Hoàng Yến Chi và nhóm Daniel ăn cơm xong, Daniel có việc nên về trước. Bởi vì Hoàng Yến Chi dẫn theo Hạt Đậu Nhỏ, nên người lái xe là Hely.
“Chị xinh đẹp, chị là bạn mới của dì sao? Em chưa thấy chị bao giờ.” Hạt Đậu Nhỏ ngồi ở ghế sau, đung đưa hai cái chân nhỏ mũm mĩm.
Hely nhìn cậu bé qua kính chiếu hậu: “Chị với dì em không phải là bạn mới, bọn chị là bạn lâu năm. Trước đây chị vẫn luôn ở nước ngoài, gần đây mới về nước.”
Hạt Đậu Nhỏ cái hiểu cái không gật đầu: “Ở nước ngoài vui lắm hả chị? Có phải có rất nhiều robot Transformers không?” Bé còn nhớ rõ Bạch Tử Hi mua robot Transformers ở nước ngoài.
“Ừ, không chỉ có robot Transformers mà còn có Spider Man nữa.”
“Spider Man là gì?”
“Là một siêu anh hùng, giữa ngón tay có tơ nhện màu trắng, biết trèo tường, biết đánh nhau, thích mặc quần lót ở bên ngoài, trên người khoác áo choàng.”
Hoàng Yến Chi nhìn Hely nghiêm trang lừa trẻ con, làm cho nhóc con nào đó sửng sốt.
“Oa, lợi hại như vậy! Chị xinh đẹp gặp anh ta chưa?”
“Đương nhiên là gặp rồi, không chỉ gặp rồi, mà chị còn đánh nhau với anh ta nữa, tiếc là anh ta đánh không lại chị.”
“Chị lợi hại hơn dì em, em không tin thì hỏi dì em đi.”
Hạt Đậu Nhỏ đảo mắt, xem thường Hely: “Em không tin đâu, dì em là người lợi hại nhất trên đời.”
Hely rất có hứng thú nhìn Hạt Đậu Nhỏ, cảm thấy đứa bé này rất thú vị: “Em chưa hỏi, sao lại biết chị không lợi hại bằng dì em?”
“Em biết rõ như thế mà. Dì em có thể đánh người xấu, chị có thể không?” Hạt Đậu Nhỏ từng nghe Vũ Ân Tuyết kể chuyện Hoàng Yến Chi tự nguyện làm con tin cứu phụ nữ có thai. Tuy bé không hiểu hết, nhưng ở trong lòng bé, Hoàng Yến Chi là một đại anh hùng đánh người xấu.
Hoàng Yến Chi và Hely đưa Hạt Đậu Nhỏ về nhà rồi thì hai cô nhà ai thì về nhà nấy.
- ---------------
Ngày qua ngày rồi cũng đã đến ngày đính hôn của Hoàng Minh Dạ và Hạ Yên Nhi.
Màn đêm dần dần buông xuống, khách khứa ngày càng nhiều hơn, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện đứng ngoài cửa tiếp khách.
“Dì.” Từ xa đã nghe được tiếng của Hạt Đậu Nhỏ.
Hoàng Yến Chi nhìn sang, liền thấy Hạt Đậu Nhỏ đi cùng Bạch Tử Hi, không thấy Doãn Hân Vy.
“Dì, mẹ cháu tới sau, cháu theo chú Bạch tới trước.” Hạt Đậu Nhỏ chạy bịch bịch đến chỗ Hoàng Yến Chi, gọi một tiếng “dượng” với Quân Hạo Kiện, rồi mới nói với Hoàng Yến Chi.
“Hân Vy có chút việc, sẽ đến trễ một chút.” Bạch Tử Hi giải thích thay Hạt Đậu Nhỏ.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Đi vào trước đi, Cố Hiên và Cố Minh đã tới rồi. Bọn họ đang bên trong nói chuyện với ông nội, anh cũng vào ngồi một lát đi.”
Bạch Tử Hi cười gật đầu, nắm tay Hạt Đậu Nhỏ đi vào. Hiếm khi Hạt Đậu Nhỏ không đòi bám theo Hoàng Yến Chi.
Không bao lâu sau, Vệ Huy và Trương Linh tới: “Yến Chi, tớ không tới muộn chứ?”
“Không muộn, còn lâu mới bắt đầu làm lễ. Các cậu vào trong trò chuyện với bạn bè đi.”
Trương Linh gật đầu, nhưng không đi vào ngay mà đứng cạnh Hoàng Yến Chi: “Sao lại là cậu đón khách?”
“Bên trong quá ồn ào, ở ngoài này yên tĩnh hơn.”
Thấy Trương Linh ở đây với Hoàng Yến Chi, Vệ Huy và Quân Hạo Kiện liền đi vào trước. Lúc hai cô đang nói chuyện thì người nhà họ Hạ tới.
“Chị Yên Nhi.” Hôm nay, Hạ Yên Nhi là nữ nhân vật chính, tất nhiên là phải ăn mặc lộng lẫy. Hoàng Minh Dạ đi cạnh cô, phía sau là người nhà họ Hạ.
Đây không phải lần đầu tiên Hoàng Yến Chi nhìn thấy người nhà họ Hạ. Hai ngày trước, người nhà họ Hạ đã cùng ăn một bữa cơm với người nhà họ Hoàng. Cô chào hỏi từng người, sau đó, bọn họ liền đi vào trước.
“Chị dâu tương lai của cậu là con gái nhà ai mà người nhà chị ấy lại có khí thế đến vậy?” Đợi người nhà họ Hạ đi vào trong rồi, Trương Linh mới nhỏ giọng hỏi cô.
“Bọn họ là nhà họ Hạ ở thành phố Hải.” Hạ Yên Nhi nói.
Trương Linh cũng biết nhà họ Hạ ở thành phố Hải: “Chị dâu tương lai của cậu là Tổng Giám đốc của Tập đoàn quốc tế Tân Hòa, còn trẻ mà đã lợi hại như vậy, rất xứng đôi với anh trai cậu.” Trương Linh cảm thán một câu.
Hoàng Yến Chi cười cười: “Bọn họ tự do yêu nhau, không phải là liên hôn.” Nhà họ Hoàng không cần lấy hôn nhân của con cháu ra để duy trì quan hệ.
Đợi thêm một lát, khách khứa đã đến đủ, Hoàng Yến Chi và Trương Linh mới đi vào trong.
Hôm nay là lễ đính hôn của cháu trai trưởng nhà họ Hoàng, tất nhiên là không thể vắng nhà họ Quân được. Quân lão gia không có ở đây, nên Quân Giai Uyển đại diện nhà họ Quân tới tham dự.
Lễ đính hôn diễn ra rất suôn sẻ. Trời cũng đã tối buổi lễ cũng đã dần kết thúc nên Hoàng Yến Chi và Hoàng Yến Chi ra về trước.
Quân Hạo Kiện nhìn cô, ánh mắt hơi u oán: “Vợ à, đã nửa tháng anh không gặp em rồi, em không nhớ anh sao?”
Hoàng Yến Chi càng thêm không hiểu ra sao, chẳng phải tối qua vừa mới…
Ngài Quân tỏ vẻ: Tối qua, để vợ có thể đúng giờ tới lễ đính hôn, anh đã không làm hết sức. Nhìn cái cổ trắng nõn của Hoàng Yến Chi là biết, người nào đó còn ăn chưa ăn no.
“Vợ à, đêm nay chúng ta thử tư thế mới nhé?” Quân Hạo Kiện nhỏ giọng nói bên tai cô.
Gân xanh trên trán Hoàng Yến Chi giật giật, đấm mạnh lên ngực anh một cái.
Bị vợ đấm một cái, Quân Hạo Kiện rên một tiếng đau đớn: “Em muốn mưu sát chồng hả?”
Thấy anh nhíu mày, Hoàng Yến Chi hơi khẩn trương. Lúc nãy không cũng khống chế lực, không biết có làm anh bị thương không?
“Đau lắm sao?”
Quân Hạo Kiện mỉm cười: “Không đau, đùa em thôi.”
Hoàng Yến Chi liếc anh, người đàn ông này ngày càng xấu xa rồi.
“Vợ à, kết thúc lễ đính hôn rồi, chúng ta cùng nhau về nhà tạo người đi.” Quân Hạo Kiện ôm vai cô đi vào trong xe.
Hoàng Yến Chi nghiêng đầu nhìn anh: “Không phải nói không muốn làm ba sớm sao?”
Quân Hạo Kiện cười khẽ: “Chúng ta cứ hưởng thụ quá trình tạo người trước đã, còn kết quả thì tùy duyên phận đi.”
Ha ha… Hoàng Yến Chi giật giật khóe môi.
Vừa về đến nhà hai người đã ôm lấy nhau. Quân Hạo Kiện ôm lấy cô hôn điên cuồng.
Hai người cùng nhau ngã trên shopha, nhà vẫn chưa bật đèn nên trong phòng vẫn tối đen như mực, bây giờ chỉ có ánh trăng sáng mờ mờ ngoài cửa sổ chiếu rọi lên hai thân hình đang ôm lấy nhau.
Bộ đầm trên người Hoàng Yến Chi bây giờ đã bị ném vào góc xó nào cũng không biết, trên người cô bây giờ chỉ còn lại chiếc áo ngực cùng quần nhỏ.
Hoàng Yến Chi cả người như trần trụi nằm trên shopha. Quân Hạo Kiện không còn trở ngại nào, một tay kéo quần nhỏ của cô xuống.
Nhờ ánh trăng soi sáng anh có thể nhìn thấy rõ ràng được những gì trước mặt anh, vợ chồng đã làm chuyện đó đã nhiều lần nhưng nơi đó của cô vẫn rất đẹp, trắng nhẵn và nhỏ hẹp nhìn cực kỳ mê người.
Ngón tay anh khẽ đẩy hai cánh hoa rồi thâm nhập vào bên trong, ngón tay ra vào nhịp nhàng trong khe động nhẹ nhàng rồi ra vào nhanh hơn rồi nhanh hơn nữa.
“Ưm..a..Hạo.. Kiện...ư...chậm.. chậm.. một..chút..”
Hoàng Yến Chi cảm giác được mình sắp ra.... Và sau đó một dòng nước ấm phun ra văng lên mặt anh. Nhưng Quân Hạo Kiện lại chẳng sợ dơ gì mà còn vùi đầu vào ngậm lấy cánh hoa để hút hết dâm thuỷ mà cô mới phun ra.
Từng đợt tê dại như điện giật rồi đến cao trào lan tỏa khắp người cô: “Ư...a..ưm... được... rồi..Hạo..Hạo..Kiện.”
Sau khi Hoàng Yến Chi cao trào thì người cô không ngừng co rút lại thì anh liền nắm lấy vật nóng bỏng cọ sát vào cửa động. Đuờng đi rất là trơn mượt ẩm ướt.
Bất chợt anh thúc mạnh một cái vật nóng bỏng kia liền đi vào hết trong cô...
Phía dưới của anh bắt đầu di chuyển nhịp nhàng ra ra vào vào. Vật kia của anh càng vào càng sâu hơn nữa.
Quân Hạo Kiện cuối nhẹ đầu hôn lên môi cô, hai tay cũng không để yên mà không ngừng xoa nắn hai cái bánh bao to tròn mềm mịn.
Tiếng rên rỉ và tiếng va chạm của cuộc vận động 'phạch...phạch...phạch' vang lên khắp phòng.
Từ shopha rồi vào phòng tắm từ phòng tắm đến bên giường anh đều làm các tư thế khác nhau với cô. Nhưng....
Tối đó, ngài Quân đắm chìm trong các tư thế mới đến mức không thể kiềm chế. Cuối cùng, Ngài Quân đã chọc giận Hoàng tiểu thư, suýt chút nữa bị Hoàng tiểu thư đạp văng xuống giường.
Hoàng tiểu thư tức giận xoa eo: “Quân Hạo Kiện, em là người, không phải là búp bê vải!”
Quân Hạo Kiện bày ra vẻ mặt vô tội, thấy cô giận thật thì vội tiến lại xoa eo cho cô. Vừa rồi quá hưng phấn, nên không khống chế được, làm hơi quá: “Vợ, anh sai rồi.”
Hoàng Yến Chi cười nhạt, lạnh lùng nhìn bàn tay xoa eo cô của Ngài Quân dần nhích xuống phía dưới mà ra vào trong khe động: “Vợ, chúng ta tiếp tục nữa đi! Lần này, anh bảo đảm khống chế được mình.”
Hoàng Yến Chi lúc này bị anh chọc cho hưng phấn trở lại nên nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, thấy kim đồng hồ chỉ hướng một giờ. Nên cuối cùng ôm anh lòng ngực mình....
Và ngay sau đó là những tiếng rên rỉ không ngừng.
****************
Ngày 10 tháng 7, Hoàng Yến Chi và đám Daniel đi máy bay đến thành phố Sydney. Hai giờ chiều, bọn họ tới Sydney. Đây không phải là lần đầu tiên Daniel tới Sydney, nên anh ta đã đặt xong xe đón và khách sạn. Vừa ra khỏi sân bay, Hoàng Yến Chi đã thấy có người tới đón.
Đến khách sạn, nhận phòng, sắp xếp hành lý xong mà vẫn còn sớm. Trương Linh đề nghị đi ra ngoài chơi. Đây là lần đầu tiên cô đến đây, nên rất tò mò với mọi thứ xung quanh.
“Thành phố này đẹp quá!” Nhìn bãi biển màu bạc phía xa xa, Trương Linh cảm thán.
“Sydney là thành phố lớn nhất của Australia, cũng là thành phố nổi tiếng thế giới, được mọi người công nhận là một trong những thành phố đáng sống nhất. Đương nhiên là nó phải đẹp rồi.” Hely nói.
Đây là lần đầu tiên Trương Linh gặp Hely. Lúc ở sân bay, Hoàng Yến Chi đã giới thiệu tên của Hely, bọn xem như là quen biết. Thật ra, Trương Linh rất tò mò về cô ấy.
Trương Linh còn nhớ, lần trước cô bị bắt cóc, có một nam một nữ đã đưa cô đến bệnh viện. Cô không còn nhớ rõ dáng dấp của bọn họ như thế nào, chỉ còn nhớ bọn họ là bạn của Hoàng Yến Chi.
Trương Linh không hiểu vì sao Hoàng Yến Chi lại quen biết nhiều người kỳ lạ như vậy. Nhưng cô là một cô gái thông minh, nếu Hoàng Yến Chi đã không giới thiệu cụ thể thì cô cũng sẽ không hỏi nhiều.
“Cô hiểu biết nhiều thật đấy!” Trương Linh cảm thán một câu.
Hely cười cười: “Thành phố này còn rất nhiều chỗ đẹp, hôm nào tôi sẽ dẫn cô đi.”
Trương Linh ngạc nhiên hỏi: “Cô quen thuộc với nơi này?”
“Trước kia từng đi vài lần, cũng đã từng ở đây một thời gian.” Hely nói. Khi vừa mới được tự do, cô đã bay nhảy khắp thế giới, đi rất nhiều nơi.
“Ok! Vậy là chúng ta đã có một hướng dẫn viên du lịch rồi!” Trương Linh vui vẻ nói.
Bởi vì phải sắp xếp chuyện tiếp theo, nên Daniel không theo bọn họ ra ngoài.
Ra khỏi khách sạn, Hely hăng hái nói: “Ở gần đây có một con phố bán thức ăn rất ngon. Tối nay tôi dẫn cô đi nhé?”
Trương Linh vô cùng tán thành đề nghị này. Lần này, cô được nghỉ phép một tuần lễ, là phần thưởng Linda dành cho cô vì sự cố gắng của cô trong thời gian qua. Vệ Huy không có thời gian đi cùng cô, mà tiếng Anh của cô cũng không tốt, nên mới đi theo Hoàng Yến Chi đến Sydney.
“Yến Chi, tối nay chúng ta đến con phố ẩm thực đó đi!” Trương Linh mở to mắt nhìn Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi biết rõ tâm hồn ăn uống của Trương Linh, nên gật đầu: “Ok.”
Đến khu phố ẩm thực, Trương Linh và Hely ăn từ đầu phố đến cuối phố, ăn cho đến khi không còn ăn nổi nữa mới ngừng. Trương Linh xoa xoa cái bụng, nhìn lại những món mình chưa ăn, nói: “Hôm nào quay lại ăn tiếp!”
Thấy bộ dạng này của cô nàng, trong mắt Hoàng Yến Chi hiện lên ý cười.
Còn ba ngày nữa là khai mạc lễ hội nghệ thuật. Ngày hôm sau, nhóm Hoàng Yến Chi lái xe đến Lake Macquarie, cách thành phố Sydney một tiếng đi xe. Nơi đây có rất nhiều chuột túi hoang dã, nếu may mắn còn có thể gặp chuột túi.
Hoàng Yến Chi lái xe, Hely và Trương Linh ngồi ghế sau. Thỉnh thoảng, Trương Linh chỉ kiến trúc hay là cảnh quan thiên nhiên bên ngoài cửa sổ xe, rồi hỏi Hely. Dù là cái gì thì Hely cũng luôn có thể giới thiệu đại khái cho cô biết.
Trương Linh sùng bái nhìn Hely: “Hely, cô biết nhiều thật đấy!”
Hely cười tủm tỉm: “Nếu cô cũng chạy khắp nơi trên thế giới như tôi, thì cô cũng sẽ hiểu biết nhiều như vậy thôi.”
“Cô đã đi vòng quanh thế giới?”
“Có thể nói là như vậy. Trong một lần du lịch, tôi quen biết Yến Chi. Biết cô ấy là người nước T, đúng lúc tôi chưa từng đến nước T, nên mới tới thủ đô tham quan.”
“Cái gì? Cô không phải là người nước T?”
“Ừ, tôi là người nước H.”
“Cô nói tiếng bản địa rất giỏi. Cô không nói thì tôi còn tưởng cô là người nước T đó. Cô còn nói được tiếng Anh, tiếng Hàn. Cô thật lợi hại!” Trương Linh cảm thán.
Đó là bởi vì cô chưa biết được bản lĩnh thật sự của Tris, Hely thầm nghĩ. Nếu Trương Linh biết bản lĩnh của Tris, thì cô ấy sẽ không cảm thán vì một chút tài lẻ của cô như vậy.
“Khi còn bé, tôi rất có hứng thú với văn hóa của nước T, nên tự học ngôn ngữ nước T.” Hely thuận miệng nói bừa.
Trương Linh tin tưởng không chút nghi ngờ.