“Nữa không?” Hoàng Yến Chi nhàn nhạt hỏi.
Thẩm Hưng từ dưới đất đứng lên, hưng phấn nói: “Tiếp tục!”
Mọi người câm nín, người này rõ ràng là thích bị ngược mà, càng đánh càng hăng. Quả nhiên, người bình thường không tài nào hiểu được thế giới của người điên.
Hoàng Yến Chi thấy không vấn đề gì cả, nhún nhún vai, ánh mắt thay đổi, lần này là chủ động tấn công, tay nắm lại đánh thẳng vào Thẩm Hưng. Thẩm Hưng theo bản năng giơ tay ra cản, ai ngờ nắm đấm kia đi tới được phân nửa thì chệch xuống bụng cậu ta.
Lại nữa rồi! Thẩm Hưng cắn răng, một cú vừa rồi như muốn đánh lệch hết lục phủ ngũ tạng trong bụng cậu ta, lần này không thể tiếp tục chịu đòn được, cậu ta liên tục lùi ra sau. Hai người nhanh chóng tung chiêu, Hoàng Yến Chi tìm được cơ hội, dứt khoát gạt chân một cái, Thẩm Hưng lại một lần nữa nằm trên mặt đất, hét thảm một tiếng.
“Còn tiếp tục?” Hoàng Yến Chi từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Thẩm Hưng đứng lên, cắn răng nói: “Tiếp tục!”
Chẳng biết từ lúc nào mà người vây xem càng ngày càng nhiều, ngay cả một vài sĩ quan cũng tới đây, vốn định tới để giải tán đám đông, nhưng đến khi thấy rõ tình hình, thì bọn cũng giống như mọi người, đứng ở một bên quan sát.
Thẩm Hưng tiếp tục bị Hoàng Yến Chi ngược, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra cô không dùng toàn lực, mặc dù đang đánh nhau cùng Thẩm Hưng nhưng lại giống như là cô đang rèn luyện cho cậu ta hơn.
Có một vài quân nhân biết Hoàng Yến Chi, vì trong khoảng thời gian này Hoàng Yến Chi thường xuyên xuất hiện ở căn tin cùng Quân Hạo Kiện. Có rất nhiều người đã gặp cô, cũng biết thân phận của cô.
“Không ngờ đội trưởng Quân lại cưới một người vợ dũng mãnh như vậy.” Một cậu nhóc cảm thán.
“Cũng chỉ có mình đội trưởng Quân chịu được người phụ nữ như vậy.” Một tên lính khác nhỏ giọng cảm thán với đồng chí của mình. Nếu lấy một người phụ nữ như thế này về nhà, mà gia đình có mâu thuẫn gì đó, xảy ra đánh nhau, thì chắc chắn là người đàn ông đơn phương bị đánh rồi.
Cố Hiên và Cố Minh nhìn Thẩm Hưng bị Hoàng Yến Chi ngược thì vô cùng hưng phấn, đồng thời cũng rất kiêu ngạo. Nhất là Cố Minh ánh mắt nhìn Hoàng Yến Chi giống y như fan ruột.
Bên này, mọi người nhỏ giọng thảo luận. Bên kia, trận đấu giữa sân đã kết thúc. Thẩm Hưng nằm trên mặt đất, che ngực ho khan kịch liệt. Cú đạp cuối cùng này rất đau, trên đầu cậu ta đổ đầy mồ hôi, sức lực cả người bị rút sạch.
Trái lại, trên người Hoàng Yến Chi vẫn còn sạch sẽ khoan khoái, ngay cả nhịp thở cũng không thay đổi.
“Tiếp nữa không?” Hoàng Yến Chi hỏi lần nữa.
Thẩm Hưng rất muốn nói tiếp tục, nhưng cậu ta lại không bò dậy nổi. Tuy cậu ta đã đuối, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, nhìn Hoàng Yến Chi như nhìn thấy bảo bối: “Hôm nay tôi thua.”
Thẩm Hưng giùng giằng từ dưới đất bò dậy, cậu ta biết Hoàng Yến Chi không dùng hết toàn lực, nếu người phụ nữ này mà dùng hết toàn lực, thì ngay cả một chiêu cậu ta cũng không đỡ nổi.
“Sau này tôi có thể tìm cô so tài nữa không?” Trên khuôn mặt thật thà của Thẩm Hưng xuất hiện vẻ hưng phấn, trong mắt đều là mong chờ.
Mọi người im lặng, bị hành đến nghiện luôn rồi à?
“Tôi không có thời gian, hơn nữa, tôi sắp rời khỏi đây rồi.” Hoàng Yến Chi nói thật. Cô không phải binh lính ở nơi này, mà cô chỉ là người nhà, lần sau có đến thăm Quân Hạo Kiện, thì chỉ đến thăm thôi, chứ không ở lại đây nữa.
Thẩm Hưng rất tiếc nuối, tuy cả quá trình so tài với Hoàng Yến Chi là cả quá trình bị ngược, nhưng lại rất gây nghiện, vì cô ra tay có chừng mực. Hơn nữa, từ cô, Thẩm Hưng có thể tự mình phát hiện sơ hở của bản thân, đây mới là điều làm cậu ta hưng phấn nhất.
“Hôm nay cám ơn cô.” Thẩm Hưng chân thành nói cảm ơn.
Trong mắt Hoàng Yến Chi hiện ý cười, người này không ngốc. Lần so tài này, cô thật sự có ý rèn luyện cho Thẩm Hưng, bởi vì cái tính cố chấp của cậu ta.
“Không ngờ em lợi hại như vậy.” Chị Chương còn chưa hoàn hồn khi thấy Hoàng Yến Chi đơn phương ngược một người đàn ông cao 1m8.
Hoàng Yến Chi hơi cong môi: “Lúc ở nhà, ông nội từng dạy võ phòng thân cho em một thời gian.” Cô lấy Hoàng lão gia ra làm cớ.
Chị Chương cảm thán: “Hạo Kiện thật là có phúc khi cưới được một người vợ ưu tú như em.”
Hoàng Yến Chi hơi cúi đầu, cô không biết phải tiếp lời như thế nào.
Tin tức Thẩm Hưng khiêu chiến Hoàng Yến Chi, sau đó đơn phương chịu ngược truyền khắp quân doanh. Tất nhiên là Quân Hạo Kiện cũng nghe được, nên lúc về mới hỏi cô.
Hoàng Yến Chi hoàn hồn, nhỏ giọng giải thích: “Là cậu ta tìm em trước.” Cô không nói là do Cố Hiên tìm phiền phức cho cô.
Cho dù cô không nói, thì Quân Hạo Kiện sẽ không biết sao? Anh thầm hừ lạnh, sau này sẽ tính sổ với Cố Hiên
“Anh biết mà. Có điều, em đã khỏe chưa?” Quân Hạo Kiện có chút lo lắng, anh nhớ cô vẫn chưa hết kỳ.
“Không sao cả.” Hoàng Yến Chi trả lời, đối với cô mà nói, chút xíu thế này không phải là vấn đề.
“Em đấy, sau này chú ý một chút. Nếu vẫn còn có người tới làm phiền em, thì hãy nói với anh, để anh dạy bọn họ cái gì gọi là cận chiến.” Quân Hạo Kiện nói với giọng điệu nước chảy mây trôi.
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Đừng dùng việc công báo thù riêng.”
Quân Hạo Kiện cười cười không nói, thay xong đồ liền đi. Mấy ngày nay, công việc của anh rất nhiều, có thể trở về nhìn Hoàng Yến Chi là đã rút bớt thời gian để ra ngoài rồi.
****************
Mà lúc này, nhà họ Hoàng đã sôi sùng sục. Thật ra, trong tay Hoàng Minh Dạ cũng có một đoạn ghi âm như vậy. Lúc thấy đoạn ghi âm này trên mạng, anh ấy rất kinh ngạc, vì anh ấy còn đang giữ đoạn ghi âm này mà. Thế thì là ai đã đăng tải đoạn ghi âm đó lên mạng?
Hoàng lão gia không ngờ còn có những chuyện như vậy. Lúc nghe được tin này, ông tức giận đến nỗi đập luôn cái chén đang cầm trên tay.
“Ông nội, đừng nóng giận nữa, phải chú ý thân thể của mình. Nếu Chi Chi biết ông nổi giận rồi tổn hại đến sức khỏe, thì con bé sẽ tự trách mình.”
Hoàng lão gia thở hổn hển, đợi tỉnh táo lại, mới nói: “Tuyên bố tin tức nhà họ Hoàng và Hoàng Hi Lan cắt đứt quan hệ, Hoàng Hi Lan không còn là người nhà họ Hoàng nữa, chuyện của nó không còn liên quan gì tới nhà họ Hoàng. Ông không cho phép một đứa hại cháu gái của ông tiếp tục nhảy nhót trong nhà ông.”
“Ba, làm vậy có quá đáng lắm không? Bây giờ, trên mạng đều đang chửi mắng Hi… Hoàng Hi Lan. Nếu chúng ta lên tiếng như vậy, thì chẳng khác gì bỏ đá xuống giếng. Người ngoài nhìn vào sẽ nói nhà chúng ta vô tình.” Vũ Ân Nguyệt nhỏ giọng nói.
Hoàng lão gia giận dữ, trừng Vũ Ân Nguyệt, mắng: “Ba vô tình, vậy Hoàng Hi Lan là có tình có phải không? Nhà họ Hoàng chúng ta nhận nó làm con nuôi, nuôi lớn tới bây giờ, rồi nó trả ơn chúng ta như thế sao? Chi Chi là cháu gái ruột của nhà họ Hoàng, nó đã làm gì với Chi Chi? Ân Nguyệt, con thiên vị Hoàng Hi Lan thì cũng phải có mức độ thôi. Bây giờ nó làm tổn thương con gái ruột của con, là đứa con gái mà con nợ nó hơn 10 năm đấy.”
Vũ Ân Nguyệt và Hoàng Quang Nghị kết hôn đã nhiều năm, Hoàng lão gia cũng chưa từng khó chịu ra mặt với bà, chứ đừng nói là nghiêm mặt mắng một hơi thế này. Sắc mặt Vũ Ân Nguyệt trắng bệch.
“Ba, con không có ý đó, con không nói Hoàng Hi Lan làm đúng, con chỉ không muốn người ngoài nói nhà họ Hoàng chúng ta máu lạnh vô tình mà thôi.”
Sắc mặt Hoàng lão gia rất lạnh: “Máu lạnh vô tình? Bây giờ ba hối hận nhất là đã đồng ý cho Quang Nghị nhận nuôi Hoàng Hi Lan.”
“Ân Nguyệt, ba mong con không nhúng tay vào chuyện này nữa.” Trước khi lên lầu, Hoàng lão gia nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch như tờ giấy và ánh mắt trống rỗng của Vũ Ân Nguyệt.
“Mẹ.” Hoàng Minh Dạ hoảng hốt ôm Vũ Ân Nguyệt chạy ra ngoài, Hoàng lão gia nghe tiếng động cũng đi ra, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng hoảng hốt của Hoàng Minh Dạ.
“Ân Nguyệt làm sao vậy?” Hoàng lão gia hỏi chị Tống mới đi ra từ phòng bếp, chị Tống mờ mịt lắc đầu, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc đang ăn cùng Quân Hạo Kiện, Hoàng Yến Chi nhận được điện thoại của Hoàng lão gia, sắc mặt chợt thay đổi, cô đứng lên nói: “Ông nội, cháu sẽ về ngay.”
Quân Hạo Kiện nhìn cô, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ em nhập viện, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.”
Quân Hạo Kiện dừng đũa, đứng lên nói với Hoàng Yến Chi: “Em đợi một lát, anh đưa em về.”
“Anh ra ngoài được không?” Hoàng Yến Chi lo lắng.
“Anh gọi điện thoại xin phép.” Quân Hạo Kiện đi gọi điện thoại, Hoàng Yến Chi đứng ở cửa chờ anh. Một lát sau, Quân Hạo Kiện quay lại, trong tay cầm áo khoác của Hoàng Yến Chi: “Đi thôi!”
Xe chạy đến cổng quân khu, liền gặp Hoàng Quang Nghị cũng đang trở về, cả ba người cùng nhau về nhà.
Đến bệnh viện, Hoàng Yến Chi tìm được phòng bệnh của Vũ Ân Nguyệt. Bà vẫn chưa tỉnh, trong phòng bệnh chỉ có Hoàng Minh Dạ và Hoàng lão gia.
Hoàng Minh Dạ cúi đầu ngồi trên ghế sô-pha, thấy Hoàng Yến Chi bước vào, thì cố gắng nở nụ cười: “Chi Chi, mọi người đã tới.”
“Anh, ông nội, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên mẹ lại ngất xỉu?”
Sắc mặt Hoàng Minh Dạ tối sầm lại, Hoàng lão gia thở dài một hơi: “Cũng là do ông nói chuyện quá nặng lời. Nếu không phải do ông thì Ân Nguyệt cũng sẽ không…”
“Ông nội, chuyện này không phải lỗi của ông.” Hoàng Minh Dạ cắt đứt lời Hoàng lão gia.
Hoàng Quang Nghị nhíu chặt mày, từ lúc vào phòng bệnh, ông chưa nói một lời nào. . Harry Potter fanfic
“Ba, ba đã sớm biết phải không?” Hoàng Minh Dạ nhìn chằm chằm Hoàng Quang Nghị, trầm giọng hỏi: “Bệnh của mẹ vẫn chưa hết, mẹ vẫn luôn uống thuốc, ba biết chuyện này phải không?”
Nghe Hoàng Minh Dạ hỏi, ngoại trừ Hoàng Quang Nghị thì sắc mặt của ai cũng thay đổi, nhất là Hoàng lão gia còn rất khiếp sợ.
“Có lần con thấy mẹ uống thuốc, bèn thừa dịp mẹ không chú ý, lấy thuốc đó đến bệnh viện làm giám định, bác sĩ nói đó là thuốc trị chứng trầm cảm và tâm thần phân liệt.” Hoàng Minh Dạ gằn từng chữ, nhìn ba mình với ánh mắt oán trách.
Hoàng Quang Nghị lẳng lặng nhìn vợ mình hôn mê bất tỉnh trên giường, ánh mắt đầy thương tiếc và đau lòng. Ân Nguyệt, cuối cùng cũng không giấu được nữa rồi.
“Đúng vậy, mẹ con chưa hết bệnh. Năm thứ hai từ khi nhận nuôi Hoàng Hi Lan, bệnh của mẹ con lại tái phát. Nhưng mẹ con không muốn nói với cả nhà, sợ mọi người lo lắng, một mình bà ấy đã gánh chịu tất cả.” Ông đã từng nghĩ sẽ xuất ngũ để chăm sóc vợ, nhưng bà từ chối. Bà nói chỉ cần một ngày Yến Chi chưa trở về thì bà sẽ không tự sát, bà phải sống khỏe mạnh để đợi con gái về tìm mình.
Cuối cùng, Hoàng Yến Chi thật sự đã trở về, nhưng bệnh tình của Vũ Ân Nguyệt lại nặng hơn. Nhiều khi, Hoàng Quang Nghị thấy vợ đau khổ, ông nhìn mà không nỡ, nhưng cũng không biết phải làm sao.
“Ba, ba có biết mình đang làm gì không? Bệnh này rất cần người nhà làm chỗ dựa và ủng hộ, nhưng hai người lại giấu giếm, vậy thì mẹ đã phải tự mình chịu đựng biết bao nhiêu chứ?” Hoàng Minh Dạ phẫn nộ nói, ánh mắt nhìn Hoàng Quang Nghị như muốn phun ra lửa, đâu còn dáng vẻ nho nhã lễ độ thường ngày.
“Quang Nghị, chuyện này con làm sai rồi.” Hoàng lão gia nặng nề nói.