“Tris, tới đã nghe người chỉ dẫn nói, khoảng thời gian trước, KING đã đến LG, nhưng không dẫn theo nhiều người, không biết là đi làm chuyện gì? LG và nước T gần nhau, đều ở kế bên khu rừng nhiệt đới kia, hiện tại KING xuất hiện ở đó là có mục đích nào đó, cộng với thời gian lộ diện của bọn chúng thì việc Quân Hạo Kiện xảy ra chuyện không tránh khỏi có liên quan đến hắn.”
“Tớ đã liên lạc với đám Irene rồi, bọn họ sẽ đuổi theo hướng đó, Irene đã chuẩn bị những thứ cần thiết cho chúng ta. Tris, tớ vẫn mong cậu có thể cân nhắc giao chuyện tìm kiếm Quân Hạo Kiện cho chúng tớ, cậu ở đây chờ tớ trở về được không?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Hely, chuyện này không cần phải thương lượng nữa, cậu biết rồi đấy, một khi tớ đã quyết định thì không ai ngăn cản được. Bây giờ có thể biết được cụ thể phương hướng và vị trí của KING không?”
“Xin lỗi Tris, thời gian quá gấp nên tạm thời không tra ra được.”
Những tin tức này là Hely đã bỏ ra một số tiền lớn để mua được trên đường đi tới đây. Lần này KING làm việc rất cẩn thận, dù là huy động rất nhiều mối quan hệ cũng không biết nhiều.
Hoàng Yến Chi chẳng hề thất vọng, cô sờ lên dây chuyền trên cổ: “Tìm không thấy thì chúng ta tìm từng tấc một.”
Giống như lần trước Quân Hạo Kiện tới cứu cô vậy, bây giờ đến phiên cô đi tìm anh.
Lúc Hoàng Yến Chi và Hely đến địa điểm thì đám Irene đã tới, trên lưng đeo một cái ba lô lớn, bên trong đều là thứ mà bọn họ cần.
Wenny đưa máy tính cho Hely: “Bắt đầu đi.”
Hoàng Yến Chi tháo dây chuyển trên cổ xuống đưa cho Hely, Hely thẳng tay phá nát mặt dây chuyền, lấy ra một vật nho nhỏ không lớn hơn hạt gạo bao nhiêu, lắp vào một thứ màu đen trông na ná như USB.
“Đây là nghiên cứu mới nhất của tớ, nó có thể làm tăng khả năng định vị thiết bị mẹ và con giữa cậu và Quân Hạo Kiện, mở rộng phạm vi bắt sóng.”
Vốn dĩ thiết bị định vị chỉ bắt sóng trong vòng một cây số, sau khi có vật này thì sẽ có thể mở rộng đến năm cây số.
“Sau khi kích sóng có phải sẽ bị người ta phát hiện không?” Hoàng Yến Chi hỏi, vẻ mặt vẫn lạnh tanh.
Nếu như để người ta biết bọn họ có thể nhanh chóng tìm được vị trí của Quân Hạo Kiện, như thế anh sẽ rất nguy hiểm. Bây giờ Hoàng Yến Chi có thể kết luận chắc chắn rằng Quân Hạo Kiện còn sống, đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu cô là KING thì cô sẽ bắt sống Quân Hạo Kiện, chắc chắn sẽ không để anh chết dễ dàng như thế.
“Tris, xung quanh đây không có.”
Hely thất vọng nói, khu rừng này thực sự quá lớn, cho dù đã mở rộng phạm vị định vị, nếu xui xẻo sẽ rất phí công sức. Xem tình hình trước mắt thì nữ thần may mắn không ưu ái bọn họ rồi.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi hơi tối xuống, cô lấy di động trong túi ra, gọi cho Hoàng Quang Nghị một cuộc điện thoại: “Ba, là con đây, Hạo Kiện mất tích ở đâu vậy, con cần biết cụ thể vị trí anh ấy mất tích.”
Hoàng Quang Nghị nhận điện thoại của con gái, ban đầu còn tưởng cô muốn hỏi ông đã tìm được Quân Hạo Kiện chưa, lúc này nghe xong thì ánh mắt khẽ biến: “Yến Chi, bây giờ con đang ở đâu?”
Hoàng Yến Chi không nói gì, chỉ nói: “Ba, rốt cuộc Hạo Kiện mất tích ở đầu, xin hãy nói cho con biết”
“Con đang ở biên giới đúng không Yến Chi?” Hoàng Quang Nghị đi ra một nơi vắng người rồi hỏi nhỏ.
Hoàng Yến Chi im lặng xem như ngầm thừa nhận, Hoàng Quang Nghị biến sắc, lại thấp giọng lần nữa: “Yến Chi, bây giờ con lập tức quay về cho ba.”
Mặc dù Hoàng Yến Chi cũng có chút bản lĩnh, nhưng đó là khi bình thường. Còn bây giờ cô đang mang thai bốn tháng. Những tên kia lại là lính đánh thuê, chắc chắn đều là những kẻ liều mạng.
Từ những dấu hiệu bọn họ tìm được từ thi thể của các chiến sỹ, đám người này rất có thể là đám người BK nổi danh trên thế giới. Một phụ nữ đang mang thai như Hoàng Yến Chi nếu đụng phải bọn chúng thì nào còn đường sống.
“Ba, con phải đi tìm anh ấy, ba đừng cản con, nếu ba không nói cho con biết chỗ anh ấy mất tích thì con sẽ tìm từng chỗ một, không tìm thấy anh ấy con tuyệt đối sẽ không về.”
“Hoàng Yến Chi, chẳng lẽ con không nghĩ đến sức khỏe của mình chút nào sao? Con biết rừng nhiệt đới là nơi thế nào không? Trong đó có thể sẽ có quân địch và rất nhiều dã thú, đụng phải bất cứ thứ gì con cũng có thể mất mạng, con không muốn sống thì thôi, đến cả mạng sống của đứa bé con cũng không cần sao?” Hoàng Quang Nghị rất tức giận, từ sau khi Hoàng Yến Chi trở về, cho tới bây giờ ông vẫn chưa từng dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô.
“Ba, nhất định con phải tìm được anh ấy.”
“Bây giờ con đang ở đâu?”
“Ba, Quân Hạo Kiện là mạng sống của con. Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, con cũng không sống nổi nữa.”
“Hoàng Yến Chi, con vì một người đàn ông mà uy hiếp ba sao?!”
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi u ám, nhìn vào chỗ sâu trong khu rừng nhiệt đới: “Ba, con xin ba.”
Hoàng Quang Nghị im lặng, đây là lần đầu tiên Hoàng Yến Chi cầu xin ông. Ông rất muốn nói không với con gái, làm một người ba, ông không thể trơ mắt nhìn con gái đi mạo hiểm.
Thở dài thật sâu một tiếng, cuối cùng Hoàng Quang Nghị vẫn nói phương hướng và vị trí cụ thể: “Yến Chi, con phải nghĩ đến đứa bé trong bụng con, ông nội ở nhà, mẹ và anh trai con.”
Mắt Hoàng Yến Chi khẽ chớp nhẹ: “Ba, con sẽ an toàn trở về.” Nói xong, cô liền cúp máy.
Hoàng Yến Chi xem bản đồ địa hình liên quan tới chỗ này mà Hely đã điều tra ra, nhanh chóng tìm được chỗ mà Hoàng Quang Nghị nói: “Ở đây” Cô chỉ lên điểm nào đó trên bản đồ địa hình.
Hely bỏ máy tính vào ba lô, cả nhóm liền đi về hướng Hoàng Quang Nghị chỉ.
“Tris, chỗ đó cách chúng ta ít nhất mười cây số, em chịu được không?” Wenny lo lắng hỏi.
Hoàng Yến Chi nhìn về phía Irene: “Em có thể phải không, Irene?”
Irene gật đầu' “Được, em có thể yên tâm đi. Anh nhất định sẽ không để em và con em xảy ra chuyện đâu.”
Helen đi trước nhất, Irene đi sau cùng, khu rừng nhiệt đới này khá yên tĩnh, trước kia bọn họ còn huấn luyện ở mấy rừng nhiệt đới nguy hiểm hơn nhiều, đi hồi lâu, bọn họ cũng không gặp phải thú dữ gì to lớn, ngoại trừ mấy con rắn độc có độc tính mạnh. Đã đi hơn nửa ngày đường, do mang thai nên cuối cùng Hoàng Yến Chi đuối sức, bọn họ liền tìm một chỗ tương đối bằng phẳng để tạm nghỉ ngơi.
Helen đi tìm một ít nhánh cây gần đó về đốt lửa, đang là giữa mùa đông nên chỗ này chẳng có quả dại gì để ăn, chỉ có thể ăn lương khô mang theo.
Hoàng Yến Chi cắn cái bánh bao cứng ngắc, sâu trong đáy mắt là sương mù không tan.
“Tris, uống ngụm nước trước đi.” Irene đưa bình nước cho cô.
Hoàng Yến Chi uống một hớp, chờ đến khi hồi phục được chút thể lực liền đứng dậy: “Chúng ta đi tiếp thôi.”
Thể lực của mấy người kia không hao tổn nhiều, dừng lại nghỉ ngơi cũng vì phối hợp với Hoàng Yến Chi. Dùng đất dập tắt lửa, bảo đảm sẽ không cháy lại, bọn họ mới tiếp tục lên đường.
Bởi vì Hoàng Yến Chi rời khỏi thủ đô nên nhà họ Quân và nhà họ Hoàng lúc này đang vô cùng rối loạn.
Vũ Ân Nguyệt ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách lau nước mắt: “Con bé này, rốt cuộc là đi đâu chứ?”
Hạ Yên Nhi ngồi bên cạnh bà: “Dì à, dì đừng sốt ruột, Yến Chi làm việc luôn có chừng mực, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Trước hết chúng ta phải bình tĩnh, có lẽ Yến Chi chỉ ra ngoài một chút, chắc chắn trong lòng em ấy khó chịu về chuyện của Hạo Kiện nên ra ngoài hít thở không khí thôi.”
Hạ Yên Nhi nói xong cũng không tin vào lời mình, cũng chính vì Hoàng Yến Chi làm việc rất điềm tĩnh, do vậy sẽ càng không có chuyện cô đi hít thở không khí trong lành mà không nói một tiếng với người nhà để mọi người lo lắng. Xem tình hình bây giờ thì tám, chín phần là ra ngoài làm chuyện mà tất cả mọi người sẽ phản đối.
“Gọi điện cho Quang Nghị, bảo nếu nó nhìn thấy Yến mới thì dẫn con bé về ngay cho ông.” Hoàng lão gia nói với Hoàng Minh Dạ, sắc mặt rất tệ.
Hoàng Minh Dạ đang gọi điện cho Hoàng Yến Chi, nhưng cô không bắt máy. Nghe thấy lời của Hoàng lão gia bèn lập tức gọi điện cho Hoàng Quang Nghị.
“Sao ba không đưa Chi Chi về?” Hoàng Minh Dạ biết được Hoàng Quang Nghị không ngăn cản Hoàng Yến Chi đi vào rừng thì lớn tiếng chất vấn.
“Ba để em ấy một mình đi vào rừng, rốt cuộc ba có biết chỗ đó nguy hiểm nhường nào không?” Hoàng Minh Dạ không kiềm chế được mà lớn tiếng, đáy mắt dường như muốn phun ra lửa.
Những người còn lại nghe được lời này của Hoàng Minh Dạ thì mặt lập tức biến sắc.
Vũ Ân Nguyệt vừa ngừng khóc thì nước mắt lại rơi xuống.
Hoàng Minh Dạ cúp điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng, anh nói: “Một mình Chi Chi đi vào rừng nhiệt đới tìm Hạo Kiện.”
Quân lão gia lập tức ngã ra sau, làm Hoàng Minh Dạ sợ hãi vội chạy đến đỡ lấy ông: “Ông Quân.”
Tay Quân lão gia run run, sắc mặt tái xanh: “Yến Chi...”
Hoàng lão gia cũng loạng choạng sắp ngã, hai ông cụ từng trải qua sóng to gió lớn ấy vậy mà lúc này cứ như bị người ta rút hết sức lực.
Mắt Hoàng Minh Dạ tối xuống, không biết đang nghĩ gì' “Yên Nhi, việc trong nhà nhờ em.” Nói xong liền bỏ đi.
Hạ Yên Nhi không kịp ngăn anh lại, cô biết bây giờ cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể ở lại giúp anh trông nom nhà cửa, ít nhất cũng không để anh lo lắng.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Một ngày sau, rốt cuộc đám Hoàng Yến Chi cũng tới được chỗ Hoàng Quang Nghị nói, tới nơi mới phát hiện đó là một vách núi rất cao, phía dưới là dòng nước chảy xiết.
Lúc Hoàng Yến Chi nhìn thấy độ cao ấy thì trong nháy mắt đáy lòng chùng xuống. Ở độ cao thế này nếu rơi xuống rõ ràng là vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận có thể sẽ mất mạng ngay tại chỗ. Nếu Quân Hạo Kiện rơi xuống, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
“Tris, anh đi xuống xem một chút.”
Helen nói, vừa rồi anh đã cẩn thận quan sát, phát hiện dưới vách núi này có rất nhiều dây leo, có thể là để tạo điều kiện cho người ta leo lên.
Hoàng Yến Chi gật đầu, Hely đang loay hoay lấy dụng cụ cho cô, nơi này đã là chỗ sâu trong rừng rồi, tín hiệu cũng không tốt, muốn tìm tín hiệu trên người Quân Hạo Kiện là rất khó.
“Tìm được rồi, Tris.” Hely bỗng vui mừng nói.
Mắt Hoàng Yến Chi sáng lên, nhìn về phía Hely.
Hely chỉ vào chấm đỏ trên màn hình, nói: “Ở đây, cách chỗ chúng ta khoảng ba cây số, tớ thấy có một ngọn núi chắn ở giữa, giống như Quân Hạo Kiện đang di chuyển nhanh vậy.”
Hoàng Yến Chi hơi thả lỏng, ít nhất cũng xem như đây là một tin tốt.
Lúc này Helen đã bò lên' “Tris, phía dưới không có dấu vết gì hết, chắc là không rơi xuống.”
“Đã xác định được vị trí rồi, bọn em đang định chờ anh lên là xuất phát.” Wenny giải thích.
Cả nhóm cấp tốc chạy tới vị trí của Quân Hạo Kiện.
“Tris, chúng ta nghỉ ngơi chút đi, nếu không em sẽ ăn không tiêu đó.” Irene nhìn sắc mặt trắng bệch của Hoàng Yến Chi, nói.
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Em vẫn có thể đi được.”
Chỉ cần cô cố thêm một phút thì sẽ đến bên Quân Hạo Kiện sớm hơn một phút.
“Tris à, em không thể cố được nữa, bây giờ em phải dừng lại nghỉ ngơi, nếu em còn tiếp tục cố chịu đựng thì đứa bé trong bụng sẽ không ổn.”
Irene giữ chặt tay Hoàng Yến Chi, không cho cô đi tiếp.
Vừa nãy Hoàng Yến Chi đã cảm thấy bụng hơi đau, trong lòng cũng lo lắng đứa bé sẽ thật sự xảy ra vấn đề, do vậy bèn nghe lời dừng bước.
Bọn họ tìm thấy một cái hang trong núi, Irene lấy một ít da lông động vật na ná như da sói trải ở chỗ bằng phẳng trong hang, nói: “Tris, trước tiên em phải ngủ một lát để hồi phục chút thể lực.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, không cậy mạnh nữa, bèn tựa vào vách đá nhắm mắt lại.
Cái hang núi này có lẽ trước kia là nơi sói ở, hang rất nhỏ, ngoại trừ mảnh đất vuông dành cho Hoàng Yến Chi, còn lại chỉ đủ cho mấy người chen chúc một chỗ tựa lưng nghỉ ngơi.
Bốn người thay phiên nhau gác đêm để tránh sói hoang chạy đến công kích bọn họ.
Hoàng Yến Chi cũng chẳng hề nghỉ ngơi được yên ổn, tay cô ôm chặt lấy bụng mình, lúc thì nói “xin lỗi”
lúc lại gọi tên Quân Hạo Kiện.
Giọng cô rất nhỏ, chỉ có Irene cách cô gần nhất nghe thấy được, Irene nương theo ánh lửa nhìn thấy Hoàng Yến Chi cau mày thì vẻ mặt rất đau lòng.
Lo lắng nửa đêm cô bị lạnh mà tỉnh giấc nên Irene lấy áo khoác trên người mình đắp cho cô. Helen thấy thế thì nhường lại một nửa quần áo của mình cho anh.
Trời chưa sáng Hoàng Yến Chi đã thức dậy, ngoại trừ Hely thì những người khác vẫn còn đang ngủ. Hely thấy cô dậy liền định đánh thức mấy người kia nhưng bị Hoàng Yến Chi cản lại.
Hoàng Yến Chi mở to mắt, tựa vào vách đá, nhìn những người còn lại đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dù sao Quân Hạo Kiện vẫn thương cho quá khứ của cô, nhưng thật ra cuộc sống trong quá khứ của cô cũng không bết bát như thế, chẳng phải sao? Bởi vì có bọn họ luôn kề vai sát cánh. Cô học được rất nhiều thứ, học được khả năng tự bảo vệ mình, quan trọng nhất là cô có được những người bạn đồng sinh cộng tử có thể tin tưởng mà giao phó tính mạng cho nhau.Người ta nói khi Thượng đế đóng một cánh cửa của bạn lại thì sẽ mở ra một cánh cửa sổ khác cho bạn.
Cô nghĩ, rõ ràng là Thượng đế vẫn ưu ái cô, cho cô có được những người đáng quý đáng trân trọng như thế, lúc nào cũng theo cô vào sinh ra tử.
Lát sau, những người còn lại lần lượt thức dậy, ăn qua loa vài miếng lương khô rồi ngay lập tức lên đường. Chấm đỏ đại diện cho Quân Hạo Kiện vẫn đang di chuyển.
Đám Hoàng Yến Chi đang trên đường tìm thì gặp phải quân đội nước T, trong đó có một người cô quen.
“Tris, là người của quân đội.”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Đi vòng qua, đừng để bọn họ phát hiện.” Ở nơi này mà đụng phải quân đội là một chuyện rất phiền phức.
Bọn cô sẽ không giải thích được sự xuất hiện của mình, huống hồ trên người bọn cô còn mang theo nhiều vũ khí có tính sát thương như thế.
Người của quân đội không có thiết bị định vị tinh vi như đám Hoàng Yến Chi, cũng không có phương hướng cụ thể nào, chỉ có thể tìm toàn bộ phương hướng và vị trí.
Trong bọn họ bây giờ thì hoàn toàn là đang tìm kiếm ở hướng ngược lại.
Vòng qua người của quân đội, đám Hoàng Yến Chi tiếp tục đi về hướng phát ra tín hiệu, ngọn núi này có đường núi rất dốc.
Thể lực của Hoàng Yến Chi không theo kịp: “Mọi người đi trước đi, không thể để lỡ việc tìm kiếm tung tích của Quân Hạo Kiện.” Đi được nửa đường, Hoàng Yến Chi nói.