Quân Hạo Kiện đi rồi, cuộc sống của Hoàng Yến Chi lại bình yên như trước. Kết thúc kỳ thi của năm ba cũng có nghĩa kỳ nghỉ hè đến, cô đã chuyển từ trường học về nhà.
Chẳng biết Hoàng lão thái còn lại bao nhiêu ngày nữa, Thẩm Thanh Lan muốn giành nhiều thời gian hơn để chăm sóc người đã yêu thương và bảo vệ cô nhiều nhất.
Sau vụ Hoàng Hi Lan ngã cầu thang được vài ngày, Hoàng Minh Dạ từ nước ngoài trở về. Anh không ngờ rằng mình mới đi được một tuần mà trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy.
“Chi Chi, em có bị thương không?” Hoàng Minh Dạ nhìn khắp một lượt từ đầu xuống chân Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Em không sao.” Người bị thương hiện giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện kia kìa.
“Em không sao là tốt rồi.” Anh vừa nói vừa xoa đầu Hoàng Yến Chi nói: “Anh tin chắc rằng Hoàng Hi Lan nhất định không phải do em đẩy ngã.”
Nét mặt Hoàng Yến Chi chững lại, để mặc cho bàn tay Hoàng Minh Dạ vuốt ve loạn xạ trên đầu mình: “Anh chưa hỏi câu nào đã tin tưởng em thế à? Nhỡ em đố kỵ, không chịu được việc Hoàng Hi Lan giỏi hơn em, trong cơn tức giận xô chị ta ngã thật thì sao?”
Chẳng phải mẹ cô cũng đã nghĩ như vậy sao. Sự mỉa mai lướt thoáng qua mắt Hoàng Yến Chi.
“Chi Chi, anh biết em không làm chuyện đó.” Ánh mắt Hoàng Minh Dạ đầy dịu dàng, anh vẫn luôn hiền hòa chiều chuộng đứa em gái này như vậy: “Mặc dù từ nhỏ em không sống chung với bọn anh, nhưng anh luôn biết rằng, Chi Chi của chúng ta là một đứa trẻ tốt bụng, không thể làm ra những chuyện như vậy.”
Hoàng Yến Chi nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Hoàng Minh Dạ, từ khi trở về nhà, cô đã biết người anh trai này rất tốt với cô.
Trước kia, cô từng nghĩ cách đối xử này chỉ là một sự áy náy, muốn đền bù cho cô. Bây giờ nghĩ lại, quả thật cô đã nông cạn quá rồi: " Em không tốt đẹp như vậy đâu." Giọng nói của Hoàng Yến Chi du dương, nhưng lại không có chút cảm xúc nào. Hoàng Minh Dạ không nhận ra ẩn ý trong lời nói của cô.
Nếu như có một ngày, anh biết những việc đó, liệu rằng anh còn có thể tin tưởng em là một đứa con gái lương thiện giống như bây giờ không?
“Đứa ngốc này, dù em không tốt đẹp thì em vẫn luôn là em gái anh, con gái của nhà họ Hoàng.” Hoàng Minh Dạ cảm nhận được sự xa cách toát ra từ phía Hoàng Yến Chi, tim khẽ ngưng lại, dịu dàng cười đáp.
Từ ngày đầu tiên Hoàng Yến Chi quay về, Hoàng Yến Chi đã biết, đối với gia đình này, hoặc có thể nói đối với tất cả mọi người Hoàng Yến Chi luôn có sự cảnh giác đề phòng. Anh không biết lúc nhỏ đứa em gái này của mình đã trải qua những chuyện gì mới mang tâm lý cảnh giác mọi người đến vậy.
Con bé như một người ngoài cuộc, ở trong nhà nhưng lại đặt mình ra ngoài, lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra ở đây.
Tất cả những điều này đều khiến Hoàng Minh Dạ khó tránh khỏi đau lòng.
Cũng chính bởi vậy, Hoàng Minh Dạ càng hiểu rằng Hoàng Yến Chi vốn dĩ không thể vì ghen tị việc mẹ yêu thương Hoàng Hi Lan mà đẩy cô ta ngã xuống cầu thang.
Chỉ là Hoàng Hi Lan....
Đáy mắt Hoàng Minh Dạ bỗng có một vệt đen tối.
................
Quán bar Khói Đêm
“Yến Chi, loại rượu này khá ngon, cậu nếm thử xem.” Trương Linh đưa một ly đựng chất lỏng màu cam ra trước mặt Hoàng Yến Chi.
Cô đón lấy uống một hớp, vị rượu vang trộn lẫn với mùi trái cây, mang theo hương vị ngọt ngào, quả thật không tồi.
“Loại rượu này ngấm chậm lắm, cậu uống ít thôi.” Hoàng Yến Chi nhìn Trương Linh uống một hơi cạn ly rượu, đang với tay định lấy ly thứ hai. Cô liền giữ tay cô ấy lại.
Trương Linh cười hì hì, vô tư xua tay: “Không sao đâu, tửu lượng của tớ cao lắm, cậu quên là lần trước tớ một mình cân hết cả nhóm cùng phòng uống đến bò lê ra đất hay sao.”
Trương Linh dương dương tự đắc. Hoàng Yến Chi lườm một cái, thực sự không nhẫn tâm nhắc cho cô nàng nhớ vụ lần trước uống say xong, cô ấy đã hát cả một đêm khiến cô quản giáo ký túc gọi cả đám đến đọc tên phê bình.
“Được rồi Yến Chi, tớ đảm bảo với cậu là sẽ không say. Cậu cho tớ uống thêm một ly thôi, chỉ một ly thôi.” Trương Linh giơ một ngón tay lên, làm ra vẻ đáng thương mà nhìn Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi đành buông ra. Trương Linh nhanh tay nhanh mắt với lấy một ly rượu, uống một hớp, lộ rõ vẻ đắc ý.
Hai cô gái, một người xinh đẹp, một người thì đáng yêu, ngay từ lúc bước chân vào quán đã thu hút biết bao ánh nhìn. Chỉ là, nét mặt xa cách lạnh nhạt của Hoàng Yến Chi tỏ rõ sự từ chối, khiến người ta chỉ dám đứng từ xa dõi theo. . Truyện Thám Hiểm
Một lát sau, trước mặt Vu Hiểu Huyên đã có đến bốn cái ly rỗng.
Hoàng Yến Chi chẳng mấy khi để lộ cảm xúc ra ngoài mà giờ cũng phải chịu thua đỡ trán. Cô đã có thể tưởng tượng được thảm cảnh sắp tới.
Thấy Trương Linh vẫn còn muốn uống ly rượu thứ năm, Hoàng Yến Chi vội đẩy ly rượu ra xa một chút.
Nhìn đôi mắt mê ly của Trương Linh, Hoàng Yến Chi biết chắc là cô nàng này say rồi. Cô lấy vài tờ tiền đặt lên quầy bar, kéo Trương Linh đứng dậy bước ra khỏi quán.
May thay, trên đường lại không bị kẻ nào chặn lại, thuận lợi ra khỏi quán bar. Hoàng Yến Chi đang định gọi xe, lại thấy Trương Linh mím chặt môi, ôm lấy một thân cây mà nôn ọe.
Hoàng Yến Chi đứng phía sau vỗ nhè nhẹ lưng cô ấy.
“Ơ, sao lại có hai, không phải, có ba Yến Chi?” Khó khăn lắm mới nôn hết ra được, Trương Linh lại lảo đảo, nhìn chằm chằm Hoàng Yến Chi.
Thấy cô ấy sắp ngã sang một bên, Hoàng Yến Chi liền bước lên đỡ lấy. Trương Linh lắc lắc đầu, “Ôi chao, Yến Chi, cậu đừng lắc lư nữa, cậu lắc lư làm tớ chóng hết cả mặt đây này.”
“Được rồi được rồi, tớ không lắc lư nữa, cậu đứng vững đi.” Hoàng Yến Chi dìu Trương Linh, đề phòng cô ấy ngã nhào.
“Được.” Trương Linh bèn ngoan ngoãn đứng vững.
Cũng may đoạn đường này nhiều quán bar, rất nhiều taxi, Hoàng Yến Chi thuận tay vẫy một chiếc, rồi kéo Trương Linh vào xe, đọc địa chỉ nhà cô ấy.
“ Yến Chi hôm nay tớ rất vui, tớ hát cho cậu nghe một bài nhé.” Trương Linh cười hì hì, nói xong liền cất giọng hát vang.
“Sông lớn đổ về biển Đông, những vì sao trời tụ họp về phương Bắc…” Giọng hát lạc nhịp rạch tan bầu trời. Hoàng Yến Chi tin rằng, nếu lúc này có chú chim nào đứng gần, chắc chắn sẽ bị giọng hát của Trương Linh dọa cho bay mất, không thấy lúc nãy tay bác tài xế đang cầm vô lăng còn trượt mấy lần hay sao.
Khó khăn lắm mới đến được địa điểm, bác tài xế vừa thả hai người xuống xe đã vội nổ máy chạy đi, sợ bị người ta gọi lại.
Giọng hát của cô gái này đáng sợ thật đấy, chẳng biết tối về có gặp ác mộng không nữa.
Cửa được mẹ Trương mở ra, Trương Linh vừa nhìn thấy mẹ là mắt liền sáng bừng lên, nhào qua ôm mẹ: “Mẹ ơi!”
Mẹ Trương vội đưa tay ra đón con gái: “Ôi, con uống bao nhiêu thế này.”
“Dì, cháu xin lỗi vì đã không trông chừng được cậu ấy.” Hoàng Yến Chi áy náy.
Mẹ Trương xua xua tay ý nói không sao, bà hiểu rõ con gái mình, nó là con ma men chính hiệu, nhìn thấy rượu là mắt sáng lên, trong khi rõ ràng không uống được. Nếu như không uống được thì thôi, lại còn có thói xấu cứ uống rượu là lại ưa quấy rầy người khác. Nhìn trán Hoàng Yến Chi đẫm mồ hôi, e là đã bị làm phiền không ít.
“Không liên quan đến cháu. Hoàng Yến Chi, cảm ơn cháu đã đưa con bé về đây. Con bé này gây không ít rắc rối cho cháu rồi.”
“Đâu có, con đâu phải là đứa rắc rối, đúng không Yến Chi?” Trương Linh dựa vào lòng mẹ, bất mãn cất tiếng phản đối.
“Được rồi, được rồi, con không rắc rối, mẹ mới rắc rối được chưa.” Mẹ Trương đành nói.
“Dì, cháu giúp dì dìu Tiểu Linh vào phòng.”
Nhà họ Trương là một căn nhà khép kín với đầy đủ tiện nghi. Trương Linh ở tầng hai. Với tầm vóc của dì Trương muốn đưa Trương Linh đã say khướt lên phòng e chừng khá khó khăn.
Mẹ Trương đương nhiên là mong còn chẳng được.
“Vậy đành phiền cháu rồi, Yến Chi.”
“Dì khách sáo quá rồi.”
“Mẹ ơi, hôm nay con rất vui, con yêu mẹ lắm đấy." Trương Linh không chịu ngoan ngoãn, bám lấy cổ mẹ làm nũng.