Trong một con hẻm của thủ đô, Vu Băng đang đối đầu với nhóm Helen.
Kể từ khi bị truy sát, Hely vẫn chú ý đến hành tung của Vu Băng, nên tất nhiên đã sớm phát hiện ra ả đi cùng James. Nhìn thấy James xuất hiện, nhóm Hely tỏ vẻ quả nhiên là như vậy.
Hai ngày trước hôn lễ, Helen đã gọi điện thoại trao đổi với Quân Hạo Kiện về vấn đề an toàn. Hôn lễ này nhất định phải được diễn ra thuận lợi.
“Mấy người tránh ra.” Vu Băng lạnh lùng nhìn Hely nếu hỏi người cô ả hận nhất là ai thì ngoài Hoàng Yến Chi ra, người còn lại chính là Hely. Vu Băng luôn thấy hối hận vì trước đó đã không thể giết chết cô.
Hely đứng tựa vào tường, vẻ mặt bình thản, nhưng cơ thể vẫn trong trạng thái đề phòng: “Ái chà, bạn bè cũ gặp lại nhau, chúng ta phải tâm sự vui vẻ chứ, sao cô vội đi thế. Hay là chúng ta tìm chỗ nào đó uống một ly đi?”
Trong đôi mắt lạnh như băng của Vu Băng hiện vẻ căm thù: “Lần này tôi tới đây không phải để tìm mấy người.”
“Ha ha.” Hely bật cười, ánh mắt rét lạnh: “Tôi biết cô muốn làm gì, muốn phá hoại hôn lễ của Yến Chi hả? Đừng mơ mộng nữa! Về nói lại với James, đã là cóc ghẻ thì lo mà ngồi dưới đất đi, đừng mơ tưởng đến thiên nga làm gì.”
Tay Vu Băng di chuyển, Hely lắc đầu: “Vu Băng, tôi khuyên cô đừng nhúc nhích, hôm nay là ngày vui, nếu mà lấy món đồ đó ra sẽ phá hỏng không khí đấy. Chúng tôi thích hòa bình, trò chuyện một chút là được. Dù có đánh thật thì cô nghĩ cô và người đàn ông này có thể là đối thủ của tôi và Helen sao?”
Helen vẫn lặng thinh không nói gì, chỉ nhìn Vu Băng chằm chằm, nhưng vẫn luôn chú ý đến mọi động tĩnh xung quanh.
“Bốp bốp bốp.” Trong con hẻm yên tĩnh chợt vang lên tiếng vỗ tay, James từ một góc rẽ đi ra, trên môi còn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt: “Số 11, mấy năm không gặp mà cô vẫn nghịch ngợm như vậy.”
Bị gọi là “Số 11”, ánh mắt Hely liền biến, mất hứng trừng mắt nhìn James, rồi lại đột nhiên nở nụ cười: “Huấn luyện viên, đã lâu không gặp, thấy anh vẫn còn sống, quả thật tôi vô cùng kinh ngạc và vui mừng.”
Nụ cười của James càng tươi hơn nhưng trong mắt lại càng rét lạnh: “Quả nhiên là người do một tay tôi dạy dỗ, nhìn thấy thầy còn biết chào hỏi lễ phép, không tệ, không tệ, coi như không uổng công sức tôi dạy bảo.”
Hely cười tủm tỉm: “Cảm ơn huấn luyện viên khen ngợi.” Miệng thì nói vậy, nhưng cô lại đứng thẳng hơn, nhìn James với ánh mắt đề phòng.
Nụ cười trên mặt James dần biến mất, nhìn Hely và Helen: “Đã phản bội tôi một lần mà bây giờ còn muốn phản bội tôi lần thứ hai sao?”
“Huấn luyện viên nói câu này là không đúng rồi, đúng là chúng tôi đã phản bội anh, nhưng chúng tôi không định phản bội anh lần thứ hai. Bởi vì lần này, chúng ta đứng ở hai bên đối lập nhau.”
“Ha ha, số 11, quả nhiên cô ở cùng tiểu Thất lâu, cái tốt thì không học được nhưng lại học không ít tính xấu của cô ấy. Bây giờ mấy người mau tránh ra, những chuyện đã qua tôi có thể không tính toán với mấy người.”
Lời này dùng để hù trẻ con thì được, nhưng muốn lừa bọn họ, James nghĩ họ vẫn còn là đám trẻ ranh năm tuổi sao?
Helen trầm giọng nói: “James, chúng tôi sẽ không để cho anh có cơ hội phá hoại hôn lễ này, trừ phi chúng tôi chết.”
James cười mỉa: “Cậu cho rằng tôi quan tâm?”
“Đương nhiên anh không để tâm rồi, nhưng Yến Chi sẽ quan tâm. Nếu chúng tôi chết, cô ấy sẽ hận anh cả đời này. À, có lẽ anh vốn không hề bận tâm cô ấy sẽ hận anh cả đời, hoặc có thể nói, cô ấy sẽ cùng đồng quy vu tận với anh.” Helen nói.
Trong mắt James hiện vẻ tức giận, quả thật hắn không hề bận tâm Hoàng Yến Chi có hận hắn hay không, mà hắn chỉ quan tâm đến tính mạng của Hoàng Yến Chi.
“Ha ha, không tệ không tệ, người nào người nấy đều cứng rắn cả.” James lại nở nụ cười, vẫy tay ra hiệu cho những người phía sau bước lên: “Bây giờ tôi không rảnh để nói chuyện phiếm với mấy người, nếu còn không tránh ra thì cũng đừng trách huấn luyện viên tôi đây không nể tình xưa nghĩa cũ.”
Helen và Hely cảnh giác nhìn những người vừa đến, chuẩn bị tinh thần ứng phó bất cứ lúc nào.
James cũng không định giết bọn họ ngay bây giờ, giữ bọn họ lại vẫn còn có chỗ dùng.
Hai phe không ai nhường ai, xung đột là điều không thể tránh được. Vì không muốn gây thêm phiền phức, nên nhóm Helen và James đều rất ăn ý, lựa chọn đánh giáp lá cà. Tuy võ nghệ của Helen và Hely rất giỏi, nhưng hai tay khó địch lại bốn tay, bọn họ dần rơi vào thế yếu.
James đứng một bên xem, khóe miệng khẽ nhếch lên. Mặc dù mèo con hắn nuôi đã trưởng thành, nhưng hắn vẫn có thể cắt đi móng vuốt sắc bén của chúng.
Nhưng không đợi James bắt được bọn họ thì đã xảy ra biến cố. Một đám người đột nhiên xuất hiện, bao vây bọn họ lại, chĩa súng vào bọn họ, đám người đang đánh nhau lập tức dừng tay lại.
Đến khi Helen thấy rõ người đến thì trong mắt hiện vẻ ngạc nhiên, rồi đi đến bên cạnh người đó.
James nhìn người vừa đến, đôi mắt sắc bén: “Amory, anh nhất quyết phải đối đầu với tôi?”
Amory mỉm cười: “James, tôi không muốn đối đầu với anh, nhưng tôi cũng sẽ không để ai phá hoại hôn lễ này.”
James nhìn đám người mà Amory mang tới, là vệ sĩ của một công ty vệ sĩ nổi tiếng ở nước Y. Những người này đều là lính đặc chủng đã giải ngủ, bản lĩnh thì không cần phải bàn, đương nhiên tiền thuê cũng cực kỳ cao. Mời một người đã tốn không ít rồi, bây giờ Amory lại mời nhiều người đến như vậy, chắc hẳn phải bỏ ra một cái giá rất cao.
Thật ra Amory cũng không nhận ra James, nhưng lần trước vô tình nghe Helen nhắc đến, nên cố ý hỏi mới biết thân phận của James. Amory biết Hoàng Yến Chi sắp kết hôn, liền gọi điện thoại hỏi Helen, biết tin James rất có thể sẽ xuất hiện nên mới mời nhiều người đến như vậy.
James là người cố chấp, nhìn thấy những người này vẫn chưa chịu từ ý định. Hai bên lại đánh nhau lần nữa, nhưng lần này, người Amory mang tới tập trung chủ yếu vào James, chỉ tấn công một mình hắn. James từng bị thương rất nặng, nhất là hai chân, bây giờ chẳng khác gì một người tàn tật. Vu Băng vì bảo vệ James nên bị thương nặng. Những người James mang tới thì càng không cần phải nói đến. Rơi vào đường cùng, Vu Băng chỉ có thể đưa James rời khỏi đây trước.
Trước khi đi, James còn dữ tợn nhìn Amory.
“Amory, cảm ơn anh về chuyện hôm nay.” Helen chân thành nói.
Amory mỉm cười: “Tôi không làm gì cả.”
“Bây giờ có lẽ James đã ghi thù anh, anh...” Helen lo lắng nhìn Amory.
“Dù sao tôi cũng là người trong hoàng thất của nước Y, tạm thời James sẽ không dám làm gì tôi đâu.”
Helen lại không nghĩ như vậy, bởi vì James là người có thù tất báo: “Anh vẫn nên chú ý an toàn, chuyện này chỉ trách tôi, tôi không nên làm liên luỵ đến anh. Nếu Tris biết, chắc chắn em ấy sẽ trách tôi.”
“Không cần để ý đâu, tôi sẽ cẩn thận. Hôn lễ của Tris sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Helen gật đầu, nhìn về phía James vừa đi vừa kìm nén cảm giác bất an trong lòng lại.
“Chủ nhân, ngài không sao chứ?” Vu Băng thấy James mặt mũi trắng bệch thì quan tâm hỏi. Vừa rồi lúc đánh nhau, cô ả bị thương không nhẹ, trên người cũng đầy vết thương.
Ánh mắt James âm trầm đáng sợ: “Dẫn người bắt Hoàng Yến Chi về đây cho tôi.” Hắn tuyệt đối không thể để Hoàng Yến Chi kết hôn với người đàn ông đó.
“Chủ nhân, ngài bị thương rồi, chúng ta rút lui trước đã.”
“Hôm nay nhất định phải bắt người về đây cho tôi.” James nhìn về phía Vu Băng đang: “Nếu cô không đi thì biến khỏi đây cho tôi, sau này cũng đừng bao giờ quay lại nữa.”
Vu Băng cụp mắt: “Tôi biết rồi, tôi lập tức đi ngay.”
Nhưng kết quả lại khiến bọn chúng phải thất vọng, xung quanh khách sạn nơi tổ chức hôn lễ đều có người âm thầm bảo vệ, bọn chúng vừa mới tới gần đã bị phát hiện. Đi vào đã khó khăn như thế, chứ đừng nói đến chuyện bắt Hoàng Yến Chi đi.
Không còn cách nào khác, Vu Băng đành phải quay về.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Kiệu hoa đến trước cửa khách sạn, lầu một được trang trí theo phong cách cổ điển, ở giữa trải thảm đỏ, khách mời ngồi chật kín hai bên.
Màn kiệu được vén lên, Quân Hạo Kiện vươn tay ra trước mặt Hoàng Yến Chi, trong mắt cô thấp thoáng nụ cười ấm ấp, cô đặt tay lên đó.
Những bản nhạc cổ điển tao nhã vang lên, Hoàng Yến Chi và anh từ từ tiến vào đại sảnh. Trên đầu cô đội mũ phượng có tua rua rủ xuống phía trước, khiến khuôn mặt cô như ẩn như hiện.
Trương Linh và Bùi Ninh Hân cầm đèn lồng đi theo sau lưng Hoàng Yến Chi.
Người chứng hôn là ông Vương Hải Minh. Hôm nay Hoàng lão gia, Quân lão gia và Vương lão gia đều mặc trang phục truyền thống.
Hai vị Hoàng, Quân lão gia ngồi vị trí đầu, thấy hai người dắt tay nhau đi vào thì trong mắt đều tràn ngập vui mừng.
Khách mời ngồi hai bên đều ngồi ngay ngắn, tất cả mọi người yên lặng nhìn cô dâu chú rể tiến vào. Chẳng biết từ lúc nào, Amory và nhóm Helen đã vào trong, tìm một chỗ gần cửa ngồi xuống.
Vương lão gia chậm rãi mở miệng, giọng nói mạnh mẽ vang dội: “Đất nước chúng ta có lịch sử lâu đời, tam thư lục lễ quốc phong oai nghiêm, hòa bình thịnh thế sự nghiệp quang vinh hưng thịnh, phượng đỡ rồng bay lừng lẫy xưa nay. Hôm nay, quý bạn bè từ khắp nơi tụ hội về đây, Tần Tấn chuyện tốt năm thế xương… Giờ lành đã đến, mời cô dâu chú rể lạy trời đất! Lạy cha mẹ có công nuôi dưỡng.”
Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện quỳ gối xuống bồ đoàn đã được chuẩn bị sẵn, quỳ lạy hai lão gia ngồi hàng đầu tiên. Hai ông cụ cười tươi như hoa chúc phúc cho cô dâu chú rể.
“Lạy cha mẹ đã có ơn dạy dỗ.”
Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện chuyển hướng quỳ lạy Hoàng Quang Nghị và Vũ Ân Nguyệt. Hoàng Quang Nghị nhìn con gái quỳ trước mặt mình mà trong mắt ngân ngấn lệ.
Dưới sân khấu, Amory yên lặng nhìn cô gái mặc trang phục đỏ rực, khóe miệng mỉm cười nhẹ nhàng, trong mắt hiện vẻ ảm đạm. Helen liếc anh ta, trong lòng khẽ thở dài.
Nghi thức đã hoàn thành, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện được đưa vào phòng khách sạn trên lầu đã được chuẩn bị sẵn.
Hoàng Yến Chi ngồi trên giường, không nhịn được mà xoa xoa eo. Quân Hạo Kiện đi tới giúp cô gỡ mũ phượng trên đầu xuống. Cô thở phào nhẹ nhõm rồi xoa xoa cổ: “Đột nhiên bây giờ em rất đồng cảm với phụ nữ cổ đại, trên đầu đội vàng nặng đến mấy cân mà còn phải đội từ sáng đến chiều tối nữa chứ.”
Quân Hạo Kiện khẽ cười, xoa cổ giúp cô, “Nếu em mệt vậy thì ở đây ngủ một lát đi.”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Làm gì có đám cưới nào cô dâu không tham gia mà chỉ có một mình chú rể chứ.”
“Còn chịu nổi không?”
Hoàng Yến Chi mỉm cười, cầm tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Ông xã, em đâu phải búp bê.”
“Ừm, anh biết.” Quân Hạo Kiện mỉm cười. Lúc này, Quân Giai Uyển đi vào, trong tay còn bê một cái khay.
“Yến Chi, mau tới đây ăn chút gì đi, chờ lát nữa đến bữa tiệc, cháu và Hạo Kiện còn phải bận rộn, sao lo ăn được. Bây giờ cháu không thể chịu đói được.”
Chịu đựng lâu như vậy, Hoàng Yến Chi thật sự rất đói bụng, cô đi tới ngồi xuống nhìn đồ ăn Quân Giai Uyển bưng đến: “Cảm ơn cô.”
Ăn xong, nhà tạo mẫu tóc và chuyên gia trang điểm đến giúp Hoàng Yến Chi thay trang phục vì quần áo cô mặc bây giờ không tiện lắm.
Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi thay quần áo xong liền đi xuống dưới tầng. Phòng tổ chức tiệc ở tầng hai trong khách sạn đã được nhà họ Hoàng và nhà họ Quân bao trọn, có tất cả năm mươi bàn, ngay cả truyền thông tới đây cũng được chuẩn bị một bàn.
Bùi Ninh Hân và Trương Linh cũng đã thay quần áo xong, các cô là phù dâu của Hoàng Yến Chi, hôm nay phụ trách cản rượu cho cô. Vệ Huy nhìn thấy Trương Linh, nhiều lần muốn tìm cô để nói chuyện, nhưng cô vẫn không để ý tới anh, mà chỉ quay đầu nói chuyện vui vẻ với người khác, khiến Vệ Huy tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hôn lễ này có rất nhiều người tham dự, không chỉ có bạn bè thân thích của hai nhà, mà còn có quản lý cấp cao trong công ty của Hoàng Minh Dạ, thậm chí còn có vài quan chức lãnh đạo quan trọng của nước T cũng xuất hiện. Dù sao Hoàng lão gia và Quân lão gia từng có nhiều cống hiến quan trọng vì quốc gia. Hai đứa cháu cưng của bọn họ kết hôn, những người này chắc chắn phải nể mặt hai ông cụ rồi.
Lúc Trương Linh tận mắt nhìn thấy mấy nhân vật lớn mà chỉ có thể xuất hiện trên ti vi thì liền cảm thán, giữ chặt tay Bùi Ninh Hân hỏi nhỏ: “Ninh Hân, cậu đã từng gặp nhiều lãnh đạo cấp cao cùng một lúc như vậy chưa?”
“Gặp rồi, trên ti vi.”
Hoàng Yến Chi nghe thấy hai người họ nhỏ giọng thầm thì, bèn nói nhỏ: “Đừng căng thẳng, hôm nay thân phận của bọn họ là khách mời.”
Quân Hạo Kiện dẫn Hoàng Yến Chi đến cái bàn trước mặt, mời rượu lần lượt từng người một. Người ngồi ở đây không phải có quan hệ thân thiết với hai nhà thì cũng là người có thân phận cao quý.
Trong ly của Hoàng Yến Chi là nước, nhưng trong ly của anh là rượu thật. Lúc này, phù rể và phù dâu là Trương Linh và Vệ Huy không tiện uống rượu thay hai người, nên đến mấy bàn tiếp theo, Quân Hạo Kiện đã cảm thấy hơi choáng váng.
Thừa dịp mọi người không chú ý, Hoàng Yến Chi đỡ anh, hỏi nhỏ: “Hạo Kiện, anh vẫn ổn không?”
Quân Hạo Kiện mỉm cười lắc đầu: “Không sao đâu, chỉ hơi đau đầu thôi, anh vào nhà vệ sinh trước.”
Hoàng Yến Chi chờ anh đi rồi, nhưng vẫn không yên tâm nên đi theo. Nhưng vừa mới ra khỏi đại sảnh, cô liền gặp phải Amory, xem ra anh ta đứng đây chờ cô.
“Amory.” Hoàng Yến Chi nhìn thấy Amory thì hơi bất ngờ.
Amory mỉm cười: “Tris, chúc mừng em.”
“Cảm ơn anh.”
Amory nhìn Hoàng Yến Chi với vẻ nhớ nhung sâu sắc, nở nụ cười, đưa một cái hộp cho cô: “Đây là quà cưới mà ba nhờ anh mang đến cho em. Ông ấy nói nếu em có thời gian rảnh thì hãy đến thăm ông ấy, ông ấy rất nhớ em.”
Hoàng Yến Chi nhận quà: “Nhờ anh chuyển lời cảm ơn của em đến công tước.”
Amory gật đầu rồi hỏi cô: “Tris, anh có thể ôm em một cái được không?”
Nhìn vào đôi mắt Amory, Hoàng Yến Chi không thể nói “Không” được, đành phải gật đầu.
Amory nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng Yến Chi: “Tris, em nhất định phải hạnh phúc.”
Giọng nói anh hơi run rẩy, trái tim Hoàng Yến Chi khẽ run lên, cô giơ tay ôm lại, rồi vỗ vỗ vào lưng anh: “Amory, anh nhất định sẽ tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình.”
Amory buông cô ra rất nhanh, rồi nhìn về phía sau cô: “Chồng em tới rồi, hình như anh đã gây phiền phức cho em rồi.”
Hoàng Yến Chi quay người liền thấy Quân Hạo Kiện đang nhìn cô chằm chằm, mỉm cười đi tới, vòng tay qua ôm eo cô: “Yến Chi, người này là bạn của em à?”
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Vâng, đây là Amory là người bạn em quen trước đây, anh ấy là con trai của công tước Patrick ở nước Y.”
Quân Hạo Kiện bắt tay với Amory: “Chào anh, Amory cảm ơn anh đã tới tham dự hôn lễ của tôi và Yến Chi, vào trong uống ly rượu nhé?” Tuy anh nói như vậy, nhưng tay lại hơi dùng sức.