Adan nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cô thì tim như co lại, đành mở cửa ra, để Cẩn Mai vào nhà trước, sau đó vào phòng lấy một bộ quần áo khoác lên người cô, còn cầm theo một cái khăn bông khô: “Trời mưa lớn như vậy, em ra ngoài làm gì?”
Cẩn Mai để mặc Aldan lau tóc cho mình. Dù đã kéo quần áo trên người lại, nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh: “Em chỉ muốn tới gặp anh thôi. Aldan, đã lâu lắm rồi anh không để ý đến em.” Cô đâu ngờ là Aldan căn bản không có nhà, mà cô lại không mang ô theo.
Aldan nghe vậy, động tác lau tóc hơi khựng lại, nhưng lại nhanh chóng tiếp tục: “Gần đây anh có chút việc bận, hơn nữa không phải chính em nói muốn tự tới trường sao.”
“Em hối hận rồi.” Cẩn Mai nói, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Aldan, nghiêm túc nói: “Ngày đó em chỉ giận dỗi, chỉ vì anh bảo em đi thích người con trai khác nên em mới nói vậy, không phải suy nghĩ thật lòng của em. Aldan, em thích anh, em muốn làm bạn gái anh.”
“Cẩn Mai...” Aldan vừa mới mở lời đã bị Cẩn Mai cắt ngang.
“Đừng nói là tình cảm của em dành cho anh là sự lệ thuộc, cũng đừng nói em còn nhỏ. Năm nay em đã hai mươi tuổi, không còn nhỏ nữa. Em biết rõ đâu là thích và đâu là lệ thuộc! Aldan, anh có thể không chấp nhận em, nhưng đừng đẩy em về phía người khác, em sẽ rất đau lòng.”
Cẩn Mai vừa nói, nước mắt liền rơi xuống, nhỏ lên mu bàn tay Aldan, khiến anh ngẩn người, im lặng thở dài: “Anh còn chưa nói gì mà em đã khóc rồi.”
Thấy quần áo trên người Cẩn Mai vẫn còn ướt, lo cô bị bệnh, anh bèn kéo cô đứng dậy: “Bây giờ em vào tắm nước nóng trước đi đã. Chỗ anh không có quần áo của con gái, em mặc tạm đồ của anh, chờ lát nữa anh sẽ đưa em về.”
Cẩn Mai bị đẩy vào nhà tắm, rất lâu sau mới đi ra ngoài, trên người mặc bộ quần áo thể thao của Aldan.
Vóc dáng cô thon nhỏ, mặc quần áo của anh giống như là trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn vậy.
Chỉ là Aldan còn chưa kịp đưa cô về nhà thì lo lắng của anh đã trở thành sự thật.
Lúc Cẩn Mai đi ra khỏi nhà tắm thì sắc mặt đỏ bừng, ban đầu Aldan còn tưởng là bị hơi nóng xông nên mới đỏ, sau đó mới phát hiện dường như Cẩn Mai không ổn lắm, bèn đưa tay ra sờ, quả nhiên là nhiệt độ trên trán cô rất cao. Không còn cách nào, Aldan chỉ có thể tạm thời để Cẩn Mai ở đây trước, rồi đi ra ngoài mua một hộp thuốc hạ sốt.
Cho cô uống thuốc xong, thấy cô đã ngủ thì lẳng lặng đứng bên mép giường nhìn cô, rồi đột nhiên đưa tay sờ lên má cô.
Vì đang lên cơn sốt nên nhiệt độ trên mặt cô cũng không hề giảm đi.
“Aldan, em thích anh.” Cẩn Mai thốt lên, giọng nói rất nhỏ, nhưng toàn bộ đều lọt vào trong tai Aldan
Aldan hơi sửng sốt, khoé miệng hơi nhếch lên, mắt hiện vẻ dịu dàng mà từ trước tới nay Cẩn Mai chưa từng được thấy: “Cô bé ngốc, anh cũng thích em.
Nhưng nếu như có một ngày em nhớ lại quá khứ, liệu em còn có thể chấp nhận để anh ở lại bên em hay không?”
Aldan biết quá khứ của Cẩn Mai. Anh không để tâm, nhưng còn Cẩn Mai thì sao? Cô có thể không để ý khi anh biết hết quá khứ của cô hay không? Aldan không dám khẳng định. Bạn bè hỏi anh vì sao thích mà lại từ chối, sao anh có thể nói cho người khác biết, là bởi vì anh sợ. Nếu như bây giờ có được rồi sau này lại phải mất đi, vậy thì chi bằng không có ngay từ đầu.
Cẩn Mai nắm một góc chăn, cau mày, miệng khẽ gọi tên Aldan.
Anh nắm tay cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Anh ở đây, đừng sợ.”
Cẩn Mai ngủ không yên. Cũng giống như lần trước, Aldna ở bên chăm sóc cô suốt cả đêm, mãi cho đến khi cô hạ sốt thì mới ra sô pha phòng khách ngủ một lát.
Cẩn Mai ngồi trên giường, nhìn khung cảnh xa lạ, vẫn còn chút ấn tượng mơ hồ với chuyện hôm qua.
Cô nhìn quần áo trên người, khoé miệng cong lên, đứng dậy đi xuống giường.
Aldan rất chu đáo, chuẩn bị cho cô một đôi dép, mặc dù có hơi rộng nhưng dù sao thì cũng không đến nỗi để Cẩn Mai phải đi chân không.
Lúc Cẩn Mai đi ra khỏi phòng thì Aldan vẫn còn ngủ say trên ghế sô pha. Cô đứng ở cửa phòng nhìn một lúc rồi mới rón rén đi tới, ngồi xuống sô pha, ngắm gương mặt đang ngủ của Aldan.
Cô nhìn một lát, rồi đưa tay ra khẽ chạm vào hàng mi dài của anh, khoé mắt cong cong. Tầm mắt cô rơi vào bờ môi anh, ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại cúi đầu, từ từ tiến gần.
Ngay khi sắp chạm vào, Aldan bỗng mở mắt ra.
Cẩn Mai hốt hoảng, vô thức lui về phía sau, kết quả là ngã ngồi xuống đất.
“Anh... anh tỉnh rồi.” Cẩn Mai thấp giọng nói, gương mặt đỏ bừng, ngay cả tai và cần cổ cũng như bị đốt cháy.
Aldan làm như không nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô, đưa tay đỡ cô dậy: “Sao lại ngồi dưới đất. Vừa mới hạ sốt xong, nếu như lại bị nhiễm lạnh nữa thì sao?”
Cẩn Mai cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh, hoảng hốt nói: “Lúc thức dậy, em không thấy anh đâu, nhìn thấy anh đang ngủ nên không dám quấy rầy.”
Aldan cười khẽ: “Nếu đã dậy rồi thì nhanh đi rửa mặt, buổi sáng ăn bánh mì uống sữa bò, được không?”
Cẩn Mai gật đầu qua loa, rồi trốn vào phòng tắm.
Cô nhìn gương mặt đỏ bừng trong phòng tắm của mình, đưa tay bụm mặt, vẻ mặt ảo não: “Xong rồi xong rồi, nhất định là Aldan đã nhìn thấy, anh ấy sẽ không nghĩ mình là nữ lưu manh chứ? Ôi ôi ôi, nên làm thế nào đây?”
Cẩn Mai ở trong nhà tắm, hối hận đến tím cả ruột gan, còn Aldan thì đưa tay sờ môi mình, ánh mắt sâu thẳm, sau đó mới đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho Cẩn Mai.
Cẩn Mai chần chừ mãi trong nhà tắm. Mãi đến khi Aldan gõ cửa hai lần, cô mới chậm chạp đi từ bên trong ra.
Aldan đưa bánh mì và sữa bò cho cô, còn kèm thêm một quả trứng luộc.
“Ăn sáng xong anh sẽ đưa em về nhà. Chắc nhà em cũng có thuốc cảm rồi chứ? Sau khi ăn thì nghỉ ngơi cho khoẻ, ngủ một giấc, nếu không có gì thay đổi thì ngày mai sẽ khoẻ thôi.” Aldan nói, vẻ mặt vẫn như mọi khi.
Cẩn Mai quan sát anh, thấy anh cứ như không biết chuyện mình đã làm thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nghĩ gì vậy, ăn cơm cũng không tập trung.” Aldan đưa khăn giấy cho cô, lúc này cô mới phát hiện ra mình đánh đổ sữa bò lên mặt bàn.
Sau khi lau sạch bàn, Cẩn Mai mới tập trung ăn cơm.
“Đi thôi, anh đưa em về nhà trước.” Aldan nói.
Cẩn Mai hìn bóng lưng thẳng tắp của anh, đột nhiên chạy đến ôm lấy eo Aldan.
Cả người anh lập tức cứng đờ, nhưng anh chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy Cẩn Mai nói: “Aldan, em đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Em vẫn rất thích anh, muốn được ở bên cạnh anh. Nếu như anh vẫn chưa thích ai, liệu có thể thử thích em được không?”
“Cẩn Mai...”
“Nếu như anh muốn từ chối em, thì đừng nói gì cả.
Aldan, từ trước đến nay, em vốn không phải là một người kiên cường, em sẽ khóc thút thít vì tổn thương, nhưng em không muốn để anh luôn phải nhìn thấy em khóc.”
Aldan khẽ thở dài, muốn xoay người lại, nhưng Cẩn Mai ôm rất chặt: “Cẩn Mai, năm nay anh đã hai mươi bảy tuổi, lớn hơn em rất nhiều.”
“Em không ngại.” Cẩn Mai thốt lên.
Aldan gỡ tay Cẩn Mai ra, nhìn cô: “Bây giờ anh còn trẻ, em cảm thấy anh rất tốt. Nhưng chờ đến khi anh già đi, em thì vẫn trẻ tuổi như cũ, đến lúc đó em sẽ hối hận.”
“Aldan, dù em nhỏ hơn anh, nhưng em không ngốc.
Chúng ta hơn kém nhau bảy tuổi chứ không phải là hai mươi bảy tuổi. Anh đừng mang tuổi tác ra để làm cái cớ, trừ khi anh nói cho em biết, trong lòng anh đã có người khác, mãi mãi không thích em.”
Cẩn Mai nhìn chằm chằm vào mắt Aldan.
Anh thậm chí còn có thể nhìn thấy bóng dáng của mình qua đôi mắt cô, tựa như cả thế giới chỉ có một mình anh. Lời nói dối ở đầu môi sắp thốt ra lại một lần nữa bị nuốt trở lại.
Mắt Cẩn Mai sáng lên: “Anh không từ chối, chứng tỏ anh không phải là hoàn toàn không có cảm giác với em, có đúng không?”
Aldan nhìn vào mắt cô mà không nói gì, Cẩn Mai dè dặt nói: “Vậy anh có thể thử thích em được không?”
Vậy anh có thể thử thích em? Giọng điệu hèn mọn, mang theo chút cầu khẩn, lập tức khiến trái tim Aldan quặn đau.
Anh không nhịn được đưa tay ra ôm Cẩn Mai vào long: “Cẩn Mai, lời đã nói ra là sẽ phải chịu trách nhiệm, em hiểu không?”
Cẩn Mai vẫn chưa kịp hiểu, Aldan đã nói tiếp: “Nếu như em ở bên cạnh anh, vậy thì sau này dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em cũng sẽ không thể rời xa anh, trừ khi chúng ta không còn yêu nhau nữa.”
Cẩn Mai hơi sửng sốt, khoé môi dần cong lên, toét miệng đến tận mang tai, liên tục gật đầu: “Được.”
Vừa rồi anh nói là chúng ta, tức là thật ra anh cũng thích cô. Cẩn Mai nghĩ thầm trong lòng.
Aldan cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu cô: “Bây giờ có thể về nhà chưa?”
“Vậy giờ em đã là bạn gái của anh rồi sao?” Vẻ mặt Cẩn Mai đầy mong đợi.
Hai mắt Cẩn Mai lập tức cong cong, đã rất lâu cô không cười như vậy rồi, khiến Aldan cũng cười theo.
Cẩn Mai đưa tay ra, cầm lấy tay, mười ngón tay vào nhau. Anh liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt nhau của hai người, hơi dùng sức, càng nắm chặt hơn.
- ---------------
Thủ đô.
Còn mười ngày nữa là đến ngày sinh dự tính của Hoàng Yến Chi.
Vũ Ân Nguyệt đã bắt đầu chuẩn bị những đồ dùng cho việc sinh nở, ngày nào cũng thấy bà bận rộn, không chuẩn bị cái này thì chuẩn bị cái kia, tóm lại là không có lúc nào rảnh rỗi.
“Ân Nguyệt, con ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đừng đi vòng quanh nữa. Con làm ba chóng hết cả mặt rồi.” Hoàng lão gia nói với Vũ Ân Nguyệt đang đi tới đi lui trong phòng khách.
Vũ Ân Nguyệt dừng lại, luống cuống: “Ba, ba để cho con được bận rộn đi, nếu ngồi không con sẽ căng thẳng.” Trước kia, khi chính bà sinh con cũng không thấy căng thẳng như vậy.
“Chỉ còn hơn một tuần nữa là Chi Chi sinh rồi, hiện giờ căng thẳng cũng để làm gì? Nếu như con có thời gian rảnh thì đi chuẩn bị cho Chi Chi chút đồ ăn đi, hôm qua ba nghe con bé nói nó muốn ăn trứng gà ngâm rượu của chị Tống đấy.” Hoàng lão gia tìm một cái cớ đuổi Vũ Ân Nguyệt đến phòng bếp.
Vũ Ân Nguyệt vừa nghe thấy thể thì liền vui vẻ: “Được, con sẽ đi làm ngay, con sẽ cố gắng học tay nghề của chị Tống.” Đuổi được người đi, Hoàng lão gia mới được yên tĩnh, mở ti vi lên xem.
“Ông nội, ông đang xem gì vậy?” Hoàng Minh Dạ và Hạ Yên Nhi về nhà, cầm theo túi đồ lớn.
Sau khi kết hôn, hai người đã dọn ra ngoài ở. Hạ Yên Nhi vốn muốn ở lại nhà, nhưng Hoàng lão gia không đồng ý, nguyên văn của ông cụ là: “ông còn chưa có già đến nỗi không thể đi lại, trong nhà không cần các cháu phải lo. Người trẻ tuổi nên sống cuộc sống của người trẻ tuổi, ngày thường rảnh rỗi thì quay về thăm chúng ta một chút, ăn bữa cơm là được.”
Mặc dù không ở lại nhà lớn nhưng cứ ba đến năm ngày Hoàng Minh Dạ và Hạ Yên Nhi lại về nhà một lần, chủ yếu là do Hạ Yên Nhi lo lắng rằng cả Hoàng Minh Dạ và Hoàng Yến Chi đều dọn ra ngoài ở, ông cụ ở nhà sẽ cảm thấy trống vắng, chưa kịp thích nghi ngay được.
“Yên Nhi và Minh Dạ về rồi à, cầm túi gì mà lớn như vậy?” Hoàng lão gia hỏi.
Hạ Yên Nhi ngồi xuống bên cạnh ông cụ: “Cháu mua cho Yến Chi ít đồ dùng hằng ngày, đều dùng được trong bệnh viện. Ông nội, đã sắp xếp xong bệnh viện để Yến Chi sinh chưa?”
Hoàng lão gia cười: “Sắp xếp xong rồi, Hạo Kiện tự mình lo hết. Nó không yên tâm nên còn tự mình xem qua, ngay cả trung tâm ở cữ cũng đều tự tìm.”
Hoàng Minh Dạ nghe vậy thì liền nhìn Quân Hạo Kiện bằng cặp mắt khác xưa. Người anh em này của anh đối xử với em gái anh đúng là không có gì để chê, chỉ cần là chuyện của Hoàng Yến Chi thì đều không có bất kỳ sơ sót gì, việc gì cũng tự tay làm hết.
Nếu như không phải vì chân bị thương còn chưa hồi phục, có khi Hoàng Yến Chi đi vệ sinh, Quân Hạo Kiện cũng muốn đi theo mất.
Hoàng Minh Dạ và Hạ Yên Nhi ngồi trò chuyện với Hoàng lão gia một chút rồi đứng dậy định đi qua nhà họ Quân.
“Ông nội, cháu và Yên Nhi đi thăm Chi Chi trước, lát nữa sẽ trở lại.” Hoàng Minh Dạ nói.
Hoàng lão gia khoát tay: “Đi đi, đúng rồi, tiện thể mang lá trà non mà hôm trước ông Ngô đưa tới cho ông Quân, ông ấy thích uống.”
Hoàng Minh Dạ gật đầu, đi lấy lá trà, cùng Hạ Yên Nhi tới nhà họ Quân.
Lúc bọn họ tới nơi thì Hoàng Yến Chi đang cùng Quân Hạo Kiện tập phục hồi chức năng.
Nói là cùng, nhưng thật ra thì cô chỉ đứng đó nhìn Irene và Quân Hạo Kiện tập.
Nhìn một lúc, Hạ Yên Nhi bèn nói: “Chân Hạo Kiện hồi phục nhanh hơn so với dự tính nhỉ? ”
“Vâng, bây giờ anh ấy đã có thể tự mình đi lại.” Hoàng Yến Chi cười, hôm qua Quân Hạo Kiện còn cùng đi dạo với cô trong vườn hoa, không cần có người đỡ.
Đây quả thật là một tin tốt, Hạ Yên Nhi cũng cảm thấy vui mừng thay cho Hoàng Yến Chi.
“Anh, chị dâu, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi. Anh ấy vừa mới bắt đầu tập, chưa xong nhanh như vậy đâu.”
Hoàng Minh Dạ nhìn Quân Hạo Kiện đang tập phục hồi chức năng, lại chào hỏi Irene một tiếng, rồi theo Hoàng Yến Chi đi ra ngoài.
“Chị dâu, hôm nay hai người về nhà dùng cơm hả?”
Hạ Yên Nhi gật đầu: “Ừ, tiện thể mua cho em một ít đồ dùng hằng ngày. Khi nào em nằm viện?”
“Bác sĩ đề nghị là nhập viện trước ba ngày, bây giờ vẫn còn sớm.”
“Cần phải chuẩn bị tốt mọi thứ, tránh cho đến lúc đó lại luống cuống.” Hạ Yên Nhi không yên lòng nói. Dù chưa sinh con, nhưng cô đã gọi điện hỏi mẹ mình về tất cả những chuyện này.
Hoàng Yến Chi bật cười: “Đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Không chỉ mỗi mình Vũ Ân Nguyệt, mà Quân Hạo Kiện cũng đã chuẩn bị xong, đừng nói là sinh một đứa con, có sinh mười đứa cũng đủ.