Thủ đô, nhà họ Quân.
Hoàng Yến Chi từ Nam Thành về không lâu thì nhận được điện thoại của Cẩn Mai.
Cẩn Mai gọi đến để tạm biệt cô, như Cẩn Tử Văn đã nói qua với cô, cô ấy quyết định trở về Sydney.
“Chị, cảm ơn chị đã tặng quà cho em, em thích lắm.”
Cẩn Mai nói, giọng vẫn khàn như cũ, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh.
“Rời đi cũng tốt, môi trường ở Sydney rất tốt, cũng tốt cho sức khỏe của em.”
“Chị, chị sẽ đến Sydney chứ?” Cẩn Mai hỏi.
“Ừ”
“Được, vậy em ở Sydney chờ chị, chúc chị và em bé lúc nào khỏe mạnh, vui vẻ.”
Cúp máy, ánh mắt Hoàng Yến Chi đầy phiền muộn, Quân Hạo Kiện nắm chặt tay cô: “Em không sao, chỉ là cảm thấy thế sự vô thường thôi.”
Hai năm trước, lúc mới gặp Cẩn Mai, cô vẫn là một cô bé không biết gì, tính tình hồn nhiên ngây thơ, nhõng nhẽo của một cô tiểu thư nhà giàu nhưng không làm người ta ghét. Bây giờ, chỉ trong hai năm ngắn ngủi mà tất cả đã trở thành cảnh còn người mất.
“Sau này anh và em sẽ đến Sydney thăm cô ấy, dẫn theo con của chúng ta nữa.” Quân Hạo Kiện nhẹ nhàng nói.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Ừm, Cẩn Mai rất thích trẻ con.”
Thời gian thoắt cái trôi qua, đảo mắt đã tới cuối tuần.
Sắp tới ngày cưới của Hạ Yên Nhi và Hoàng Minh Dạ, bụng Hoàng Yến Chi càng ngày càng lớn, đến giữa tháng thứ sáu thì bụng của cô đã giống như quả bóng bay mỗi ngày mỗi được bơm thêm một tí hơi, nhà họ Quân nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía.
Đưa Hoàng Yến Chi đến bệnh viện khám thì bác sĩ bảo đó là chuyện bình thường, giai đoạn đầu thai nhi phát triển khá chậm, bây giờ thì đã bắt đầu phát triển bình thường, đây là dấu hiệu tốt.
Ra khỏi bệnh viện, dì Triệu đẩy xe lăn cho Quân Hạo Kiện, vừa cười vừa nói với Vũ Ân Nguyệt: “Hạo Kiện, lo lắng quá mức thôi, tôi nhớ lúc trước, khi mẹ Hạo Kiện mang thai cũng giống như Yến Chi vậy, đến mấy tháng cuối tự nhiên bụng to ra.”
“Miễn là đứa bé không lớn quá là được, lớn quá sẽ khó sinh, sẽ khổ cho Yến Chi.” Vũ Ân Nguyệt cũng cười. Có điều bây giờ không cần lo vấn đề này, vừa rồi bác sĩ đã nói rằng cân nặng của đứa bé trong bụng cô cũng ở mức bình thường.
Hoàng Yến Chi yên lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện. Quân Hạo Kiện và cô thỉnh thoảng nhìn nhau, anh biết đứa con trong bụng cô không sao cũng yên lòng.
Về đến nhà, Hoàng Yến Chi vừa thay quần áo xong thì nhận được điện thoại của Trương Linh hẹn cô ngày mai đi uống trà chiều.
Ngày hôm sau, Hoàng Yến Chi nói với Quân Hạo Kiện một tiếng rồi bảo tài xế lái xe đưa cô đến chỗ hẹn.
Gặp Trương Linh, cô hơi nhíu mày: “Sao phờ phạc vậy?”
Trương Linh nằm nhoài trên bàn, quả thật sắc mặt ủ rũ, nghe thấy tiếng Hoàng Yến Chi, cô nhướng mắt lên: “Yến Chi, hình như tớ mang thai rồi.”
Hoàng Yến Chi đang uống nước ép hoa quả, cứ thế phun thẳng vào mặt Trương Linh. Cô sửng vội rút khăn giấy ra lau nước ép trên mặt.
“Cậu vừa nói gì cơ?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Tớ nói, hình như tớ mang thai rồi.” Trương Linh lặp lại lần nữa.
À, hóa ra là mang thai thật, cô không nghe lầm: “Mang thai là chuyện vui, sao cậu lại có vẻ mặt đó? Chẳng lẽ đứa bé này không phải con của Vệ Huy?”
Trương Linh khinh khỉnh: “Đoán mò gì thế, là của tên khốn Vệ Huy đó.”
“Chẳng phải cậu đang quay phim ở Tấn Ninh sao?”
“Đúng vậy, lần trước Vệ Huy đến thăm tớ, sau đó cứ như vậy?” Trương Linh than vãn, chỉ một lần duy nhất không dùng biện pháp an toàn, kết quả liền trúng thưởng, cô còn thấy mua vé số cũng không may mắn như vậy.
“Vệ Huy có biết không?”
“Tớ vẫn chưa nói cho anh ấy biết, chính tớ cũng đến hôm qua mới biết được” Trương Linh lắc đầu.
Cô nhớ lại hôm qua mình ăn mặc kín mít, đêm hôm khuya khoắt chạy ra tiệm thuốc mua que thử thai. Nhân viên cửa hàng suýt chút còn tưởng cô là bệnh nhân tâm thần. Nghĩ lại những chuyện đã qua, trong lòng Trương Linh cũng thấy rất xót xa.
“Vậy cậu định làm thế sao?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Trương Linh tiếp tục lắc đầu: “Tớ không biết, tối qua tớ thức trắng cả đêm, sáng sớm nay liền bay về, suýt chút làm chị Linda tức chết, nhưng tớ không nói tớ đi đâu, cũng không nói với Vệ Huy. Bây giờ đầu óc tớ rất rối, không nghĩ ra rốt cuộc phải làm gì nữa.”
“Vậy cậu có muốn sinh đứa bé này không?”
“Muốn, tất nhiên là tớ muốn chứ.” Trương Linh vội nói
“Vậy thì sinh ra đi. Trương Linh, có thể sự nghiệp sau này của cậu sẽ phát triển chậm, nhưng nếu mất đi đứa bé, thì dù sau này có thai lại cũng không phải là bé này nữa.”
“Về phần chuyện của đoàn làm phim, nếu Vệ Huy gây ra tổn hại, vậy thì cứ giao cho anh ta giải quyết.”
Hoàng Yến Chi rất không tử tế trút hết lên đầu Vệ Huy.
“Ôi, Yến Chi, cậu nói xem có phải cậu học ma pháp gì đó không. Sau khi nói chuyện với cậu thì lòng tớ đã dễ chịu hơn nhiều, cũng không rầu rĩ nữa.”
Trương Linh ngồi dậy, rốt cuộc cũng nở nụ cười.
Hoàng Yến Chi vạch trần cô: “Thật ra trong lòng cậu đã sớm có quyết định rồi, chẳng qua là muốn có người ủng hộ cậu mà thôi.”
Trương Linh cười hì hì: “Đừng vạch trần tớ chứ, lần đầu mang thai mà không có ai ở bên cạnh để trao đổi, sợ lắm chứ?”
Hoàng Yến Chi cười: “Cậu định khi nào sẽ nói cho Vệ Huy biết chuyện này?”
Trương Linh lẩm bẩm: “Tạm thời không nói cho anh ấy biết, nếu không vì ai đó thì bây giờ tớ đâu rối bời như thế.”
“Cậu rời khỏi đoàn phim đã nói với Linda chưa?”
“Chưa” Trương Linh lúng túng.
Đêm qua, khi cô biết mình mang thai đã cuống hết cả lên, chỉ muốn gặp mặt Hoàng Yến Chi ngay, có người để trao đổi, nào còn nhớ báo với Linda một tiếng chứ.
“Cậu đó, vẫn làm việc bộp chộp như thế, mau gọi cho Linda nói rõ với chị ấy đi.” Hoàng Yến Chi nói.
Trương Linh chột dạ, nghĩ cũng biết bây giờ Linda đang rất tức giận, nếu có gọi điện về chẳng phải sẽ bị mắng sao: “Tớ không dám. Yến Chi, cậu gọi giúp tớ được không?” Trương Linh bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn cô.
Hoàng Yến Chi nhìn cô rồi cầm lấy di động của cô khởi động máy, vừa bật máy lên thì một loạt tin nhắn tới tấp bay đến.
Trương Linh nghe thấy những âm báo đó thì ngượng ngùng cúi đầu.
Không đợi Hoàng Yến Chi gọi qua thì Linda đã gọi đến, vừa bắt máy đã nghe giọng giận đùng đùng của Linda: “Bây giờ em đang ở đâu vậy? Trương Linh, rốt cuộc em có trách nhiệm của một nghệ sĩ không hả, không nói tiếng nào đã bỏ đi...”
“Linda, là tôi, Hoàng Yến Chi.” Hoàng Yến Chi cắt lời Linda, đầu dây bên kia lập tức im bặt: “Bây giờ Trương Linh đang đi cùng tôi, hôm qua tôi có chút việc gấp, Trương Linh biết được thì rất lo lắng cho tôi nên đã bay về trong đêm mà không nói với chị. Vô cùng xin lỗi, chuyện này phải trách tôi.”
Cô nhận hết lỗi lầm về mình, Trương Linh nghe xong thì càng xấu hổ hơn, rõ ràng là cô bốc đồng, kết quả lại để Hoàng Yến Chi gánh hết, trong lòng cô rất khó chịu.
“Tôi vẫn cần Trương Linh ở lại với tôi hai ngày, đúng vậy, rất xin lỗi, nhờ chị thông báo với đoàn làm phim.
À, chị cũng có thể nói với đoàn làm phim là tôi sẵn lòng tài trợ cho bộ phim truyền hình này.”
Cúp máy, Trương Linh áy náy nhìn Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, có phải tớ đem phiền phức đến cho cậu không? Chuyện tài trợ cứ để tớ làm cho, lấy danh nghĩa của cậu, tớ sẽ bỏ tiền.”
Hoàng Yến Chi trả lại điện thoại di động cho Trương Linh, bình thản nói: “Thứ khác tớ không có, nhưng tiền thì ít quả thực không thiếu, chỉ là đầu tư một chút thôi mà, không cần cậu phải lo nghĩ, nhưng lần sau cậu đừng tùy hứng như thế này nữa, nhớ chưa?”
Trương Linh gật đầu: “Ừm, tớ biết rồi, tớ cam đoan đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.
“Tớ đã bảo với Linda là xin đoàn phim cho cậu nghỉ hai ngày, cậu muốn về nhà hay là?”
“Tạm thời tớ muốn ở một mình, sau đó sẽ trở lại đoàn làm phim để tiếp tục quay phim, về phần Vệ Huy thì cứ tạm thời vậy đã.”
Hoàng Yến Chi nhíu mày: “Tiếp tục quay phim sẽ không sao chứ?”
Trương Linh gật đầu: “Ừm, không sao, bộ phim truyền hình này là phim hiện đại, không cần hoạt động gì nhiều. Hiện giờ cũng đã quay hơn phân nửa rồi, tớ thật sự có thể kiên trì đến khi quay xong Chuyện tớ lo là bộ phim tiếp theo kìa, đó là phim hành động, nếu tớ quyết định sinh con, e rằng không thể quay được, cũng không tiện bàn giao cho chị Linda, đạo diễn và cả bên phía tài trợ.”
“Cậu giao chuyện này cho Vệ Huy là được rồi, đã dự định sinh con thì nói với Vệ Huy sớm một chút, cũng nên chuẩn bị đám cưới đi.”
Sắc mặt Trương Linh thay đổi, hừ lạnh một tiếng: “Vẫn chưa cầu hôn tớ mà, tớ không lấy.”
“Đến khi cái bụng to hơn thì cậu phải làm sao?”
“Vậy thì tớ sẽ sinh nó ra rồi tự nuôi, tớ có tiền mà, không lo nuôi không nổi.” Trương Linh vỗ ngực.
Hoàng Yến Chi lẳng lặng nhìn cô, chậm rãi nói: “Sinh con đã vất vả lắm rồi mà cậu còn nuôi con một mình, sau đó Vệ Huy làm ba chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, chẳng cần làm gì. Cậu có chắc muốn anh ta nhàn hạ vậy?”
Trương Linh ngẫm nghĩ: “Đúng nhỉ, tuyệt đối không thể để anh ấy khỏe re như thế được, sinh con ra thì để anh ấy nuôi.”
Nghĩ thông rồi cô liền vui vẻ, cười híp mắt nhìn cái bụng bầu của Hoàng Yến Chi: “Dạo này con nuôi của tớ có ngoan không, có phải lớn hơn nhiều rồi không?”
Hoàng Yến Chi dịu dàng nhìn xuống bụng mình: “Ừm, dạo này bé năng động lắm, đêm nào cũng quậy tớ, đôi khi nửa đêm tớ còn bị nó đạp cho tỉnh ngủ.” Nói về đứa bé trong bụng, ánh mắt cô rất dịu dàng, dáng vẻ lạnh lùng ngày xưa đã biến mất.
“Tốt quá rồi, Yến Chi, tớ không ngờ trong ba đứa, cậu và tớ lại làm mẹ đầu tiên, tốt nhất hãy cho cái thai trong bụng tớ là con gái để sau này nó làm con dâu cậu.”
Vừa dứt lời, mắt Trương Linh liên sáng lên: “À đúng rồi, sau này cứ làm thế đi, nếu tớ sinh con gái thì sẽ cho nó làm con dâu cậu”
Hoàng Yến Chi: “...” Cậu qua loa quyết định hôn sự của con gái cậu như thế, nó sẽ khóc đó.
Sau khi nghĩ thông suốt, Trương Linh đã có tinh thần trở lại, bèn chia sẻ vài chuyện thú vị khi quay phim với Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nói một hai câu, mặt mày thoải mái.
Cô nghĩ không phải tự dưng mà cô thích Trương Linh, cô nàng là một người cởi mở, có cái nhìn tích cực, lạc quan trước cuộc sống, một chút chuyện nhỏ trong đời sống cũng có thể làm cô ấy tìm thấy niềm vui, bất cứ ai ở chung với cô ấy cũng đều có cảm giác nhẹ nhõm.
“Yến Chi, tối nay tớ về nhà trước, ngày mai sẽ đi tìm
Vệ Huy để nói cho anh ấy biết tin này.”
Hoàng Yến Chi gật đầu cười: “Đúng rồi, cậu vẫn chưa đến bệnh viện khám phải không?”
Trương Linh sững sờ: “Hình như là vậy, ôi, tớ chỉ mới mua que thử thai để thử thôi, đúng là chưa chính thức đi khám.”
Hoàng Yến Chi biết ngay là sẽ thế này, lắc đầu: “Xế chiều vẫn còn thời gian, bây giờ đi khám đi, chắc chắn thì cũng an tâm hơn.”
“Sẽ không làm lỡ chuyện của cậu chứ?” Trương Linh hỏi.
Hoàng Yến Chi lắc đầu, bây giờ cô là người rảnh rỗi, ngày nào cũng ở nhà vẽ tranh, đọc sách, đánh cờ với Quân Hạo Kiện, thỉnh thoảng đi học một buổi yoga cho phụ nữ có thai, có rất nhiều thời gian.
Hai người xuất phát đến bệnh viện, Trương Linh đeo kính râm, không trang điểm đậm, theo như lời Hoàng Yến Chi nói thì người giản dị sẽ không thu hút sự chú ý, huống hồ bên cạnh cô còn có Hoàng Yến Chi, đưa bạn thân đến bệnh viện khám thai là một chuyện rất bình thường.
Hoàng Yến Chi giới thiệu Trương Linh với bác sĩ phụ sản mà mình đã hẹn, bác sĩ này là bạn của bác sĩ Chung, hoàn toàn đáng tin cậy, rất có kinh nghiệm cũng.
Hoàng Yến Chi đi vào cùng Trương Linh, sau khi đi vào thì bác sĩ kiểm tra cho cô ấy, còn cô ngồi trên ghế chờ.
Kết quả chứng minh, quả thật Trương Linh đã mang thai đúng một tháng. Trương Linh cầm giấy xét nghiệm trong tay mà vẫn có chút khó tin, mặc dù tối qua cô đã thử bằng que thử thai, nhưng lần này chắc chắn đã có thai, hai cảm giác này thực sự rất khác nhau.
“Yến Chi, tớ thật sự đã làm mẹ rồi.” Trương Linh ngạc nhiên nói.
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Ừm, vui không?”
Trương Linh lên tiếng: “Vui, tâm trạng rất khác với tối qua khi tớ vừa biết, khi đó tớ sợ hãi, lo nghĩ, còn bây giờ thì rất vui vẻ và hưng phấn, tớ rất muốn gọi điện để báo tin này với Vệ Huy.”
Hoàng Yến Chi rất hiểu cảm nhận của cô ấy. Lúc trước, khi cô biết mình có thai cũng rất muốn ngay lập tức chia sẻ với Quân Hạo Kiện: “Vậy thì gọi điện nói cho anh ta biết đi.”
Trương Linh gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Không được, tớ muốn gặp mặt để chính miệng nói cho anh ấy biết cơ. Yến Chi, có phải khi đó tâm trạng cậu cũng như thế này không?”
Hoàng Yến Chi gật đầu cười: “Ừm, vậy thì tối nay quay về nói cho Vệ Huy biết để người ta có niềm vui bất ngờ.”
“Ha ha, tớ cũng nghĩ vậy, nhưng không biết tối nay anh ấy có tăng ca không, lát nữa tớ sẽ gọi điện cho thư ký của anh ấy để hỏi trước, nhất định phải giữ bí mật chuyện này, nếu không sẽ không gây ngạc nhiên.” Trương Linh hưng phấn lẩm bẩm.