Cẩn Mai bắt đầu ho dữ dội, cảm thấy tim của mình rất đau. Cô mở ba lô ra, muốn lấy thuốc uống, bệnh hen của cô đang tái phát.
Nhưng chân lại chợt mềm nhũn, Cẩn Mai ngồi bệt xuống đất, ba lô cũng bị rơi qua một bên. Diệp Dung ra vẻ hoảng sợ, vội vã đi tới, tỏ ra rất lo lắng: “Cẩn Mai, cháu làm sao vậy?”
Cẩn Mai muốn nói thuốc ở trong ba lô, nhưng lại không thốt nên lời. Tay cô chỉ vào ba lô, vậy mà Diệp Dung lại không hiểu ý cô. Bà ta đưa tay vỗ gương mặt Cẩn Mai: “Cẩn Mai, cháu nói gì với dì đi? Rốt cuộc cháu bị làm sao vậy?”
Giờ này không có nhiều người qua lại trước cổng trường, nên hoàn toàn không có ai chú ý đến bọn họ. Cẩn Mai chỉ cảm thấy trước mắt dần dần tối sầm lại.
Lúc Hoàng Yến Chi đến thì liền thấy cảnh tượng như vậy. Mặt cô biến sắc, nhanh chóng đi đến đẩy Diệp Dung ra: “Cẩn Mai.”
Cẩn Mai đã nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì cố mở mắt ra, đưa tay chỉ vào ba lô của mình. Hoàng Yến Chi lập tức hiểu ngay, lấy bình xịt hen trong ba lô ra cho Cẩn Mai.
Hơi thở của Cẩn Mai dần dần bình ổn lại. Hoàng Yến Chi liền đưa cô đến bệnh viện, Diệp Dung cũng đi theo.
Cẩn Giai Thuỵ nhận được tin con gái nằm viện thì lập tức chạy từ Nam Thành tới. Đến cửa phòng bệnh, ông ta liền trông thấy Diệp Dung ngồi ngoài hành lang: “Dung Dung, sao em lại ở đây?”
“Giai Thuỵ, em không cố ý, em không biết Cẩn Mai bị hen suyễn, em thật sự không biết…” Có lẽ vì đã khóc nên viền mắt Diệp Dung đỏ hoe.
Nhưng lúc này Cẩn Giai Thuỵ không có thời gian để ý tới điều này. Ông ta nhận được một cuộc điện thoại từ số của Cẩn Mai, nói Cẩn Mai nằm viện do bệnh hen tái phát, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì ông ta hoàn toàn không rõ.
“Chuyện này đợi lát nữa hãy nói, anh vào xem Tiểu Mai trước đã.” Cẩn Giai Thuỵ đẩy bàn tay đang kéo tay ông ta của Diệp Dung ra, xoay người vào phòng bệnh.
“Tiểu Mai.” Cẩn Mai nhìn thấy con gái nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt thì vô cùng đau lòng. Ông ta khẽ gọi một tiếng, Cẩn Mai đang ngủ vẫn chưa tỉnh lại.
Hoàng Yến Chi ngồi bên cạnh trông coi cô, thấy Cẩn Giai Thuỵ cũng không lên tiếng chào hỏi trước. Cẩn Giai Thuỵ nhìn thấy cô thì bèn điều chỉnh biểu cảm nét mặt lại: “Là cháu đã gọi điện thoại cho chú sao?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Vâng, cháu là bạn của Cẩn Mai, Hoàng Yến Chi.”
Thì ra là con gái của Hoàng Quang Nghị. Trước khi ly hôn với Triệu Hiểu Khê, ông ta từng nghe Triệu Hiểu Khê nói Cẩn Mai rất thân thiết với con gái nhà họ Hoàng.
“Chuyện lần này, thật sự rất cảm ơn cháu.”
“Không cần khách sáo. Người nhà của Cẩn Mai đã đến, vậy cháu về trước.” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói.
“Chị.” Cẩn Mai đã tỉnh lại từ lúc Cẩn Giai Thuỵ đi vào, nhưng cô không muốn thấy cha mình nên giả vờ ngủ. Nghe thấy Hoàng Yến Chi muốn đi, cô liền mở mắt ra.
Giọng nói của cô rất yếu ớt, Hoàng Yến Chi nhìn sang: “Bây giờ em cần phải nghỉ ngơi thật tốt, hôm khác chị sẽ đến thăm em.”
Cẩn Mai muốn giữ cô lại, nhưng suy nghĩ một chút vẫn gật đầu.
Hoàng Yến Chi đi ra phòng bệnh, nhìn thoáng qua Diệp Dung rồi lập tức dời mắt đi.
Trong phòng bệnh, Cẩn Mai quay đầu sang một bên, không muốn nhìn thấy Cẩn Giai Thuỵ.
“Tiểu Mai, người con có chỗ nào khó chịu không?” Cẩn Giai Thuỵ không hề để ý đến vẻ mặt lạnh nhạt của con gái. Từ khi ly hôn với Triệu Hiểu Khê, hai đứa con đều có thái độ như vậy với ông ta. Ban đầu, ông ta còn tức giận nhưng đến bây giờ thì đã bình tĩnh lại.
“Tiểu Mai, con có thể giận ba, nhưng không thể lấy sức khỏe của bản thân ra đùa được.”
“Ba bảo người phụ nữ bên ngoài đi đi, đừng tới tìm con nữa. Ba có biết hôm nay suýt chút nữa con đã chết trong tay người phụ nữ kia không?” Cẩn Mai vô cùng ấm ức, nếu không có Hoàng Yến Chi thì chỉ e rằng hôm nay cô đã thật sự đi đời nhà ma rồi.
Ánh mắt của Cẩn Giai Thuỵ hơi thay đổi, ông ta nhìn Cẩn Mai: “Tiểu Mai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện con nằm viện có quan hệ gì với Diệp Dung?”
Cẩn Mai không nhìn ông ta: “Ba tự mà hỏi bà ta đi.”
Cẩn Giai Thuỵ thấy không thể hỏi được gì từ Cẩn Mai nên xoay người đi ra ngoài tìm Diệp Dung. Bà ta vẫn ngồi ở trên ghế, thấy ông ta đi ra thì đứng lên.
“Giai Thuỵ, Cẩn Mai thế nào rồi?” Diệp Dung sốt ruột hỏi thăm.
Cẩn Giai Thuỵ hấy vẻ lo lắng trong mắt bà ta, vẻ mặt liền dịu lại một chút: “Tiểu Mai đã không sao rồi, em không cần lo lắng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại ở đây?”
Diệp Dung tỏ ra buồn bã: “Em đến thủ đô thăm Cẩn Mai, vốn muốn ăn một bữa cơm với con bé, nhưng hình như Cẩn Mai vẫn hiểu lầm em, hoàn toàn không chịu nghe em giải thích. Hôm nay em nghĩ con bé sắp thi đại học nên muốn dẫn con bé đi ăn một bữa thật ngon, kết quả là con bé vẫn nói em chia rẽ vợ chồng anh. Em nhất thời kích động nên đã nói chuyện Mộc Mộc cho nó biết. Giai Thuỵ, là lỗi của em, em không nên so đo với một đứa bé.”
“Giai Thuỵ, em không biết Cẩn Mai bị suyễn, nếu biết thì chắc chắn em sẽ không nói những lời kích động con bé đâu.” Diệp Dung ôm mặt, giọng nói nghẹn ngào.
Cẩn Giai Thuỵ còn có thể nói gì nữa? Ông ta vỗ vỗ vai Diệp Dung: “Chuyện này không thể hoàn toàn trách em. Anh hiểu tính em, chắc chắn là Tiểu Mai đã nói gì rồi. Nhưng bất kể nó nói gì thì em cũng đừng so đo với nó. Con bé bị anh và mẹ nó chiều hư nên tính tình bồng bột tuỳ tiện.”
Diệp Dung cười cười vẻ thấu hiểu: “Sao em có thể so đo với con bé được chứ? Chỉ cần nhìn thấy nó là em lại nghĩ đến Ngân Ngân, nếu con bé còn sống thì bây giờ cũng sẽ xinh đẹp như Cẩn Mai.”
Nói đến đây, Diệp Dung buồn bã lau nước mắt rồi cười cười: “Thôi được rồi, không nói những chuyện này nữa. Anh mau vào trong đi, Cẩn Mai đang cần anh chăm sóc, em về trước đây.”
“Dung Dung, để anh tiễn em.” Cẩn Giai Thuỵ vừa nghĩ đến Diệp Ngân thì trong lòng liền vô cùng khó chịu. Thấy Diệp Dung thế này, ông ta lại càng hổ thẹn hơn.
Cẩn Giai Thuỵ tiễn Diệp Dung đến cổng bệnh viện, nhìn bà ta lên xe rồi mới quay về phòng bệnh. Còn Diệp Dung sau khi lên xe thì biểu cảm trên mặt dần dần nhạt đi, chỉ còn sự lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Nước F.
Trương Linh rất bất ngờ khi thấy Vệ Huy ở đây.
“Sao anh lại ở đây?” Trương Linh tò mò hỏi.
Cặp mắt đào hoa của Vệ Huy hơi nhướng lên một độ cong mê người: “Đi công tác, nghe Yến Chi nói cô đang ở đây, nên tới thăm.” Anh thuận miệng lấy một cái cớ. Đi công tác là giả, tới thăm Trương Linh mới là thật. Hơn nửa tháng qua, Trương Linh vẫn luôn quay phim ở nước F, thỉnh thoảng đăng ảnh chụp lên wechat. Mỗi lần thấy dáng vẻ không tim không phổi của cô, Vệ Huy đều tức điên lên. Đỉnh điểm là tối qua, khi thấy ảnh chụp ăn tối của cô và Helen, anh không nhịn được nữa mà ngay lập tức bay sang.
“Ồ.” Trương Linh ồ một tiếng, không biết nên nói cái gì.
Vệ Huy thầm nghiến răng, con bé chết tiệt này, với người khác thì nói chuyện liến thoắng mãi không ngừng, còn với anh thì một câu cũng tiếc.
“Sắp tới bữa trưa rồi, cùng đi ăn không?” Vệ Huy nhìn liến nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi biết gần đây có một nhà hàng của nước F, đồ ăn rất ngon, cần phải đặt chỗ trước hai ba ngày, tôi đã đặt chỗ xong. Nếu cô không đi, thì sau này chưa chắc có cơ hội được ăn.”
Sắc mặt vốn do dự của Trương Linh lập tức trở nên kiên quyết: “Ok! Đúng lúc cảnh quay ban ngày của tôi đã xong.” Cô mãi mãi không học được cách từ chối đồ ăn ngon.
Vệ Huy đã dặn dò Linda từ trước. Linda nhìn vẻ mặt tràn đầy mong đợi của Trương Linh, đành phải gật đầu: “Trước năm giờ chiều, em phải nhanh chóng quay về, không được muộn buổi quay phim tối nay.”
“Cảm ơn chị Linda, em bảo đảm sẽ không đến muộn đâu.” Trương Linh hớn hở ra mặt, vui vẻ theo Vệ Huy rời khỏi trường quay.
“Thế nào, mùi vị không tệ chứ?” Vệ Huy cười híp mắt nhìn Trương Linh đang ăn đến nỗi ánh mắt cũng nheo lại.
Trương Linh đang nhai thức ăn trong miệng, liên tục gật đầu, Vệ Huy quả nhiên không lừa cô, những món ăn này thật sự rất ngon.
“Ăn từ từ thôi, có ai giành với cô đâu.” Vệ Huy nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Trương Linh nở nụ cười ôn nhu đầy cưng chiều.
“Sao cô ăn vẫn y như trẻ con vậy.” Vệ Huy đưa tay lau nước canh dính trên khóe miệng Trương Linh ngữ điệu bất đắc dĩ.
Trương Linh hơi ngây người, lấy khăn giấy lau lau mấy cái, đột nhiên có hơi không thích ứng được với một Vệ Huy gần gũi thế này: “Tôi tự lau là được rồi.”
Vệ Huy tự nhiên thu tay về, không chút ngại ngùng. Ra khỏi nhà hàng, Vệ Huy nhìn thời gian một cái rồi nói: “Có muốn đi ngắm biển hoa không?”
“Gì cơ?” Trương Linh sửng sốt.
“Tôi dẫn cô đi ngắm biển hoa, có đi không?”
Hai mắt Trương Linh sáng lên: “Có được không?”
“Đương nhiên là được rồi, bây giờ còn bốn tiếng nữa mới đến năm giờ.”
Vậy thì còn có gì mà không đi: “Đi thôi.”
Vệ Huy đưa Trương Linh đến một trang viên tư nhân, xe vừa lái vào khu vườn đã ngửi thấy hương hoa thơm ngát lan tỏa trong không trung, bên trong có một vùng biển hoa vô cùng rộng lớn, nhìn mãi cũng không thấy điểm dừng. Ngắm đủ loài hoa đang nở rộ, Trương Linh không kìm lòng được thốt lên thành tiếng.
“A a a, đẹp quá đi. Vệ Huy, ở đây thật là đẹp, lần đầu tiên tôi được thấy biển hoa đẹp thế này đấy.”
“Thích nơi này không?” Vệ Huy cười hỏi.
“Thích thích thích, cực kỳ thích luôn, nếu có thể thường xuyên được ngắm thì hay quá.” Trương Linh quay mặt qua.
“Nếu cô thích thì sau này có thể thường xuyên đến đây.” Trương Linh nói.
“Nhưng hình như nơi này là vườn hoa tư nhân mà, haizz. Có thể cho tôi đến tùy thích sao?” Trương Linh hỏi.
Trương Linh mỉm cười, thờ ơ nói: “Tôi có chút quen biết với chủ nhân nơi này, nếu như cô muốn thì lúc nào cũng có thể đến đây.”
Vệ Huy và Trương Linh chậm rãi bước giữa biển hoa. Thỉnh thoảng, Trương Linh còn cúi đầu ngửi ngửi mấy bông hoa bên cạnh rồi lấy điện thoại di động ra chụp ảnh với chúng.
“Vệ Huy, anh có biết cánh đồng biển hoa này rộng bao nhiêu không?” Trương Linh hái một đóa hoa hồng rồi vân vê trong lòng bàn tay.
“Chu vi một trăm mẫu.” Vệ Huy nói ra một con số chính xác, thật ra chỗ này chính là trang viên tư nhân anh đã mua lại. Trước kia, đây là một nhà máy sản xuất nước hoa đã đóng cửa, nên họ muốn bán vườn hoa đi, đúng lúc anh cảm thấy có hứng thú với loại nước hoa này vì vậy đã mua lại nó. Nhưng sau này vì phải về nước tiếp nhận tập đoàn Vệ thị, cho nên cuối cùng công ty nước hoa của anh vẫn không được mở, vườn hoa này thì trở thành điểm du lịch hằng năm của anh.
(một mẫu = 3600 thước vuông tây)
Trong vườn hoa có rất nhiều giống hoa tươi, số lượng cũng không ít, để không lãng phí tài nguyên, Vệ Huy đã bán chúng cho một công ty sản xuất nước hoa, cho nên hiện tại trong vườn hoa có rất nhiều người phụ nữ đang hái hoa cỏ.
Dọc đường đi còn có người chào hỏi Vệ Huy, Trương Linh dù có chậm hiểu hơn nữa thì lúc này cũng đã nhận ra điểm không thích hợp, ngờ vực nhìn anh: “Vệ Huy, cánh đồng hoa này chắc không phải là của anh đấy chứ?”
“Là của tôi.” Vệ Huy thừa nhận, đổi lại là ánh mắt khinh bỉ của Trương Linh.
“Đồ tư bản đại gian đại ác.” Trương Linh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.