Helen cúi gằm mặt, có lẽ đã mấy ngày nay không nghỉ ngơi nên giọng nói hơi khàn: “Tris, cô không giống chúng tôi. Thân phận của cô bây giờ không thích hợp để tham dự vào mấy chuyện như thế này.”
Hoàng Yến Chi túm lấy cổ áo của Helen, tung một cú đấm mạnh vào bụng anh ta, khiến Helen đau đến mức gập người lại. Cô buông ra, Helen liền ngã xuống đất. Hoàng Yến Chi nhìn xuống anh ta, vẻ mặt lạnh như băng: “Helen, trong mắt anh, tôi là loại người không đáng để tin tưởng như thế sao?”
Hoàng Yến Chi ra tay không hề nể nang gì, Helen mãi vẫn không đứng dậy được, gục xuống đó ho khan. Hely lo lắng, nhưng không dám đứng ra khuyên can vì biết lúc trước bọn họ lựa chọn giấu Tris chuyện này chắc chắn sẽ chọc giận cô. Mà cơn giận của Tris lại rất đáng sợ, ngay cả bọn họ cũng không dám tùy tiện khiến cô tức giận.
Khóe miệng Helen rướm máu, anh ta đưa tay lau, không hề oán thán hay tức giận, chỉ thử đứng dậy: “Tris, trước giờ cô vẫn là một đồng đội mà chúng tôi tin tưởng nhất. Nhưng cô đã rút lui rồi, chúng tôi không muốn tay cô lại nhuộm máu tươi. Hely đã nói, người nhà và chồng của cô đối xử rất tốt với cô, nếu bọn họ biết quá khứ của cô thì cô sẽ làm thế nào?”
Nói xong, anh ta nhìn sang Hely: “Nếu như không phải Hely lén lút gọi cho cô thì tôi vẫn sẽ không nói cho cô biết.”
Hoàng Yến Chi cười, nụ cười rất đẹp, nhưng lại khiến Hely phải rùng mình. Thôi xong! Tris tức giận thật rồi! Cô ấy liều mạng nháy mắt với Helen, ý bảo anh ta đừng nói nữa.
“Helen, anh đã quên rằng chúng ta đã từng là đồng đội kề vai chiến đấu, có thể giao tính mạng của mình cho đối phương sao. Anh không nói với tôi, nhưng nếu sau này tôi biết, hoặc các anh xảy ra chuyện, thì các anh bảo tôi phải làm gì đây? Đúng là tôi có nói, tôi đã rút lui thì không được liên lạc lại với tôi! Nhưng không có nghĩa rằng các anh gặp nguy hiểm thì tôi sẽ khoanh tay đứng nhìn.”
Đồng tử của Helen đột nhiên co lại, thấy Hoàng Yến Chi mặc dù đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh tanh, anh ta cuối cùng cũng ý thức được hình như anh ta đã làm sai hoàn toàn. Sao anh ta có thể quên được rằng Tris luôn là người coi trọng tình nghĩa nhất chứ?
Helen cúi đầu: “Tris, xin lỗi.”
Hoàng Yến Chi lạnh lùng nhìn anh ta, mãi lâu sau mới đưa tay kéo anh ta dậy.
“Bây giờ tình hình của Irene thế nào?” Hoàng Yến Chi hỏi Hely.
“Bây giờ đã có thể xác định Irene rơi vào tay BK, nhưng trước mắt vẫn có thể giữ tính mạng. Mấy ngày trước, chúng tôi đi cứu cậu ấy nhưng không thành công, Wenny cũng bị thương ngay hôm đó.”
BK? Hoàng Yến Chi trầm tư. Mặc dù đã rút khỏi tổ chức nhiều năm, nhưng cô cũng biết BK. Đó là một tổ chức lính đánh thuê nổi tiếng trên thế giới, tuy số người không nhiều nhưng sức chiến đấu của mỗi người đều rất mạnh, có thể tương đương với tổ chức ma quỷ.
Bọn họ hoạt động ở các nơi trên thế giới, chỉ cần ra giá đủ cao thì có thể thuê họ làm bất luận chuyện gì. Người đứng đầu tổ chức đó là KING, da trắng tóc vàng mắt xanh, hết sức tàn nhẫn và vô nhân tính. Có lẽ là vì có một người thủ lĩnh như thế nên thành viên trong tổ chức cũng đều tàn nhẫn như vậy. Lúc Hoàng Yến Chi làm nhiệm vụ đã tận mắt nhìn thấy bọn họ giết cả những người không có sức phản kháng như người già và trẻ em.
BK là tổ chức lính đánh thuê khét tiếng trên thế giới, nhưng vì sức chiến đấu của bọn họ rất mạnh nên chưa từng có ai làm gì được bọn họ.
Trước kia, nhóm Hoàng Yến Chi đã từng va chạm với bọn họ mấy lần, nhưng cuối cùng ông chủ của hai bên vẫn phối hợp để đè ép nên không giải quyết được gì. Hoàng Yến Chi từng đánh với họ, dĩ nhiên rất hiểu thực lực của bọn họ.
“Sao Irene lại rơi vào tay chúng?” Hoàng Yến Chi không hiểu, Irene là một người say mê y học, sau khi rút lui khỏi tổ chức ma quỷ vẫn hết lòng nghiên cứu y học, theo lý mà nói thì không thể có bất cứ quan hệ gì với bọn chúng mới đúng chứ?
Hely lắc đầu: “Chúng tớ cũng không biết. Một tháng trước, chúng tớ bỗng nhiên nhận được tín hiệu cầu cứu của Irene, nhưng lúc chạy tới nơi thì chẳng phát hiện được bất cứ thứ gì, ngoại trừ một con dao phẫu thuật. Chúng tớ vẫn tiếp tục truy tìm tung tích anh ấy, vừa mới hay tin anh ấy đang ở trong tay BK. Chúng tớ liền đi cứu anh ấy, kết quả...”
Kết quả thế nào, bây giờ nhìn là hiểu.
Hoàng Yến Chi nhìn sang Helen: “Sao các cậu lại bị thương? Cho dù BK có lợi hại đi chăng nữa, nhưng dựa vào võ công của các cậu thì muốn cứu người ra cũng hoàn toàn không có vấn đề gì mới đúng chứ? Sao lại thành ra như bây giờ?”
Mặc dù Helen không nói, nhưng Wenny bị thương nặng như vậy thì anh ta chắc chắn cũng bị thương không nhẹ.
Mắt Wenny tối sầm lại: “Chúng tôi gặp phải KING ngay lúc rút lui, còn cả mấy tên tay chân đắc lực của hắn nữa. Cuối cùng, nếu không phải Irene chủ động ở lại, còn dùng tính mạng của mình uy hiếp thì e rằng chúng tôi đều sẽ chết ở đó.” Nói trắng ra là do mấy người bọn họ khinh địch, đúng là thuyền lật trong mương!*
(*) Thuyền lật trong mương: Câu này ý nói thuyền đi trong mương chắc chắc không thể lật nhưng thế mà lại bị lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra.
Hoàng Yến Chi trầm tư, KING có thể bị Irene uy hiếp mà thả bọn họ đi, chứng tỏ Irene rất quan trọng với bọn họ. Vậy thì rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ bởi vì y thuật của Irene?
Không, không đúng. Quả thật, y thuật của Irene cực kỳ giỏi, vả lại, anh ta rất thích nghiên cứu về mấy bệnh nan y, rất có tài về mặt này, nhưng y thuật của anh ta cũng không đạt tới trình độ đỉnh cao, vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Trong đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ, có lẽ trong tay Irene có thứ mà bọn họ muốn.
Hiểu rõ được điểm quan trọng nhất, Hoàng Yến Chi cũng không nóng nảy nữa. Nhưng BK khiến bạn bè cô bị thương, món nợ này bắt buộc phải tính.
“Lần trước đi, các cậu phát hiện hang ổ bọn chúng ở đâu?”
Hely đọc địa chỉ, Hoàng Yến Chi cau mày. Hình như nơi đó là ở một nước đang có chiến tranh ở Nam Phi, trước giờ vẫn rơi vào tình trạng chiến loạn, cực kỳ rối ren. Nhưng đối với bọn chúng mà nói, đó chính là một địa điểm ẩn náu vô cùng phù hợp, trang bị vũ khí của bọn chúng lại vô cùng tuyệt vời, nên cũng không sợ lực lượng vũ trang địa phương.
“Bây giờ còn ở đó không?”
Hely lắc đầu: “Sau khi chúng tớ trở về còn cố ý điều tra, hình như đã rút lui rồi, nhưng gần đây lại phát hiện bọn chúng hoạt động ở biên giới nước Z, ngay cả KING cũng ở đó. Nhưng tớ không xác định được Irene có ở đó hay không.”
Hoàng Yến Chi bỗng nhiên biến sắc: “Cậu vừa nói cái gì? Bọn chúng ở biên giới nước Z?”
“Ừ, hơn nữa hình như còn có chuyện quan trọng gì đó, nếu không thì KING đã chẳng xuất hiện ở đó.”
Phạm vi hoạt động của tổ chức lính đánh thuê BK rất rộng, chỉ cần kiếm được tiền thì có chuyện gì bọn chúng cũng nhúng tay vào, xuất hiện ở biên giới đương nhiên không phải chuyện hay ho gì.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện mà bây giờ Hoàng Yến Chi có thể quản được, vả lại cô cũng không tin lãnh đạo nước Z không biết, có lẽ họ đã có kế hoạch gì rồi.
Chuyện quan trọng nhất của cô bây giờ chính là đưa được Irene trở về.
“Chờ Wenny tỉnh, tôi sẽ đến biên giới đem Irene trở về.” Hoàng Yến Chi nói, đã xác định được Irene an toàn thì cũng không cần vội. Chuyện này hơi phiền phức, cô cần phải chuẩn bị thật tốt.
Helen gật đầu: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi đi chuẩn bị trang bị cho cô.”
“Chờ một chút.” Hoàng Yến Chi gọi anh ta lại: “Chuyện trang bị tôi sẽ nghĩ cách, mấy ngày nay, anh phụ trách chăm sóc tốt cho Wenny là được rồi, còn phải dưỡng thương thật tốt nữa. Anh bây giờ cũng là một siêu sao quốc tế, mỗi hành động đều bị mọi người chú ý, đừng gây ra những phiền phức không cần thiết.”
Helen cũng biết cô nói đúng, không từ chối nữa mà đành đồng ý.
“Hely, trong vòng ba ngày, cậu nhất định phải cho tôi biết vị trí chính xác của Irene.”
“Được.”
Dặn dò xong, Hoàng Yến Chi lấy điện thoại của Helen gọi cho một dãy số. Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nam vui vẻ vang lên.
“A lô, chào Helen.”
“Amory, là em, Tris.”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi bỗng kích động kêu lên: “Trời ạ, Tris, là em sao? Cuối cùng em cũng gọi cho anh rồi! Em đúng là cái đồ vô lương tâm mà, bao nhiêu năm không hề liên lạc với anh.”
Amory vốn đang nằm phơi nắng trên ghế, bỗng nhiên nhảy dựng lên, khiến quản gia đứng bên cạnh bị dọa thót tim. Nghe giọng điệu của Amory, Hoàng Yến Chi nở nụ cười thản nhiên: “Xin lỗi vì mãi vẫn không gọi điện thoại cho anh.”
Amory cũng chỉ nói như vậy thôi chứ làm sao nỡ trách cô: “Tris, bây giờ em đang ở đâu, đang ở chỗ Helen hả?”
Hoàng Yến Chi ừ một tiếng, Amory ở bên kia lập tức cầm áo vest, định ra ngoài: “Vậy bây giờ anh đến tìm em. Tris, em đợi anh.”
“Chờ một chút.”
Hoàng Yến Chi gọi anh ta lại: “Amory, để em đến chỗ anh. Đúng lúc em có việc muốn nhờ anh giúp một tay.”
Amory dừng chân, đưa áo trong tay cho quản gia: “Không thành vấn đề, em muốn anh giúp gì thì cứ nói. Đúng lúc ba anh cũng ở nhà, ông ấy đã nhắc đến em vô số lần rồi. Lần này em trở về, nhất định phải ăn bữa cơm với ông ấy.”
“Được, bây giờ em lập tức đến ngay, chắc khoảng một tiếng nữa sẽ tới.”
Hoàng Yến Chi nói xong liền cúp điện thoại. Amory đứng dậy: “Lái xe của tôi đi đi.”
Hoàng Yến Chi không phản đối, Hely không đi cùng. Cô ấy biết quan hệ giữa Hoàng Yến Chi và Amory nên không hề lo lắng.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Một tòa lâu đài cổ kính hiện ra trước mặt, Hoàng Yến Chi vừa lái xe vào thì đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi. Cô không xuống mà mở cửa xe ra cho người đàn ông đó lên: “Tris, sáu năm không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp.”
Đã lớn rồi, năm đó lúc rời đi, cô vẫn còn là một bé gái. Hoàng Yến Chi không nhìn anh ta, chỉ bình thản nói: “Sáu năm không gặp, anh vẫn khoẻ chứ?”
Amory mỉm cười: “Cũng không tệ, nhưng rất nhớ em.”
Nếu không phải Hoàng Yến Chi từng nói không cho phép bọn họ đi tìm cô, thì có lẽ anh ta đã sớm đến quốc gia xa xôi kia thăm cô rồi. Xe đi vào lâu đài, hai bên đường đều đầy hoa, còn có một bãi cỏ rộng lớn: “Ở đây vẫn đẹp như trước.”
“Lần này đến nước Y, em định ở lại bao lâu?”
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì hơi im lặng: “Amory, ba ngày sau em phải đi rồi, bạn em xảy ra chuyện.”
Amory biến sắc: “Anh có thể giúp gì không?”