Đứng trước một căn phòng khách sạn ở thủ đô, Vu Băng mở cửa phòng. Thấy người phụ nữ đang ngồi ở trên sô pha, sắc mặt cô ta liền thay đổi: “Sao bà lại ở đây?”
Người phụ nữ kia mỉm cười nói: “Vu Băng, con gặp mẹ mà không thèm gọi một tiếng ‘mẹ’ sao?”
Vu Băng mím môi, gọi một tiếng: “Mẹ”.
Người phụ nữ hài lòng mỉm cười, chỉ về phía sô pha nói: “Ngồi xuống đi, nói chuyện với mẹ một lát.”
Vu Băng chọn một chỗ cách xa người phụ nữ một chút rồi ngồi xuống. Mắt ả nhìn xuống đất, không mở miệng nói câu nào.
“Vu Băng, mấy năm nay con sống tốt chứ?” Người phụ nữ kia nhẹ nhàng hỏi thăm, ánh mắt nhìn về phía Vu Băng cũng chứa chan vẻ dịu dàng.
Vu Băng tỏ vẻ không hề thấy điều đó, gương mặt ả vẫn lạnh lùng như cũ: “Lần này bà đến đây làm gì?”
“Vu Băng, mẹ là mẹ của con. Mẹ chỉ đến thăm con một lát, sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy?” Người phụ nữ kia tỏ vẻ đau khổ nói.
Ánh mắt của Vu Băng không hề gợn sóng, ả vẫn cúi đầu như cũ, hoàn toàn không nhìn người phụ nữ đó.
“Haizz, Vu Băng, mẹ biết con hận mẹ, vì đã đưa con đến bên cạnh James. Mẹ biết con đã vất vả rất nhiều trong những năm gần đây. Nhưng mà Băng Băng, mẹ cũng không có cách nào cả, nếu không làm như thế, con có thể học được những kỹ năng này sao? Mẹ biết con thích James, mẹ không phản đối con ở bên cạnh cậu ta…”
“Đủ rồi.” Vu Băng cắt lời bà ta: “Bà muốn tôi làm cái gì nữa, nói thẳng đi.”
Vẻ mặt khuyên bảo tận tình trên mặt bà ta biến mất, bà ta ngồi ngay ngắn nói: “Tốt thôi, nếu con thích thẳng thắn vậy thì mẹ sẽ nói thẳng, mẹ muốn Hoàng Yến Chi chết.”
Cuối cùng Vu Băng cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha: “Tại sao?”
Người phụ nữ kia nhìn ả, rồi lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu, châm thuốc, đưa lên miệng rít một hơi, phun ra làn khói trắng. Sau đó, bà ta nhắm mắt lại nói: “Chuyện này con không cần quan tâm, chỉ cần làm theo lời mẹ nói là được rồi. James thích Hoàng Yến Chi, điều này không cần mẹ nói thì có lẽ con cũng đã biết. Nhưng chắc chắn con không biết một chuyện, năm đó James bị thương nặng như vậy, thậm chí còn suýt mất mạng, chính là do Hoàng Yến Chi gây ra.”
Vu Băng hoảng sợ nhìn người phụ nữ kia: “Bà nói cái gì? James bị thương là do Hoàng Yến Chi?”
“Đúng, chính là cô ta.”
“Vậy tại sao James còn…” Nếu Hoàng Yến Chi làm James bị thương, thì với tính cách của hắn, vì sao Hoàng Yến Chi vẫn sống tốt như thế? Hơn nữa, theo như ả biết được, vết thương của James đã là từ nhiều năm rồi. Nếu năm đó quả thật là Hoàng Yến Chi làm James bị thương, thì lúc đó cô ta chỉ mới bao nhiêu tuổi?
“Ha ha.” Người phụ nữ kia cười lạnh, ánh mắt tràn ngập vẻ trào phúng: “Bởi vì hắn ta là một kẻ ngu ngốc, một tình yêu vừa buồn cười vừa đáng thương.”
Gương mặt Vu Băng tái nhợt. James yêu Hoàng Yến Chi nhiều như vậy sao? Liệu ả với James còn có thể có một chút gọi là khả năng không?
Người phụ nữ kia dường như hiểu được suy nghĩ của ả, bèn dịu dàng nói: “Vu Băng, Hoàng Yến Chi là chướng ngại vật lớn nhất giữa con và James. Nếu con có thể giải quyết cô ta thì James sẽ quên cô ta thôi. Con chỉ cần chung thủy bên cạnh cậu ta, rồi cậu ta sẽ cảm thấy con là người quan trọng nhất.”
Vu Băng im lặng một lúc, rồi mới mím môi: “Tôi không đánh lại Hoàng Yến Chi.”
Ánh mắt người phụ nữ kia hiện vẻ khinh thường, đứa con gái này đúng là ngu xuẩn: “Con đánh không lại cô ta, nhưng vẫn có người khác xử lý cô ta được. Dạo này KING muốn gây phiền phức cho Quân Hạo Kiện, mà người Quân Hạo Kiện quan tâm nhất chính là Hoàng Yến Chi. Con chỉ cần nói điều này cho BK biết, người của BK sẽ tìm cách xử lý cô ta. Con không cần tốn nhiều sức vẫn có thể giải quyết cô ta.”
Vu Băng cảm thấy cách này rất khả thi, nhưng vẫn lắc đầu, nói: “James không thích người của BK, nhất là KING. Nếu anh ấy biết tôi có liên hệ với KING thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi.”
Đúng là thứ vô dụng! Người phụ nữ kia nghĩ thầm, lần nữa lại thấy hối hận khi chọn một đứa như thế để làm người nối nghiệp. Bà ta lắc đầu, tiếp tục dịu dàng nói: “Chuyện này con không cần tự mình ra mặt, có thể tìm người khác. Mẹ tin chắc còn nhiều người không ưa Hoàng Yến Chi, muốn xử lý cô ta. Con có thể đem cơ hội này cho người đó.” . Xin hãy đọc truyện tại ( trùm truуện. V N )
Nghe vậy, Vu Băng rốt cuộc nhớ đến Lê Tuyền. Lúc trước, ả đã giúp Lê Tuyền một lần, bây giờ có thể lợi dụng điều này để giải quyết vụ này.
“Mặc dù Hoàng Yến Chi rất thông minh, nhưng cô ta coi nặng tình bạn. Muốn đối phó với kẻ thù không chỉ có một cách, con hãy suy nghĩ kỹ về điều này.”
Vu Băng im lặng nghe. Dù ả không trả lời người phụ nữ kia, nhưng vẫn ghi nhớ những điều bà ta nói.
Thấy ả nghe lọt tai, người phụ nữ kia vui mừng cười: “Vu Băng, con yên tâm, nếu James biết chuyện này thì cũng chẳng sao, mẹ sẽ ra mặt nói chuyện với cậu ta. Cậu ta vẫn nể mặt mẹ, nên sẽ không gây chuyện với con đâu.”
Vu Băng hơi dao động, nhưng gương mặt ả vẫn không có biểu cảm gì.
“Được rồi, không còn sớm nữa, con nghỉ ngơi thật tốt đi. Con hãy suy nghĩ cẩn thận về chuyện này. Nhớ đấy, Hoàng Yến Chi chính là chướng ngại vật lớn nhất giữa con và James. Dù cô ta đã kết hôn, nhưng với sự cố chấp của James thì chỉ cần cô ta còn sống, cậu ta vẫn sẽ không bỏ cuộc, con sẽ không có cơ hội chen ngang đâu. Dù con có ở bên cạnh mỗi ngày thì cậu ta cũng sẽ không thấy con. Mấy năm nay chính là bằng chứng tốt nhất cho điều này.”
Vu Băng mím môi. Người phụ nữ kia nhìn ả rồi mỉm cười đứng dậy rời đi.
Mùi thuốc lá dành cho nữ thoang thoảng trong không khí. Vu Băng không biết ả đã ngồi trên ghế sô pha bao lâu. Ả đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, rồi nằm lên giường nhắm mắt, nhưng không ngủ. Ký ức ùa vào đầu như dòng nước lũ.
Từ nhỏ ả đã là một đứa trẻ mồ côi. Người phụ nữ đó đã nhận nuôi ả, đưa ả ra khỏi trại mồ côi. Đáng lẽ ra chào đón ả nên là một gia đình hoàn chỉnh hạnh phúc, không ngờ người phụ nữ đó là một kẻ điên. Bà ta thường xuyên uống rượu, say xỉn. Mỗi lần như thế, bà ta sẽ đánh ả, đánh cho đến chết đi sống lại. Nhưng khi ả tỉnh, bà ta sẽ đối xử rất tốt với ả, vừa ôm ả khóc, vừa nói xin lỗi. Không những thế, bà ta còn dẫn ả đi sắm quần áo thật đẹp, ăn thật nhiều đồ ăn ngon và dẫn ả đến công viên chơi trò chơi.
Vu Băng vừa yêu vừa hận đối với người mẹ này. Cứ như thế, ả lớn lên trong những lời hứa hẹn của bà ta. Cho đến một ngày, người phụ nữ đó dẫn ả đến gặp một người đàn ông. Hắn ngồi trên xe lăn, trên gương mặt có một vết sẹo thật dài kéo từ trán đến khóe miệng chia gương mặt của hắn thành hai phần, những nơi không có quần áo che chắn chằng chịt những vết thương, trông vô cùng đáng sợ.
Vu Băng rất sợ người đàn ông này. Ả muốn mẹ sẽ dẫn cô đi khỏi nơi âm u đó, nhưng người phụ nữ đó đã quay đầu rời đi, bỏ ả lại ở đây, không hề quan tâm đến những tiếng gào thét của ả. Ả đuổi theo nhưng bị người bắt lại, bị đánh, bị ép buộc lao vào những cuộc huấn luyện. Rất nhiều lần, ả đã tưởng mình sẽ chết, nhưng rồi ả vẫn tỉnh lại.
Trong lần thực hiện nhiệm vụ cuối cùng của đợt huấn luyện, ả bị thương rất nặng. Nằm trên mặt đất thoi thóp, ả thậm chí còn không có sức lực để bò dậy. Lúc đó, ả có cảm giác linh hồn đang thoát khỏi cơ thể. Ngay khi ả sắp lịm đi, trong tầm mắt ả xuất hiện bóng dáng một người đàn ông ngồi trên xe lăn đang lạnh lùng nhìn ả.
Sau đó, người đàn ông đó mang ả trở về. Ả tốt nghiệp thành công, bông hoa mạn châu sa màu đỏ thẫm trên vai đã bên ả từ ngày đó.
Ả sợ hãi người đàn ông đó bởi vì sự tàn bạo âm hiểm của hắn. Trên người hắn ả chưa từng nhìn thấy hắn bộc lộ một chút tình cảm nào của người bình thường, nhưng…
Vu Băng chạm vào ngực mình, nghe thấy tiếng tim mình đang đập rộn ràng. Ả đã yêu người đàn ông này, từ lúc nào thì chính ả không hề hay biết.
James, nếu Hoàng Yến Chi chết, anh có chú ý đến sự tồn tại của em không?
- ---------------
Hôm nay, Hoàng Yến Chi nhận được một cuộc gọi từ Bùi Ninh Hân, gọi cô đến trường dọn dẹp hành lý. Hoàng Yến Chi nghĩ ngợi, nhớ là không có lịch gì nên đã đồng ý. Sau đó, cô nói một tiếng với Quân Hạo Kiện rồi lái xe đi.
Lúc cô đến nơi thì Bùi Ninh Hân đã ở đó trước, đúng lúc xe của Trương Linh cũng đến. Cô tự lái xe đến một mình, không thấy Vệ Huy bên cạnh.
“Yến Chi, chúng ta thật sự tốt nghiệp rồi.” Trương Linh nhìn thấy mấy sinh viên đang độ tuổi xuân xanh đang đi bộ trong sân trường thì hơi thổn thức.
Hoàng Yến Chi thì không xúc động đến thế. Nhưng gương mặt Bùi Ninh Hân lại chứa chan vẻ hoài niệm.
Ba người vừa cười nói vừa đi bộ về ký túc xá. Khi đến nơi, họ thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng chỗ giường Lê Tuyền, sắp xếp đồ đạc. Tóc bà hơi bạc, nếp nhăn trên mặt rất sâu, làn da đen sạm, trông có lẽ là người thường xuyên dầm mưa dãi nắng.
“Đó là mẹ của Lê Tuyền.” Bùi Ninh Hân nói nhỏ vào tai hai người.
“Các cháu là bạn cùng phòng của Lê Tuyền phải không? Cô là mẹ của nó. Cô đến dọn hành lý cho nó, không biết có phiền mấy cháu không?” Mẹ của Lê Tuyền thấy họ vào thì bèn nói, gương mặt tang thương của bà miễn cưỡng nở một nụ cười.
Bùi Ninh Hân cười cười trả lời: “Không phiền đâu ạ, cô cứ tự nhiên sắp xếp. Bọn cháu cũng dọn hành lý đây ạ.”
Mẹ Lê Tuyền cười, nếp nhăn trên mặt co rúm lại một chỗ, nhưng trông rất thân thiết: “Trước đây Lê Tuyền thường kể về ba cháu. Nó nói các cháu chăm sóc nó rất nhiều. Cô thay nó cảm ơn các cháu, nếu con gái cô không…” Nói đến đây, mắt của mẹ Lê Tuyền đỏ au. Bà lấy tay gạt lệ, đôi tay thoăn thoắt nhét đồ vào túi rồi kéo khóa. “Cô dọn xong xuôi rồi, cô đi trước nhé.”
“Chào cô ạ.” Ba người mở miệng, nhìn theo bóng lưng của bà.
Hoàng Yến Chi hỏi Bùi Ninh Hân: “Lê Tuyền sao thế?”
“Cậu ấy vay tiền ở ngoài trường, đám người cho vay đến trường đòi, còn nói cậu ấy mang thai. Nhà trường gọi Lê Tuyền lên xác minh, sau đó thì cậu ấy bị đuổi học.”
“Vậy tại sao mẹ của cậu ấy lại ở đây?” Trương Linh nghi ngờ.
“Sau khi bị đuổi học, Lê Tuyền liền mất tích. Đám cho vay không tìm thấy cậu ấy, nhưng bằng cách nào đó lại tìm được cách liên lạc với nhà của cậu ấy. Mẹ Lê Tuyền mới lên thủ đô mấy ngày trước, nghe nói là phải mượn người thân rất nhiều tiền để trả nợ cho Lê Tuyền. Cô ấy đi tìm Lê Tuyền mấy ngày liền nhưng không tìm thấy, nên hôm nay mới đến dọn hành lý, chắc là sẽ về quê.”
Hôm nay, lúc Bùi Ninh Hân đến ký túc xá cô tình cờ nghe phòng cách vách nói về chuyện này. Sau đó, mẹ của Lê Tuyền đến. Cô không muốn gặp mẹ của Lê Tuyền vì cảm thấy khó chịu trong lòng, bèn chạy đến cổng trường chờ Yến Chi và Trương Linh đến.
Vì Trương Linh đang bận phát triển sự nghiệp nên gần như không hề biết chuyện này, nghe vậy thì thổn thức: “Không ngờ Lê Tuyền lại biến thành như vậy. Nếu không quen người đàn ông đó thì có lẽ bây giờ cậu ấy đã tốt nghiệp. Dù không có một cuộc sống đầy đủ, nhưng tối thiểu cậu ấy cũng có thể tìm một công việc để tự nuôi sống bản thân, sau đó lấy một người nào đó, có thể sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều. Cậu ấy bỏ trốn, để lại một mớ bòng bong cho cha mẹ như thế, Lê Tuyền ích kỷ quá.”