Dự lễ tốt nghiệp xong thì Hoàng Yến Chi bao cả lớp đi Mị Sắt chơi. Còn Quân Hạo Kiện dự lễ tốt nghiệp của cô xong thì về lại quân khu. Trời đã khuya nên Hoàng Yến Chi đưa Trương Linh về nhà rồi lái xe đến Giang Tâm Nhã Uyển. Nhưng vừa vào cửa thì sắc mặt cô chợt biến, cô lạnh nhạt nói: “Đi ra đi.”
Trong bóng tối dày đặc vang lên một tiếng cười khẽ, sau đó đèn phòng khách liền bật sáng.
“Tiểu Thất, em vẫn nhạy bén như thế.” James ngồi trên sô pha, hai chân gác chéo lên nhau, nét mặt bình thản.
Hoàng Yến Chi lạnh lùng nhìn James: “Anh đến đây làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ muốn thăm em một chút thôi. Quả nhiên tên KING vô dụng đó không thể làm gì được em. Mà cũng đúng, nếu em bị thương chỉ vì KING thì anh sẽ hoài nghi không biết em có còn là Tiểu Thất do một tay anh dạy dỗ không.”
Hoàng Yến Chi nhìn người đàn ông trước mặt, tạm thời chưa rõ ý đồ của hắn. Cô mím môi đứng đó không nói gì.
“Tiểu Thất, anh không hề có ác ý gì cả, chỉ muốn tới đây thăm em một chút thôi mà. Đề nghị lần trước của anh, em suy nghĩ thế nào rồi?” James cười khẽ hỏi.
Hoàng Yến Chi sa sầm mặt, lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không đồng ý bất cứ đề nghị nào của anh cả.”
James nghe vậy cũng không nổi giận mà chỉ gật gật đầu: “Ồ, quả nhiên là Tiểu Thất. Em không sợ anh nói thân phận của em cho Quân Hạo Kiện biết ư?”
Hoàng Yến Chi ngồi xuống đối diện James, vẻ mặt bình thản: “Cứ tự nhiên.”
Trong mắt James hiện vẻ u ám, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại bình thường, nếu dễ dàng thỏa hiệp như vậy thì đã không phải là Tris rồi: “Xem ra, Tiểu Thất đã chuẩn bị phản bội bạn bè rồi.”
“James, tôi chưa bao giờ chịu uy hiếp.” Trong ánh mắt Hoàng Yến Chi hiện lên ý muốn giết người, nhưng rồi cố gắng nhịn ý muốn đó xuống. Nếu James đã dám xuất hiện ở đây thì chắc chắn phải có chuẩn bị trước.
“Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng chờ xem.” James đứng lên chuẩn bị rời khỏi, nhưng đi được mấy bước thì chợt dừng lại nhìn cô: “Tiểu Thất, phiền em chuyển lời cho những người kia, có vay có trả, bảo bọn họ hãy chuẩn bị sẵn sàng đi. Còn nữa, thấy em không sao, anh rất vui.”
Hoàng Yến Chi tự động không để ý đến câu nói sau cùng của hắn, im lặng chờ James đi thì liền vội vàng rời khỏi Giang Tâm Nhã Uyển. James đã tới đây, ai mà biết được hắn đã làm gì trong khoảng thời gian cô không ở đây chứ.
Mà Hoàng Yến Chi không nhìn thấy, sau khi James đi ra ngoài, hắn quay đầu nhìn thật lâu vào cánh cửa đang đóng chặt.
Vừa mới đi xuống dưới, chân James liền mềm nhũn. Hắn vịn vào tường, vẻ mặt đau đớn. Peter đi nhanh tới đó rồi đỡ hắn lên xe: “Anh thật đúng là, đã thành ra thế này rồi mà vẫn còn từ xa chạy tới đây chỉ để xem người ta có bình an vô sự hay không. James, nói anh là thằng điên là đã xem trọng anh lắm rồi.” Như thế này sao gọi là điên được, phải gọi là một kẻ ngốc si tình mới đúng.
Trán James đổ đầy mồ hôi, ngay cả gân xanh trên cổ cũng nổi lên rõ rệt. Hắn dùng sức đấm mạnh vào hai chân, Peter thấy thế thì vội vàng kéo tay hắn ra: “Anh điên rồi hả, bây giờ chân của anh rất yếu, nếu như anh đánh gãy nó tôi cũng không chữa nổi nó đâu.”
James nghiến răng, từng đợt đau đớn xâm nhập vào thần kinh khiến lý trí hắn dần dần tan rã, buộc hắn phải rít lên một chữ qua kẽ răng: “Tiêm.”
“Không được, James, tác dụng của thuốc giảm đau với anh đã càng ngày càng yếu, bây giờ chỉ có thể dựa vào ý chí của anh để chịu đựng thôi.” Peter bất đắc dĩ nói, chỉ cần thuốc giảm đau còn một chút tác dụng với James thôi thì anh ta đã cho hắn dùng rồi. Nhưng bây giờ cơ thể của James đã có biểu hiện kháng thuốc giảm đau, hoàn toàn không còn tác dụng gì nữa.
Jaems nghiến chặt răng. Để tránh cho hắn cắn phải đầu lưỡi, Peter đặt một miếng vải vào miệng hắn. James gầm gừ hệt như dã thú đang chờ cơn đau đớn qua đi. Peter đành phải khống chế hai tay hắn thật chặt, để hắn không tự làm mình bị thương.
Chẳng biết qua bao lâu, James mới an tĩnh trở lại. Peter buông hắn ra, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới vòng sang vị trí tài xế, lái xe rời khỏi Giang Tâm Nhã Uyển. Thật ra anh ta không tài nào hiểu được hành vi của James, rõ ràng là hắn vô cùng độc đoán, không cho phép bất cứ ai chống lại mệnh lệnh của mình, vậy mà lại hết lần này tới lần khác nhường nhịn cô gái tên Hoàng Yến Chi kia.
****************
Vệ Huy hôm nay hẹn Trương Linh đi ăn trưa, cảnh này lại bị paparazzi chụp được, với lại còn có ảnh Vệ Huy và Trương Linh cùng nhau về nhà, liền có nghi vấn hai người ở chung.
Tin tức này vừa lan ra, Trương Linh lại lên hot search. Linda đang xem báo giải trí trong phòng trang điểm bèn nhìn vào bóng của Trương Linh trong gương, nói với giọng đùa cợt: “Coi như cũng không cần lo em hết hot rồi.”
Trương Linh thấy Linda đang xem tin tức, cô còn tưởng mình sẽ bị mắng, ai nghờ Linda lại nói thế.
“Chị Linda, chuyện này chúng ta không làm sáng tỏ sao?” Trợ lý nhỏ giọng hỏi.
“Vốn dĩ là sự thật thì cần gì phải làm sáng tỏ. Lam Linh, lát nữa em đăng lên Weibo, thẳng thắn thừa nhận chuyện tình cảm của mình đi.” Linda nói.
Trương Linh ngẩng đầu nhìn chị ấy: “Chị Linda?”
“Trước đó giấu giếm là vì tránh để người ta nói em dựa vào địa vị của Tổng Giám đốc Vệ, nhưng bây giờ thì không cần thiết phải giấu nữa rồi. Nếu có thể thì bảo Tổng Giám đốc Vệ phối hợp với em một chút.”
Trương Linh cũng biết Linda muốn tốt cho cô nên cũng không phản đối: “Vâng, em biết rồi.”
Lúc định gửi tin nhắn cho Vệ Huy, tiện tay ấn mở Weibo, cô lại nhìn thấy Vệ Huy đăng status mới: “Chào mọi người, để tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn gái của tôi, @Trương Linh.” Kèm theo bài đăng là một bức ảnh Trương Linh đang nằm ngủ ngon lành trên một tấm nệm lông cừu.
Khóe miệng Trương Linh nhếch lên, đây có được coi là thần giao cách cảm không?
Linda cũng nhìn thấy status này, liền cong môi lên. Vệ Huy thật sự đối xử với Trương Linh rất tốt. Chưa cần biết tương lai như thế nào, nhưng ít nhất thì bây giờ vẫn luôn quan tâm cô ấy từng li từng tí.
Sau đó Trương Linh chia sẻ status trên Weibo của Vệ Huy, không nói thêm gì cả, chỉ để ba hình trái tim.
Chỉ trong chớp mắt, Weibo cứ như nổ tung lên. Tuy Vệ Huy không phải minh tinh nhưng dù gì cũng là Tổng Giám đốc tập đoàn Vệ thị. Tuổi trẻ, nhiều tiền lại đẹp trai, nên dĩ nhiên có không ít fans. Status này vừa được đăng lên thì đã lập tức có hơn nghìn bình luận. Mặc dù có một vài người nói Trương Linh không xứng với Vệ Huy, nhưng đa số đều là chúc phúc. Tuy vậy, cũng có mấy người để lại bình luận bên dưới với nội dung ‘để xem lần này Vệ Huy và cô người yêu này có thể duy trì được bao lâu’.
Lúc Trương Linh nhìn thấy mấy bình luận đó thì vừa tức vừa buồn cười.
***************
“Phì...” Bùi Ninh Hân ở nước ngoài, nhìn thấy status này liền phun hết cơm ra. Lý Tu Kiệt ngồi đối diện thì câm nín nhìn cô, sau đó mới đưa cho cô một tờ khăn giấy.
Bùi Ninh Hân nhận lấy, vội lau miệng: “Ngại quá ngại quá, tại em hơi xúc động.” Lý Tu Kiệt mỉm cười bất đắc dĩ: “Sao đến ăn cơm cũng giống trẻ con như vậy.”
Bùi Ninh Hân cười gượng, vừa rồi là do cô quá ngạc nhiên thôi mà. Nhưng cô liền hiểu Vệ Huy làm vậy là vì muốn bảo vệ Trương Linh.
“Chiều nay anh bay rồi à?” Bùi Ninh Hân để điện thoại xuống, hỏi Lý Tu Kiệt đang ngồi đối diện.
Lý Tu Kiệt gật đầu: “Có gì muốn anh mang về cho chú dì không?”
“Anh nhắc em mới nhớ là có, lần trước em có mua cho mẹ một cái máy mát xa vai gáy, anh mang về giúp em nhé.”
Lý Tu Kiệt vui vẻ đồng ý.
Lý Tu Kiệt sang nước M công tác, đã tới đây rồi nên bèn hẹn Bùi Ninh Hân cùng ăn cơm. Có thể gặp được bạn ở nơi đất khách quê người thế này, Bùi Ninh Hân tất nhiên là rất vui.
Sau khi chia tay Lâm Trọng Mặc, tinh thần của cô rất sa sút. Trong thời gian đó, Lý Tu Kiệt thường xuyên lấy cớ đến tìm cô. Cô biết anh đang lo lắng cho mình. Tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng Bùi Ninh Hân lại rất cảm kích.
Nhưng bây giờ cô không thể đón nhận anh, ít nhất là bây giờ không thể. Vì vậy cô mới lựa chọn ra nước ngoài học tập, cũng lấy đó là cái cớ để tránh né anh. Lý Tu Kiệt cũng chỉ đành tôn trọng quyết định của cô.
Chỗ ở bây giờ của Bùi Ninh Hân là do công ty sắp xếp, ngoại trừ cô ra còn có hai người cùng qua đây học, nhưng hôm nay hai người đó không ở nhà, nên lúc Lý Tu Kiệt đến thì chỉ có một mình cô.
Lần đầu tiên Lý Tu Kiệt đến chỗ ở của Bùi Ninh Hân. Anh quan sát căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên mặt bàn và giá sách có bày mấy món đồ trang trí xinh xắn, cả căn phòng lộ vẻ ấm áp của con gái.
“Em còn giữ cái này à?” Lý Tu Kiệt cầm một quả cầu thủy tinh trên bàn lên, khẽ hỏi.
Sắc mặt Bùi Ninh Hân hơi ngượng ngùng, quả cầu thủy tinh đó là Lý Tu Kiệt tặng cho cô trước khi anh ra nước ngoài du học. Lúc cô thu dọn hành lý thì nhìn thấy, nên tiện tay bỏ vào hành lý rồi mang theo.
“Vâng, em nhớ anh đã tặng em nhân dịp sinh nhật mười bảy tuổi của anh. Đây chính là biểu tượng cho tình bạn giữa hai chúng ta, nên em phải giữ gìn thật cẩn thận.” Lời giải thích này hơi gượng ép.
Lý Tu Kiệt mỉm cười, đặt quả cầu thủy tinh xuống.
“Em có viết cách dùng ở bên trong, anh chỉ cần đưa cho mẹ em là được rồi.”
Lý Tu Kiệt nhận lấy, rồi bỏ vào trong va li.
Lúc hai người đi ra lại trùng hợp gặp hai bạn cùng phòng của Bùi Ninh Hân. Lý Tu Kiệt không để cô tiễn nữa, sau khi xuống lầu thì đón xe đến sân bay. Lúc Bùi Ninh Hân trở về phòng, hai người bạn kia đang ngồi ở phòng khách.
“Ninh Hân, người vừa rồi là bạn trai của cậu hả? Đẹp trai quá đi mất!” Một cô bạn cùng phòng cười híp mắt nói.
Bùi Ninh Hân mỉm cười: “Anh ấy không phải bạn trai tớ, bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường thôi. Đúng lúc anh ấy qua nước M công tác nên tớ nhờ anh ấy mang một ít đồ về cho mẹ tớ.”
Người bạn vừa hỏi nghe vậy liền sáng bừng mắt: “Vậy anh ấy có bạn gái chưa? Cậu thấy tớ thế nào?”
Bùi Ninh Hân cười cười: “Hình như anh ấy có người trong lòng rồi.”
Cô bạn cùng phòng thất vọng thở dài: “Haizz, đàn ông tốt đều là của người khác, đến bao giờ tớ mới có thể gặp được nửa kia của tớ đây!”
Bùi Ninh Hân mỉm cười, không tiếp lời.
Ngày 25 tháng 6, Bùi Ninh Hân tan học về nhà thì nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh quốc tế, mở ra xem thì thấy một tấm thiệp mời đỏ thẫm.
Ánh mắt Bùi Ninh Hân thoáng thay đổi, cô mở thiệp mời ra, nhìn thấy ảnh chụp và tên in trên tấm thiệp thì vẻ mặt lập tức trở nên tái nhợt. Bạn cùng phòng thấy vậy, khó hiểu nhìn cô: “Hân Hân, cậu sao vậy?”
Bùi Ninh Hân lắc đầu: “Tớ đột nhiên cảm thấy hơi mệt, tớ đi ngủ trước đây, tối nay tớ không ăn cơm đâu.” Nói xong, cô liền đi vào phòng ngủ, khóa cửa phòng lại rồi buông mình xuống giường. Trong tay cô còn cầm tấm thiệp mời đám cưới kia, trên thiệp in rõ tên và ảnh chụp của Lâm Trọng Mặc cùng với Lưu Tuệ, thời gian kết hôn là ngày 30 tháng 6, còn cách hôm nay năm ngày.
Bùi Ninh Hân vùi đầu vào chăn, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén nước mắt của mình lại.
****************
Sáng sớm, Hoàng Yến Chi vừa dậy đã bắt đầu quét dọn vệ sinh trong nhà từ trong ra ngoài, sạch sẽ đến từng ngóc ngách. Từ sau khi James tới đây, cô liền đổi khóa cửa trong nhà, thậm chí còn kiểm tra mỗi một góc trong nhà, đề phòng hắn đã động tay động chân, ngay cả ghế sô pha hắn ngồi cô cũng đổi luôn.
Lúc Quân Hạo Kiện về, lấy chìa khoá ra mở cửa thì lại phát hiện không mở được. Hoàng Yến Chi nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, bèn đi ra mở cửa, quả nhiên liền thấy anh.
“Sao lại thay khóa?” Quân Hạo Kiện hỏi cô.
“Hely nói loại khóa này có thể phòng trộm, em thấy không tệ nên liền đổi.” Hoàng Yến Chi giải thích, cũng không kể với anh rằng James đã từng tới đây. Cô đưa một chiếc chìa khóa cho anh: “Đây là chìa khoá mới.”
Quân Hạo Kiện nhận lấy, móc chìa khoá vào chùm chìa khóa của mình. Hoàng Yến Chi thấy anh chú ý tới sô pha trong nhà, bèn nói: “Hôm đó đi xem đồ nội thất với Hely thì thấy bộ ghế sô pha này, em thấy rất thích nên đã mua về, anh thấy thế nào?”
Quân Hạo Kiện ngắm nhìn kỹ, thậm chí còn ngồi lên thử, sau đó mới gật đầu, không hề nghi ngờ: “Rất êm.”
Buổi tối, hai người về nhà họ Hoàng ăn cơm. Quân lão gia vẫn đang đi nghỉ dưỡng chưa về.