“Tris, được rồi.” Hely gõ một cái cuối cùng xuống bàn phím rồi rút USB trong máy vi tính ra, đưa cho Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi nhận lấy, trong USB là danh sách một số giao dịch của bang Bạch Long cùng người khác mấy năm nay, một vài người trong đó bây giờ vẫn đang làm việc trong chính phủ, nếu những tài liệu này bị tuồn ra ngoài thì không những bang Bạch Long sẽ tiêu đời, mà những người có quan hệ với thành viên của bang Bạch Long cũng không thể thoát khỏi liên đới.
Hoàng Yến Chi cầm lấy mấy tờ giấy Hely đã in ra.
“Tris, chị đi cùng với em.” Wenny đứng lên.
“Wenny, chị thì không được, có quá nhiều người nhận ra gương mặt này của chị, như thế rất phiền phức, vẫn nên để Irene đi theo Tris đi.”
“Đúng vậy, em đi một mình quá nguy hiểm, để bọn anh đi với em đi.” Irene phụ họa.
“Không cần, Thạch Bạch Long sẽ không làm gì em đâu, một mình em đi là được rồi.” Chuyện này càng nhiều người biết thì Dương Long sẽ càng gây khó dễ.
Hoàng Yến Chi kiên trì từ chối nên mấy người họ cũng không còn cách nào khác, kết quả bàn bạc cuối cùng là Hoàng Yến Chi một mình đến bang Bạch Long, còn Irene và Wenny sẽ theo sau, đề phòng ngộ nhỡ có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể chi viện.
Dương Long thấy Hoàng Yến Chi xuất hiện trước mặt mình thì khá ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Cô Hoàng, ngọn gió nào đưa cô tới đây vậy?”
Hoàng Yến Chi đứng ở chính giữa phòng, Dương Long ngồi ở phía trên, ở hai bên là đám anh em bang Bạch Long. A Nam đứng ở sau lưng Dương Long với tư thế bảo vệ. .
||||| Truyện đề cử: Dụ Hoặc Minh Tinh: Mùi Hương Của Em |||||
“Không biết lời nói lúc trước của đại ca Dương còn có giá trị không?” Hoàng Yến Chi thản nhiên hỏi.
Dương Long nhướng mày: “Hử? Lời nào cơ?”
Hoàng Yến Chi không tin là Dương Long thật sự không nhớ gì, nhưng vẫn lặp lại những lời trước kia Dương Long đã nói.
Ngón tay của Dương Long gõ nhẹ xuống bàn: “Cô Hoàng, Dương mỗ là người đã nói thì chắc chắn sẽ giữ lời, nếu trước đây tôi đã nói sẽ giúp cô làm một chuyện thì nhất định sẽ làm. Nói đi, là chuyện gì?”
“Được, anh Dương làm chuyện nhanh gọn, vậy Hoàng Yến Chi tôi cũng không quanh co dông dài với anh nữa. Hai người bạn của tôi đã bị người của BK bắt đi, tôi muốn biết bọn họ đang đi hướng nào.”
Trên môi Dương Long vốn đang treo nụ cười thản nhiên, nhưng vừa nghe lời Hoàng Yến Chi nói vậy, nụ cười đó liền biến mất: “Cô Hoàng, cô đang nói đùa với tôi à?”
“Anh Dương cho là tôi đang đùa giỡn với anh sao?”
Dương Long trầm mặt, người của BK đều là bọn điên, nếu chọc vào chúng thì sẽ rắc rối to.
“Cô Hoàng, nếu cô đã có thể nói ra cái tên BK thì chắc cô cũng biết bọn họ là hạng người thế nào. Anh em bang Bạch Long chúng tôi tuy đông, nhưng tôi vẫn rất quý trọng mạng sống của anh em mình.” Dương Long nói, đây là có ý từ chối.
Hoàng Yến Chi cũng không ngạc nhiên với kết quả này. Người ta vẫn nói người trong giang hồ rất trung thành và đáng tin cậy, thế nhưng điều này chỉ có thể được hình thành dưới tình huống không có nguy cơ tổn hại đến lợi ích của cá nhân.
“Tôi không cần các anh trực tiếp đối đầu với bọn họ, anh chỉ cần nói cho tôi biết hành tung của bọn họ là được rồi.”
“Cô Hoàng, nói thật với cô, nếu như chỉ có mỗi tôi thì cho dù cô muốn tôi giết người phóng hỏa, Dương Long tôi cũng sẽ giúp cô làm. Nhưng chuyện này lại dính dáng đến anh em trong bang, Dương Long tôi dù sao cũng là người có trách nhiệm đối với tính mạng của bọn họ. Chuyện này, thứ lỗi cho tôi lực bất tòng tâm.”
Vẻ mặt của Hoàng Yến Chi không thay đổi, lấy mấy tờ giấy trong túi xách ra, ném về phía Dương Long: “Nếu lại thêm cái này thì sao?”
A Nam chụp lấy, đưa cho Dương Long. Dương Long lơ đãng lật xem vài tờ, sau đó nét mặt vốn đang thờ ơ lập tức biến đổi: “Cô có được mấy thứ này từ đâu?”
“Anh Dương không cần biết chuyện đó, anh chỉ cần giúp tôi chuyện này thì chẳng những tôi có thể giao mấy thứ này cho anh, mà còn có thể giao tất cả phần còn lại ra nữa kia. Hơn nữa tôi cam đoan, phần trong tay tôi sẽ là phần cuối cùng trên đời.”
Dương Long bỏ mấy tờ giấy xuống, sự kinh ngạc trên mặt cũng biến mất, anh ta nhìn Hoàng Yến Chi: “Cô không sợ tôi giết cô sao, chỉ cần cô chết thì sẽ không có bất cứ ai biết được mấy thứ này nữa, tôi cũng sẽ có thể giải quyết vấn đề một cách giản đơn mà hữu hiệu.”
“Không, anh sẽ không làm vậy.” Hoàng Yến Chi trả lời, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, mặc dù đối diện với ánh mắt sắc bén của Dương Long cũng không khiến cô có chút ảnh hưởng nào: “Anh Dương là người thông minh, hiển nhiên sẽ biết phải làm thế nào mới có lợi nhất cho mình. Nếu tôi không chuẩn bị đầy đủ mọi thứ thì tôi đã không đến đây một mình rồi.”
Đúng vậy, đây cũng chính là điều Dương Long lo lắng, trước tiên không tính đến chuyện Hoàng Yến Chi là người của nhà họ Hoàng và còn là con dâu nhà họ Quân, động vào cô chẳng khác nào đồng thời động tới hai nhà Hoàng - Quân, mà quan trọng hơn là, bản thân Hoàng Yến Chi đã khiến anh ta có cảm giác không đơn giản rồi.
Tay của Dương Long lại bắt đầu gõ xuống bàn, nhịp điệu trông thì có vẻ vẫn như vừa rồi, nhưng Hoàng Yến Chi đã nghe được sự khác biệt nhỏ trong đó, khóe miệng của cô khẽ cong lên.
Quả nhiên sau đó, cô liền nghe Dương Long nói: “Được, chuyện này tôi có thể đồng ý với cô, nhưng tôi chỉ giúp cô chuyện tìm người, còn chuyện cứu người bang Bạch Long sẽ không nhúng tay vào.”
Đáy mắt của Hoàng Yến Chi toát lên ý cười: “Thành giao.”
Sau đó cô ném một cái USB cho Dương Long: “Đây là tất cả tư liệu anh cần, tuyệt đối không có thêm bản khác.”
Dương Long đón được, nghiền ngẫm nhìn Hoàng Yến Chi: “Mới như vậy đã giao USB cho tôi, cô không sợ tôi sẽ đổi ý sao?”
“Anh Dương là người sẽ tự tay phá hủy thanh danh của mình sao?” Hoàng Yến Chi hỏi ngược lại.
Dương Long cười ha ha: “Hay, hay lắm, cô Hoàng, tôi thật sự bội phục dũng khí và sự can đảm của cô rồi. Nếu không phải do thân phận và lập trường của chúng ta đối lập thì có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn bè đấy.”
Hoàng Yến Chi không trả lời.
Hoàng Yến Chi đưa ảnh của Cẩn Mai và Trương Linh cho Dương Long: “Hy vọng hôm nay, trước khi mặt trời lặn, đại ca Dương có thể cho tôi một câu trả lời chính xác.”
Dương Long đã đồng ý thì tất nhiên sẽ không nuốt lời, gọi vài cuộc điện thoại cho người khác. Hoàng Yến Chi im lặng ngồi ở trong phòng khách chờ đợi.
Dương Long nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hoàng Yến Chi, lại một lần nữa thầm thấy tiếc nuối. Nếu Hoàng Yến Chi là người của bang Bạch Long thì lo gì bang Bạch Long không lớn mạnh.
Bang Bạch Long không hổ là băng nhóm lớn nhất thủ đô. Chỉ một tiếng sau thì đã có thông tin, chiếc xe đưa Trương Linh đi được tìm thấy ở một đầu hẻm phía Bắc nội thành, mà tại một căn phòng trọ dưới tầng hầm sâu trong con hẻm này, Lê Tuyền bị phát hiện đã chết trong nhà mình. Phán đoán sơ bộ là bị sát hại, ở trong phòng Lê Tuyền còn phát hiện thấy túi xách của Trương Linh và Cẩn Mai
Hoàng Yến Chi chạy tới hiện trường, thấy bộ dạng chết không nhắm mắt của Lê Tuyền thì nỗi lo lắng trong lòng cô càng lớn hơn. Đây rõ ràng do người của BK ra tay, như vậy hiện tại Trương Linh và Cẩn Mai có còn được an toàn hay không?
“Đại ca, đã tìm ra dấu vết của bọn họ.” A Nam đi tới bên cạnh Dương Long, nói một câu.
Hoàng Yến Chi đưa mắt nhìn qua, A Nam lặp lại lời nói một lần nữa, cô lập tức đi ngay.
“Đại ca, anh thật sự tin người này sẽ không phơi bày những chuyện này ra ánh sáng sao?” Không nói đến chuyện công khai ra bên ngoài, chỉ cần Hoàng Yến Chi giữ lại trong tay một bản sao thì cũng là một lựa chọn tốt để uy hiếp bọn họ làm việc cho cô.
Ánh mắt Dương Long rất sắc bén: “Tôi tin cô ấy, cất những thứ này cho cẩn thận, đây là nhược điểm của chúng ta, nhưng cũng chưa chắc không phải là nhược điểm của những người đó. Có những thứ này trong tay thì bang Bạch Long chúng ta không còn phải bị phụ thuộc vào người khác ở mặt nào nữa.” Nói như vậy, xem ra vừa rồi Hoàng Yến Chi lại giúp anh ta.
Xe Hoàng Yến Chi lái là xe việt dã chuyên dụng, tính năng vô cùng tốt. Trên đường đi, cô tóm tắt tình hình cho Hely biết.
“Tris, vậy là bọn chúng đang đi về phía biên giới, dựa theo tốc độ của bọn chúng thì có lẽ bây giờ cũng đã ra khỏi biên giới, nhưng dựa theo lời của bang Bạch Long nói thì hình như bọn chúng đã dừng lại ở nửa đường rất lâu.”
“Mặc kệ bọn chúng muốn làm gì, cứu người về trước rồi nói sau.”
Hoàng Yến Chi cúp điện thoại, đạp chân ga một cái, xe lại chạy như bay trên đường.
Vừa ra khỏi khu vực nội thành, điện thoại của Hoàng Yến Chi lại vang lên, là số điện thoại lạ. Ánh mắt Hoàng Yến Chi lập tức dao động, ấn nút bắt máy: “Hoàng Yến Chi, bạn của cô đang nằm trong tay chúng tôi, cô có bốn tiếng đồng hồ để chạy tới Tân La, bằng không, bạn của cô sẽ mất mạng.” Là một giọng đàn ông xa lạ, lời nói quả thực là thẳng thắn!
Hoàng Yến Chi xem giờ, lúc này đang là mười giờ sáng, bốn tiếng đồng hồ, từ đây đến Tân La ít nhất cũng phát mất sáu tiếng lái xe, hoàn toàn không có cách nào tới kịp thời gian đã định được.
“Bốn tiếng đến không kịp, sáu tiếng.” Hoàng Yến Chi cố gắng thương lượng với bọn chúng, quan trọng hơn hết là cô muốn kéo dài thời gian. Điện thoại di động của cô có lắp thiết bị định vị, chỉ cần có đủ thời gian thì Hely sẽ có thể tìm được nơi phát ra tín hiệu.
“Hoàng Yến Chi, tôi không phải đang thương lượng với cô. Đương nhiên, cô cũng có thể đến đây sau sáu tiếng nữa để nhặt xác bạn cô về.”
“Làm sao tôi biết được bạn của tôi vẫn còn an toàn?” Ánh mắt Hoàng Yến Chi trầm xuống, lên tiếng hỏi.
Gã đàn ông đó đưa điện thoại di động tới bên miệng Trương Linh rồi xé băng dính trên miệng cô ra.
“Yến Chi.” Giọng nói của Trương Linh từ đầu kia truyền đến tai nghe, Hoàng Yến Chi lắng nghe thật kỹ, trong giọng nói của Trương Linh chỉ lạc đi vì sợ hãi chứ không yếu, có lẽ cô ấy thật sự chưa bị thương.
Hoàng Yến Chi yên tâm hơn.
Gã đàn ông lại lấy điện thoại về: “Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa? Bây giờ thì bạn cô vẫn còn nguyên vẹn, nhưng nếu cô lại kỳ kèo nữa, vậy thì tôi cũng không dám bảo đảm đâu.”
“Được, bốn tiếng sau tôi sẽ tới Tân La.”
“Quả nhiên là một người sảng khoái, nhớ kỹ, cô phải đến một mình. Nếu cô mang theo người nào khác, tôi sẽ giết chết một người.” Gã đàn ông nói, giọng điệu hung ác, không có chút ý đùa giỡn nào.
“Biết rồi.” Hoàng Yến Chi nói, vừa định tiếp tục nói chuyện với bọn họ thì điện thoại đã bị ngắt.
Thời gian nói chuyện quá ngắn, Hely hoàn toàn không thể tìm được nơi phát ra tín hiệu.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Yến Chi dừng xe lại, chờ Irene và Wenny ở phía sau đuổi tới. Bọn họ thấy cô dừng lại, tất nhiên cũng dừng theo.
“Đưa mấy thứ trên người anh chị cho tôi.” Hoàng Yến Chi vào thẳng vấn đề, mấy thứ kia là cái gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.
“Tris, em không thể đi một mình được, quá nguy hiểm.” Irene không đồng ý.
“Em không thể mang mạng sống của Trương Linh và Cẩn Mai ra đặt cược được, mục tiêu của bọn chúng là em.”
Irene nhìn Hoàng Yến Chi chằm chằm, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, lấy đồ từ dưới chỗ ngồi ra rồi đưa cho cô.
“Tris.” Wenny nắm lấy tay Hoàng Yến Chi, ánh mắt vô cùng lo lắng.
“Yên tâm đi.”
Hoàng Yến Chi phóng xe đi một mạch, bỏ hai người lại phía sau.