Hoàng Yến Chi nhẹ giọng nói bên tai Cẩn Mai: “Cẩn Mai, sau khi ra nước ngoài phải chăm sóc tốt cho bản thân, tốt nhất là học một vài chiêu phòng thân, sau này sẽ không sợ gặp phải người xấu nữa. Không được ra ngoài vào buổi tối, không được ăn linh tinh, không được không tùy hứng là bỏ nhà đi. Như vậy sẽ khiến người nhà lo lắng, biết chưa? Phải nghe lời mẹ…”
Hoàng Yến Chi lải nhải liên tục, trước giờ cô chưa từng dài dòng thế này. Mặc dù biết sau khi kết thúc trị liệu, Cẩn Mai sẽ quên những lời này, nhưng cô vẫn muốn nói với cô ấy.
“Cẩn Mai, xin lỗi. Chị không bảo vệ được em, khiến em còn nhỏ như vậy mà đã gặp phải chuyện này. Sau này, nếu gặp lại chị thì đừng làm quen với chị, cũng đừng để ý đến chị, biết chưa? Tốt nhất là ghét chị, vừa thấy chị là quay đầu đi.”
“Cẩn Mai, chị thật lòng cầu nguyện cho em, nguyện cả quãng đời sau này của em chỉ còn lại niềm vui, không còn đau khổ nữa.”
Mắt Cẩn Mai cay cay, giọt nước mắt ấm áp từ khóe mắt chảy xuống vai Cẩn Mai. Cô ấy đưa tay lên sờ, hình như là không hiểu tại sao trên vai mình lại ướt.
Hoàng Yến Chi buông Cẩn Mai ra, sờ sờ mái tóc của cô ấy: “Cẩn Mai của chúng ta là cô công chúa vui vẻ nhất trên thế giới này, sau này em cũng phải mãi mãi vui vẻ như vậy nhé. Tất cả ác mộng đều đã qua rồi, tương lai chỉ còn lại hạnh phúc và ánh sáng rực rỡ.”
Cẩn Mai nhìn cô, bỗng nhiên đưa tay lau khóe mắt cô, đầu ngón tay của cô ấy dính một giọt nước mắt trong suốt. Cô ấy cúi đầu, nhìn đầu ngón tay của mình, hình như không hiểu thứ trên đầu ngón tay mình là gì. Cô ấy nhíu mày, vẻ mặt rối rắm.
Aldan đi tới: “Tris, tới giờ rồi.”
Hoàng Yến Chi gật đầu rồi đứng lên đi ra ngoài. Ra tới cửa, cô quay lại nhìn Cẩn Mai lần nữa, đúng lúc Cẩn Mai cũng ngẩng đầu nhìn cô, há miệng nói một câu: “Nước mắt… Đừng khóc.”
Nước mắt Hoàng Yến Chi chực trào, cô dựa vào lòng Quân Hạo Kiện. Anh ôm cô, nhỏ giọng dỗ dành bên tai cô.
Ba tiếng sau, cửa phòng bệnh mở ra, Aldan và Irene mệt mỏi từ bên trong đi ra.
“Irene, sao rồi?” Hoàng Yến Chi, vội hỏi.
“Thôi miên rất thành công. Khi tỉnh lại, cô ấy sẽ quên hết những chuyện đó. Có điều, tạm thời chưa xác định được cô ấy còn nhớ được những gì.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, không nói gì thêm, chỉ cần không có di chứng là tốt rồi.
Triệu Hiểu Khê vào phòng bệnh, nhìn sắc mặt an yên của Cẩn Mai khi ngủ, bà nở nụ cười dịu dàng.
Hoàng Yến Chi chưa về nhưng cũng không vào phòng bệnh, mà đứng ở ngoài cửa, cùng đợi Cẩn Mai tỉnh lại. Phải tận mắt thấy Cẩn Mai không sao thì cô mới yên tâm phần nào. Nửa tiếng sau, Cẩn Mai tỉnh lại.
Cẩn Mai mở mắt, nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt vui mừng của mẹ mình. Cô chớp chớp mắt, “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Triệu Hiểu Khê nghe một tiếng “mẹ” từ Cẩn Mai thì ôm chặt Cẩn Mai khóc lên: “Tiểu Mai, con không sao rồi, cuối cùng con cũng không sao rồi.”
Cẩn Mai khó hiểu hỏi: “Mẹ, con bị sao vậy? Sao mẹ lại khóc?”
Triệu Hiểu Khê lau nước mắt, cười nói: “Không sao, là mẹ vui quá thôi. Thời gian trước con bị bệnh, sốt cao không hạ, ngay cả kỳ thi đại học cũng không tham gia được. Mẹ lo muốn chết.”
Cẩn Mai ngẩn người: “Con không thi đại học sao?” Cô nhíu mày, hình như là không vui vì mình bỏ thi đại học.
Triệu Hiểu Khê dịu dàng nói: “Không sao cả, ba con đã liên hệ với một trường đại học ở nước ngoài rồi. Chẳng phải con vẫn muốn đi Australia sao? Lần này cho con qua đó du học, để con đến xem nhà hát Opera Sydney con thích.”
“Thật sao?” Cẩn Mai hỏi.
Triệu Hiểu Khê xoa đầu cô ấy, cười hiền hòa: “Đương nhiên là thật, mẹ lừa con bao giờ chưa.”
Cẩn Mai vui vẻ ra mặt: “Thật tốt quá, mẹ sẽ đi cùng con sao?”
“Đúng vậy, con không vui hả?”
“Không phải, con rất vui.”
Hoàng Yến Chi dựa vào tường, nghe tiếng cười nói bên trong, cô cười yên tâm, nắm tay Quân Hạo Kiện: “Chúng ta đi thôi.”
Quân Hạo Kiện nhìn cô, gật đầu. Xuống đến dưới sảnh bệnh viện, thấy Cẩn Tử Văn và Cẩn Giai Thụy đang lo lắng đi tới đi lui.
“Cẩn Mai sao rồi?”
“Thôi miên thành công, Cẩn Mai đã tỉnh, anh lên đi.” Hoàng Yến Chi nói với Cẩn Tử Văn, cô không ưa gì Cẩn Giai Thụy cả.
Cẩn Giai Thụy và Cẩn Tử Văn nhanh chóng đi lên phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Cẩn Mai thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa, Triệu Hiểu Khê hỏi: “Con nhìn gì vậy?”
“Mẹ, mẹ ra xem giúp con bên ngoài có người không, con luôn cảm thấy hình như con đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng.”
Triệu Hiểu Khê đi ra ngoài nhìn, đúng lúc thấy Hoàng Yến Chi và Phó Hoành Dật đã đi tới cửa thang máy. Bà xoay người vào cửa: “Nhất định là con nhầm rồi, ngoài cửa không có người.”
Cẩn Mai nhíu mày: “Không có người sao? Sao con luôn cảm thấy có người nói chuyện bên tai con? Mẹ, có phải lúc con ngủ, có người đến thăm con không?”
“Có mẹ, ba, và anh con ở đây với con. Đương nhiên là có người nói chuyện bên tai con rồi. Con hôn mê mãi không tỉnh, ba mẹ đều rất lo lắng, bác sĩ nói phải liên tục nói chuyện với con, thì con mới mau tỉnh được. Vì vậy, mẹ luôn nói chuyện bên tai con.” Khoảng thời gian này, Triệu Hiểu Khê không có phút giây nào nghỉ ngơi thật tốt, lại còn lo lắng giận dữ, hiện tại liền bị viêm họng, giọng nói hơi khàn.
Cẩn Mai áy náy nhìn Triệu Hiểu Khê: “Mẹ, con xin lỗi, con làm mẹ phải lo lắng.”
“Đứa nhỏ ngốc! Con là con của mẹ, sao lại xin lỗi. Thấy con không sao là mẹ yên tâm rồi.”
Cẩn Mai vứt một tia khác thường ra sau ót, dựa vào người Triệu Hiểu Khê: “Mẹ, con yêu mẹ.”
Triệu Hiểu Khê sờ mặt cô ấy: “Mẹ cũng yêu con.”
Cẩn Tử Văn và Cẩn Giai Thụy đi vào, thấy dáng vẻ vừa nói vừa cười của Cẩn Mai thì yên lòng.
“Ba, anh.” Cẩn Mai rất vui vẻ khi nhìn thấy hai người, nhưng cô chợt nhíu mày: “Anh, mẹ nói anh đi mua cháo cho em mà. Cháo đâu? Em sắp đói chết rồi.”
Cẩn Tử Văn sửng sốt, vội nói: “Xin lỗi, Tiểu Mai, anh quên mất, bây giờ anh đi mua ngay, em chờ một lát, nhanh thôi.” Nói xong, chạy nhanh như một cơn gió ra khỏi bệnh viện.
Cẩn Giai Thụy ngồi cạnh giường nhìn Cẩn Mai: “Tiểu Mai, có khó chịu ở đâu không?”
Cẩn Mai lắc đầu: “Không có, ba mẹ sao vậy? Con chỉ bị bệnh bình thường thôi mà, khi bé con cũng bệnh suốt mà, cũng đâu có chuyện gì, lần này cũng vậy thôi.”
Cẩn Mai luôn cảm thấy hôm nay Triệu Hiểu Khê và Cẩn Giai Thụy là lạ, nhưng cô lại không nói được lạ ở chỗ nào. Nghĩ không ra, thì không nghĩ nữa vậy.
Bởi vì Cẩn Mai đã quên chuyện hai người bọn họ ly hôn, cho nên Cẩn Giai Thụy và Triệu Hiểu Khê không nhắc lại chuyện ly hôn với Cẩn Mai nữa.
Buổi tối hôm đó, Cẩn Mai xuất viện, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi Triệu Hiểu Khê liền đưa Cẩn Mai bay đến Australia.
“Chúng ta đi thôi.” Thấy máy bay đã khuất xa dần trong những đám mây, Hoàng Yến Chi nói với Quân Hạo Kiện, rồi xoay người đi.
Cẩn Mai, chị cầu nguyện cho tương lai của em luôn rực rỡ, không có đau khổ, không có bất hạnh, cầu cho em luôn hạnh phúc và vui vẻ bên người thân, bạn bè.
****************
Sau khi tiễn Cẩn Mai, Hoàng Yến Chi, và Quân Hạo Kiện về nhà.
“Lần này anh bị đình chỉ công tác tạm thời trong bao lâu?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Quân Hạo Kiện mỉm cười: “Không thích anh ở nhà với em sao?”
“Hạo Kiện, em hỏi nghiêm túc.” Hoàng Yến Chi buồn bực nói.
Anh than nhẹ một tiếng: “Cũng không lâu, cùng lắm là một tuần thôi. Đợt huấn luyện ở quân khu thủ đô đã kết thúc, ở đây tạm thời không cần anh nữa. Đến lúc anh quay lại quân đội rồi, e là một thời gian dài sẽ không được gặp nhau.”
“Anh phải chú ý an toàn. Em nhận được tin tức rằng sau khi chúng ta đi, có một nhóm người khác đã đến hủy diệt sạch sẽ căn cứ của KING, hắn nhất định sẽ tính món nợ này lên tính người anh. Bây giờ, còn chưa biết hắn sẽ có hành động gì, nên anh phải thật cẩn thận.”
“Chỉ cần em bảo vệ tốt bản thân là được rồi, vậy thì anh sẽ không phải lo lắng. Lần này, nếu KING dám đến thì anh dám giữ chân hắn.” Quân Hạo Kiện lạnh lùng nói. Bị gò bó bởi thân phận, nên anh không có cách nào chủ động tìm KING gây phiền phức. Nhưng nếu KING chủ động ra tay thì không cần phải nói nữa rồi.
“Vâng, em biết rồi.” Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng nghĩ thế nào thì cũng chỉ có một mình Hoàng Yến Chi biết mà thôi. Lần này, cô chịu thiệt thòi lớn như vậy, chắc chắn không thể bỏ qua một cách dễ dàng được, mối thù của Cẩn Mai nhất định cô sẽ thay em ấy báo.
Quân Hạo Kiện đoán không sai, thậm chí còn sớm hơn dự đoán của anh mấy ngày. Sáng sớm hôm sau, anh nhận được lệnh yêu cầu quay về quân đội. Sau khi anh đi, Hoàng Yến Chi liền lái xe đi gặp nhóm Hely.
Sau khi trở lại thủ đô, nhóm Hely liền phát hiện có kẻ đột nhập vào biệt thự cứu Vu Băng đi. Không cần nghĩ cũng biết là ai làm. Cho nên sau khi trở về, bọn họ liền đổi nơi ở mới, là một căn hộ cao cấp trong trung tâm thành phố.
Helen đã trở về đoàn phim. Bộ phim đó vốn đã có thể kết thúc từ sớm, nhưng vì chuyện ngoài ý muốn này mà Helen luôn vắng mặt, làm các buổi quay phim kéo dài vô thời hạn, các vai diễn khác đều đã quay xong phân cảnh của mình, chỉ còn vai diễn của Helen. Cho nên trong khoảng thời gian này Helen đều bận quay phim.
Đến căn hộ cao cấp, Hoàng Yến Chi chỉ thấy một mình Hely, những người khác không biết đã đi đâu.
“Tris, cuối cùng cậu cũng tới rồi.” Hely cũng không bất ngờ khi thấy Hoàng Yến Chi đến.
“Tra ra chưa?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Hely vỗ tay một cái: “Đương nhiên là tra ra rồi, còn không xem tớ là ai. KING luôn ở bên ngoài, căn cứ đó hoàn toàn là không có người ở. Nhưng dù vậy, bên trong vẫn canh phòng rất nghiêm, không dễ hủy như vậy.”
Khóe môi Hoàng Yến Chi cong lên: “Tất nhiên là không dễ hủy rồi. Nhưng mấy năm nay, KING làm việc rất phách lối, có không ít kẻ thù. Chắc chắn không chỉ có mình chúng ta muốn hủy tổng bộ của BK. Vì vậy, cứ tiết lộ tin tức cho đối thủ của BK là được. “
Mắt Hely lóe lên: “Ý cậu là…”
Hoàng Yến Chi gật đầu.
Hely hưng phấn nói: “Tris, cái này có phải gọi là ‘mượn đao giết người’ không?”
“Ừ, chúng ta chỉ việc làm ngư ông đắc lợi thôi. Bây giờ tớ muốn biết Vu Băng đang ở đâu. Cậu tra được không?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Tuy bình thường KING không ở tổng bộ BK, hắn thường đi khắp nơi trên thế giới. Nhưng nhiều năm qua, tổng bộ BK vẫn không hề đổi địa điểm, thậm chí còn canh phòng nghiêm ngặt hơn. Tất nhiên là vì bên trong có rất nhiều bí mật về BK, nếu tổng bộ bị hủy thì đây sẽ là một cú sốc không nhỏ đối với KING. Đây chỉ là món quà đầu tiên cô tặng hắn mà thôi.
Hely lắc đầu: “Tớ không phát hiện dấu vết của James, bọn họ đã rời khỏi nước T. Tuyệt đối không thể buông tha người phụ nữ chết tiệt đó. Nếu không phải là cô ta thì lần này chúng ta đâu phải chịu thiệt như thế.” Nhắc đến Vu Băng, Hely nghiến răng nghiến lợi nói.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi lạnh lẽo, từ tốn nói: “Cô ta bị James dẫn đi, cũng sẽ không có kết cục gì tốt.”
Tròng mắt Hely đảo một vòng liền hiểu, cô cười hả hê: “Ha ha, cũng đúng. Rơi vào tay James rồi thì cô ta sẽ biết tớ còn dịu dàng biết bao nhiêu. Thật sự muốn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô ta.”
****************
Vu Băng thật sự sống không tốt, cô ta đang nằm phòng giam dưới lòng đất, hoàn toàn không thể nhúc nhích, chẳng khác gì người chết.
James đi tới, cúi đầu nhìn cô ta. Vu Băng mở mắt, cố gắng nhìn rõ hình ảnh của James trước mặt, nhưng mắt cô ta bị máu khô kết dính lại, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà nhìn.
“James.” Cô ta gọi một tiếng, giọng nói nhỏ tới mức như chỉ mình cô ta nghe được. Lần này, cô ta lại cảm nhận sâu sắc người đàn ông này kinh khủng thế nào.
James nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lẽo: “Cô nên may mắn là Hoàng Yến Chi không chết. Người đâu, đưa cô ta ra ngoài.”
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Vu Băng không cách nào vui vẻ. Cô ta rũ mắt xuống, thật không ngờ Hoàng Yến Chi rơi vào tay KING mà vẫn không chết. Nhìn bộ dạng của James, sợ rằng Hoàng Yến Chi còn chẳng bị thương nặng gì cả. Cô ta đã phải trả giá lớn như thế nhưng lại ngay cả khiến Hoàng Yến Chi bị thương cũng không làm được. Điều này làm cho cô ta rất là không cam lòng.
Vu Băng bị người xách từ dưới đất lên như một bao tải.
Người phụ nữ thấy dáng vẻ như phế vật của Vu Băng, không hề thấy bất ngờ hoặc là đau lòng, bà ta chỉ nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt lại.
“Trả người cho bà, bà có thể đi được rồi.” James lạnh giọng nói.
“Đừng mà, James, tôi không muốn đi, cầu xin ngài, đừng đuổi tôi đi.” Vu Băng cầu xin.
James và người phụ nữ kia cũng không thèm để ý đến cô ta. Có người tiến vào mang Vu Băng đi, trong phòng khách chỉ còn lại James và người phụ nữ kia.
Đã không có những người khác ở đây, sắc mặt lạnh nhạt của người phụ nữ biến thành lạnh lẽo: “James, tôi không cản cậu cứu người, nhưng cậu lại giết nhiều người của KING như vậy, cậu cho rằng hắn sẽ không tra ra sao? Cậu muốn làm đối địch với hắn sao?”
James thờ ơ nói với người phụ nữ: “Từ trước đến giờ, tôi và hắn vốn không phải là bạn.”
“James, cậu muốn hủy căn cứ một lần nữa sao?” Người phụ nữ tức giận: “Cậu có biết là KING đã tuyên bố, nếu để hắn biết là ai làm chuyện này thì hắn và người đó sẽ một sống một còn không?”
James chẳng buồn để ý: “Thì sao? Dám động vào người của tôi, sao có thể không trả giá đắt được?”
“Người của cậu?” Người phụ nữ kia cười nhạt: “James, cậu đừng quên cô ta đã kết hôn rồi. Từ trước tới giờ, cô ta đều không phải là người của cậu.”
James trừng người phụ nữ, ánh mắt thâm độc.
Người phụ nữ cười giễu: “James, cậu đừng nhìn tôi như vậy. Tôi muốn hủy Hoàng Yến Chi chỉ là chuyện trong nửa phút. Chỉ cần tôi để lộ tin tức cô ta là sát thủ đứng đầu thế giới, thì tôi tin chắc cô ta sẽ không sống quá ba ngày.” Đến lúc đó, không chỉ nhà họ Hoàng và nhà họ Quân, mà người nhà của những kẻ đã bị Hoàng Yến Chi giết chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta. Trên thế giới này cũng sẽ không còn chỗ cho cô ta dung thân.
“Bà dám!” Trong mắt James tràn đầy sát ý.
Đối mặt với ánh mắt giết người của James, người phụ nữ vẫn bình tĩnh ngồi đó. Janes bóp cổ bà ta: “Bà thật sự cho rằng tôi không dám giết bà sao?”
“Ha ha, cậu sẽ không giết tôi.” Bà ta nói “sẽ không” chứ không phải là “không dám”. Trên đời này, không có chuyện gì mà James không dám làm.
James bóp chặt cổ bà ta, cho đến khi sắc mặt bà ta tím tái, hai mắt trắng dã, James mới ném bà ta xuống đất: “Tôi đã nói rồi, bà đừng uy hiếp tôi, cũng bỏ ngay cái ý tưởng ra tay với Hoàng Yến Chi đi. Nếu như cô ấy mất một cọng tóc nào thì tôi sẽ lấy tro cốt của cha tôi cho chó ăn.”
“Cậu!” Sắc mặt vốn lạnh nhạt của người phụ nữ trở nên dữ tợn: “Đó là cha của cậu!”
“Vậy thì sao? Chết thì cũng chết rồi, lấy tro cốt cho chó ăn thôi mà.” James nhún nhún vai, thờ ơ nói.
“Được, James, xem như cậu lợi hại. Tôi đồng ý với cậu, sẽ không ra tay với Hoàng Yến Chi, cũng sẽ không tiết lộ thân phận của cô ta cho bất cứ ai biết.”
“Tốt nhất là như vậy. Nếu để tôi biết Hoàng Yến Chi bị thương, hoặc là thân phận bại lộ thì tôi đều tính hết lên đầu bà. Bà có thể thử, để xem tôi sẽ làm ra được những chuyện gì?”
“James, cậu là đồ điên!”
James cười, nụ cười tưởng chừng như rất hòa nhã: “Không phải bà đã sớm biết rồi sao?”
Người phụ nữ từ dưới đất đứng lên, lạnh lùng nhìn James, cười nhạt: “James tôi thấy tội nghiệp thay cậu. Cậu yêu cô ta nhiều như vậy thì có ích gì? Người ta chỉ hận cậu đến tận xương, hận không thể tự tay giết cậu mà thôi.”
James ngừng cười, vẻ mặt âm độc: “Chuyện này liên quan gì đến bà. Cút ra ngoài cho tôi!”
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
James ngồi trên ghế sô pha, vuốt ve một miếng ngọc bội trong tay. Đây là miếng ngọc bội mà Hoàng Yến Chi đeo trên cổ khi còn nhỏ, sau này rơi vào ray James, hắn vẫn luôn mang theo bên mình.
“Tiểu Thất, anh thà bị em hận cả đời cũng không muốn em quên anh. Em nói xem, nếu anh giết người đàn ông đó, thì em có hận anh cả đời không?” James nắm miếng ngọc bội trong lòng bàn tay, khẽ khàng vuốt ve, môi nở nụ cười tàn nhẫn.