Trương Linh ngượng ngùng nói: “Là do trùng hợp thôi, trong đoàn phim tớ có người ở cách vách nhà Lâm Trọng Mặc, biết rất rõ chuyện nhà anh ta. Giờ cơm trưa, người đó tám chuyện nhà anh ta cho chúng tớ nghe. Tới hỏi lại có phải Lâm Trọng Mặc chúng ta quen không, thì đúng là anh ta.”
“Nếu Lâm Trọng Mặc và Ninh Hân đã chia tay thì sau này chúng ta đừng quan tâm đến anh ta nữa. Lần trước tớ nghe nói cậu và Vệ Huy định đính hôn, đã chọn được ngày chưa?“.
Nhắc đến việc này, vẻ mặt Trương Linh xu xuống, “Đính hôn gì chứ, chị đây không muốn lấy Vệ Huy.”
“Lại làm sao nữa?”
Trương Linh bực bội nói: “Còn chẳng phải là do ba Vệ Huy sao. Lần trước ông ta chạy đến chỗ tớ, nói tớ là con hát, mồ côi, xuất thân không tốt, không xứng với Vệ Huy, không cho tớ vào cửa nhà họ Vệ, mắng tới trước mặt cả đoàn phim.”
Hoàng Yến Chi không ngờ còn có chuyện này nữa: “Thái độ của Vệ Huy thế nào?”
“Tớ không nói, nhưng có người trong công ty nói cho anh ấy biết. Đêm đó, anh ấy về nhà họ Vệ, không biết hai người họ nói gì hay làm thế nào, mà ngày hôm sau liền kéo tớ đi đăng ký kết hôn.”
Rõ ràng là Vệ Huy đứng về phía Trương Linh: “Vậy sao cậu không đồng ý. Sau khi kết hôn, cậu và Vệ Huy chắc sẽ không ở chung với ba anh ta, không ảnh hưởng nhiều tới cậu.”
Trương Linh buồn bã: “Yến Chi, không phải tớ không muốn kết hôn với Vệ Huy, tớ nằm mơ cũng muốn lấy anh ấy. Nhưng tớ muốn có lời chúc phúc của người lớn. Ba mẹ tớ đều mất rồi, mà nhà chú hai lại như thế, nên người thân duy nhất của tớ là Vệ Huy. Anh ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời của tớ, tớ muốn có một gia đình hoàn chỉnh ấm áp. Mà ba anh ấy lại có thái độ như thế, nhà bọn họ muốn một người con dâu môn đăng hộ đối. Nếu tớ gả vào đó, thì không biết người ngoài sẽ nói anh ấy như thế nào nữa. Anh ấy có thể không để ý, nhưng tớ lại khác.”
Hoàng Yến Chi hiểu Trương Linh nghĩ gì, chỉ là...
“Trương Linh, cậu phải hỏi ý của Vệ Huy sẽ mới biết anh ấy nghĩ như thế nào. Có người lớn chúc phúc thì tốt, nhưng cũng đừng vì một người lớn không ra gì mà bỏ qua hạnh phúc của mình. Nếu ba Vệ Huy cả đời đểu không đồng ý, chẳng lẽ cả đời cậu cũng không kết hôn?”
“Không thể nào! Tớ nghĩ là bọn tớ còn trẻ, nên tớ muốn thử xem có thể hòa hoãn quan hệ với ba của anh ấy không. Ít nhất cũng đừng ghét nhau như bây giờ.”
Hoàng Yến Chi cười cười: “Cậu thừa nhận mình ghét ba của Vệ Huy?”
“Tớ cũng đâu có cách nào. Tớ chưa từng thấy ông già nào khó ưa như vậy, hoàn toàn ngang ngược không biết lý lẽ, lại còn cố chấp, không chịu nghe ý kiến của người khác.”
Hoàng Yến Chi chưa gặp ba của Vệ Huy, nhưng cô từng nghe Hoàng Minh Dạ kể chuyện về nhà Vệ Huy: “Theo tớ thì câu nên hỏi ý của Vệ Huy. Anh ta nói đính hôn thì chắc chắn có lý do của anh ta. Không phải vấn đề từ Vệ Huy thì không cần do dự.”
Trương Linh gật đầu: “Tớ biết rồi. Yến Chi, tâm sự với cậu khiến tớ cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, tới không thể nào rời xa cậu được, Yến Chi.”
Hoàng Yến Chi chỉ biết cười lắc đầu nhìn Trương Linh làm nũng. Nếu là trước đây, khi cha mẹ cô ấy còn sống thì cô cũng không nói nhiều như vậy. Nhưng bây giờ, đúng như ba Vệ Huy nói, cô ấy là một cô nhi, có một số chuyện cô ấy không thể nói với Vệ Huy, nhưng nếu cũng không thể nói với bạn bè mà cứ giữ trong lòng thì sẽ thành tâm bệnh mất.
“Sau này có chuyện gì thì phải nói với tớ, đừng để trong lòng rồi buồn bực.”
Trương Linh gật đầu, nói với vẻ tiếc nuối: “Ừ, tớ biết mà. Aizz, thật là tiếc. Nếu cậu là đàn ông thì tốt rồi, tớ sẽ lấy cậu.”
“Nếu để Vệ Huy nghe được mấy lời này của cậu thì cậu sẽ bị dạy dỗ cho xem.” Hoàng Yến Chi trêu ghẹo cô nàng.
“Nếu anh ấy dám dạy dỗ tớ thì tớ sẽ bắt anh ấy quỳ vỏ sầu riêng. Hừ.”
Hoàng Yến Chi cười cười, không nói gì.
Trương Linh đổi chỗ sang ngồi cạnh Hoàng Yến Chi, nhìn chằm chằm bụng của cô: “Hơn nửa tháng tớ không gặp con đỡ đầu của mình rồi. Con trai có ngoan không?”
Hoàng Yến Chi nhướng mày: “Sao cậu biết là con trai, nhỡ là con gái thì sao?”
“Không phải, nhất định là con trai. Yến Chi, cậu phải tin tưởng trực giác của tớ. Nếu là con gái cũng không tệ, giống cậu, kết hợp với gen của ngài Quân nhà cậu thì chắc chắn khi lớn lên sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Ôi, nghĩ thôi là tớ đã thấy hưng phấn rồi.”
“Nếu cậu thích trẻ con thì sinh cho Vệ Huy một đứa là được rồi. Với tướng mạo của Vệ Huy, con của cậu nhất định có thể phù hợp với hình tượng trong lòng cậu.”
Trương Linh cười ha ha: “Yến Chi, cậu đừng nói nữa. Nếu không phải sự nghiệp của tớ đang đi lên thì tớ thật sự muốn làm vậy đấy.”
Hoàng Yến Chi cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi. Chuyện này vẫn do Vệ Huy làm chủ, Vệ Huy đã từng nói với cô, muốn giúp Trương Linh hoàn thành giấc mộng của mình. Vậy thì anh ta sẽ không để bất cứ chuyện gì ngăn trở bước đi của của cô ấy.
“Có điều lúc này tớ không gấp chuyện có con lắm.” Trương Linh nói.
Hai người trò chuyện được một lát, Hoàng Yến Chi định cùng Trương Linh ra ngoài ăn, nhưng Quân lão gia lại gọi điện thoại bảo cô về nhà ăn cơm.
****************
Thành phố Sydney.
Cẩn Mai trở về thì thấy Cẩn Tử Văn tới, cô vui vẻ nói: “Anh, cuối cùng anh cũng đến thăm em rồi.”
Cẩn Tử Văn nhìn Cẩn Mai, trong mắt tràn đầy cưng chiều: “Ừ, gần đây em có khỏe không? Sống ở đây quen không?”
Cẩn Mai híp mắt, tựa vào vai anh: “Em rất khỏe, cũng rất thích ở đây. Anh, lần này anh đến thăm em và mẹ hả?”
“Ừ, anh tới xem em và mẹ có khỏe không?”
“Em và mẹ rất khỏe. Mà này, anh ra nước ngoài như vậy, không sợ bị ông chủ mắng sao?”
Vừa nghe em gái hỏi, Cẩn Tử Văn mới nhớ mình chưa xin nghỉ phép. Anh cười cười, nói: “Không sao cả, anh xin nghỉ phép rồi. Anh định ở đây với em và mẹ vài ngày. Em vui không?”
“Vui chứ, nếu có ba thì sẽ vui hơn nữa.” Cẩn Mai nói.
Ý cười trong mắt Cẩn Tử Văn nhạt đi: “Ba là sĩ quan, rất khó ra nước ngoài. Hơn nữa, công việc của ba rất bận, tạm thời không đi được.”
Sau khi Cẩn Tử Văn tỉnh dậy, người nhà họ Cẩn rất ăn ý giấu chuyện Triệu Hiểu Khê và Cẩn Giai Thụy ly hôn. Vì vậy, cho tới tận bây giờ, Cẩn Mai vẫn chưa biết cha mẹ mình đã ly hôn.
“Cũng đúng. Đợi em nghỉ hè, em và mẹ về nước vậy.” Cẩn Mai nói: “Anh, anh biết Hoàng Yến Chi không?”
Sắc mặt Cẩn Tử Văn chợt đổi, nhưng ngay lập tức đã bình thường trở lại: “Hoàng Yến Chi là ai?”
Cẩn Mai không thấy sự khác thường của anh: “Chính là hoạ sĩ Y Trân Hoàng. Nghe nói chị ấy rất nổi tiếng trong nước mà, sao anh lại không biết?”
Cẩn Tử Văn giả vờ như vừa mới nhớ ra: “À, thì ra là cô ấy. Anh từng nghe cái tên Y Trân Hoàng, nhưng không biết cô ấy. Có chuyện gì vậy?”
“Em đã gặp chị ấy.” Cẩn Mai nói.
Cẩn Tử Văn nhìn cô: “Em gặp cô ấy khi nào?”
“Lúc Sydney tổ chức lễ hội nghệ thuật. Hôm đó em và mẹ đến Lake Macquarie chơi, vô tình gặp chị ấy và bạn đến đó du lịch. Chị ấy rất đẹp, em rất thích chị ấy.”
Cái tên Hoàng Yến Chi này là do một lần Cẩn Mai đi tham quan nơi tổ chức lễ hội nghệ thuật cùng với bạn nên Cẩn Mai mới biết Y Trân Hoàng là Hoàng Yến Chi cũng là chị gái mình gặp ở bên hồ.
Cẩn Tử Văn đè nỗi bất an trong lòng xuống, vô tình hỏi: “Trước đây em không biết cô ấy, sao lại gặp một lần là thích được?”
Cẩn Mai nhún vai: “Em cũng không biết nữa, từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy chị ấy, là em đã thích rồi. Em cũng không biết mình thích chị ấy ở điểm nào, chỉ là thấy chị ấy thật thân thiết, ấm áp, giống như một người chị. Đúng vậy, là cảm giác chị em.”
Đôi mắt Cẩn Tử Văn tối sầm, nhớ tới người con gái tỏa sáng dưới ánh mặt trời đó, sâu trong đáy lòng lại cảm thấy đau đớn. Anh cười cười, ra vẻ ung dung nói: “Anh tưởng em thích tranh vẽ của người ta cơ đấy. Anh còn đang nghĩ em nghĩ thông suốt lúc nào, mà bày đặt thích nghệ thuật.”
Cẩn Mai bĩu môi: “Anh, anh đừng khinh thường em. Em học thiết kế thời trang, nên cũng có tế bào nghệ thuật, chỉ là không biết vẽ mà thôi, nhưng em vẫn có trình độ thưởng thức. Em thích Hoàng Yến Chi, cũng thích tranh vẽ của chị ấy. Nó cho em cảm giác ấm áp, giống như chính con người của chị ấy.”
Cẩn Mai tự mình nói, không chú ý đến sự buồn bã trong mắt Cẩn Tử Văn: “Em nghe nói chị ấy là người thủ đô. Lần sau về nước, em muốn đến thủ đô tìm chị ấy xin chữ ký. Anh, không phải anh ở thủ đô sao? Lúc về nước, anh mua cho em một bức tranh của chị ấy đi. Lần trước em muốn mua, nhưng không mua được. Tốt nhất là tranh có chữ ký, vậy mới hoàn mỹ.”
Thấy mình nói liên tục mà Cẩn Tử Văn không đáp lại, Cẩn Mai chu môi, huơ huơ tay trước mặt anh: “Anh, rốt cuộc anh có nghe em nói không vậy?”
Cẩn Tử Văn hoàn hồn: “Xin lỗi em, anh vừa thất thần. Em mới nói gì vậy?”
Cẩn Mai lặp lại một lần, “Anh, anh nhất định phải giúp em xin chữ ký của chị ấy đó.”
Cẩn Tử Văn cười gật đầu: “Được, anh nhất định sẽ xin chữ ký.”
Cẩn Mai cảm thấy vui vẻ. Đúng lúc này, Triệu Hiểu Khê gọi bọn họ đi ăn cơm, chủ đề này liền dừng lại.
Ngày hôm sau, Cẩn Mai rủ Cẩn Tử Văn ra ngoài. Cô nói muốn dẫn anh đi xem thành phố cổ đang sống.
Cẩn Mai dẫn Cẩn Tử Văn tới trang viên rượu nho nổi tiếng ở Sydney. Vừa mới xuống xe, Cẩn Tử Văn cảm thấy hơi khó chịu nên đi WC. Cẩn Mai đi dạo một mình trong trang viên.
“Ơ, là anh hả?” Cẩn Mai vui vẻ nhìn người trước mắt, cô không ngờ lại gặp Aldan ở đây.
Aldan cũng không ngờ gặp Cẩn Mai hai lần trong mấy ngày ngắn ngủi. Anh mỉm cười: “Thật là trùng hợp. Cô đến đây chơi sao?”
“Vâng, tôi đi cùng anh trai. Còn anh thì sao?”
“Tôi và chủ trang viên là bạn, mấy hôm nay tôi vẫn luôn ở đây.” Aldannói.
“Thì ra là vậy, lần trước gặp nhau trong quán cà phê, tôi còn tưởng sau này không có cơ hội gặp lại anh nữa.” Cẩn Mai vừa cười vừa nói.
Cẩn Tử Văn tìm một vòng mới thấy Cẩn Mai. Từ xa, anh thấy cô đang nói chuyện với một người đàn ông. Lại gần, mới phát hiện người đó từng là bác sĩ điều trị cho Cẩn Mai. Anh biến sắc, nhưng rất nhanh thì kiềm nén kinh ngạc lại.
“Tiểu Mai.” Cẩn Tử Văn gọi, Cẩn Mai cười híp mắt vẫy tay: “Anh, em ở bên này.”
Aldan nhìn thoáng qua Cẩn Tử Văn, vừa cười vừa nói: “Anh cô đã tới rồi, tôi đi trước đây. Rượu nho ở đây rất ngon, nếu lúc về không ngại thì mua một ít đem về.”
Cẩn Tử Văn đợi Aldan đi rồi, mới hỏi Cẩn Mai: “Lúc nãy em nói chuyện với ai vậy?”
“Một người bạn mới quen. Anh, sao anh đi WC lâu vậy?”
Cẩn Tử Văn thấy Cẩn Mai không nhận ra Aldan, thì hơi yên tâm: “Còn không phải là vì tìm em sao? Dặn em đừng đi lung tung, nhưng chớp mắt một cái là không thấy em nữa rồi.”
Cẩn Mai lè lưỡi trêu Cẩn Tử Văn.
Cùng Cẩn Mai đi dạo trong trang viên. Từ xa, Cẩn Tử Văn nhìn thấy Aldan. Anh nói với Cẩn Mai một tiếng, rồi đi về phía Aldan.
“Anh Aldan.” Cẩn Tử Văn chào hỏi.
Aldan cười hòa nhã: “Đã lâu không gặp.”
“Không ngờ có thể gặp anh ở đây.”
“Tôi tới đây thăm bạn, kết quả lại gặp được Cẩn Mai. Xem ra cô ấy hồi phục rất tốt, cũng đã quen với cuộc sống ở đây.”
Cẩn Tử Văn từ từ nói: “Còn phải cám ơn anh Aldan giúp đỡ. Nếu không có anh thì có lẽ Tiểu Mai...”
“Không cần khách sáo như vậy. Trước đây, là tôi được bạn nhờ. Sau khi Cẩn Mai đi, tôi cũng muốn tìm cơ hội đến thăm, để xác định tình huống của cô ấy. Bây giờ thấy cô ấy như vậy, tôi cũng yên tâm.”
Người bạn này là ai, không cần nói thì Cẩn Tử Văn cũng biết.
“Anh Aldan, tôi rất bất ngờ khi gặp anh ở đây. Đúng lúc tôi có một thắc mắc, không biết anh có thể trả lời giúp tối không?”
“Xin mời.”
Cẩn Tử Văn kể lại chuyện Cẩn Mai gặp Hoàng Yến Chi: “Bấy giờ, Cẩn Mai vẫn rất thích cô ấy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì liệu có ngày nào đó Cẩn Mai sẽ nhớ lại tất cả?”
Aldan nghe vậy, suy nghĩ một lát, rồi nói: “Điều này chứng tỏ trong lòng Cẩn Mai, Hoàng Yến Chi là một khái niệm tồn tại rất quan trọng. Dù cô ấy đã quên hết tất cả, nhưng vẫn còn nhớ rõ cảm giác Hoàng Yến Chi đem lại cho cô ấy. Có điều, cậu cũng đừng lo lắng quá, cũng không cần cố gắng ngăn cản, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi. Trước đây, tôi tiến hành thôi miên sâu, trừ khi bị kích thích cực lớn, nếu không thì cô ấy không thể nhớ lại đâu.”
Lúc này, Cẩn Tử Văn mới yên tâm phần nào, nói cảm ơn với Aldan, sau đó quay lại chỗ Cẩn Mai.
Cẩn Tử Văn ở Sydney chơi ba ngày. Lúc về, Cẩn Mai dặn dò anh đủ thứ: “Anh, anh phải nhớ cuốn artbook có chữ ký của em đấy nhá, về nước là phải mua cho em ngay biết chưa?”
Đây đã là lần thứ n+1 Cẩn Mai nói chuyện này rồi, Cẩn Tử Văn bóp trán: “Anh biết rồi. Về nước rồi, chuyện đầu tiên anh làm là mua tranh cho em, được chưa?”
Cẩn Mai gật đầu: “Vâng, em biết anh tốt với em nhất mà.”
Sau khi về nước, Cẩn Tử Văn có nhận được điện thoại của Cẩn Giai Thụy, nhưng anh không nghe.
Anh đến nhà sách mua artbook của Hoàng Yến Chi, sau đó nhìn một cái tên trong danh bạ, do dự thật lâu mới bấm gọi.
Hoàng Yến Chi nghe Cẩn Tử Văn nói xong, thì chỉ nhàn nhạt nói: “Chiều nay tôi rảnh, anh đến quán trà của tôi đi.”
“Được.”
Buổi chiều ngày hôm sau, Cẩn Tử Văn đến quán trả trước nửa tiếng. Thấy người từ ngoài cửa đi vào, ánh mắt của anh trở nên ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên từ sau khi Cẩn Mai ra nước ngoài, anh gặp lại Hoàng Yến Chi ở khoảng cách gần như vậy: “Ngồi đây đi.”
Hoàng Yến Chi ngồi đối diện Cẩn Tử Văn. Người đàn ông trước mặt đã không còn nét trẻ con năm nào, mà trở nên trầm ổn và trưởng thành hơn nhiều. Trong một năm ngắn ngủi, trong nhà gặp nhiều chuyện như vậy, bất cứ ai cũng phải thay đổi thôi.
Cô lấy cuốn artbook của Cẩn Tử Văn đặt trên bàn, mở ra ký tên vào, còn viết thêm mấy câu trên đó.
Cẩn Tử Văn cất tập tranh đi: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo. Nghe nói anh làm việc ở thành phố G, công việc thuận lợi không?”
Cẩn Tử Văn cười cười: “Không tính thuận lợi, nhưng cũng không có khó khăn gì. Kinh tế ở thành phố G tuy không theo kịp những thành phố khác, nhưng tôi rất thích nơi đó, cuộc sống ở đây rất giản dị mộc mạc.”
“Lần này anh tới đây là vì mua tranh cho Cẩn Mai?”
“Ừ, Cẩn Mai rất thích cô, dặn tối nhất định phải mua cho được tập tranh của cô.”
Trong mắt Hoàng Yến Chi thoáng lên vẻ bi thương. Dù đã quên hết tất cả, nhưng Cẩn Mai vẫn còn thích cô, nhưng cô lại không bảo vệ tốt cô ấy.