Trong bóng tối, Hoàng Yến Chi gật nhẹ đầu một cái: “Lúc bắt đầu có hận, nhưng thời gian trôi qua, oán hận bị ý nghĩ phải sống sót thay thế.”
“Hạo Kiện, em rất may mắn. Lúc mới tới tổ chức đó, liền gặp được một người toàn tâm toàn ý bảo vệ em. Dù hoàn cảnh có khó khăn cỡ nào, chị ấy đều nói với em không được bỏ cuộc, nhất định phải sống tiếp. Thậm chí cuối cùng, vì bảo vệ em mà chị ấy bị giết chết, chết trong một lần huấn luyện, chết dưới dao găm của đồng đội, mà người vốn chết đó phải là em. Bọn em bị ném vào rừng mưa nhiệt đới, ở đó từ một tuần cho đến một tháng, không có nước, cũng không có thức ăn, trên người chỉ có một con dao găm. Ngoại trừ phải đề phòng dã thú, còn phải đề phòng đồng đội, đề phòng bọn họ đâm sau lưng một dao…”
“Yến Chi, đừng nói nữa, tất cả đều đã qua.” Quân Hạo Kiện ôm chặt cô. Anh vô cùng đau lòng, anh không có cách nào tưởng tượng được một Hoàng Yến Chi năm tuổi, làm thế nào sống sót được trong những lần huấn luyện tàn khốc đó. Anh hơi hối hận, nếu biết quá khứ của cô gian nan và khốc liệt như vậy, thì anh đã không hỏi cô rồi.
Hoàng Yến Chi không ngừng lại, cười nhạt, kể tiếp: “Hạo Kiện, anh biết không? Nhiệm vụ đầu tiên của em là giết một tên trùm xã hội đen. Em hoàn thành nhiệm vụ đó rất tốt, năm đó em mười một tuổi, đến năm mười ba tuổi, em coi như tốt nghiệp tổ chức đó.”
“Sau đó, em nhận rất nhiều nhiệm vụ, tất cả mục tiêu đều chết trong tay em. Ngay cả bản thân em cũng không nhớ được tay mình đã lấy bao nhiêu mạng người.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi trở nên sâu thẳm: “Em đã từng rất ghét quân nhân. Bởi vì vào lúc em bất lực nhất, ba em không tới cứu em. Bởi vì một đồng đội của em chết trong tay quân nhân. Trong một lần thực hiện nhiệm vụ ở nước R, có kẻ phản bội nhóm, lúc rút lui, hắn báo đường đi của bọn em cho quân đội của nước R, một đồng đội đã vì bảo vệ em mà chết.”
“Sau đó thì sao?” Quân Hạo Kiện nhẹ giọng hỏi.
“Em ghét cuộc sống trong bóng tối, ghét những nhiệm vụ không bao giờ kết thúc, ghét mùi máu tươi rỉ sắt. Cho nên em dẫn dắt nhóm Helen cùng hủy diệt tổ chức kia, cùng với tên cầm đầu là James. Nhưng em không ngờ James vẫn còn sống. Hạo Kiện nếu anh ở bên em thì có thể sau này anh sẽ gặp phải vô số phiền phức.”
Quân Hạo Kiện ôm cô, hôn lên trán cô một cái “Hoàng Yến Chi, Quân Hạo Kiện anh chưa bao giờ là người sợ phiền phức. Quá khứ của em, anh không cách nào tham dự. Nhưng tương lai của em, sẽ do anh sẽ bảo vệ. Anh sẽ bảo vệ cả đời em, cho đến khi đầu bạc răng long.”
Giọng điệu dịu dàng nói ra những lời khí phách. Cổ họng Hoàng Yến Chi nghẹn nhột, chóp mũi chua xót. Cô không nói gì, chỉ dùng sức ôm chặt anh.
Quân Hạo Kiện, gặp được anh là may mắn lớn nhất của đời em.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Ngày hôm sau, chuyện đầu tiên Hoàng Yến Chi làm khi thức dậy là đi thăm Cẩn Mai. Cẩn Mai nằm trên giường, yên tĩnh ngủ, khuôn mặt khi ngủ của cô ấy giống như là một đứa bé.
Irene đi tới, thấy Hoàng Yến Chi ngồi trên mép giường Cẩn Mai anh hỏi: “Tris, vết thương trên người em sao rồi?”
“Em không sao, Irene, Cẩn Mai…”
“Cú sốc quá lớn, tối hôm qua tỉnh lại một lần, cảm xúc rất không ổn định, không cho phép bất cứ ai lại gần, nên anh đã tiêm một mũi an thần.”
“Tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu?” Hoàng Yến Chi còn nhớ rõ dáng vẻ điên cuồng tối qua của Cẩn Mai.
“Có thể vài ngày nữa sẽ hết, cũng có thể cả đời sẽ không hết. Tris, đây là di chứng của tổn thương tinh thần, nói một cách đơn giản, là cô ấy bị điên rồi.”
Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng nắm tay Cẩn Mai, trên mu bàn tay của cô cũng có rất nhiều vết thương, hình như là bị cào, móng tay đều gãy hết: “Không còn cách nào khác sao?”
“Tris, anh không phải là chuyên gia ở mặt này, anh không thể nào cho em câu trả lời chắc chắn được. Anh đã liên lạc với một người bạn trong giới y học, cậu ấy là chuyên gia tâm lý học xuất sắc, chắc là cậu ấy sẽ có cách.”
“Irene, Cẩn Mai… đành nhờ anh rồi.”
“Tris, đừng khách sáo với anh như vậy. Anh sẽ nghị cách trị liệu cho Cẩn Mai. Bây giờ, để anh thay thuốc trên cánh tay em trước đã.”
Hoàng Yến Chi lắc đầu, vừa định nói gì đó, thì Quân Hạo Kiện đi tới, nhíu mày nói: “Yến Chi, em phải xử lý miệng vết thương.”
Quân Hạo Kiện đã lên tiếng thì đương nhiên là Hoàng Yến Chi sẽ không ương bướng nữa. Cô ở lại để Irene xử lý vết thương.
Mở băng gạc ra, Irene kiểm tra cẩn thận vết thương của cô, thấy không bị nhiễm trùng mới yên tâm: “Tris, mấy ngày nay đừng để vết thương dính nước.”
Bôi cồn khử trùng lên vết thương có chút xót, Hoàng Yến Chi nhíu mày, Quân Hạo Kiện đi tới bên cạnh cô, trừng Irene: “Anh nhẹ tay chút.”
Irene nhìn thoáng qua Quân Hạo Kiện, không nói gì, nhưng cũng cố gắng ra tay nhẹ hơn một chút. Ánh mắt của Hoàng Yến Chi vẫn không rời khỏi người Cẩn Mai.
“Để anh giúp em thay thuốc ở những vết thương khác.” Xử lý xong vết thương trên cánh tay, Irene nói.
“Không cần, tôi sẽ xử lý những vết thương đó, anh đưa thuốc cho tôi là được rồi.” Quân Hạo Kiện lạnh giọng nói. Đừng tưởng anh không nhìn ra tâm tư của người đàn ông này đối với Hoàng Yến Chi.
“Anh đi theo tôi ra ngoài lấy thuốc.” Irene biết điều đồng ý. Người đàn ông này là chồng của Hoàng Yến Chi. Hơn nữa, xem xét thái độ mấy ngày nay, Irene biết người đàn ông này quan tâm Hoàng Yến Chi không kém gì mình, như vậy là đủ rồi.
“A a a a a.” Quân Hạo Kiện đang bôi thuốc cho Hoàng Yến Chi thì chợt nghe một tiếng thét thất thanh của Cẩn Mai từ bên ngoài truyền vào. Mặt Hoàng Yến Chi biến sắc, vội đi ra ngoài.
Quân Hạo Kiện đuổi theo cô.
Trong phòng, Cẩn Mai đã tỉnh lại, đang núp dưới bàn, bịt kín tai, hét lên: “Đi ra! Mấy người đi ra! Đừng chạm vào tôi! A! Tránh ra!”
Thấy Hoàng Yến Chi đến, Hely lúng túng nói: “Tris, tớ chỉ muốn đắp chăn cho em ấy, ai ngờ em ấy lại tỉnh dậy.”
Hoàng Yến Chi không để ý tới Hely, mà tiến lại chỗ cái bàn, ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với Cẩn Mai: “Cẩn Mai, đừng sợ, ở đây không có người xấu, sẽ không có ai ức hiếp em. Người xấu đã chết, em an toàn rồi.”
Thân thể Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng run rẩy, căn bản không nghe lọt tai lời nói của Hoàng Yến Chi. Khuôn mặt Cẩn Mai đầy vẻ sợ hãi, chỉ liên tục lẩm bẩm: “Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi! Chị ơi, chị đang ở đâu? Cẩn Mai sợ, chị mau tới cứu em.”
Vành mắt Hoàng Yến Chi đỏ lên, đôi môi run run. Thấy bộ dáng này của Cẩn Mai, trong lòng cô vô cùng đau đớn: “Cẩn Mai, chị ở đây, chị đây, em ngẩng đầu lên nhìn chị đi.”
Hình như Cẩn Mai nghe lọt tai câu này, từ từ ngẩng đầu lên: “A! Cô là ác ma! Cô không phải chị! Cô là ác ma!”
Cẩn Mai vừa hét chói tai, vừa rụt người lại, cuộn thành một cục.
Hoàng Yến Chi ngẩn ra. Trước giờ Cẩn Mai luôn bám lấy cô, vậy mà bây giờ cô ấy lại sợ cô: “Cẩn Mai, là chị đây mà, em không nhớ chị sao?”
Cẩn Mai liều mạng lắc đầu: “Không phải, cô không phải chị, trên người cô có rất nhiều máu. Cô là ác ma, cô không phải chị, không phải.”
“Cẩn Mai.” Hoàng Yến Chi nghẹn ngào.
“Tris, để tớ.” Hely nói.
Quân Hạo Kiện kéo Hoàng Yến Chi lên, trong mắt cô tràn đầy sự đau khổ.
Hely ngồi xổm xuống: “Cẩn Mai, em nhìn chị xem, chị là ai?”
Cẩn Mai ôm đầu nhìn mặt đất, không nhìn Hely.
Hely dịu dàng nói: “Cẩn Mai, em ngẩng đầu lên nhìn xem. Ở đây không phải là nơi đó, đây là một nơi an toàn. Bọn chị sẽ bảo vệ em, không còn ai ức hiếp em nữa.”
Cẩn Mai vẫn không ngẩng đầu lên, miệng lẩm bẩm, bảo Hoàng Yến Chi đến cứu cô, cô sợ.
Hely đưa tay kéo Cẩn Mai ra ngoài. Nhưng còn chưa chạm tay vào Cẩn Mai, là cô lại thét lên: “A! Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi! Mấy người đi ra đi!”
“Hely, dừng tay lại.” Hoàng Yến Chi nhìn Cẩn Mai: “Bỏ đi, cứ để em ấy ở đó đi.”
Hely rút tay lại, đứng lên: “Tớ đi tìm Irene.”
Hoàng Yến Chi mệt mỏi dựa vào lòng Quân Hạo Kiện: “Hạo Kiện, em phải nói với người nhà của em ấy thế nào đây? Là em không bảo vệ được em ấy. Hạo Kiện, thấy em ấy như vậy, em thà em là người chịu hết tất cả.”
“Yến Chi đây không phải là lỗi của em, là do đám súc sinh vô nhân tính đó, ngay cả một cô bé cũng không tha.”
“Không phải, là lỗi của em. Trước đây, nếu không phải vì em thì chị Diệp Ngân sẽ không chết. Bây giờ, nếu không phải vì em thì Cẩn Mai sẽ không phải gánh chịu chuyện này. Nếu Diệp Ngân biết em không bảo vệ tốt em gái của chị ấy thì chị ấy nhất định sẽ trách em.”
Tối qua, Quân Hạo Kiện đã biết Diệp Ngân là người vì bảo vệ Hoàng Yến Chi mà chết, còn Cẩn Mai là em gái cùng cha khác mẹ của Diệp Ngân.
“Yến Chi, đừng quy hết tất cả lỗi lầm về mình.” Quân Hạo Kiện cứng nhắc nói.
****************
Cùng vào với Irene là một người đàn ông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt phương Tây: “Tris, đây là Aldan, chuyên gia tâm lý.” Irene chỉ về phía Cẩn Mai: “Aldan, đây là bệnh nhân tôi đã nói với anh.”
Aldan gật đầu, đi tới chỗ cái bàn, ngồi xổm xuống. Anh ta không nói chuyện với Cẩn Mai mà chỉ quan sát Cẩn Mai một lát, rồi đứng lên: “Ở đây nhiều người quá, mọi người ra ngoài trước đi.”
Hoàng Yến Chi liếc nhìn Irene, thấy Irebe gật đầu, thì cô đi ra ngoài trước tiên, nhưng cô không đi xa, mà đứng ở ngoài cửa, từng giây từng phút vẫn chú ý động tĩnh bên trong.
Khoảng nửa tiếng sau, Aldan từ trong phòng đi ra. Hoàng Yến Chi nhìn vào trong, thấy Cẩn Mai đã nằm ngủ, liền hỏi: “Cẩn Mai thế nào?”
“Cô ấy bị kích động nên mới như vậy. Nếu muốn dùng thuốc kết hợp điều trị tâm lý phù hợp thì tôi phải biết nguyên nhân vì sao cô ấy bị kích động, như vậy mới kê thuốc đúng bệnh được.”
Mọi người im lặng không nói, Aldan tiếp tục: “Không tìm ra nguyên nhân, thì tôi không thể bắt đầu điều trị tâm lý được.”
“Để tôi nói!” Irene thấy sắc mặt khó coi của Hoàng Yến Chi nên kéo Aldan ra ngoài.
Đám người Huân Thiên Hàn đã về nước, Helen và Wenny cũng đi trước, ở đây chỉ còn Irene, Hely, Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi.
Xế chiều hôm đó, Aldan điều trị tâm lý lần đầu cho Cẩn Mai, kết hợp với uống thuốc. Sau khi uống thuốc, Cẩn Mai trở nên yên tĩnh lại, nhưng cũng chỉ là yên tĩnh mà thôi. Phần lớn thời gian cô đều ngơ ngác, sững người ngồi một chỗ, không cho ai tới gần.
Hoàng Yến Chi đứng trong hành lang, nhìn Cẩn Mai đang ngẩn người ngồi trong vườn hoa, Irene đi tới, nói: “Tris, em đừng lo lắng. Cẩn Mai sẽ dần dần tốt lên thôi.”
“Dần dần là bao lâu? Năm năm hay là mười năm?” Hoàng Yến Chi nhẹ giọng hỏi.
Irene nghẹn lời, anh không có cách nào trả lời chính xác câu hỏi này. Với tình hình của Cẩn Mai, xác suất chuyển biến tốt lên rất thấp. Ngay cả Aldan cũng nói, trừ phi cắt hết ký ức và cả những người liên quan đến chuyện đó, nếu không… cả đời Cẩn Mai đều sẽ như vậy.
“Irene, em muốn đưa Cẩn Mai trở về nước.” Hoàng Yến Chi nói. Cẩn Mai không thích hợp tiếp tục ở đây, có lẽ quay về nước sẽ tốt cho tình trạng của em ấy.
“Được, anh giúp em chuẩn bị vé máy bay, anh cũng sẽ bảo Aldan về cùng chúng ta.”
“Cám ơn anh, Irene.”
Irene cười cười: “Tris, giữa chúng ta không cần nói cám ơn.”
Hôm sau bọn họ về nước. Cẩn Mai tựa người vào lòng Hoàng Yến Chi. Trước khi lên đường, Cẩn Mai rất bài xích lên xe, thậm chí còn la hét chói tai. Mọi người không có cách nào khác, đành phải tiêm cho cô ấy một mũi thuốc an thần.
Đến sân bay, Cẩn Tử Văn đã chờ ở đó. Thấy Hoàng Yến Chi, anh ta vội bước lên, thấy cô vẫn không sao thì hơi yên tâm: “Tiểu Mai đâu?”
Irene ôm Cẩn Mai đi ở phía sau, Cẩn Tử Văn sửng sốt: “Tiểu Mai làm sao vậy?”
“Em ấy đang ngủ.” Irene giành lời của Hoàng Yến Chi.
Cẩn Tử Văn bước lên gọi Cẩn Mai thế nhưng Cẩn Mai vẫn không có chút phản ứng nào, anh ta nghi ngờ hỏi: “Sao em ấy lại ngủ sâu như vậy?”
“Em ấy bị sợ hãi nhiều ngày, nên cảm xúc có chút không ổn định, trước khi lên máy bay, tôi đã tiêm một mũi an thần.” Irene giải thích.
Cẩn Tử Văn không nói gì thêm, ôm Cẩn Mai lại: “Tôi dẫn Tiểu Mai về nhà trước.”
“Cẩn Tử Văn.” Hoàng Yến Chi gọi anh ta lại: “Cẩn Tử Văn giao cho bọn tôi đi, em ấy…”
“Ý của Yến Chi là tâm trạng của Cẩn Mai không ổn định, nên muốn dẫn Cẩn Mai về chăm sóc vài ngày.” Irene tiếp lời.
Trong lòng Cẩn Tử Văn rất hoài nghi nhưng mặt ngoài lại mỉm cười: “Không cần, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em tôi.”
Cẩn Tử Văn xoay người đi, Hoàng Yến Chi lại gọi anh ta: “Cẩn Tử Văn, xin lỗi, tôi không chăm sóc tốt cho Cẩn Mai, em ấy bị bệnh rồi.”
Cẩn Tử Văn dừng bước, yên lặng nhìn Hoàng Yến Chi: “Bị bệnh là có ý gì?”
Trong mắt Hoàng Yến Chi lóe lên tia đau khổ nhưng nhanh chóng biến mất: “Tinh thần của em ấy có chút vấn đề.”
Cẩn Tử Văn khó tin nhìn cô, hình như không hiểu được ý của cô. Anh ta cúi đầu nhìn Cẩn Mai đang ngủ say trong lòng mình: “Em ấy đã trải qua những chuyện gì?” Giọng điệu của anh ta bình tĩnh, nhưng ai cũng có thể nghe ra sự tức giận bên trong.
Đúng lúc này, Cẩn Mai mở mắt. Thấy Cẩn Tử Văn, cô vùng vẫy dữ dội: “Kẻ xấu! Đừng chạm vào tôi! Kẻ xấu!” Cô vừa giãy giụa, vừa vung tay loạn xạ, nên Cẩn Tử Văn đứng không vững, Cẩn Mai liền ngã xuống mặt đất. Cô như không cảm giác được đau đớn, đứng lên chạy đi, Hely nhanh tay bắt được cô. Sau đó, Aldan bước lên ôm Cẩn Mai, nhẹ giọng nói gì đó bên tai cô.