Hôm nay Hoàng Yến Chi không định ra ngoài, nhưng Quân Hạo Kiện nói cô đã lâu không ra ngoài chơi với bạn bè, cho nên dặn tài xế lái xe đưa cô đưa đi.
Lúc này Quân Hạo Kiện đang đọc sách trong phòng khách. Quân lão gia từ nhà họ Hoàng trở về, không thấy Hoàng Yến Chi đâu, bèn hỏi: “Khi nào Yến Chi mới về?”
Quân Hạo Kiện lắc đầu: “Cháu không hỏi, cứ để cô ấy đi chơi với bạn bè thoải mái đi. Gần đây cô ấy cứ quanh quẩn bên cạnh cháu, cả ngày ở nhà mãi cũng không tốt.” Ngay cả bút vẽ cô cũng không đụng tới. Mỗi ngày, ngoại trừ chăm sóc anh, thì đều đọc sách và đi ngủ cùng anh.
“Thôi đừng vội gọi con bé về, cứ để nó thư giãn một chút đi. Lần này cháu có thể bình an trở về, may mà nhờ có Yến Chi.” Quân lão gia biết cô không những đi tìm mà còn cõng Quân Hạo Kiện về, trong lòng vừa cảm động lại vừa lo lắng không thôi. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, đúng là muốn mạng của ông mà.
“Nhưng lần này cháu bị thương, chưa chắc là chuyện xấu.” Quân lão gia nói, hôm đó vì chuyện của Quân Hạo Kiện ông đã gọi điện thoại cho lãnh đạo cấp trên, lãnh đạo hy vọng anh có thể ở lại bộ đội tiên phong, cho dù không trực tiếp thực hiện nhiệm vụ, vẫn có thể tiếp tục làm huấn luyện viên, huấn luyện học viên mới. Hơn nữa, anh cũng biết rất nhiều bí mật không nên biết, nếu điều anh đi, thì lãnh đạo cũng không yên tâm.
Cấp trên trình bày rất nhiều lý do và khuyên nhủ Quân lão gia, nhưng cuối cùng vẫn bị ông cụ thuyết phục, đành điều Quân Hạo Kiện về.
Mặc dù Quân Hạo Kiện bị thương nhưng cấp trên vẫn không muốn thả người. Nếu anh không bị thương, mà muốn rời khỏi bộ đội tiên phong cũng không phải là chuyện dễ.
“Vâng, tái ông mất ngựa, cũng không chắc là không phải phúc.” Quân Hạo Kiện bình thản nói.
“Phía trên vẫn đang điều tra nội gián?” Quân lão gia hỏi.
Quân Hạo Kiện gật đầu: “Cho đến bây giờ vẫn chưa tìm ra.”
“Cháu có nghi ngờ ai không?”
Quân Hạo Kiện cười: “Ông nội, nếu như cháu nghi ngờ ai thì ông nghĩ cháu sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi ở đây sao?”
Quân lão gia thấy cũng đúng, vì nhiệm vụ lần này mà cấp dưới của Quân Hạo Kiện hy sinh, người đó chính là anh em vào sinh ra tử cùng anh nhiều năm. Còn một người thì bị thương nặng đang nằm trong bệnh viện, e là đời này phải sống cuộc sống người thực vật, nếu nói về nóng lòng, thì anh chính là người muốn tìm ra tên nội gián đó đầu tiên.
Quân lão gia vỗ vai anh: “Được rồi, không cần nghĩ nhiều về chuyện này.”
“Ông nội, cháu biết rồi. Bây giờ, Yến Chi và đứa bé trong bụng cô ấy mới là điều quan trọng với cháu nhất.”
Thấy Quân Hạo Kiện hiểu chuyện như vậy, Quân lão gia cũng không nói nữa.
Hai ông cháu đang nói chuyện thì Hoàng Yến Chi trở về.
“Ông nội, cháu về rồi.”
Quân lão gia cười ha ha: “Sao cháu về nhanh vậy, không chơi với bạn bè thêm chút nữa sao?”
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Hai người họ vẫn còn nói chuyện với nhau, cháu thấy mệt nên về trước.” Thật ra là cô không yên tâm về Quân Hạo Kiện.
Vì Quân Hạo Kiện bị thương, cử động không tiện, cho nên phòng ngủ của Hoàng Yến Chi và anh được chuyển xuống tầng một. Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, cô tắm xong, lúc đi ra thấy anh đang cầm máy sấy tóc chờ sẵn, cô dời ghế đến trước mặt anh, để anh sấy tóc cho mình.
Đầu ngón tay của anh dịu dàng xuyên qua làn tóc khiến cô cảm thấy buồn ngủ.
Chờ Quân Hạo Kiện sấy khô tóc, thấy dáng vẻ lim dim buồn ngủ của cô, anh cưng chiều cười một tiếng, vỗ vào mặt cô: “Lên giường ngủ đi em.”
Hoàng Yến Chi leo lên giường, bỗng nhiên nhìn anh, cô hỏi: “Hạo Kiện, anh nói xem sau khi con của chúng ta ra đời nên đặt nhũ danh là gì mới hay?”
Quân Hạo Kiện nghe vậy thì nghiêm túc suy nghĩ: “Con gái thì gọi là Đường Đường.”
Hoàng Yến Chi đợi một hồi, vẫn không thấy anh nói tiếp: “Còn con trai thì sao?”
Quân Hạo Kiện tùy tiện nói: “Con trai thì gọi gì cũng được, không phải người xưa đã nói trẻ con đặt tên xấu mới dễ nuôi sao?”
Hoàng Yến Chi:... Con trai, không phải mẹ không giúp con, mà là ba của con trọng nữ khinh nam!
Hoàng Yến Chi có thể đoán được cuộc sống sau này của con cô sẽ “bi thảm” cỡ nào. Cô cảm thấy tư tưởng trọng nữ khinh nam của ngài Quân đúng là hơi nghiêm trọng, nên nghiêm túc nói: “Hạo Kiện em cảm thấy chúng ta cần nói chuyện.”
Quân Hạo Kiện nhìn cô: “Ừm, nói chuyện gì?”
“Con trai và con gái đều giống nhau, đều bình đẳng. Anh không thể vì thích con gái mà không quan tâm đến con trai được.”
Quân Hạo Kiện tỏ ra khó hiểu “Anh đâu có.” Con còn chưa sinh ra, cho dù muốn thương con gái cũng phải có đối tượng chứ.
Hoàng Yến Chi nhấn mạnh: “Thế sao vừa rồi em hỏi đặt nhũ danh cho con, anh chỉ đặt cho con gái, còn con trai thì tùy tiện, còn nói cái gì mà đặt tên xấu mới dễ nuôi.”
Quân Hạo Kiện sờ sờ mũi: “Con trai thì không thể nuôi yếu ớt như vậy, tục ngữ nói phải chịu đòn roi thì mới có con trai ngoan, cho nên phải nghiêm khắc với con trai hơn.”
Hoàng Yến Chi bất lực xua tay, không muốn nói chuyện nữa, chỉ xuống giường dìu anh nằm lên giường, rồi xoa bóp hai chân cho anh. Irene nói, phải thường xuyên xoa bóp thì chân của anh mới mau hồi phục được.
Mười lăm phút sau, Quân Hạo Kiện cản cô lại: “Hôm nay tới đây thôi.”
Hoàng Yến Chi nhìn anh: “Em không mệt.”
Quân Hạo Kiện cầm tay cô, không cho cô tiếp tục: “Nhưng anh xót.” Anh cưới vợ là vì yêu, chứ không phải cưới về để vợ hầu hạ mình, hơn nữa bây giờ cô còn đang mang thai.
Anh vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “Lại đây.”
Hoàng Yến Chi bất đắc dĩ, đành phải chui vào chăn, dựa vào lòng anh. Anh cầm một cuốn truyện cổ tích, từ khi xuất viện, anh vô cùng thích đọc truyện cổ tích trước khi ngủ. Mỗi khi trời tối sẽ đọc cho cô nghe, nói là dưỡng thai, nhưng mỗi câu chuyện đều là những chuyện mà bé gái thích nghe, tâm tự hy vọng có con gái đúng là thể hiện cực kỳ rõ ràng.
Giọng Quân Hạo Kiện rất ấm áp, có tác dụng thôi miên, Hoàng Yến Chi thiếp đi rất nhanh. Anh nhìn gương mặt say sưa ngủ của cô, rồi đưa tay đặt lên bụng cô, sau đó cũng dần nhắm mắt ngủ.
Mặc dù cấp trên vẫn đang điều tra, nhưng cho đến nay vẫn không tra được bất cứ tin tức nào, mọi chuyện cũng vì vậy dần lắng xuống. Irene đã đến thủ đô, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật chân lần thứ hai cho Quân Hạo Kiện.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Thành phố Sydney.
Triệu Hiểu Khê nói về nước mấy ngày, nhưng lần này đi mất mười ngày, ngoại trừ mấy ngày đầu còn gọi điện thoại cho Cẩn Mai thì càng về sau càng ít liên lạc, chỉ nói là có việc bận, nên cô hơi lo cho mẹ mình.
“Cẩn Mai, cẩn thận.” Có người la lớn, Cẩn Mai chưa kịp phản ứng, đã bị người ôm vào lòng, sau đó ngã xuống đất, một chiếc xe chạy qua trước mặt, chủ xe còn hạ cửa sổ xe xuống mắng. Lúc này cô mới phát hiện mình vừa thất thần mà vượt đèn đỏ.
“Cẩn Mai, em không sao chứ?” Tưởng Triết Hàm quan tâm hỏi, đỡ cô đứng dậy.
Cẩn Mai nhìn bàn tay Tưởng Triết Hàm đặt trên vai mình, sắc mặt tái nhợt, lui về sau mấy bước, cảnh giác nhìn Tưởng Triết Hàm: “Anh làm gì vậy?”
Tưởng Triết Hàm khựng lại, sững sờ nhìn cô, dường như chưa hiểu được lời cô nói.
Cẩn Mai cũng biết mình phản ứng quá gay gắt. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại như thế, nhưng khi nhìn thấy Tưởng Triết Hàm đặt tay trên vai cô thì trong lòng cô dâng lên một nỗi sợ mãnh liệt. Thấy biểu cảm của anh, cố vô cùng xấu hổ.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi phản ứng gay gắt quá.” Cẩn Mai lúng túng nói.
Tưởng Triết Hàm hoàn hồn, mỉm cười: “Không có gì, em không sao chứ?”
Biết anh hỏi đến chuyện vừa rồi cô mất hồn mất vía suýt nữa bị xe đụng, Cẩn Mai lắc đầu: “Tôi không sao, cám ơn anh.”
“Nếu em muốn cảm ơn anh thì mời anh ăn cơm đi.”
Cẩn Mai thấy lát nữa mình không bận gì, bèn gật đầu: “Được, anh chọn nhà hàng đi.”
“Vậy đi xe của anh đi.” Tưởng Triết Hàm chỉ chiếc xe cách đó không xa, Cẩn Mai mới phát hiện hôm nay anh lái xe tới đây.
Tưởng Triết Hàm dẫn cô đến một nhà hàng gần đó: “Anh và bạn đã từng đến nhà hàng này rồi rồi, đồ ăn cũng rất ngon, anh nghĩ em sẽ thích.”
Cẩn Mai cười tủm tỉm: “Chỉ cần ngon là tôi thích.”
Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, trong mắt Tưởng Triết Hàm đầy ý cười: “Gần đây anh cũng không hay lên trường, lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Cuối tuần này anh đang định đi xem phim, em có thời gian không?”
Cẩn Mai đang gửi tin nhắn cho dì giúp việc người Philippines ở nhà, dặn với dì không cần chuẩn bị cơm cho mình, nghe Tưởng Triết Hàm hỏi, thì vô thức trả lời: “Xin lỗi, cuối tuần này tôi bận rồi.”
“Cẩn Mai em ghét anh đến vậy sao?” Ánh mắt Tưởng Triết Hàm tối lại. Anh mời mười lần thì cô chỉ đồng ý một lần. Anh không thăm dò nữa mà hỏi thẳng.
Cẩn Mai lịch sững sờ: “Đâu có, tôi không ghét anh.” Nhưng cũng không thích.
“Anh vẫn nghĩ chúng ta là bạn bè.” Tưởng Triết Hàm nói rất nhỏ, có vẻ buồn bã.
Cẩn Mai cảm thấy xấu hổ, nhìn món ngon trước mặt cũng thấy không ngon: “Anh thích tôi sao?”
Bị nhìn thấu nhưng Tưởng Triết Hàm cũng không bất ngờ. Anh biết Cẩn Mai thông minh, nếu cô không nhìn ra thì đã chẳng tránh mặt mình như thế. Thấy cô thẳng thắn như vậy, anh bèn dứt khoát thừa nhận: “Cẩn Mai, anh thích em, anh muốn theo đuổi em.”
Cẩn Mai đặt dao dĩa xuống, nhìn thẳng vào mặt anh, nói rất nghiêm túc: “Tưởng Triết Hàm, bây giờ tôi không định có bạn trai, cũng không muốn yêu đương.”
“Vì sao? Vì em đã có người em thích rồi sao?”
“Không, bây giờ tôi còn trẻ, còn có chuyện quan trọng hơn để làm, chưa muốn nghĩ đến chuyện này.”
Nghe Cẩn Mai nói chưa có người trong lòng, Tưởng Triết Hàm liền buông lỏng, mỉm cười nói: “Không sao, tôi có thể chờ em. Cẩn Mai, có thể em sẽ nghĩ anh bồng bột, nhưng anh rất thích em. Lần đầu tiên nhìn thấy em thì anh đã có ấn tượng tốt về em rồi. Em không muốn yêu đương cũng không sao, chúng ta làm bạn bè trước. Em đừng vội từ chối, cũng đừng tránh né anh. Anh bảo đảm sẽ không làm em khó xử, như vậy được không?”
Cẩn Mai nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trong lòng không khỏi cảm động, nhưng lại thấy cảm thấy không muốn tiếp nhận. Đổi lại là mấy cô gái khác, được Tưởng Triết Hàm đẹp trai thổ lộ với mình, lại bằng lòng chờ đợi thì e rằng đã cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.
“Xin lỗi, đột nhiên tôi nhớ ra tôi còn có việc bận, đi trước nhé.” Dứt lời, Cẩn Mai liền cầm túi xách rời khỏi đó ngay.
Tưởng Triết Hàm chạy nhanh đuổi theo, kéo tay cô lại: “Cẩn Mai.”
Mặt Cẩn Mai lập tức biến sắc, cô quay lại tát anh một cái, hai người sững sờ giây lát rồi cứ đứng ngây ra.
Cẩn Mai ngơ ngác nhìn tay mình, dường như không ngờ mình lại làm vậy. Nhìn dấu tay đỏ ửng in trên mặt Tưởng Triết Hàm, cô không nói nổi nên lời.
Tưởng Triết Hàm cũng sợ ngây người, buông tay Cẩn Mai ra: “Anh chỉ muốn đưa em về thôi.”
Mặt Cẩn Mai đỏ bừng: “Thật xin lỗi.” Cô nói xong, liền xoay người chạy đi. Lần này, Tưởng Triết Hàm không đuổi theo nữa.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Cẩn Mai đón một chiếc xe, nhưng lại không biết đi đâu. Tài xế hỏi đến lần thứ ba, cô đột nhiên lấy một tấm danh thiếp trong túi xách ra đưa cho anh ta: “Đến địa chỉ này.”
Khi Aldan nhìn thấy Cẩn Mai thì rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên có chủ động đến đây.
“Cẩn Mai, sao em lại tới đây?” Aldan ngạc nhiên hỏi.
“Em không biết đi đâu, nên đành đến đây, không làm phiền anh chứ?” Cẩn Mai vừa nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện Aldan vừa trả lời.
Người đàn ông đứng dậy, mỉm cười với Cẩn Mai: “Aldan, chuyện tôi vừa nói cậu nhớ suy nghĩ thật kỹ. Tôi đi trước.”
Alfan gật đầu, chờ người đàn ông đi rồi mới quay sang nói chuyện với Cẩn Mai: “Ngồi đi.”
Cẩn Mai ngồi xuống, cúi đầu không nói gì.
Aldan lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, cũng không thúc giục, đứng lên rót một ly nước ấm cho cô.
“Cảm ơn.” Cẩn Mai cầm lấy, uống một ngụm, bỗng nhiên hỏi Aldan: “Em có thể nắm tay anh được không?”
Aldan nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
Vừa dứt lời, Cẩn Mai mới ý thức được mình nói gì,
nên khuôn mặt đỏ ửng. Cô đưa ra quyết định, ngẩng đầu nhìn Aldan chăm chú: “Em chỉ muốn nắm tay anh một chút thôi, được không?”
Aldan nhìn thẳng vào mắt Cẩn Mai, nhoẻn miệng cười, rồi vươn tay ra trước mặt cô.
Tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, nhìn rất đẹp. Cẩn Mai chậm rãi đưa tay ra, rồi nắm lấy, nhắm mắt cẩn thận cảm nhận một chút, không hề có cảm giác chán ghét, nên khuôn mặt cô hiện rõ vẻ hoài nghi.
Cô mở mắt ra, ngượng ngùng nói: “Aldan, anh có thể, ừm, kéo cánh tay em một chút không?”
Aldan vẫn khó hiểu, Cẩn Mai cũng không biết nên giải thích thế nào: “Là thế này, giả dụ như em muốn đi, nhưng anh không cho em đi, nên kéo tay em lại.”
Tuy Aldan không biết Cẩn Mai muốn chứng minh cái gì, nhưng vẫn làm theo.
Lần này, vẻ mặt Cẩn Mai lại càng ngờ vực hơn: “Vì sao không có?”
Aldan không nghe rõ nên hỏi lại: “Cẩn Mai, em vừa nói gì thế?”
Cẩn Mai im lặng nhìn anh: “Aldan, vì sao lúc người khác nắm tay em, trong lòng em lại thấy rất khó chịu, thậm chí còn làm ra hành động vượt mức, nhưng đối với anh thì em lại rất bình thường?”
Ánh mắt Aldan hơi tối lại, anh ngồi xuống, dịu dàng nói: “Cẩn Mai, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cẩn Mai nghe vậy thì im lặng, nhưng Aldan cũng không vội. Một lát sau, cô mới kể lại chuyện xảy ra hôm nay: “Aldan, anh nói xem, có phải em bị bệnh rồi không? Em rất ghét người khác giới đến gần mình.”
“Vậy em cũng ghét anh đến gần em sao?”
“Lạ thật đấy, vừa rồi cầm tay anh, trong lòng em không thấy ghét chút nào.” Trái lại, cô còn thấy rất yên tâm.
“Vậy là được rồi, thật ra đây chỉ là một loại phản ứng bình thường thôi. Nhưng dựa vào miêu tả của em, thì triệu chứng này nặng hơn một chút, điều này nói rõ trong lòng em thiếu cảm giác an toàn. Cẩn Mai, đừng sợ tiếp xúc với mọi người, cũng đừng sợ tiếp xúc với người khác giới. Em chỉ cần thả lỏng cảnh giác trong lòng, thì em có thể hòa đồng với người khác.”
“Thật không?”
Aldan gật đầu: “Em thấy anh là một người rất đáng ghét sao?”
Cẩn Mai lắc đầu quây quậy: “Không ạ, em cảm thấy anh rất tốt, trò chuyện với anh rất vui.”
“Em không có chướng ngại tâm lý, chỉ vì em nghĩ người khác giới rất đáng sợ. Em hãy nghĩ về ba và anh trai em, nghĩ về anh, thử ở chung với người khác, rồi từ từ sẽ quen.”
Cẩn Mai ngẫm nghĩ, không nói gì. Trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Aldan cũng không nói gì, im lặng nhìn Cẩn Mai, nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ cách loại bỏ chướng ngại tâm lý cho cô. Bây giờ không thể hiện ra, nhưng về lâu dài, cô càng cự tuyệt tiếp xúc với người khác giới. Nếu không tìm ra nguyên nhân, có thể cô sẽ nghi ngờ bản thân mình có vấn đề, như thế không phải là chuyện tốt.
Vất vả lắm anh mới kéo được Cẩn Mai từ địa ngục trở về, anh không muốn lần nữa cô lại chịu tổn thương.
Bỗng, Cẩn Mai đứng bật dậy nói: “Aldan, anh có thể ôm em không?”