Gã đàn ông kia đặt cái ly lên bàn, buông tay ra: “Cô Hoàng, tôi không lừa cô, trong nước ngoại trừ chỉ có một chút thuốc ngủ ra thì không có bất cứ thứ gì khác. Bạn cô đã giúp cô thử rồi đấy, bây giờ cô có thể yên tâm chưa?”
Trương Linh bị sặc, ho đến mỗi mặt đỏ bừng, cộng thêm dấu tay trên mặt và lớp trang điểm trôi hết, khiến cô trông vô cùng chật vật.
Hoàng Yến Chi nhìn gã bằng ánh mắt đầy lạnh lẽo, nếu không phải vì Cẩn Mai và Trương Linh đang ở trong tay gã thì e là lúc này, ba người bọn chúng đã biến thành ba cái xác chết lạnh băng từ lâu rồi.
Gã đàn ông kia lại lấy một lọ thuốc ngủ từ trong túi ra: “Cô Hoàng bây giờ cô có thể yên tâm uống chưa?”
Hoàng Yến Chi không nhận lấy, gã kia thấy thế thì đã hơi mất kiên nhẫn: “Nếu Cô Hoàng đã không chịu phối hợp thì tôi chỉ có thể chuẩn bị cho bạn cô ít đồ tốt vậy.”
Nói xong, gã cầm một ống tiêm chứa chất lỏng trong suốt lên. Nhìn biểu cảm trên mặt gã, Hoàng Yến Chi liền biết thứ trong ống tiêm đó tuyệt đối không phải là thứ tốt lành gì.
“Tiêm cho người nào trước đây?” Ánh mắt của gã đàn ông chần chừ dao động giữa Trương Linh và Cẩn Mai, cứ như không biết nên chọn ai. Trương Linh đang choáng váng, ánh mắt bắt đầu mơ màng. Gã đàn ông này nói ly nước kia là thuốc ngủ, nhưng không biết là thuốc gì mà dược tính rất mạnh, hơn nữa còn có tác dụng cực kỳ nhanh.
Cẩn Mai hoảng sợ trợn to mắt nhìn, nhưng cũng không hề khóc.
“Tôi uống.” Cuối cùng Hoàng Yến Chi cũng lên tiếng.
Gã đàn ông nở nụ cười, bỏ ống tiêm xuống: “Cô Hoàng nói sớm có phải hay hơn không? Nhưng để an toàn, trước tiên mời Cô Hoàng lấy mấy thứ trên người xuống đã.”
“Tôi không hiểu ý của anh.”
“Không, cô hiểu.”
Hoàng Yến Chi nhìn gã, một lúc sau mới thò tay xuống thắt lưng, lấy đồ giắt trong đó ra, ném xuống đất.
Hai mắt Trương Linh vốn đang mơ màng, nhưng khi thấy Hoàng Yến Chi ném thứ trên người ra thì liền tỉnh táo lại, yếu ớt gọi: “Yến Chi.”
Hoàng Yến Chi không nhìn về phía cô mà chỉ nhìn chằm chằm vào gã kia, rồi lại lấy một con dao quân dụng ra, ném xuống đất: “Bây giờ được rồi chứ?” Đây đã là toàn bộ vũ khí trên người cô rồi.
“Cô Hoàng, lấy cả đồng hồ trên tay cô xuống đi.”
Mặt Hoàng Yến Chi không hề biến sắc, cô tháo đồng hồ trên tay ra, ném xuống đất.
Gã đàn ông kia tỏ ra đã hài lòng, ném lọ thuốc cho Hoàng Yến Chi: “Loại thuốc này có dược tính cực cao, tôi gợi ý cô Hoàng chỉ nên uống một viên là được rồi.”
Hoàng Yến Chi tiết cũng không thèm nhìn lọ thuốc, lấy một viên ra rồi ném vào trong miệng.
Trong thời gian đợi thuốc ngấm, Hoàng Yến Chi ném lọ thuốc qua một bên: “Bây giờ có thể thả hai người họ đi được chưa.”
“Tất nhiên rồi, chúng tôi nói lời sẽ giữ lấy lời.” Gã kia cười cười, đưa mắt ra hiệu cho hai gã đàn ông phương Tây. Hai gã đó lập tức cởi trói cho Cẩn Mai và Trương Linh.
Cẩn Mai liền giãy giụa đỡ Trương Linh đã hôn mê lên: “Chị Linh.”
Tuy hai người đã được cởi trói, nhưng miệng vẫn nhắm ngay vào đầu họ, nên Hoàng Yến Chi vẫn không thể manh động.
Trương Linh bất tỉnh, chỉ bằng sức một mình Cẩn Mai thì hoàn toàn không thể đỡ cô ấy đi nổi. Hay nói cách khác, bây giờ bọn họ hoàn toàn không có cách nào đi được.
Hoàng Yến Chi thầm than kế hoạch thất bại rồi. Cô nhìn đồng hồ dưới đất, chỉ hy vọng nhóm Irene mau chóng đến đây.
Gã đàn ông kia ném một còng tay cho Hoàng Yến Chi: “Cô Hoàng mời đeo vào.”
Hoàng Yến Chi không chút do dự, lập tức tự còng tay lại: “Chúng ta có thể đi rồi chứ.”
Gã đàn ông kia gật đầu, phất tay, đang định bảo hai tên đồng bọn cùng rời đi thì điện thoại di động bất chợt đổ chuông. Gã bắt máy, Hoàng Yến Chi để ý thấy gã nhìn về phía Cẩn Mai một lúc thì lập tức có linh cảm chẳng lành.
“Biết rồi.” Gã trả lời một tiếng rồi cúp điện thoại.
“Mang cô ta đi.” Gã đàn ông kia chỉ vào Cẩn Mai.
Hoàng Yến Chi lập tức biến sắc: “Anh muốn đổi ý?”
Gã kia nhún vai: “Cô Hoàng, không phải tôi không muốn làm theo thỏa thuận, mà là có người chỉ định phải dẫn cô ta đi, không liên quan gì tới tôi, tôi cũng chỉ là người thực hiện thôi.”
Cơ thể Hoàng Yến Chi bắt đầu rũ rượi, kiệt sức. Cô biết thuốc đã bát đầu có tác dụng rồi, mọi thứ trước mắt bắt đầu nhòe đi, chồng lên nhau. Cô cố lắc lắc đầu, giữ tỉnh táo.
“Buông ra, các người buông ra! Chị, cứu em với!” Cẩn Mai giãy giụa kịch liệt, nhưng sức cô sao có thể chống lại hai gã đàn ông cường tráng được.
Hoàng Yến Chi muốn đến giúp cô, nhưng trước mắt bỗng tối sầm, cả người lập tức ngã xuống đất.
“Ngoài con bé kia ra, còn lại dẫn đi.” Gã đàn ông kia nói. Cẩn Mai muốn kêu lên nhưng liền bị đánh ngất xỉu.
Ba người bọn họ đưa Cẩn Mai và Hoàng Yến Chi ra khỏi căn nhà gỗ, đi về phía khu rừng. Hai gã đàn ông phương Tây đi trước, còn gã phương Đông đi phía sau, cẩn thận xóa dấu vết của bọn chúng.
Gã đàn ông kia đi bộ vào trong ngọn núi khoảng mười phút thì tới một mảnh đất trống bằng phẳng, trên đó có đậu một chiếc trực thăng.
Irene và Wenny vẫn không tìm được dấu vết của bọn chúng, chợt nghe thấy tiếng cánh quạt, sau đó một chiếc trực thăng liền xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
“SHIT.” Irene chửi thề, vung tay đánh mạnh lên thân cây khô bên cạnh.
“Mau lên, gọi cho Hely đi.”
Irene nhanh chóng khôi phục tinh thần, lập tức gọi điện thoại cho Hely: “Hely, bọn tôi để mất dấu chúng rồi.”
Hely lập tức hiểu được tình hình, gõ bàn phím vài cái, trên màn hình liền xuất hiện một điểm đỏ nhấp nháy, “Bọn chúng đang đi về hướng Vịnh Tam Giác.”
Nhưng sau đó, giọng cô lại chợt thay đổi, “Chờ đã! Tín hiệu trên người Tris biết mất rồi.”
Vẻ mặt của Irene và Wenny lập tức trở nên rất khó coi. Trên người Hoàng Yến Chi có lắp thiết bị định vị, bất kể cô đang ở đâu, bọn họ cũng có thể tìm được cô, nên vừa rồi khi thấy cô bị dẫn đi thì bọn họ cũng không đến mức hoảng sợ. Nhưng hiện giờ tín hiệu đã biến mất, tức là bọn họ đã thật sự mất liên lạc với cô rồi.
Mặc dù biết đích đến của bọn chúng chính là Vịnh Tam Giác, nhưng phạm vi rộng lớn như vậy, muốn tìm được Hoàng Yến Chi trong một thời gian ngắn quả thật vô cùng khó khăn.
Trên trực thăng, gã đàn ông gỡ chiếc hoa tai của Hoàng Yến Chi xuống, cười gằn: “Không ngờ vẫn còn một con cá lọt lưới.” Nhìn chiếc hoa tai được chế tạo một cách tinh xảo, gã vung tay lên, chiếc hoa tai liền rơi khỏi trực thăng.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Ngày hôm sau, Quân Hạo Kiện mới ý thức được điều bất thường.
Trương Linh mất tích, Cẩn Mai cũng mất tích, chuyện này quá trùng hợp. Anh cố liên lạc với Hoàng Yến Chi nhưng không được, lúc đang lo lắng thì điện thoại lại đột nhiên nhận được một tin nhắn video. Anh mở ra xem, không ngờ lại thấy Hoàng Yến Chi đang bị trói chặt nằm dưới đất, không rõ sống chết.
Nội dung tin nhắn gửi kèm: “Quân Hạo Kiện, đây là quà tao tặng cho mày. Vợ mày thật xinh đẹp, tao sẽ giúp mày chăm sóc cô ta thật tốt.” Ký tên: KING.
Máu trong người Quân Hạo Kiện lập tức đông lại, tay anh run run, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh nắm chặt điện thoại, xoay người đi về văn phòng lãnh đạo quân khu.
Lãnh đạo quân khu tất nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này nên đã phê duyệt cho Quân Hạo Kiện nghỉ phép. Nhưng anh là quân nhân, hơn nữa còn là sĩ quan, nên muốn ra ngoài cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Quân Hạo Kiện gọi điện thoại đến cho lãnh đạo trực tiếp của mình, nhưng lại nhận được câu trả lời: “Hạo Kiện, tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng cậu là sĩ quan, tôi sẽ sắp xếp người nghĩ cách cứu vợ cậu, nhưng cậu phải giữ vững cương vị của mình.”
Sắc mặt của Quân Hạo Kiện vô cùng nặng nề: “Tôi là một quân nhân, vì tổ quốc, tôi có thể không chút do dự hiến dâng tính mạng của mình. Nhưng tôi cũng là một người chồng, hiện giờ vợ tôi đang trong tình cảnh nguy hiểm, nếu ngay cả vợ mình mà tôi cũng không thể cứu, không thể bảo vệ được thì tôi còn có tư cách gì để nói đến chuyện bảo vệ quốc gia?”
Lãnh đạo im lặng, một lúc sau mới nói: “Nhưng bây giờ cậu cũng không xác định được vị trí cụ thể của vợ cậu. Trước hết cậu hãy chờ đã, tôi sẽ lập tức liên hệ với cảnh sát, để bọn họ phối hợp cùng cậu.”
Quân Hạo Kiện không trả lời đồng ý hay không mà cúp điện thoại, lập tức lái xe rời khỏi quân khu.
“Vệ Huy, có phải Helen vẫn đang quay phim ở thủ đô không?” Quân Hạo Kiện gọi cho Vệ Huy, đi thẳng vào vấn đề.
Vệ Huy vẫn đang trên đường tìm kiếm tung tích Trương Linh, nên nhất thời không kịp hiểu câu hỏi của Quân Hạo Kiện. Anh đành hỏi lại một lần: “Vệ Huy, hiện giờ Helen đang ở đâu?”
Cuối cùng Vệ Huy cũng đã hiểu, lập tức trả lời theo bản năng: “Ở tiệm trà của em dâu tại Nam Thành, gần đây bọn họ có cảnh quay ở đó.”
Quân Hạo Kiện cúp điện thoại, đi thẳng đến tiệm trà, nhưng lại không gặp ai. Anh suy nghĩ một chút rồi đến Thượng Nhã Uyển, nhưng vẫn không thấy ai.
Trong lúc Quân Hạo Kiện đang không biết làm thế nào thì trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ. Anh lấy điện thoại ra gọi tới một dãy số.
Hely đang bàn bạc với Helen thì nhận được điện thoại của Quân Hạo Kiện: “Tôi là Quân Hạo Kiện, chồng của Hoàng Yến Chi, tôi biết cô ấy đã bị bọn BK bắt đi, hiện giờ các cô đang ở đâu?”
Hely hơi do dự, đưa mắt nhìn Helen, thấy anh gật đầu thì mới nói địa chỉ.
Quân Hạo Kiện hoàn toàn không ngạc nhiên khi nhìn thấy Hely đang ở cùng Helen. Lần đầu tiên gặp anh ta, anh đã cảm thấy bóng lưng của người này rất quen, chẳng qua lúc đó không nghĩ ra, sau này anh mới nhớ ra bóng lưng của người đàn ông này rất giống bóng lưng của người đàn ông đi cùng Hoàng Yến Chi trong rừng mưa nhiệt đới.
Sau đó, Helen lại xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của Hoàng Yến Chi. Quân Hạo Kiện liền hoàn toàn có thể khẳng định hai người bọn họ quen biết nhau từ trước.
“Tôi biết giữa mọi người có một phương thức liên lạc riêng, tôi hy vọng mọi người có thể nói cho ta biết hiện giờ Yến Chi đang ở đâu.” Quân Hạo Kiện đi thẳng vào vấn đề, không hề nói lời dư thừa nào.
Hely im lặng, nhưng Helen lại lên tiếng: “Hiện giờ chúng tôi cũng đã mất dấu cô ấy, chỉ biết là cô ấy đã bị người của BK đưa đến Vịnh Tam Giác. Nhưng phạm vi quá rộng, chúng tôi không thể xác định được vị trí cụ thể, thiết bị định vị trên người cô ấy cũng đã bị phát hiện.”
Quân Hạo Kiện cho rằng bọn họ có thể biết được vị trí cụ thể của Hoàng Yến Chi, nhưng giờ nghe họ nói như vậy, anh liền thấy thất vọng.
Trong mắt anh hiện vẻ chán nản, nếu biết trước sẽ thế này thì lúc đó anh đã không hùng hồn công bố chuyện đính hôn. Nhưng anh cũng không ngờ người của BK lại to gan như vậy, dám đến tận thủ đô để bắt người.
Hely nhìn đến chiếc đồng hồ trên tay Quân Hạo Kiện thì ánh mắt chợt lóe, nói: “Tạm thời chúng ta không thể xác định được vị trí của Yến Chi, nhưng anh có thể tìm được cô ấy.”
“Ý của cô là?”
Hely chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay anh: “Trong chiếc đồng hồ này có lắp thiết bị định vị, nhưng phạm vi rất nhỏ, chỉ có thể hoạt động được trong một khoảng cách nhất định. Trên người Yến Chi cũng có một cái như thế, lúc trước cũng được lắp trên đồng hồ, nhưng trông nó quá bắt mắt nên tôi đã cải tiến nó lại, lắp vào trong vòng cổ của cậu ấy.”
Vừa nghe vậy, Quân Hạo Kiện bỗng nhớ ra vài ngày trước, anh phát hiện Hoàng Yến Chi bắt đầu đeo vòng cổ. Lúc đó anh còn hỏi cô, cô lại nói là đột nhiên thích thôi.
Anh bỗng thấy thật may mắn vì sở thích bất chợt này của cô.
“Bây giờ tôi phải phối hợp thế nào?” Quân Hạo Kiện hỏi.
“Cái máy trên người anh không có cách nào chủ động hoạt động được, giờ chỉ có thể hy vọng ở Yến Chi. Hơn nữa, máy theo dõi này có một nhược điểm trí mạng, đó là chỉ có thể cảm ứng nhau trong phạm vi hai nghìn mét, trong vòng năm trăm mét mới có thể biết được vị trí cụ thể. Vì thế, muốn biết vị trí của cô ấy, chúng ta phải rút ngắn phạm vi tìm kiếm từng bước một.”
“Vậy bây giờ chúng ta lập tức xuất phát.” Quân Hạo Kiện quyết định rất dứt khoát, không hề do dự lấy một giây.
“Chờ đã, anh có thể rời khỏi biên giới nước T sao?” Helen hỏi anh.
“Chuyện này tôi sẽ giải quyết. Chiều mai bốn giờ, thị trấn Thanh Hà, nước T, tôi sẽ ở đó chờ mọi người.” Quân Hạo Kiện nói xong liền rời đi, nhưng khi ra tới cửa, anh lại dừng bước: “Có phải hiện giờ còn có hai cô gái cũng bị bắt đi với Yến Chi không?”
“Không, đã tìm được cô gái tên Trương Linh rồi, nhưng cô ấy bị ép uống một lượng khá nhiều thuốc ngủ, hiện đã được đưa đến bệnh viện rửa ruột, đang ở thành phố Tân La. Còn người tên Cẩn Mai thì chúng tôi không tìm được, chắc đã bị đưa đi cùng rồi.” Helen trả lời.
Quân Hạo Kiện gật đầu. Ra khỏi biệt thự, anh gọi cho Vệ Huy một cuộc điện thoại, sau đó mới đi thẳng đến sân bay, mua vé chuyến bay sớm nhất, rồi vòng về quân khu.