Tại Nam Thành, nhà họ Cẩn.
Cẩn Giai Thuỵ ngồi trên sô-pha, chỉ vào tài liệu trên bàn, nói với Triệu Hiểu Khê đối diện: “Ký tên đi.”
Triệu Hiểu Khê mặt không đổi sắc, bây giờ trong nhà chỉ có hai người họ, người làm đã bị bà đuổi đi chỗ khác, con trai con gái cũng không có nhà, có lời gì muốn nói cũng tiện hơn.
“Cẩn Giai Thuỵ, tôi có thể ký, nhưng có một số chuyện vẫn nên nói rõ với nhau. Người phụ nữ kia nói tôi cố ý đánh mất con cô ta là vì muốn trả thù cô ta đã hủy hoại gia đình tôi, tôi không muốn gánh tiếng xấu này.”
Sắc mặt của Cẩn Giai Thuỵ rất khó coi, ánh mắt nhìn Triệu Hiểu Khê đầy vẻ chán ghét: “Triệu Hiểu Khê, trước đây tôi vẫn nghĩ dù bà không phải người tôi thích, nhưng ít ra bà vẫn rất lương thiện. Nhưng tôi không ngờ bà lại độc ác đến thế, lúc đó Ngân Ngân chỉ mới vài tuổi, vẫn là trẻ con, thế mà bà cũng nhẫn tâm ra tay được ư?”
Nếu sớm biết Triệu Hiểu Khê là loại người như vậy, năm đó cho dù nhà họ Cẩn có lụn bại thì ông ta cũng không kết hôn với người phụ nữ độc ác như vậy. Nếu không phải có người phụ nữ này thì ông ta và Diệp Dung sẽ không phải xa nhau, Diệp Ngân - đứa con gái của ông ta và Diệp Dung cũng sẽ không mất tích. Như vậy Diệp Dung sẽ không phát điên, cuối cùng còn rời khỏi ông ta.
“Ông chắc chắn chuyện này là do tôi làm?” Triệu Hiểu Khê rất bình tĩnh hỏi, không hề tức giận, cũng chẳng đau lòng, bây giờ bà ấy chỉ còn lại sự bình tĩnh mà thôi, tim của bà ấy đã bị người đàn ông này làm tổn thương mất rồi.
“Tử Văn và tiểu Mai là con của nhà họ Cẩn tôi, bà không thể đưa chúng nó đi được. Chuyện năm đó, nể tình Tử Văn và tiểu Mai, tôi sẽ không nói với ai. Bà ký xong thì đi đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, vì tiểu Mai và Tử Văn, bà cũng nên ít gặp chúng đi.”
Triệu Hiểu Khê cười nhạt, châm chọc: “Cẩn Giai Thuỵ, nếu bàn về trơ tráo thì ông giành được hạng nhất rồi đấy. Được, tôi đồng ý, chúc ông và bóng hồng của ông từ nay đầu bạc răng long, hy vọng ông vĩnh viễn đừng hối hận.”
Bà ấy dứt khoát cầm bút ký tên lên giấy tờ, sau đó đặt bút xuống rồi lên lầu. Lúc xuống, bà ấy xách theo hành lý, không thèm nhìn Cẩn Giai Thuỵ mà lập tức rời khỏi nhà họ Cẩn.
Bà ấy quay lại nhìn căn nhà mình đã sống hơn hai mươi năm, mắt hơi ướt.
Nhà chính của nhà họ Triệu vẫn còn nên Triệu Hiểu Khê về đó, vì không có ai ở nên bụi bặm chất đầy, bà ấy xắn tay áo lên bắt đầu dọn vệ sinh.
“Ba, mẹ con đâu?” Lúc Cẩn Tử Văn từ Thủ đô về nhà thì chỉ thấy mỗi Cẩn Giai Thuỵ mà không gặp mẹ mình.
Cẩn Giai Thuỵ còn ngồi trên sô-pha, tờ giấy ly hôn đập vào mắt Cẩn Tử Văn, anh cầm lên nhìn, mặt tái hẳn đi.
“Ba ly hôn với mẹ?” Cẩn Tử Văn khó tin hỏi.
Cẩn Giai Thuỵ nhìn con trai: “Ừ.”
“Vì sao? Chẳng lẽ là vì người đàn bà kia?” Cẩn Tử Văn đè giọng, lần trước bắt gặp ba mẹ cãi nhau, anh ta đã biết ba mình có người phụ nữ khác, nghe nói đó còn là mối tình đầu. Thậm chí hai người họ còn có con với nhau, đứa trẻ ấy còn lớn hơn anh ta mấy tháng tuổi.
Chỉ là không biết vì sao đứa trẻ không còn, mà người phụ nữ kia lại biến mất. Bây giờ người phụ nữ kia đã trở lại, cho nên ba với tình cũ khó quên, muốn tái hợp với người xưa?
Ánh mắt Cẩn Tử Văn lên án nhìn ba mình: “Ba, không phải ba đã quên mẹ mới là vợ của ba, sống cùng ba hơn hai mươi năm, sinh con dưỡng cái cho ba. Bây giờ vì một người phụ nữ xa lạ mà ba lại ly hôn với mẹ?”
Mặt Cẩn Giai Thuỵ tái xanh: “Đây là thái độ nói chuyện với người lớn của con đấy à? Ai dạy con như thế? Em gái con đã thế, con cũng như vậy, không biết bình thường mẹ con dạy dỗ hai đứa thế nào!”
Mắt Cẩn Tử Văn thay đổi: “Tiểu Mai cũng biết?” Bỗng anh ta hiểu ra: “Cho nên lần trước tiểu Mai bỏ nhà đi là vì chuyện này?”
Thảo nào! Cẩn Tử Văn bừng tỉnh, cũng thấy hối hận không thôi, lúc đó anh ta không nên trách Cẩn Mai bốc đồng.
“Ha ha.” Cẩn Tử Văn cười nhạt, lạnh mặt nhìn ba mình: “Ba vì một người phụ nữ mà vứt bỏ vợ mình, ngay cả cái gia đình này cũng chẳng cần nữa, chỉ mong sau này ba đừng hối hận.”
Cẩn Giai Thuỵ tức giận, trừng Cẩn Tử Văn: “Cẩn Tử Văn, tao là ba của mày.”
“Tôi tình nguyện không có người ba như vậy.” Cẩn Tử Văn dứt lời liền bỏ đi, anh ta muốn đi tìm mẹ mình. Anh ta bấm số của Triệu Hiểu Khê nhưng không liên lạc được. Nghĩ một lúc, anh ta bắt xe đến nhà cũ của nhà họ Triệu.
Sau khi Cẩn Tử Văn rời khỏi nhà, một lúc lâu sau Cẩn Giai Thuỵ mới tỉnh táo lại, nhìn tờ giấy ly hôn trên bàn. Thật ra ông ta không có phản ứng gì nhiều, khoảng thời gian này ông ta khăng khăng nhắc chuyện ly hôn với Triệu Hiểu Khê, nhưng bà ấy vẫn không đồng ý. Thậm chí ông ta đã chuẩn bị xong việc ra tòa, thế mà không ngờ bà ấy lại đột nhiên đồng ý.
Ông ta day trán, còn đang do dự không biết nên nói chuyện ly hôn với Triệu Hiểu Khê với người nhà thế nào cho phải. Dù chuyện Triệu Hiểu Khê làm rất táng tận lương tâm, nhưng ông ta lại không thể giải thích cho Cẩn Tử Văn và Cẩn Mai biết. Hai đứa nó sẽ chỉ nghĩ ông ta vì Diệp Dung đã trở lại, muốn nối lại tình xưa nên mới ly hôn với Triệu Hiểu Khê mà không biết rõ sự tình. . Truyện Linh Dị
Diệp Dung đã trở về, nhưng bà ta đã kết hôn rồi, còn có một gia đình hạnh phúc. Bà ta cũng không tới tìm ông ta, nếu không phải tình cờ gặp lại, ông ta cũng không biết bà ta đã trở về. Hơn nữa, Triệu Hiểu Khê từng có lỗi với bà ta, làm chuyện quá đáng với con gái của bọn họ.
Chuông điện thoại vang lên, Cẩn Giai Thuỵ cầm lên xem, là Diệp Dung: “Dung Dung.”
Diệp Dung im một lúc mới dịu dàng nói: “Giai Thuỵ, em biết chuyện anh muốn ly hôn với Triệu Hiểu Khê rồi. Thật ra anh không cần phải làm như thế, chuyện đã lâu lắm rồi, em cũng đã nghĩ thông, đây là do em sai, coi như đó là sự trừng phạt đối với em. Anh đã có con với cô ấy, đứa bé vô tội, cũng coi như vì con, anh không thể làm vậy được.”
“Hơn nữa thân phận của anh như vậy, nếu để lãnh đạo biết thì tiền đồ của anh coi như xong. Bây giờ em cũng kết hôn rồi, cuộc sống rất hạnh phúc, chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi. Còn chuyện Ngân Ngân...”
“Là em không chăm sóc tốt cho con bé, coi như là người làm mẹ như em nợ nó. Nếu có kiếp sau, em sẽ yêu thương con bé thật nhiều, đời này là hai mẹ con em không có duyên phận.”
Cẩn Giai Thuỵ mù quáng nói to: "Dung Dung, em đừng nói thế, em không hề sai, đều là do anh không tốt, do anh quá nhu nhược.” Nếu trước kia ông ta dũng cảm một chút, có lẽ sẽ không tạo nên bi kịch như ngày hôm nay.
“Giai Thuỵ, anh đừng nói vậy, chuyện này dừng ở đây thôi, cũng đừng làm gì cho em. Lần này trở về vì đây là quê hương của em, chứ em không phải muốn phá hoại gia đình anh. Nếu sớm biết như vậy thì em đã không trở về rồi.”
Bà ta nói chân thành lại càng làm Cẩn Giai Thuỵ hổ thẹn hơn: “Dung Dung, là anh có lỗi với em, sau này nếu em có chuyện gì thì đến tìm anh, chỉ cần giúp được thì anh nhất định sẽ cố gắng.” Ông ta không nói việc mình đã ly hôn với Triệu Hiểu Khê, vì không muốn tăng thêm gánh nặng lòng cho Diệp Dung, ông ta cảm thấy bà ta là người phụ nữ hiền lành như thế.
Cúp điện thoại, Cẩn Giai Thuỵ nhìn tờ giấy ly hôn, chút cảm khái còn sót lại đã biến mất tăm.
Diệp Dung nhìn cuộc gọi điện thoại kết thúc, khóe môi nhếch lên nụ cười khẽ.
................
Quán bar Mị Sắc.
Đã tới 10h đêm, đám Hoàng Yến Chi cũng đang định về nhà.
“Em dâu, để tôi đưa Trương Linh về là được, cũng tiện đường.” Lúc đi tới cửa thì Vệ Huy nói, nhà của anh ta cùng hướng với nhà Trương Linh, đúng là tiện đường thật.
“Không cần đâu, tôi tự gọi xe về là được.” Trương Linh từ chối.
Nhà Trương Linh ngược hướng với Hoàng Yến Chi, Bùi Ninh Hân và Hoàng Yến Chi lại cùng hướng. Hoàng Yến Chi nhìn Vệ Huy, đôi mắt hơi nheo lại: “Tiểu Linh, buổi tối đón xe không an toàn, để Vệ Huy đưa cậu về đi, về tới nhà thì gọi cho tớ.”
“Yến Chi, tớ bắt xe về là được rồi, không cần phiền Tổng Giám đốc Vệ đâu. Tổng Giám đốc Vệ bận trăm công nghìn việc, để anh ta đưa tớ về cũng không thích hợp lắm.” Trương Linh cười hì hì.
Hoàng Yến Chi liếc nhìn Vệ Huy, cho anh ta một ánh mắt tỏ ý bó tay. Vệ Huy cắn răng trừng Trương Linh, sau đó nắm lấy tay cô ấy, không quan tâm cô ấy có đồng ý hay không mà nhét thẳng vào xe.
“Em dâu yên tâm, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn.” Vệ Huy nói xong thì lái xe đi luôn.
Bùi Ninh Hân lo lắng nhìn hai người rời đi: “Yến Chi, cậu ấy sẽ không gặp chuyện gì đấy chứ?” Vệ Huy sẽ không làm gì Trương Linh đấy chứ?
Hoàng Yến Chi khẽ lắc đầu: “Đi thôi, không sao đâu, Vệ Huy tự có chừng mực mà.” Dù Vệ Huy đào hoa nhưng nhân phẩm vẫn rất ổn.
Bùi Ninh Hân tạm yên tâm, ngồi vào xe Hoàng Yến Chi.
“Anh tới chỗ kia thì cho tôi xuống, tôi có thể tự đón xe về.” Trương Linh ngồi ở ghế bên cạnh, bất đắc dĩ nói với Vệ Huy. Cô ấy thật sự không thích ở cùng Vệ Huy, người đàn ông này không chỉ là kẻ trăng hoa chơi bời, nhân phẩm còn cực kỳ thối tha, làm con nhà người ta lớn bụng mà không chịu trách nhiệm, có thể nói là bao nhiêu tật xấu mà cô ấy ghét thì anh ta đều có đủ.
Mặt Vệ Huy lạnh lẽo vì giọng của Trương Linh có vẻ ghét bỏ: “Đi với tôi làm cô khó chịu vậy à?”
Trương Linh bất ngờ: “Sao cơ?”
“Rốt cuộc là tôi đã làm gì khiến cô lại ghét tôi đến thế?”
“Tôi không ghét anh, anh là ông chủ của tôi, là cơm áo gạo tiền của tôi, sao tôi dám ghét anh được.” Có chết Trương Linh cũng không thừa nhận, coi như là ghét thật thì cô ấy cũng đâu thể nói thẳng ra.
Vệ Huy cười nhạt: “Trương Linh, lúc nói những lời này, cô có thấy chột dạ không?”
Đúng là có hơi chột dạ thật, Trương Linh thầm nghĩ. Nhưng cô ấy cũng không thể nói ra được, cô ấy từng nghe người trong công ty đồn nhau, đừng nghĩ ông chủ này dáng dấp như yêu nghiệt, nhưng lại là kẻ rất thù dai. Nếu ai đắc tội anh ta, anh ta sẽ trắng trợn gây khó khăn cho bạn, còn khiến bạn không có gì để nói, đúng là nham hiểm.
Cũng may Vệ Huy không biết suy nghĩ của Trương Linh, nếu không chắc sẽ bị cô ấy chọc tức đến nôn ra máu mất. Người hành xử với anh ta như vậy chỉ có mỗi cô ấy thôi, nếu anh ta thực sự thù dai thì không biết cô ấy đã bị chỉnh thành hình dạng nào rồi.
“Chột dạ gì chứ, tôi nói thật mà.”
Vệ Huy cười nhạo, không vạch trần cô ấy. Nếu không chột dạ thì mắt cô ấy cứ trốn tránh làm gì.
“Trương Linh, tôi cũng không phải cọp ăn thịt người, có thể lần nào gặp cũng đừng trốn tôi được không?” Lúc này Vệ Huy lại có vẻ bất đắc dĩ. Bây giờ cứ mỗi lần Trương Linh nhìn thấy anh ta, nếu không phải né tránh thì là làm vẻ ‘tôi không muốn nói chuyện với anh, anh cũng đừng nói chuyện với tôi’.