Hôm sau, ba người Hoàng Yến Chi lên đường. Ban đầu, cô không đồng ý để Helen đi cùng, dù sao anh ta vẫn còn bị thương, Wenny cũng cần có người chăm sóc, nhưng Helen cứ khăng khăng đi, còn Wenny ra sức thuyết phục, vì thế cô chỉ có thể đồng ý: “Tris, chúng ta sắp đến biên giới nước Z rồi.”
Hely cầm một tấm bản đồ, chỉ vào một điểm trong đó rồi nói: “Vượt qua ngọn núi này, sau đó xuyên qua rừng tùng này là chúng ta sẽ vào địa phận nước láng giềng. Muộn nhất là ngày mai, chúng ta sẽ tiếp cận nơi đóng quân của BK.”
Hoàng Yến Chi nhìn bản đồ trong tay Hely. Bọn họ đang tiến vào LG, nơi tiếp giáp với nước Z. Mặc dù vẫn có thể đi thẳng vào nước Z, nhưng dù gì cũng mang theo nhiều vũ khí như vậy, lỡ bị điều tra thì rất phiền phức, đi vào từ nơi này là tiện nhất. Cô mặc một bộ quần áo màu xanh lục gọn gàng, tóc buộc đuôi gà, khoác một chiếc balo đựng lương khô và một số trang bị. Bọn họ đã đi một ngày một đêm trong khu rừng này, nhưng vẻ mặt lại không hề mệt mỏi. Gần giữa trưa, Hoàng Yến Chi tìm một vùng đất bằng, ba người ngồi xuống nghỉ ngơi. Đã biết mục đích KING bắt Irene thì có thể khẳng định trước mắt cậu ấy vẫn an toàn, vì thế bọn họ cũng không nôn nóng: “Quả này không tệ.”
Helen nhâm nhi một thứ quả màu xanh, rồi ném hai quả trong túi áo cho hai người. Hoàng Yến Chi đón lấy, cũng không rửa mà cắn một cái, ngọt ngọt chua chua, thật sự rất ngon. Nó có vị hơi giống táo, nhưng lại mọng nước hơn, còn giòn hơn: “Tris, đã lâu rồi chúng ta không cùng hành động.”
Helen đã ăn xong một quả, lại gặm tiếp một quả nữa: “Thật nhớ lúc trước, cô, tôi, Wenny, Hely, Irene, còn cả...”
Helen nói tới đây thì vẻ mặt trở nên ảm đạm, ánh mắt của Hoàng Yến Chi và Hely hơi thay đổi. Còn cả ai thì trong lòng ba người đều hiểu, nhưng người kia lại không về được nữa: “Nếu ăn xong rồi thì đi thôi, lần này BK có hành động lớn như thế, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của đội quân cơ động của nước Z. Lúc hai bên phát sinh xung đột chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta cứu người, sau khi cứu được thì không được ở lại lâu, phải lập tức rời khỏi đây.”
Hoàng Yến Chi nói. Hely và Helen nghiêm mặt, lên tiếng đồng ý, Hoàng Yến Chi là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm bọn họ, nhưng từ xưa đến nay, người vạch ra phương án hành động đều là cô, mấy người bọn họ cũng vì cô nên mới lập thành một nhóm. Nhưng chuyến đi lần này của bọn họ không được may mắn lắm, chiều hôm đó, trời đổ mưa to. Bây giờ là mùa đông, nước mưa ngấm vào người, khiến quần áo dính ướt, rét thấu xương. Hoàng Yến Chi muốn tiếp tục đi, nhưng do dự một chút, cuối cùng cô vẫn tìm một hang động để tránh mưa: “Tris, xem ra ngày mai mưa mới ngớt.”
Helen cởi áo ngoài, vắt ra một đống nước, trên người anh ta chỉ còn lại một cái áo ba lỗ. Trong hang động đã đốt lửa lên, người Hoàng Yến Chi và Hely cũng ướt nhẹp, bây giờ đang ngồi cạnh đống lửa để sưởi ấm. Bọn họ cũng coi như không xui xẻo lắm, tìm được hang động trước kia đã từng có người ở, để lại rất nhiều củi khô, nếu không thì chỉ e ba người phải mặc quần áo ướt ngủ qua đêm rồi. Thời tiết như vậy, cho dù là cơ thể bằng sắt cũng không thể chắc chắn rằng hôm sau sẽ không đổ bệnh. Bọn họ đặt hành lý cách khá xa đống lửa, bên trong đều là những thứ mà chỉ cần một mồi lửa là sẽ nổ tung, đương nhiên phải để xa ra. Nếu chúng phát nổ thì chắc chắn ba người bọn họ sẽ bị chê cười rồi, đường đường là ba sát thủ nằm trong top 10 thế giới mà lại tự đào hố chôn mình, chẳng phải thành trò cười thì là gì. Ban đêm dĩ nhiên phải thay phiên nhau gác, mặc dù không có nhiều khả năng gặp nguy hiểm, nhưng vẫn phải đề phòng: “Tris, Hely các cậu ngủ trước đi, nửa đêm đầu để tôi canh gác.”
Helen chủ động canh gác trước: “Để tôi trước đi, vết thương trên người anh còn chưa lành, hôm nay lại bị ngấm mưa.”
Hely nói, cô ấy cầm một thiết bị hơi giống đồng hồ, đang loay hoay với nó: “Chút vết thương đó mà cũng gọi là bị thương sao, Hely, cậu coi thường tôi quá rồi.”
Helen nhíu mày, đa số đều là vết thương ngoài da. Trong hành động cứu viện lần trước, ba người bọn họ chia ra hành động, lúc rút lui thì Wenny gặp KING. Bọn họ xông đến thì đã chậm một bước, vì thế Wenny mới bị thương nặng như vậy. Thật ra Hely cũng bị thương, nhưng cũng như Helen đã nói, chút vết thương đó thì nhằm nhò gì với bọn họ, trước kia bị thương còn nặng hơn bây giờ rất nhiều lần: “Đừng cãi nhau nữa, nửa đêm đầu tôi gác trước, các cậu đều đi nghỉ ngơi đi, chừng nào đến giờ tôi sẽ gọi.”
Hoàng Yến Chi bình thản nói, giọng cô vang lên rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh. Hai người đang tranh chấp đều dừng lại, nhìn thoáng qua vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Yến Chi thì chỉ im lặng, coi như đồng ý yêu câu của cô. Bọn họ tự tìm một góc thoải mái, dựa vào tường nhắm mắt lại ngủ. Ngồi đây tranh luận, chi bằng nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó thay ca cho Hoàng Yến Chi. Thấy hai người đều đi ngủ, cô cho thêm một cây củi vào đống lửa, cầm một cây gậy, khều khều đống lửa để lửa cháy to hơn. Ánh lửa hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của cô, không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại hiện rõ vẻ bất an. Một đêm trước khi xuất phát, cô đã gọi điện thoại cho Quân Hạo Kiện, nhưng anh lại tắt máy, đến bây giờ vẫn chưa mở máy lại. Tình huống như vậy chỉ có một khả năng, đó là Quân Hạo Kiện đang làm nhiệm vụ, cắt hết tất cả liên lạc với người ngoài. Kết hợp với lời Hely nói với cô, còn cả chuyện lần trước Quân Hạo Kiện bị thương, Hoàng Yến Chi có thể chắc chắn rằng lần trước Quân Hạo Kiện bị thương nhất định là do người của BK. Bây giờ BK lại xuất hiện, hơn nữa KING còn đích thân đến, người bình thường hoàn toàn không thể đối phó được gã. Vậy Quân Hạo Kiện? Có phải anh cũng tới đây không? Mặc dù cô không tham dự vào hoạt động lần này của bọn họ, nhưng chẳng may gặp phải Quân Hạo Kiện, mà anh lại nhận ra cô thì cô nên làm gì bây giờ? Nếu Quân Hạo Kiện biết thân phận của cô, vậy cô nên làm gì đây? Người vẫn vẫn luôn dứt khoát như Hoàng Yến Chi lần đầu do dự, sợ hãi. Cô sờ lên vị trí trái tim, nó vẫn còn đang đập, từ từ và mạnh mẽ, nhưng càng thế cô lại càng bất an. Quân Hạo Kiện, hình như em thật sự đã yêu anh mất rồi, nên mới lo được lo mất như thế. Ánh mắt Hoàng Yến Chi trở nên nặng nề, hình ảnh Quân Hạo Kiện hiện lên trong đầu, lúc thì mặc quân trang khí thế chính trực, dịu dàng cưng chiều nhìn cô, lúc lại thấy chính mình hai tay dính đầy máu tươi, lạnh lùng nhìn người chết không nhắm mắt dưới đất: “Tris, tôi nghỉ ngơi xong rồi, cô đi ngủ đi.”
Helen nói nhỏ, kéo suy nghĩ đang bay xa của Hoàng Yến Chi trở lại. Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Tôi chưa buồn ngủ, anh ngủ tiếp đi.”
“Cô đang lo lắng?”
Helen nhìn kỹ vào mắt cô rồi hỏi. Hoàng Yến Chi khẽ giật mình, muốn lắc đầu, nhưng đối mặt với đôi mắt như nhìn thấu tất cả của Helen, cô từ từ cụp mắt xuống: “Tris, có phải cô đang lo lắng sẽ bị người nhà và chồng mình biết không?”
Helen lại hỏi: “Tôi nghe Hely nói cô đã kết hôn rồi, chồng cô lại là một quân nhân.”
Hoàng Yến Chi cười cười: “Helen, anh nói xem, có phải tôi đã đi quá lâu, nên ngay cả việc che giấu cảm xúc cơ bản cũng quên mất? Nếu người kia còn sống, e rằng sẽ rất thất vọng, tác phẩm những tưởng là thành công nhất, nhưng bây giờ lại trở nên như vậy.”
Giọng nói của cô hơi trào phúng: “Tris, là lỗi của chúng tôi, là tôi lại khiến cô dây vào trận phong ba này, thật ra, bây giờ cô rời đi còn kịp đấy.”
Hoàng Yến Chi nhìn Helen mỉm cười: “Helen, tôi sẽ không đi đâu. Quả thật người nhà và chồng tôi rất quan trọng với tôi, nhưng các anh cũng vậy.”
Helen lắc đầu bật cười, đây chính là Tris, là người bọn họ tin phục, cam tâm tình nguyện nghe cô chỉ huy: “Tris, có thể nói cho tôi biết một chút về chồng cô không? Tôi rất tò mò, người đàn ông như thế nào mới có thể khiến cô cam tâm tình nguyện đồng ý kết hôn với anh ấy?”
Helen từ tốn hỏi. Trong mắt Hoàng Yến Chi ánh lên vẻ dịu dàng, cô mỉm cười: “Thật ra là do tôi mở lời cầu hôn.”
Helen thật sự rất ngạc nhiên vì ánh mắt dịu dàng của cô, cũng ngạc nhiên vì lời của cô.
Tris là người thế nào, quen biết nhiều năm nay, Helen sao có thể không biết rõ ràng được? Nếu nói đến năng lực thì Tris tuyệt đối thuộc hàng đầu. Rõ ràng là người nhỏ tuổi nhất, nhưng cô lại trở thành thần thoại bất bại trong tổ chức, thậm chí còn dẫn bọn họ rời khỏi cái nơi không khác gì địa ngục đó.
Helen chưa từng thấy vẻ dịu dàng trên mặt Tris, bây giờ mới nhận ra dáng vẻ đó quả thật đẹp đến rung động lòng người.
Đồng thời, trong lòng anh ta lại khẽ thở dài, xem ra Tris thật sự rất yêu người chồng quân nhân kia, nếu Irene biết...
“Anh ấy là quân nhân, một quân nhân rất ưu tú...” Hoàng Yến Chi mạch lạc, từ tốn kể lại chuyện giữa cô và Quân Hạo Kiện. Cô không phải là người thích nói chuyện riêng của mình cho người khác biết, nhưng Helen là đồng đội rất quan trọng của cô, còn Quân Hạo Kiện lại là người ở bên cạnh cô cả đời này. Cho dù lập trường của bọn họ đối lập nhau, nhưng cô rất mong bạn bè biết mình đã tìm được một người tốt nhường nào.
Chẳng biết từ bao giờ, Hely cũng đã tỉnh, lẳng lặng nghe Hoàng Yến Chi kể. Cô ấy biết nhiều chuyện hơn Helen một chút, đã từng đứng từ xa nhìn người đàn ông đó, đúng là một người rất ưu tú. Thậm chí cô ấy còn từng điều tra tư liệu về Quân Hạo Kiện, nhưng tư liệu của anh được giữ bí mật quá cao, còn chưa kịp phá tường thì đã bị phát hiện, nếu không phải cô ấy trốn nhanh thì có lẽ đã bị bắt rồi.
Hoàng Yến Chi sau khi biết chuyện đã không cho phép Hely làm như vậy nữa, nên đó là lần duy nhất cô ấy điều tra về anh.
“Tris trời sáng rồi.” Helen đứng dậy, đi ra bên ngoài xem thử: “Mưa cũng đã tạnh, chúng ta cũng nên xuất phát thôi.”
Sau nửa đêm, Hoàng Yến Chi ngủ được mấy tiếng, bây giờ tỉnh lại, tinh thần cũng không tệ. Ba người dập tắt đống lửa, che đi dấu vết, sau đó mới xuất phát.
Vì trận mưa này rất to nên bọn họ bị muộn mấy tiếng so với dự tính, phải quá nửa đêm mới tới nơi. Lặn lội đường xa, dù thể lực bọn họ có tốt thì bây giờ cũng cần nghỉ ngơi để đảm bảo đủ sức trong hành động cứu viện tiếp theo.