Trong một khu rừng nhiệt đới ở biên giới nước T.
Hôm nay đã là ngày diễn tập quân sự thứ năm, và cũng là ngày thứ ba nhóm người của Quân Hạo Kiện tiến vào đây.
Quân Hạo Kiện mặc quân phục rằn ri, trên mặt lem luốc sơn quân dụng, anh đứng bên một cây cổ thụ lớn, cầm ống nhòm nhìn về phía xa, Huân Thiên Hàn đứng bên cạnh cũng cầm một cái ống nhòm: “Đội trưởng, người của đội đỏ ở bên phía tây chúng ta, quân số khoảng mười người, người của đội xanh ở phía bắc, quân số có năm người, bây giờ chúng ta nên giải quyết bên nào trước?”
Quân Hạo Kiện bỏ ống nhòm xuống, trầm giọng trả lời: “Tuy rằng người của đội đỏ nhiều nhưng tinh thần họ đã uể oải, rõ ràng thể lực đã cạn kiệt. Còn đội xanh người nào cũng còn sung sức, tuy quân số ít nhưng sức chiến đấu vẫn rất mạnh.”
“Cho nên chúng ta tiêu diệt đội đỏ trước à?” Tư Truy hỏi.
Tiền Phi liếc cậu ta một cái, tên ngốc này: “Tất nhiên là đối phó với đội xanh trước rồi. Sức chiến đấu của bọn họ mạnh chứng tỏ khả năng chiến thắng của bọn họ lớn. Cậu đừng quên nhiệm vụ lần này của chúng ta là tiêu diệt toàn bộ bọn họ trước khi hai đội đó công phá bộ chỉ huy tối cao của đối phương.”
Tư Truy gật đầu: “Ừ nhỉ, tôi đúng là hồ đồ rồi.”
“Vẫn có thể cứu chữa, tự biết mình ngốc chứng tỏ chưa đến mức hoàn toàn ngu ngốc.” Tiến Phi lành nhạt nói, sau đó liền bị Tư Truy tặng một cú cùi chỏ.
“Hai người vừa vừa phải phải thôi, nếu để bị đối phương phát hiện thì... hừ hừ.” Huân Thiên Hàn cảnh cáo.
Quân Hạo Kiện nhìn bọn họ, ánh mắt hơi sắc lạnh khiến hai người lập tức nghiêm trang lại.
“Đội trưởng, chúng ta tập kích đội xanh thật sao?” Tư Truy hỏi, ánh mắt đầy hưng phấn.
Quân Hạo Kiện đáp: “Cứ đợi đã, hiện tại người của hai đội cách nhau quá gần, rất dễ làm đối phương chú ý, đợi đến khi bọn họ đi xa hơn thì hãy hành động.” Vậy có nghĩa là sẽ ra tay với đội xanh rồi, Tư Truy thương hại nhìn về phía đội xanh, bị đội trưởng của mình để ý tới, vậy lần này nhóm người tinh anh của đội xanh cũng chỉ có thể đi tới đây thôi.
Mặt khác, mấy người của đội xanh cũng đang thảo luận về chuyện diễn tập quân sự này, một người rất vạm vỡ của đội xanh nói: “Tổ trưởng, đợt diễn tập quân sự này thật kỳ lạ, trước kia không phải chúng ta chưa từng tham gia diễn tập quân sự, cũng từng gặp phải nhiều người thực lực mạnh hơn lần này, nhưng chưa bao giờ chúng ta tổn thất nhiều người như lần này. Quan trọng nhất là tốc độ tổn thất quá nhanh, đặc biệt là trong ba ngày qua, đã tổn thất hơn hai phần ba đội viên. Lẽ nào quân khu thành phố Nam lại cử tất cả quân nhân xuất sắc ở chỗ bọn họ đến đấy à?”
Một người vóc dáng thấp bé dùng gậy đẩy bụi gai cao ngang thắt lưng sang một bên, tiếp lời: “Không thể nào, tuy đợt diễn tập quân sự này có quy mô lớn hơn trước kia thật, nhưng quân khu đối phương cũng sẽ không mang hết thực lực của mình bày ra trước mặt người khác. Huống hồ, dọc đường chúng ta cũng không gặp quá nhiều người bên đội đỏ. Năng lực của bọn họ cũng chỉ tương đương chúng ta chứ không đến mức mạnh hơn, đâu thể nào dễ dàng tiêu diệt chúng ta thần tốc như vậy?”
Người được gọi là tổ trưởng Bàng trầm ngâm: “Hay là còn có bên thứ ba?”
Những người khác nghe vậy liền biến sắc: “Tổ trưởng, thế nào là có bên thứ ba, viện quân của đội đỏ sao?”
Bàng Văn lắc đầu: “Không, không phải viện quân, người của đội đỏ còn hy sinh nhiều hơn đội chúng ta, tôi đoán nhiệm vụ của bên thứ ba chính là đối phó với cả hai đội.”
Huân Thiên Hàn phục kích trên con đường đội xanh đi qua, nghe Bàng Văn nói thế, ánh mắt liền lóe lên sự khen ngợi. Không ngờ tên nhóc này cũng khá thông minh đấy chứ. Tuy rằng đến ngày thứ năm mới đoán được nhưng cũng sớm hơn nhiều so với thời gian bọn họ dự tính.
Ban đầu, bọn họ còn tưởng phải đến ngày thứ sáu hoặc thứ bảy mới có người nhận ra, thậm chí trước đây còn có tình huống sau khi diễn tập kết thúc bọn họ vẫn ngơ ngác không rõ về chuyện này.
Vị trí và kỹ thuật ẩn nấp của Huân Thiên Hàn đều rất tốt, năm người kia đi ngang qua nhưng vẫn không hề phát hiện ra anh.
Người vạm vỡ của đội xanh kia nghe đồng đội nói xong thì liền phản bác: “Sao có thể thế được, đội đỏ và đội xanh cộng lại cũng chỉ có bốn trăm người. Nếu một phe thứ ba muốn tiêu diệt toàn bộ hai phe thì tối thiểu cũng phải có quân số một trăm người.
Nhiều người như vậy thì chắc chắn đã bị phát hiện từ lâu rồi. Nhưng trong doanh trại vẫn chưa phát tín hiệu gì, rõ ràng là không phát hiện ra điều gì bất thường. Nếu quả thật có phe thứ ba tồn tại thì chắc chắn quân số không nhiều. Nhưng sao có thể dùng mấy chục người để đối phó với mấy trăm người chúng ta được?”
“Nếu là bộ đội đặc công thì sao?” Bàng Văn thản nhiên hỏi lại.
Người vừa nói liền lặng thinh. Nếu là bộ đội đặc công thì quả thật khó nói rồi: “Bọn họ ở một đẳng cấp cao hơn chúng ta rất nhiều, đến tham gia buổi diễn tập thế này chẳng phải là dùng dao mổ trâu để giết gà sao?”
Huân Thiên Hàn cũng suy tư. Anh cũng rất hoài nghi sao lãnh đạo lại đồng ý chuyện như vậy. Trước đây tuy chỗ bọn họ cũng có phe thứ ba xuất hiện, nhưng cũng chỉ là bộ đội đặc công cùng diễn tập với nhau.
Trong phòng chỉ huy, lãnh đạo của cả quân khu thủ đô và Nam Thành ba hôm nay vẫn chưa từng có vẻ mặt bình thường. Ai nấy cũng đều sa sầm mặt, thái độ lạnh tanh.
Nhưng cũng không trách được họ, bất cứ ai nhìn thấy cấp dưới của mình bị người khác gài cũng sẽ không thể nào vui vẻ nổi.
“Không ngờ chỉ vì một buổi diễn tập quân sự mà tư lệnh Lưu lại cử tất cả những người xuất sắc trong căn cứ tham gia, thế này cũng quá trọng thể rồi.” Tham mưu trưởng Trần của quân khu Nam Thành nói. . Ngôn Tình Hài
Người được gọi là tư lệnh Lưu cũng chính là lãnh đạo của bộ đội tiên phong tủm tỉm cười nói: “Tham mưu trưởng Trần cứ nói đùa, chỉ là một cuộc diễn tập quân sự bình thường cần gì phải cử tất cả quân tinh anh tham gia. Nếu thật sự như vậy thì đợt diễn tập quân sự này đã kết thúc từ lâu rồi, đợt này bên đội tôi cũng có rất nhiều tân binh, xem như là kiểm tra bọn họ luôn.” Ẩn ý là chúng tôi chỉ cử tân binh tham gia mà người của các ông đã sắp chịu không nổi rồi, nếu như thật sự cử quân tinh anh thì các người còn có thể chống nổi sao.
Tham mưu trưởng Trần hừ lạnh: “Không phải chứ, theo như tôi được biết thì Quân Hạo Kiện, đội trưởng của đội ông, chính là người có năng lực mạnh nhất quân khu các ông mà.”
Tư lệnh Lưu vẫn cười tủm tỉm: “Dù sao đợt diễn tập này cũng phải có người dẫn đội mà.”
Tham mưu trưởng Trần đang định phản bác thì Hoàng Quang Nghị luôn im lặng từ nãy giờ lên tiếng: “Chỉ là một cuộc diễn tập quân sự thôi, mọi người đừng để ảnh hưởng đến hòa khí. Huống hồ, đợt diễn tập vẫn chưa kết thúc, thắng bại còn chưa rõ mà.”
Tham mưu trưởng Trần nhìn Hoàng Quang Nghị với ánh mắt không vui: “Tất nhiên tham mưu trưởng Hoàng không cảm thấy có vấn đề gì rồi, Quân Hạo Kiện là con rể ông mà, đối với ông thì dù đội của Quân Hạo Kiện thắng hay đội ông thắng cũng có khác nhau là mấy đâu.” Hiện giờ thì đội có tổn thất lớn nhất không phải là đội xanh của ông mà chính là đội đỏ của tôi đó! Tham mưu trưởng Trần nhìn vài chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình mà vô cùng phiền não.
Tình hình cứ tiến triển theo hướng này thì đội đỏ của ông thật sự bại trận mất.
Hoàng Quang Nghị vốn định làm người hòa giải, kết quả lại chuốc họa vào thân. Ông và tư lệnh Lưu bất đắc dĩ nhìn nhau, tham mưu trưởng Trần này quá đặt nặng vấn đề thắng thua.
Thật ra lãnh đạo thượng cấp chỉ muốn kiểm tra và đánh giá năng lực quân sự của bọn họ thông qua đợt diễn tập quân sự này mà thôi, nên chỉ cần phát huy như thường là được.
“Tham mưu trưởng Trần, tuy Quân Hạo Kiện là con rể của tôi, nhưng hiện tại thì cậu ấy chỉ là người lãnh đạo bên thứ ba, không có bất cứ quan hệ gì với tôi cả.” Hoàng Quang Nghị thản nhiên nói, mặc dù ông không khó tính như tư lệnh Lưu, nhưng cũng không phải là người dễ bắt nạt, bị người khác trút giận tất nhiên cũng sẽ biết đáp trả.
Tham mưu trưởng Trần còn định nói tiếp nhưng có người với ngăn ông ta lại: “Được rồi, lão Trần à, chúng ta đều là đồng đội cả mà, ầm ĩ với nhau làm gì. Hơn nữa các ông còn là lãnh đạo, cãi nhau như vậy không sợ bị cấp dưới nhìn thấy sẽ chê cười à.”
Tham mưu trưởng Trần nhìn sang người vừa khuyên giải rồi không nói gì nữa, có điều, trong phòng chỉ huy vẫn ngập mùi thuốc súng.
Huân Thiên Hàn cho tất cả năm người kia đi xa khỏi chỗ mình, thì đột ngột xông ra từ phía sau, tiêu diệt người đi cuối cùng trong năm người họ.
Cũng ngay lúc này, nhóm người Tư Truy và Tiền Phi đang nấp ở nơi khác cũng xông ra tấn công mục tiêu của mình.
Quân Hạo Kiện lấy một chọi hai, tốc chiến tốc thắng, chỉ trong chưa đầy hai, ba chiêu đã giải quyết xong cậu lính đội xanh vạm vỡ.
Bàng Văn thấy thế lập tức tấn công Quân Hạo Kiện, nhưng dù sao cậu ta cũng còn trẻ tuổi và chưa có nhiều kinh nghiệm. Do đó, chỉ mới hơn hai mươi chiêu đã không chống đỡ nổi nữa, thế là bị một con dao găm của Quân Hạo Kiện kê vào cổ.
“Cậu đã hy sinh.” Quân Hạo Kiện thản nhiên nói.
Bàng Văn nhìn sang Quân Hạo Kiện, không thèm để ý tới con dao găm đang kề cổ mình, đối phương cũng mặc quân phục rằn ri giống bọn họ, chỉ là trên cánh tay có ký hiệu màu đen, quả nhiên đúng như mình suy đoán, nhóm người này chính là bên thứ ba.
Huân Thiên Hàn giải quyết xong mục tiêu của mình thì quan sát Quân Hạo Kiện và Bàng Văn chiến đấu, thấy Bàng Văn có thể đỡ được hơn hai mươi chiêu của Quân Hạo Kiện thì vẻ tán thưởng trong mắt càng tăng.
Quân Hạo Kiện thấy cậu ta không kháng cự nữa mới rút con dao găm về, vẻ mặt vẫn lạnh tanh.
“Khá lắm cậu nhóc” Tư Truy vỗ vỗ vai Bàng Văn khen ngợi.
Không ngờ lại đổi lấy ánh mắt lạnh lùng của Bàng Văn, Tư Truy hừ một tiếng: “Nhóc con, cá tính lắm, nhưng tôi thích.”
“Được rồi, đi nhanh lên đi, chúng ta còn một mục tiêu nữa đấy.” Tiền Phi nói.
“Ừ, đi thôi, kết thúc nhanh một chút để còn có thể về nhà sớm, ở lại cái nơi quái quỷ này lâu cũng chán quá rồi.” Tư Truy phụ họa rồi định bỏ đi.
“Các anh là bộ đội đặc công sao?” Bàng Văn ở phía sau hỏi.
Tư Truy quay đầu lại cười ha ha: “Cậu đoán xem.”
Điều này còn phải đoán sao, chắc chắn là đúng rồi, cậu lính vạm vỡ của quân xanh trừng mắt.
Tiền Phi liếc nhìn bọn họ nói: “Bây giờ các cậu đã là người chết nên không được nói chuyện nữa, ở đây đợi đi, sẽ lập tức có người tới mang các cậu đi thôi.”
Nói xong bọn họ liền nhanh chóng biến mất vào trong rừng cây.
“Trời ơi, đây là sức chiến đấu của bộ đội đặc công sao, thật là lợi hại.”
Chờ sau khi nhóm người của Quân Hạo Kiện đi khuất, liền có người thốt lên, mấy người khác cũng gật đầu tán thưởng.
“Vừa rồi các cậu có thấy bọn họ ra tay không, nhất là người có vẻ mặt lạnh băng kia đó, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã tử trận rồi.” Cậu lính vạm vỡ nói, giọng điệu đầy sự tán thưởng và hâm mộ.
Bàng Văn vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu trầm ngâm, cậu ta nhìn xuống hai tay mình, vừa rồi đấu với Quân Hạo Kiện cậu ta thậm chí còn không đỡ được ba mươi chiêu. Trước kia vẫn luôn tự cho mình là mạnh nhất, bây giờ mới biết thì ra đứng trước người tài giỏi thật sự, cậu ta chỉ là một đứa trẻ yếu ớt.
Quân Hạo Kiện. Bàng Văn lẩm nhẩm cái tên này.
Có thể ngay cả bản thân Quân Hạo Kiện cũng không ngờ rằng, Bàng Văn lại biết mình, và còn vì trận chiến hôm nay, cậu ta đã coi anh là mục tiêu của đời mình, do luôn muốn vượt qua anh mà sau này thành binh vương và được chọn vào căn cứ tiên phong như ước nguyện, trở thành một bộ đội đặc công xuất sắc.
“Đội trưởng, mục tiêu tiếp theo của chúng ta là đội đỏ khi nãy vừa rời đi sao?” Tư Truy hỏi.
Quân Hạo Kiện im lặng nhìn cậu ta, Tư Truy lập tức hiểu ý anh rồi làm một động tác khóa miệng.
Anh dời mắt đi, quan sát xung quanh sau đó đi về một phía, những người khác thấy thế liền đuổi theo ngay. Đúng như lời nói của tư lệnh Lưu, trong hai mươi người của đội ông thì tân binh đã chiếm hơn phân nửa, lần này vì để kiểm tra và đánh giá năng lực của tân binh nên Quân Hạo Kiện cũng không để lính cũ dẫn lính mới như trước kia mà hoàn toàn để cho tân binh dẫn đội. Nói cách khác, bốn người trong bốn nhóm nhỏ còn lại đều là tân binh, ngay cả kế hoạch tác chiến cũng là do tân binh lập ra.
Liên lạc với mấy nhóm nhỏ khác, biết được tình hình của mỗi nhóm, Quân Hạo Kiện cơ bản khá hài lòng.
Tuy thành tính chiến đấu không cao bằng nhóm anh, nhưng đối với tân binh mà nói thì thành tích như vậy đã rất tốt, xem ra đợt huấn luyện trong thời gian trước rất có hiệu quả.
Trong phòng chỉ huy, Hoàng Quang Nghị xem mấy
người bị đưa về qua màn hình giám sát, trong lòng thầm thở dài, xem ra bọn họ không có khả năng chiến thắng rồi. Trong đợt diễn tập quân sự này, những người được tham gia là do chính ông tuyển chọn từ trong quân khu, tất nhiên ông hiểu rất rõ năng lực của bọn họ, nhóm người của Bàng Văn được xem là nhóm xuất sắc nhất.
Ban đầu Hoàng Quang Nghị còn cho rằng cậu ta có thể thắng, nhưng hiện tại có vẻ bản thân đã quá lạc quan rồi.
Tham mưu trưởng Trần nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng Quang Nghị, đáy mắt liển hiện lên sự hả hê: “Tham mưu Hoàng, xem ra con rể của ông cũng chẳng nương tay với người của ông nhỉ? ”Hoàng Quang Nghị chỉ cười: “Nhiệm vụ chính là nhiệm vụ, đây là chuyện rất bình thường, không thể nói là nương tay hay không được.”
Bị phản bác lại một cách khéo léo, tham mưu trưởng Trần nhất thời nghẹn lời, hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa.
Tư lệnh Lưu vô cùng đắc ý, cũng giống như Quân Hạo Kiện, ông rất hài lòng với năng lực của nhóm tân binh này.