Quân lão gia không phải là một người bạc đãi chính mình, mặc dù trên người không có xu nào, nhưng ông vẫn gọi khá nhiều món đặc sản của quán.
Đến lúc ông ăn no, nhìn trái ngó phải cũng không thấy vệ sĩ đến tìm, mà phục vụ lại cứ liếc sang đây, dáng vẻ như sợ ông bỏ chạy, khuôn mặt của Quân lão gia liền hơi nóng lên.
Thật không may là, ông lại không nhớ được số của vệ sĩ, nên cho dù có mượn điện thoại của người khác thì cũng không thể gọi cho anh ta được.
Đang lúc Quân lão gia vò đầu bứt tai không biết phải thế nào, Hoàng Yến Chi ngồi bàn bên cạnh ông bỗng đứng lên, đi thẳng tới quầy tính tiền, sẵn tiện trả luôn cho ông.
Lúc đầu Quân lão gia không biết, đến lúc phục vụ đi tới đưa hai tờ tiền giấy cho ông, chỉ vào Hoàng Yến Chi ở ngoài cửa, nói: “Vừa rồi cô gái kia đã thanh toán xong, đây là tiền thừa của ông, xin ông nhận lại.”
Nói là tiền thừa nhưng lại là hai tờ tiền chẵn, Quân lão gia ngớ người nhìn theo hướng phục vụ nói, nhưng chỉ thấy một bóng lưng dỏng dạc.
Quân lão gia lập tức đứng dậy đuổi theo, ngay cả tiền thừa mà phục vụ đưa cũng không lấy.
Hoàng Yến Chi không đi nhanh, Quân lão gia lập tức đuổi kịp.
“Cô bé, cô bé chờ ông một chút.”
Hoàng Yến Chi loáng thoáng nghe có người gọi mình ở phía sau, bèn dừng chân lại.
Quân lão gia chạy mà thở hồng hộc, cũng đã già rồi, cơ thể hơn tám mươi sáu mà sao so với người trẻ tuổi được.
“Cô bé này, cháu đi nhanh quá, lão già như ông suýt không theo kịp.” Quân lão gia lầm bầm.
Hoàng Yến Chi chỉ liếc một cái là đã nhận ra ông cụ vừa gặp trong quán cơm. Chắc là không có tiền trả nên thấy ông ngồi tại chỗ vò đầu bứt tai, cô bèn trả tiền giúp.
“Thưa ông, có chuyện gì không ạ?” Hoàng Yến Chi thản nhiên hỏi, giọng nói du dương êm tai.
Quân lão gia không ngờ cô bé giúp mình còn trẻ như vậy, trông chỉ khoảng mười tám mười chín, nhưng lại có phong thái điềm tĩnh không phù hợp với độ tuổi, “Cô bé, cảm ơn cháu chuyện vừa rồi.”
Khuôn mặt già của ông ửng đỏ.
" Chỉ tiện tay thôi ạ, ông đừng để bụng."
“À thì, cô bé này, tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên... chuyện là, cháu có thể giúp lão già ông một chuyện không?” Quân lão gia ngẩng mặt mo lên hỏi.
Ông là người trọng sĩ diện, đây là lần đầu tiên nhờ một cô bé không quen biết giúp đỡ thế này.
" Ông nói đi ạ." Hoàng Yến Chi không phải là người thích xen vào việc của người khác, nhưng với người già cô luôn dành một phần tôn trọng. Huống chi, cô còn nhìn thấy bóng dáng của ông nội nhà mình từ ông cụ này.
“Ông và người nhà lạc nhau, trên người không còn tiền, cháu có thể đưa ông về nhà được không?”
Hoàng Yến Chi suy nghĩ một chút, hôm nay cô không có việc gì cần làm nữa, bèn gật đầu đồng ý, “Được ạ. Ông sống ở đâu?”
Nghe Quân lão gia đọc địa chỉ, mắt Hoàng Yến Chi hơi chớp.
Hoàng Yến Chi đưa Quân lão gia đến cổng đại viện.
“Cô bé, cảm ơn cháu, thật sự cảm ơn cháu, nếu hôm nay không gặp cháu thì lão già này phải mất mặt rồi.” Quân lão gia nhìn Hoàng Yến Chi, mặt mày rạng rỡ.
“Ông không cần khách sáo như vậy đâu, dù sao cháu cũng phải về nhà mà.” Giọng Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng. Quân lão gia chỉ cho rằng cô khiêm tốn chứ không nghĩ sâu về ý trong lời Hoàng Yến Chi nói.
Mãi đến khi Hoàng Yến Chi đi cùng ông vào cửa đại viện, mà vệ sĩ ở cửa không cản lại, lúc này Quân lão gia mới giật mình.
" Cô bé, cháu cũng ở đây à?”
Hoàng Yến Chi gật đầu, “Ông ở tòa nhà nào, để cháu đưa ông về ạ.”
Quân lão gia nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Yến Chi mà không nhớ ra được ở đây có ai như vậy, chẳng lẽ là họ hàng nhà ai đến ở tạm à?
“Cháu này, nhà cháu ở đâu thế?” Quân lão gia không trả lời, hỏi ngược lại.
Sau đó ông mới biết Hoàng Yến Chi là đứa cháu gái thất lạc rồi tìm lại được của ông bạn già.
Quân lão gia ở trong Đại viện, còn Hoàng Yến Chi mới trở về ba năm trước, theo lý thì Quân lão gia không thể không biết cô, nhưng mấy năm qua sức khỏe Quân lão gia không được tốt lắm nên vào Nam an dưỡng, vừa về thành phố tuần trước.
Biết Hoàng Yến Chi là cháu gái của ông bạn già họ Hoàng, ông lại càng thích Hoàng Yến Chi hơn, còn cảm thấy thương tiếc. Khi cô còn bé, ông cũng đã thật lòng yêu thương cô bé này.
Sau đó, Quân lão gia dần dần nhận ra, Hoàng Yến Chi không chỉ có tính cách điềm tĩnh hơn bạn cùng lứa tuổi, mà còn có học thức vô cùng uyên bác, lĩnh vực nào cô cũng hiểu biết đôi chút.
Dù ông tìm cô chơi cờ hay là bàn luận thơ họa tâm đắc, cô đều đối đáp được như thường, kể cả thảo luận thời sự chính trị, cô cũng có thể nói ra được một hai. Làm người khiêm tốn lại nhã nhặn, thái độ đối với người già không nhiệt tình, nhưng lại rất kính trọng.
Hơn nữa Hoàng Yến Chi còn rất kiên nhẫn, dù Quân lão gia có đi lại nước cờ bao nhiêu lần, cô cũng không giận.
Quân lão gia không có cháu gái, chỉ có một đứa cháu nội và một đứa cháu ngoại. Ấn tượng gặp gỡ lần đầu với Hoàng Yến Chi vô cùng tốt, tiếp xúc càng lâu, ông lại càng thích Hoàng Yến Chi nhiều hơn.
Ngay từ đầu, ông không hề có ý định ghép đôi Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện lại với nhau. Dù sao thì lúc đó cô cũng chỉ vừa qua sinh nhật mười chín tuổi, còn anh vẫn chưa tới ba mươi. Tuy muốn ôm chắt trai, nhưng ông sẽ không ép buộc cháu mình.
Năm này qua năm khác, chớp mắt đã ba năm trôi qua, cháu trai vẫn hăng say với quân đội, không hề để tâm tới chuyện hôn nhân của mình. Cô bé kia cũng dần dần lớn lên, trở thành một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Có điều, cô bé lại càng trở nên dửng dưng lạnh nhạt hơn. Quân lão gia cũng biết chuyện của nhà họ Hoàng. Ông không thể hiểu được suy nghĩ của Vũ Ân Nguyệt và cũng không có tư cách để trách móc, nên lại càng thương yêu Hoàng Yến Chi.
Ngày nào đó một năm trước, lúc Quân lão gia đang chơi cờ với Hoàng Yến Chi, chẳng hiểu sao ông lại nghĩ đến cháu trai đang độc thân của mình, ngẫm lại tướng mạo của nó, rồi lại nhìn Hoàng Yến Chi đang cầm quân cờ ngồi trầm tư ở đối diện, mắt Quân lão gia sáng bừng. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu ông, dần dần không thể kiểm soát được, càng nghĩ càng muốn khen mình vì ý nghĩ đó.
Vì vậy Quân lão gia chẳng buồn chơi cờ nữa, kích động chạy về phòng gọi điện thoại cho Hoàng lão gia thông báo quyết định của mình. Ai ngờ Hoàng lão gia vừa nghe xong liền cúp điện thoại, còn mắng ông một câu “nằm mơ giữa ban ngày“.
Sau đó, Hoàng Yến Chi bị ông nội nhà mình gọi về nhà bằng một cuộc điện thoại, mấy tháng liền không gặp Quân lão gia.
Quân lão gia biết ý định này của mình có vẻ không biết xấu hổ. Dù sao con gái nhà người ta vẫn còn là nụ hoa, còn thằng nhóc nhà mình đã là lão thịt khô rồi. Vì không muốn tiếp tục chọc giận Hoàng lão gia nên ông không nhắc lại chuyện này trước mặt Hoàng lão gia nữa.
Chỉ là, trong lòng ông vẫn âm thầm suy tính đủ kiểu âm mưu, đợi cháu trai về thì để nó theo đuổi được người trước đã, đến lúc cô bé đồng ý rồi, dù lão Hoàng không muốn cũng chẳng còn cách nào khác.
Nhưng trời không chiều lòng người, năm đó Quân Hạo Kiện lại cực kỳ bận rộn, ngay cả lễ tết cũng không thấy đâu. Lần này, nếu không phải ông giả bệnh thì chắc chắn thằng nhóc thối đó cũng chẳng về.
Nghĩ tới đây, hai tay Quân lão gia chống nạnh. Ông đi loạn xạ trong phòng của mình, tức giận cháu trai không có chí tiến thủ.
Quân Hạo Kiện không để ý đến tính trẻ con của Quân lão gia. Lần nghỉ phép này vốn không phải là ý của anh. Trong quân đội đang tuyển chọn thêm người mới. Bây giờ là lúc quan trọng, anh làm đội trưởng, đáng ra không nên vắng mặt mà lại bị ông cụ lấy lý do bệnh nặng lừa anh về.
Ban đầu, anh không biết nguyên nhân Quân lão gia lừa anh là gì, bây giờ ấy à, hơn nửa chính là vì cô bé nhà họ Hoàng kia rồi!
Nhớ tới người xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng kia, khóe môi Quân Hạo Kiện hơi cong lên, nở nụ cười mà chính anh cũng không nhận ra.