Cuộc sống như thế cứ trôi qua được vài năm, Vệ Chính Sơn cũng thành thành thật thật đi làm, ở ngoài cũng không có tin đồn gì, lại càng quan tâm tới người vợ đang ngã bệnh của mình. Dù tình cảm vợ chồng không còn được như lúc mới kết hôn, nhưng người ngoài nhìn vào vẫn thấy rất tốt đẹp, thế nhưng những người đó không bao gồm Vệ Huy.
Ngay khi mọi người cho rằng Vệ Chính Sơn đã ăn năn hối lỗi, thì có tin đồn ông ta lén lút yêu đương với cô thư ký trẻ Lưu Phỉ, nhà họ Vệ lại trở thành đề tài bàn tán của người trong thủ đô.
Lúc này chuyện đã xôn xao dư luận, vì Vệ Chính Sơn tuyên bố muốn ly hôn với mẹ Vệ Huy để cưới Lưu Phỉ, thậm chí ngay cả Vệ lão gia ra mặt cũng không can nổi.
Khi đó sức khỏe mẹ Vệ Huy đã rất kém, thường xuyên phải vào viện. Không ngờ ngay lúc mẹ Vệ Huy đang nằm viện, Lưu Phỉ lại tìm đến đưa ảnh và giấy xét nghiệm cho bà ấy. Mẹ Vệ Huy nhìn thấy thì tức đến hộc máu, sau đó hôn mê, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Lúc Vệ Huy từ nước ngoài trở về thì đã không còn được nhìn mẹ lần cuối, khi đó anh ta thiếu điều muốn giết chết Lưu Phỉ. Nếu không phải có Vệ lão gia ngăn lại, e rằng Vệ Huy đã phải lên hầu toà rồi.
Vệ Chính Sơn cũng không ngờ chuyện sẽ trở nên như thế, miệng thì cứ trách Lưu Phỉ làm sai, nhưng mẹ Vệ Huy mất chưa được ba tháng, ông ta đã đăng ký kết hôn với Lưu Phỉ rồi. Lấy lý do là cô ta đã có con, ông ta không thể khiến con mình trở thành con riêng được.
Vệ Huy vì chuyện mẹ mình qua đời mà không gượng dậy nổi, lại nghe tin ba mình tái hôn, còn cưới kẻ đã hại chết mẹ. Anh ta lao ra khỏi phòng, vừa hay gặp được Lưu Phỉ, Vệ Huy đẩy cô ta từ tầng ba xuống, đứa trẻ không còn, mà vì vết thương quá nặng nên cô ta cả đời này cũng không thể có con được nữa.
Người nhà họ Lưu đương nhiên là muốn kiện Vệ Huy, ngay cả Vệ Chính Sơn cũng tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ cha con với Vệ Huy. Cuối cùng vẫn là Vệ lão gia đứng ra đè chuyện này xuống, đền bù cho nhà họ Lưu một số tiền lớn mới bảo vệ được Vệ Huy.
Chỉ là hành động của Vệ Chính Sơn đã thật sự chọc giận Vệ lão gia. Hơn nữa, vì con dâu qua đời đột ngột, mà nhà mẹ đẻ của mẹ Vệ Huy cũng sẽ không để yên. Lúc đó Vệ lão gia đã đối phó tới mệt rồi, thế mà Vệ Chính Sơn lại đi đăng ký kết hôn với người khác, thậm chí vì người đàn bà kia mà cháu của ông không còn lý trí nữa. Vệ lão gia phẫn nộ không nguôi, tước thẳng tay vị trí Tổng Giám đốc tập đoàn Vệ thị, ông cũng không nghỉ hưu nữa mà trở về cầm quyền, coi như cho nhà mẹ Vệ Huy một câu trả lời thích đáng, cũng là cho Vệ Chính Sơn một bài học.
Lúc đầu Vệ Chính Sơn cũng chẳng thèm quan tâm, dù sao ba mình cũng đã già, ông lại chỉ có một đứa con trai, cho dù có quản lý thì làm được bao lâu chứ, cuối cùng công ty vẫn phải giao lại cho ông ta thôi.
Nhưng Vệ Chính Sơn ngàn vạn lần không ngờ tới Vệ lão gia lại lơ mất ông ta, trực tiếp giao quyền điều hành công ty cho cháu trai Vệ Huy. Thậm chí còn chuyển hết cổ phần sang cho Vệ Huy, để anh ta danh chính ngôn thuận trở thành Chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc Vệ thị.
Năm đó Vệ Huy chỉ mới hai mươi lăm tuổi, cũng trong năm đó, Vệ Huy lão gia bị bệnh qua đời, Vệ Huy chính thức gia nhập và quản lý Vệ thị.
Vì Vệ lão gia qua đời, Vệ Chính Sơn lấy thân phận là ba của Vệ Huy, ra lệnh cho anh ta giao lại quyền sở hữu công ty, kết quả là bị Vệ Huy thẳng thừng cự tuyệt. Sau đó Vệ Chính Sơn còn liên kết với các đại cổ đông trong công ty để ép Vệ Huy. Không ngờ Vệ Huy lại rất kiên cường, trực tiếp cắt giảm biên chế, gần như là đuổi hết những kẻ không phục mình ra khỏi công ty.
Năm đó Vệ thị như trải qua mưa tanh gió cuốn, đương nhiên cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Nếu không phải Vệ Huy ngăn cơn sóng dữ, hơn nữa còn có Hoàng Minh Dạ, Bạch Tử Hi ngầm giúp đỡ, tập đoàn Vệ thị mới thoát được bước đường bị người khác thu mua, thậm chí còn phát triển thêm một bậc.
Mấy năm nay Vệ thị phát triển ngày càng tốt, quy mô cũng lớn hơn, địa vị của Vệ Huy trong công ty cũng trở nên vững chắc. Dù Vệ Chính Sơn có muốn tranh quyền thì cũng không có bản lĩnh đấy, đương nhiên là nhìn Vệ Huy không vừa mắt rồi. . Chap mới luôn có tại ++ TгùмTruyệ Л. V Л ++
Rõ ràng là cha con ruột nhưng lại giống như kẻ thù.
Vệ Huy cười xòa: “Nhân lúc tâm trạng tôi đang tốt thì đừng chọc đến, nếu không thì cuộc sống thoải mái này của các người cũng mất tiêu luôn đấy.”
Vệ Chính Sơn tái mặt, tay chỉ vào Vệ Huy run run: “Vệ Huy đây là nhà tao, mày mau cút khỏi đây.”
Vệ Huy lắc lắc ngón tay: “Ông nói sai rồi, đây là nhà của tôi, có cần tôi cho ông xem giấy tờ bất động sản đứng tên ai không? Chắc ông đã quên rồi, nhà của ông đã bị ‘tình yêu’ của ông thua bạc chẳng còn gì cả.”
Trước khi Vệ lão gia qua đời, tuy ông giao toàn quyền của tập đoàn cho cháu trai, nhưng cũng để lại cho Vệ Chính Sơn rất nhiều tiền, đủ cho ông ta sống nửa đời không lo cơm áo. Chỉ là Vệ lão gia qua đời chưa được bao lâu, Lưu Phỉ lại đến Ma Cao đánh bài, của cải của Vệ Chính Sơn bị cô ta thua sạch không còn một đồng, thậm chí còn nợ rất nhiều, khiến Vệ Chính Sơn phải bán tất cả bất động sản để trả nợ thay cho cô ta.
Vệ Chính Sơn không còn xu nào, đương nhiên chỉ có thể quay về tìm Vệ Huy, dù sao cũng là cha ruột, nếu Vệ Huy không muốn gánh cái danh bất hiếu thì không thể mặc kệ Vệ Chính Sơn được. Hơn nữa, tập đoàn của anh ta càng lúc càng phát triển, người nắm quyền như anh ta cũng không thể gánh cái danh như thế.
Vệ Chính Sơn và Lưu Phỉ trở về nhà chính của nhà họ Vệ, chỉ là không còn tiền nữa, chỉ có sinh hoạt phí Vệ Huy cấp cho mỗi tháng. Người ngoài nhìn vào thì thấy họ sống ung dung thoải mái, nhưng đắng chát trong đó cũng chỉ có họ hiểu rõ.
Nhắc lại cũng buồn cười, năm đó Vệ lão gia cũng được coi là nhân vật oai phong một cõi trên thường trường, không ngờ lại sinh ra đứa con trai Vệ Chính Sơn chẳng có tài làm ăn, quả là điển hình của câu “Hổ phụ sinh khuyển tử“. Nếu không phải có Vệ Huy, chỉ sợ gia nghiệp của nhà họ Vệ đã bị Vệ Chính Sơn làm cho tan nát hết rồi. Có lẽ cũng vì vậy mà trước đây Vệ lão gia mới giao tập đoàn cho cháu trai.
Bị nhắc lại chuyện cũ, sắc mặt Lưu Phỉ trở nên khó coi, nhưng cô ta không dám nói lời nào. Dù sao bây giờ cô ta cũng không có tư cách trả treo với Vệ Huy.
“Vệ Huy, tao là ba mày, cho dù tao có sai thì tao cũng là ba mày, ta sinh ra mày, nuôi lớn mày.” Vệ Chính Sơn quát, ngực phập phồng dữ dội, đúng là đã tức đến không chịu nổi.
Vệ Huy vẫn cười như cũ: “Tôi cũng đâu có nói ông không phải là ba tôi đâu, không phải tôi đang nuôi ông đấy ư, nghĩa vụ phụng dưỡng người già tôi cũng đã tận tâm lắm rồi.”
Vệ Huy rất ít khi về nhà, nhưng sắp tới là ngày giỗ của mẹ anh ta, đương nhiên anh ta sẽ trở về.
Nói xong, Vệ Huy đứng dậy trở về phòng.
Phòng của anh ta ở tầng ba, cả tầng cũng chỉ có mỗi phòng của anh ta, trừ anh ta ra thì chỉ có người quét dọn vệ sinh, ngay cả Vệ Chính Sơn cũng không được phép bén mảng tới.
Vệ Huy thả phịch người lên giường, ngẩn người nhìn trần nhà, đã không còn dáng vẻ bất cần đời như vừa nãy nữa.
Nơi này từ sau khi mẹ qua đời, đã không còn được gọi là... nhà nữa rồi. Nếu không phải đây là nơi mẹ đã từng sống hơn hai mươi năm, chỉ sợ anh ta đã bán quách nó đi rồi.
Vệ Huy nghĩ tới hai kẻ dưới lầu kia thì chỉ cười mỉa, hại chết mẹ anh ta mà còn muốn sống nhàn nhã ư, còn phải hỏi xem anh ta có đồng ý không đã.
Không phải nói yêu nhau thật lòng sao, vậy thì anh ta sẽ mở to mắt mà nhìn xem tình yêu này có thể kéo dài được bao lâu. Nếu Vệ Chính Sơn có thể phản bội mẹ anh ta, đương nhiên ông ta cũng có thể phản bội người phụ nữ này. Hai kẻ này phải trả giá cho tất cả những gì mà họ đã gây ra với mẹ anh.
Tuy anh ta đã đồng ý với ông nội sẽ không để mặc ba mình, nhưng anh ta cũng đâu có đồng ý sẽ không truy cứu chuyện của mẹ, đúng không?
Vệ Huy nghĩ đến chuyện của mình, trước mắt chợt hiện lên đôi mắt cong cong như vầng trăng, lúc cười lên lại như tỏa sáng. Đôi mắt hoa đào ánh nét cười, anh ta cầm điện thoại, vào Weixin bạn bè, thấy Trương Linh cập nhật trạng thái:
“Hôm nay đi bar với bạn thân, cuối cùng chỉ có thể uống nước trái cây. *ấm ức*” Đăng kèm trạng thái là tấm ảnh cô nàng trề môi không vui.
Vệ Huy ấn vào tấm ảnh một cái rồi gõ: “Đồ vô lương tâm, ông đây tốt với em như thế mà lại dám cắn ông.”
Sau đó anh ta lại cười, hình như cũng cảm thấy hành động của mình rất ấu trĩ nên kéo xuống, đã thấy Hoàng Yến Chi like.
Nghĩ một lúc, Vệ Huy gọi cho Trương Linh. Lúc này Trương Linh đang tắm nên không có ai nhận, Vệ Huy o bỏ điện thoại xuống rồi đi vào phòng tắm.
Phòng của anh ta rất lớn, chỉ riêng phòng tắm thôi mà đã như phòng ngủ của người khác rồi. Trang bị trong phòng tắm cũng rất xa hoa, anh ta là kẻ theo chủ nghĩa hưởng thụ, dù không thường về nhà, nhưng thiết bị lắp đặt vẫn dựa theo sở thích của mình.
Trương Linh ra khỏi phòng tắm, thấy có cuộc gọi nhỡ thì thắc mắc gọi lại, thấy không ai nghe máy thì
tưởng Vệ Huy ấn nhầm, cô ấy cũng không để tâm mà tắt máy luôn.
Khó có được hôm nay về nhà, nằm trên cái giường quen thuộc của mình, Trương Linh thỏa mãn nhắm mắt lại. Quả nhiên vẫn là nhà mình thoải mái nhất.