẽ quay về.
“Chi Chi sao rồi?” Thấy bạn già trở lại, Hoàng lão gia vội hỏi.
“Hạo Kiện, ở trong đấy với con bé, tôi không vào.” Quân lão gia đáp.
Thực ra, vừa rồi ông muốn bảo Quân Hạo Kiện đi xem đứa bé. Từ khi đứa bé chào đời, mỗi người trong bọn họ đều đi thăm rồi, còn có mình Quân Hạo Kiện là chưa.
Lần này Vũ Ân Nguyệt xem như tổn thương khí lực, nằm lại trong viện. Bà muốn đi thăm Hoàng Yến Chi nhưng bị Hoàng Quang Nghị ngăn lại: “Bà nghỉ ngơi cho tốt thì lúc Yến Chi tỉnh, bà mới chăm sóc con bé được.”
Vũ Ân Nguyệt nắm lấy tay Hoàng Quang Nghị: “Yến Chi không sao chứ?”
“Không sao đâu, mấy hôm nữa là sẽ tỉnh lại thôi.
Nhưng lần này cơ thể con bé suy yếu nghiêm trọng, phải nghỉ ngơi thật tốt. Sau này bà sẽ bận rộn đấy, cho nên giờ bà càng phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
Nghe vậy, Vũ Ân Nguyệt luôn miệng đáp: “Được, được, được, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc mình thật tốt. Nhưng nếu Yến Chi tỉnh, ông nhất định phải cho tôi biết đấy.”
“Được. Giờ bà nằm xuống nghỉ đi. Dù không ngủ được bà cũng nhắm mắt thư giãn đi.”
“Đứa nhỏ thì sao?” Cuối cùng Vũ Ân Nguyệt nghĩ tới đứa bé, bà nhớ rõ lúc đứa trẻ được bế ra, toàn thân tím tái, sau khi khóc vang một tiếng thì không thấy có động tĩnh gì nữa.
“Đứa bé vẫn trong lồng ấp, nhưng không có vấn đề gì lớn. Hai hôm nữa là có thể ra ngoài rồi. Bà đừng lo, cho dù là Yến Chi hay đứa nhỏ đều ổn cả mà.”
Hoàng Quang Nghị an ủi vợ. Lần này con gái sinh con, có thể nói vô cùng nguy hiểm, không có chút niềm vui khi đón chào sinh mệnh mới ra đời.
“Đứa trẻ thật sự ổn chứ? Ông không được lừa tôi đâu đấy.” Vũ Ân Nguyệt vẫn chưa yên tâm.
Hoàng Quang Nghị cười hiền hòa: “Tôi còn có thể lừa bà sao. Đứa bé thật sự rất ổn. Nếu bà không yên tâm thì tôi dìu bà qua đó xem.”
“Được.” Vũ Ân Nguyệt đáp ngay.
Hoàng Quang Nghị hết cách, đành dìu Vợ đi qua thăm cháu. Ông chỉ vào một cái lồng ấp và nói: “Đó chính là con của Yến Chi.”
Sở Vân Dung chăm chú nhìn đứa trẻ trong lồng ấp.
Đứa bé nhắm mắt, để tay bên cái miệng nhỏ, ngủ ngon lành.
Thoáng chốc, trái tim Vũ Ân Nguyệt liền mềm nhũn: “Thật đáng yêu!”
“Giờ bà có thể yên tâm về nghỉ ngơi chưa?”
“Bao lâu nữa đứa bé mới có thể ra khỏi lồng ấp?” Vũ Ân Nguyệt hỏi.
“Bác sĩ bảo nhiều nhất là ba ngày.”
Nghe thể, bấy giờ bà mới yên lòng, theo Hoàng Quang Nghị về phòng bệnh, nằm xuống nghỉ ngơi.
Hoàng Quang Nghị cũng ngồi bên cạnh nghỉ ngơi. Thực ra cơ thể của ông thực sự cũng không khỏe hơn là bao.
Trước tiên, Hạ Yên Nhi xuống tầng để tiêu hóa tin tức vừa biết được. Đợi tâm trạng ổn định, cô mới lên tầng xem ba mẹ chồng mình.
Hoàng Minh Dạ vừa đưa hai ông cụ về. Hai cụ đều đã chín mươi tuổi, đi qua đi lại đã nhiều ngày như vậy, đám con cháu lo thân thể hai cụ không chịu nổi.
“Bố, mẹ.” Hạ Yên Nhi nở nụ cười, không hề nhìn thấy sự kinh hãi vừa rồi.
Irene ra khỏi khoa hóa nghiệm, vẻ mặt nặng nề, ánh mắt như băng.
Anh đi tìm thẳng Quân Hạo Kiện, đưa kết quả cho anh: “Trong máu của Tris còn sót lại hai loại thuốc.
Một loại khiến toàn thân người ta mất hết sức lực, một loại là thuốc lưu thông máu. Dù là loại nào cũng đủ lấy mạng cô ấy.”
Quân Hạo Kiện nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay. Bản hóa nghiệm bị anh bóp chặt: “Biết là ai làm chưa?”
“Nhóm Hely đã xem hết các video giám sát của bệnh viện, tìm được mấy người khả nghi.”
Ngay lập tức, Quân Hạo Kiện đứng dậy, lại khom người, dịu dàng nói vào tai cô: “Anh ra ngoài một lát, sẽ về nhanh thôi.”
Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh, anh liền nghiêm mặt: “Đi, dẫn tôi đi xem.”
****************
Nước Y.
Nghe quản gia báo cáo xong, James từ trên giường ngồi dậy: “Ông vừa nói là ai khó sinh?”
Quản gia cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt hắn lúc này: “Người chúng ta để lại thủ đô vừa truyền tin về, trong quá trình sinh con, Hoàng Yến Chi đã mất máu quá nhiều, suýt chút nữa là không qua khỏi.”
“Chẳng phải bảo các người bảo vệ cô ấy cho tốt sao? Tại sao lại để xảy ra chuyện như vậy?” James hung dữ. Hắn vén chăn muốn xuống giường nhưng động đến vết thương trên cơ thể, máu liền thấm ướt cả bằng gạc.
Peter đứng bên thấy vậy vội ngăn James lại: “Tổ tông ơi, anh đừng giày vò mình nữa. Cái mạng này đã vậy, anh còn chê không đủ à? Người phụ nữ ấy còn chưa chết, quản gia cũng đã nói là suýt thôi, anh kích động cái gì?”
James trợn mắt dữ dằn với Peter.
Peter đón nhận ánh mắt muốn giết người của hắn, căng da đầu nói: “Anh có trừng mắt với tôi, tôi cũng phải nói. Giờ anh đã sống dở chết dở, nếu lăn qua lăn lại nữa là xong luôn đấy. Đừng tưởng lần nào tôi cũng cứu được anh. Lần này là Diệp Dung không định lấy mạng anh nên bắn lệch. Nếu bà ta tàn nhẫn hơn thì giờ anh đã đi gặp Thượng Đế rồi.”
Vẻ mặt James không hề khá hơn. Hắn lạnh lùng nhìn quản gia: “Một đám ăn hại. Lĩnh phạt hết cho tôi.”
“James à, anh thế này rất vô lý. Phụ nữ mang thai vốn đã nguy hiểm rồi. Hoàng Yến Chi khó sinh, chứ có phải có người muốn giết cô ấy đâu. Điều này sao liên quan tới thuộc hạ của anh được. Anh không thể vì đau xót cô ấy mà không cần cả thuộc hạ của mình.” Peter bất bình thay cho thuộc hạ của Jmaes.
Đôi khi, tính cách của James thật sự quá bạo lực, thủ đoạn trách phạt của hắn càng tàn nhẫn. Nếu khả năng chịu đựng kém chút, không chừng sẽ tàn phế.
“Nếu anh thấy thương tiếc bọn họ thì có thể tự đi.”
James lạnh lùng nói.
Peter cười lạnh: “Ha, coi như tôi chưa nói gì. James, anh rõ thật là chỉ vì một người phụ nữ mà phát điên.
Bây giờ tôi cảm thấy Hoàng Yến Chi chính là tai họa đối với anh, chết đi cho rồi.”
Một tiếng súng nổ “đoàng..” Peter ôm lấy bụng mình, một chân khuỵu xuống đất, nhìn James bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Anh điên thật rồi phải không?”
Ánh mắt James nhìn Peter như nhìn một người chết: “Đây là lần đầu tiên. Còn có lần nữa thì nó sẽ xuyên thẳng vào tim anh.”
Trông thấy ánh mắt của James, Peter rùng mình bởi sát ý trong đó. Anh ta sửng sốt, hơi cong môi, cười cay đắng: “Tôi biết rồi.”
Anh ta đứng dậy, lê bước ra khỏi phòng James, ra đến cửa thì dừng bước, mở miệng: “James, tôi tưởng chúng ta là bạn.”
Ánh mắt James âm u, hắn để khẩu súng về lại dưới gối đầu, nói với quản gia: “Ra ngoài.”
Quản gia lặng lẽ lui ra.
Lát sau quản gia lại bước vào, theo sau là một bác sĩ khác: “Thiếu gia, để bác sĩ băng bó vết thương cho cầu trước đã!”
James không từ chối.
Bác sĩ băng bó xong xuôi rời đi, hắn mới nói: “Đi điều tra xem chuyện Hoàng Yến Chi khó sinh là thế nào.”
Quản gia đáp một tiếng rồi đi ra.
James dựa vào đầu giường, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, tay vân vê miếng ngọc bội trên tay.
Xế chiều hôm đó, quản gia vào phòng lần nữa: “Thiếu gia, đã có tin tức.”
“Nói!” James lạnh lùng cất lời.
“Hoàng Yến Chi khó sinh là do có kẻ động tay. Có kẻ bỏ thuốc lưu thông máu và thuốc khiến người ta mất hết sức lực vào trong thuốc của cô ấy, muốn khiến cô ấy một xác hai mạng trong lúc sinh.”
“Choang!”
Cốc nước bị ném xuống sàn vỡ tan tành.
Vẻ mặt James rất khủng khiếp: “Đào ba tấc đất cũng phải tìm ra Diệp Dung cho tôi. Sau khi dẫn về thì vứt thẳng vào chuồng thú.”
Quản gia ngẩn ra: “Thiếu gia, chuyện điều tra chưa rõ ràng...”
“Thì thế nào? Tôi nói bà ta làm thì chính là bà ta.”
Quản gia không dám nói gì, lập tức ra ngoài làm việc.
James nhìn trân trân tác phẩm trên tường của Hoàng Yến Chi lẩm bẩm: “Tiểu Thất, tôi sẽ khiến tất cả những kẻ làm tổn thương em phải trả cái giá đau đớn.”