Hoàng Yến Chi liếc cậu ta: “Nếu tôi không ở đây, cậu lấy gì để kiếm cớ chứ?”
Hóa ra đã nghe thấy lời cậu ta nói rồi, Cố Hiên sầu não, cười gượng: “Gì chứ, chị dâu này, là do em tức thôi, chị không biết thằng nhóc kia ghê gớm thế nào đâu. Nó ỷ vào chút tài nghệ mà sáng nay đánh nhau với khóa trên, còn đánh cả Cố Minh, em mới tìm nó chất vấn thôi.”
“Cáo mượn oai hùm?”
Cố Hiên càng cười xấu hổ hơn: “Chị dâu này, bình thường tôi không thế đâu, tôi đảm bảo đó.”
“Cô chính là người phụ nữ sẽ treo tôi lên đánh mà thằng nhãi này nói?” Thẩm Hưng nói, ánh mắt nhìn Hoàng Yến Chi không mấy thân thiện. Cậu ta không nhận ra Hoàng Yến Chi, cậu ta ham mê võ thuật, bình thường thời gian đều dành để luyện tập, cho dù hiểu biết cũng rất nhiều nhưng chưa từng nghe nói tới cô.
Cái gì mà thằng nhãi này chứ, tên này đúng là mất dạy mà! Cố Hiên cắn răng: “Tao là Cố Hiên, không phải thằng nhãi.”
Thẩm Hưng chẳng thèm liếc cậu ta một cái, yên lặng nhìn Hoàng Yến Chi: “Nghe nói cô rất lợi hại, tôi muốn đánh với cô một trận. Nếu cô có thể đánh bại tôi, tôi sẽ không bắt nạt hai đứa nó nữa. Nếu không, sau này bọn nó còn làm tôi chướng mắt, là tôi vẫn sẽ lấy việc công báo thù riêng đấy.”
Cậu ta còn không thèm giấu giếm, trực tiếp thừa nhận mình lấy việc công báo thù riêng.
Cố Hiên đen mặt, thằng trứng thối này, bản lĩnh lớn lắm à, chờ lát nữa chị dâu của ông treo mày lên đánh.
“Tôi từ chối, cậu muốn thì bắt nạt đi, bọn họ kém cỏi nên bị bắt nạt cũng đáng.” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói, không hề có ý giúp Cố Hiên.
Mặt Cố Hiên như bị nứt ra, đây là người chạy tới sòng bạc vì cậu ta, chị dâu thân thiết của cậu ta ư? Người này chắc chắn là giả.
Hoàng Yến Chi bỏ đi, không thèm để ý đến vẻ hóa đá của Cố Hiên. Chuyện này khác với lần trước, ở đây là quân doanh, họ đều là quân nhân, dù có quậy cỡ nào thì cũng trong khuôn phép, cô sẽ không phải lo cho Cố Hiên. Cô cũng muốn để Cố Hiên biết, bất cứ chuyện gì đều phải dựa vào bản thân là chính.
“Tôi muốn đánh với cô.” Thẩm Hưng cố chấp nói sau lưng cô, tuy vừa đến không lâu, nhưng tiếng tăm của Thẩm Hưng ở đội tân binh vẫn khá lừng lẫy. Nguyên nhân là người này rất hiếu chiến, chỉ cần người có thân thủ giỏi hơn thì cậu ta đều muốn đánh một trận. Tân binh không đánh lại cậu ta thì cậu ta đi khiêu chiến với đám lính lớp trên, nhưng thân thủ của cậu ta thật sự rất khá, ngay cả họ cũng không phải là đối thủ.
Sau đó, Thẩm Hưng được rất nhiều người trong quân doanh chú ý, ngay cả Quân Hạo Kiện cũng từng cố ý để một tân binh tham gia tập huấn tới dò xét bản lĩnh của Thẩm Hưng, anh rất hài lòng về cậu ta. Nhưng Thẩm Hưng cũng có những mặt yếu kém, thế nên Quân Hạo Kiện mới bỏ qua, đưa cậu ta vào đội ngũ huấn luyện để xem xét.
Hoàng Yến Chi căn bản không thèm quan tâm, Cố Hiên đi theo sau, tay vắt sau đầu, nhìn Thẩm Hưng kinh ngạc, cảm giác này đúng là quá tốt, chút ấm ức lúc nãy đã biến sạch bách, chị dâu nhà mình vẫn dũng mãnh như thế.
“Cố Hiên.” Thấy sắp đến nơi cần tới, Hoàng Yến Chi gọi. Cố Hiên theo phản xạ đáp lại, rồi chạy đến trước mặt Hoàng Yến Chi: “Chị dâu, chị có gì dặn dò?” Dáng vẻ không khác gì một chân sai vặt.
“Ai chọc phải phiền phức thì người đó tự giải quyết.”
Cố Hiên hiểu ngay, quay sang nhìn Thẩm Hưng: “Ê, nói này Hưng ngu ngốc, chị dâu tao nói không muốn đánh nhau với mày, mày nghe không hiểu à, giờ mày đang gây khó cho người khác đó.”
Thẩm Hưng không thèm để ý đến lời Cố Hiên, mắt vẫn dính lên người Hoàng Yến Chi: “Tôi muốn… bàn luận võ thuật với cô một chút.” Cậu ta thay đổi thành từ tao nhã hơn.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi có chút ý cười, xem ra người này cũng không ngu ngốc lắm. Nhìn vẻ cố chấp của cậu ta, không hiểu sao Hoàng Yến Chi lại nghĩ tới một người khác, đó cũng là người có tính cách cố chấp, ánh mắt cô tối lại: “Cậu rất muốn đánh nhau với tôi?”
Thẩm Hưng gật đầu: “Thằng nhãi này nói cô rất lợi hại, cho rằng tôi không đánh lại cô.”
“Đúng là cậu không đánh lại tôi.” Hoàng Yến Chi nói chắc chắn, trừ phi là Quân Hạo Kiện ra tay, nếu không người bình thường chắc chắn không phải là đối thủ của cô.
Thẩm Hưng nghe cô nói như thế không những không tức giận, mà ánh mắt lại sáng rực, đây là cảm giác phấn khích khi tìm thấy đối thủ.
“Bây giờ tôi còn có việc, không rảnh luận bàn với cậu, chờ mấy ngày nữa rảnh rỗi, tôi có thể dành ra chút thời gian.” Cô nói.
“Bây giờ không được?” Thẩm Hưng hỏi, tuy cậu ta thích tìm người khác so tài, nhưng sẽ không ra tay trong tình huống đối phương đang có việc. Đây là lý do vì sao khiêu chiến nhiều người như thế, nhưng không có ai bàn tán không tốt về cậu ta.
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Bây giờ không được.”
“Vậy lúc nào được?”
Hoàng Yến Chi suy nghĩ, cho cậu ta một thời gian cụ thể: “Ba ngày sau.”
Thẩm Hưng hài lòng, chỉ cần Hoàng Yến Chi đồng ý là được rồi, cậu ta có thể chờ ba ngày.
“Chị dâu, chị đồng ý đấu với nó sao? Thằng đó là đồ điên, thấy ai thân thủ tốt đều muốn so tài, đã khiêu chiến với rất nhiều người rồi. Nó ra tay nặng lắm, chị chưa thấy Cố Minh đâu, sợ là mẹ tôi đứng trước mặt cũng chả nhận ra anh ấy.”
“Sao cậu ta lại làm khó các cậu? Hai người đã làm gì?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Cố Hiên cũng khó hiểu: “Tôi đâu biết, sau khi vào quân đội, tôi và Cố Minh vẫn rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ gây chuyện, quan hệ cũng tốt, chả đụng chạm gì đến tên điên kia, không biết có phải bát tự xung khắc với nó không.”
Hoàng Yến Chi không muốn nhiều lời với Cố Hiên ở đây, lạnh nhạt nói: “Cố Hiên, cậu là em trai Hạo Kiện, nếu cậu gặp nguy hiểm thì tôi sẽ cứu cậu, nhưng không phải chuyện gì cũng ỷ vào người khác. Hôm nay bị đánh là vì cậu quá yếu, nếu cậu mạnh, ai có thể tìm cậu gây phiền phức chứ?”
Hoàng Yến Chi nói xong thì bỏ đi, để lại Cố Hiên đang suy ngẫm lời cô vừa nói.
Hoàng Yến Chi đến thăm Hoàng Quang Nghị một chút vì ông và Quân Hạo Kiện ở cùng một quân khu, nhưng thuộc hai đơn vị khác nhau.
****************
Có thể nói là gần đây Hoàng Hi Lan phát triển rất tốt, trên tạp chí, internet, khắp nơi đều ca ngợi cô ta, nào là “Thiên tài đàn dương cầm”, “Đôi tay dương cầm đẹp nhất”, “Nhan sắc và gương mặt xinh đẹp của dương cầm gia”, “Nữ thần đàn dương cầm“...
Độ hot chiếm đầu bảng trong một thời gian dài.
Chỉ là tâm trạng tốt của Hoàng Hi Lan chưa được mấy ngày đã bị vợ chồng họ Lý phá hỏng.
Nhìn Lý Đại Đầu và Điền Thúy Phương trước mặt, Hoàng Hi Lan lạnh lùng: “Hai người tới đây làm gì?” Ở đây là dàn nhạc, nếu để người khác thấy thì họ sẽ nói cô ta thế nào chứ. Lần trước, Điền Thúy Phương đến tìm đã khiến cô ta rất bất mãn rồi.
Điền Thúy Phương vẫn là dáng vẻ mang thù như trước, cứ như cả thế giới này thiếu nợ bà ta vậy. Thấy Hoàng Hi Lan, bà ta nặn ra nụ cười: “Hi Lan, bây giờ con có rảnh không?”
“Tôi có rảnh không, các người không thấy à?” Biết mục đích của họ, Hoàng Hi Lan cũng không cũng bọn họ dài dòng: “Nói đi, lần này cần bao nhiêu tiền?”
Lý Đại Đầu sầm mặt, trừng Hoàng Hi Lan, mặt bất mãn nói: “Tụi tao là ba mẹ mày, không phải tới đây xin cơm, mày lấy tiền ra là có ý gì. Mày không tới thăm ba mẹ, chẳng lẽ tụi tao không thể tới thăm con gái được à?”
Hoàng Hi Lan cười trào phúng: “Vậy tôi phải cảm ơn hai người đã đến thăm à? Bây giờ đã thấy người, nếu không phải vì tiền thì hai người đi được rồi đấy, tôi còn bận rất nhiều việc ở dàn nhạc.”
“Hi Lan này, con chờ chút, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Điền Thúy Phương kéo áo Hoàng Hi Lan, Hoàng Hi Lan ngừng bước, cười châm chọc, còn nói không phải vì tiền, ai tin.
Cô ta quay lại nhìn họ: “Còn chuyện gì?”
“Mày mua cho em trai một căn nhà đi, nó đã lớn thế rồi mà ngay cả nhà cũng không có, mày làm chị thì cũng nên quan tâm tới người em trai duy nhất này chứ.” Lý Đại Đầu nói như đây là chuyện đương nhiên.
Hoàng Hi Lan tức đến bật cười, quả nhiên là không phải vì mấy đồng tiền lẻ. Nhà ở thủ đô, bọn họ cũng không biết ngượng mồm mà nói ra được, vừa mở mồm là đòi nhà, cứ như mua rau cải ở chợ không bằng.
“Nó là con ông, không phải con tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải mua cho nó?”
Lý Đại Đầu trừng mắt, trông rất hung tợn: “Nó là em trai duy nhất của mày, là trụ cột của cả nhà. Mày làm chị, có điều kiện thì phải chăm sóc nó, sau này mày kết hôn rồi thì nhà mẹ đẻ cũng coi như là có chỗ dựa, mày cũng phải lo lắng chứ.”
Hoàng Hi Lan cười: “Tôi dựa vào nó? Đời này có chết tôi cũng không dựa vào nó, muốn tôi mua nhà cho nó ư, nằm mơ.” Lời của cô ta rất không nể nang, cô ta cũng chưa từng khách sáo với vợ chồng họ Lý.
Lý Đại Đầu xanh mặt chửi um lên, Điền Thúy Phương ngăn ông ta lại. Ở đây là bên ngoài, Hoàng Hi Lan là đứa sĩ diện, nếu bị người khác bắt gặp thì nó sẽ bỏ mặc bọn họ mất, lúc đó có khóc cũng không kịp.
“Hi Lan, con đừng giận, muốn trách thì trách chúng ta làm ba mẹ không tốt, còn phải nhờ con nuôi. Ba mẹ cũng hết cách rồi, gần đây em trai con có quen bạn gái, kết quả là làm con nhà người ta lớn bụng. Con nói xem, con bé là cô gái tốt, nhà chúng ta cũng không thể mặc quần vào rồi trở mặt được. Ba con có ý muốn cưới nó cho em con, dù sao thằng bé cũng đã lớn như vậy, tới tuổi lấy vợ rồi. Nhưng dù sao kết hôn cũng cần có nhà, ba mẹ lại không có tiền, chỉ có thể tìm con thôi.”
“Đàn bà có thể để ý tới nó thì cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Tôi nghĩ hay là thôi đi, kết hôn gì chứ, nếu không được thì chia tay luôn, chẳng có nhà cửa gì hết, Lý Dũng muốn làm gì thì làm, tôi mặc kệ.”
“Vậy mày mua cho ba mẹ một căn nhà đi, tao với mẹ mày già rồi, dù sao cũng phải có một nơi để dưỡng già, bây giờ ở nhà người ta, mỗi tháng chi mấy ngàn tệ tốn lắm.” Lý Đại Đầu đảo mắt, chịu nhượng bộ. Vừa nãy có người nói với họ, gần đây Hoàng Hi Lan đang rất nổi tiếng, tiền kiếm cũng cả mớ, tiền quay quảng cáo cũng phải mấy triệu. Nhà họ Thẩm giàu như thế, chắc sẽ không cần tiền của cô ta, nên tiền đó đều là của cô ta. Nếu bây giờ cô ta không đưa, sau này lập gia đình rồi thì số tiền này đều đem về nhà chồng hết.
Hoàng Hi Lan khó tin nhìn Lý Đại Đầu, kinh ngạc với lời lẽ đương nhiên của ông ta.
“Đừng nói là không có tiền, bây giờ trên ti vi đều chiếu cái mặt mày, quảng cáo cũng có, nhất định là mày có tiền. Mấy cái đại ngôn gì gì ấy, kiếm được rất nhiều tiền, tụi tao là ba mẹ mày, nếu mày không phụng dưỡng thì tụi tao sẽ đi tố cáo, nói mày bất hiếu.” Lý Đại Đầu nói tiếp, lý do thoái thác đều do người đó dạy, chẳng qua là người đó nói rất phức tạp, ông ta cũng quên mất, nhưng đại ý chính là như vậy.
Hoàng Hi Lan tái mặt, chú ý tới cách dùng từ của Lý Đại Đầu, sầm mặt: “Nghe người khác nói? Nghe ai nói?”
Lý Đại Đầu hoảng hốt, đương nhiên ông ta biết mình không thể nói thật, nếu Hoàng Hi Lan mà biết, nhất định sẽ không cho ông ta một cắc nào.
“Nghe ai nói gì chứ, còn phải chờ người khác nói sao, trên ti vi, máy tính đều chiếu mày, tụi tao cũng không mù, sao lại không thấy chứ?”
Hoàng Hi Lan nghi ngờ nhìn ông ta, nhưng không nghĩ ra được gì.
Lý Đại Đầu âm thầm thở phào, xém chút là bại lộ rồi: “Tao biết mày không mong người ta biết mình có ba mẹ ruột nghèo khổ, mày muốn làm tiểu thư nhà họ Hoàng, tụi tao cũng không phải ép mày rời khỏi nhà họ Hoàng để về sống cùng, nhưng nếu mày muốn tụi tao không nói ra thân thế thì phải cho tụi tao đường sống chứ.
Giờ lại dùng tới chiêu tình cảm à? Hoàng Hi Lan cười trào phúng, thế mà cô ta còn nghĩ họ có thể kiên trì thêm chút nữa, không ngờ nhanh thế mà đã lộ đuôi rồi. Cô ta biết, hai vợ chồng này năm đó vì muốn sống thoải mái hơn mà nhẫn tâm vứt bỏ cả con mình, đương nhiên sẽ không có cái gọi là hối cải, quả nhiên là thế.