Nhưng vẻ mặt Hoàng Yến Chi vẫn lạnh lùng như cũ, không có biểu cảm gì, thậm chí còn chẳng hề nói câu nào, chỉ bình thản nhìn cô ta. Đúng là cô có đánh tráo, thế nhưng, cô chỉ đổi bản thật trở về chỗ cũ mà thôi.
Hoàng Hi Lan lại thấy ánh mắt Hoàng Yến Chi nhìn cô ta đầy vẻ khinh thường thì mới ý thức được vừa rồi trong tình thế cấp bách, cô ta lại làm ra chuyện ngu xuẩn.
“Ông nội, ba, mẹ, con không có ý đó, con chỉ...” Hoàng Hi Lan muốn giải thích, nhưng nhìn người nhà họ Hoàng không có chút biểu tình gì, trong lòng hoàn toàn bất lực.
“Được rồi, không cần phải hoài nghi tính chân thực của báo cáo này. Nó là bản thật, nếu ba mẹ cháu đã tìm được cháu, và bọn họ cũng mong cháu trở về, vậy thì cháu hãy suy nghĩ thật kỹ.” Hoàng lão gia nghiêm mặt nói.
Hoàng Hi Lan mở to hai mắt: “Ông nội, ông muốn đuổi cháu ra khỏi nhà sao?” Nói rồi, cô ta liền rơi nước mắt.
Vũ Ân Nguyệt nhìn dáng vẻ cô ta đau lòng khóc lóc thì trong lòng cũng khó chịu. Bà biết, con bé chỉ không muốn rời khỏi ngôi nhà này. Nó vẫn luôn thiếu cảm giác an toàn, tương đối mẫn cảm.
Bà muốn nói gì đó, nhưng bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Hoàng Yến Chi, nhớ lại Hoàng Hi Lan vừa chỉ trích con bé, bà không nói nên lời, đành giữ im lặng.
Hoàng Hi Lan cứ ngỡ rằng ít nhất thì Vũ Ân Nguyệt cũng sẽ khuyên cô ta vài câu, nhưng lại không thấy bà có hành động gì. Trong lòng cô ta chùng xuống, rốt cuộc cũng không phải ba mẹ ruột, nói bỏ là bỏ ngay được.
“Ông nội, cháu không muốn rời khỏi ngôi nhà này. Ông và ba mẹ đã nuôi cháu lớn, cho cháu cuộc sống và nền giáo dục tốt đẹp. Cháu còn chưa kịp báo đáp mọi người, cháu không muốn rời xa mọi người!” Lý trí đã quay lại, Hoàng Hi Lan càng khóc đau lòng hơn.
“Hi Lan, ông nội con không đuổi con ra khỏi nhà.” Hoàng Quang Nghị lên tiếng: “Dù gì bọn họ cũng là ba mẹ ruột của con, bây giờ đã tìm được con rồi, con muốn trở về cùng bọn họ hay ở lại đây thì đều phụ thuộc vào mong muốn của con. Mọi người sẽ tôn trọng lựa chọn của con.”
Hoàng Hi Lan nghe vậy thì thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại càng khóc to hơn, nước mắt giàn dụa nhìn Hoàng Quang Nghị: “Ba, con muốn ở lại đây, muốn ở bên cạnh ba và mẹ. Mọi người đừng đuổi con đi, được không?”
“Tam Nha, ba mẹ mới là ba mẹ ruột của con, lâu như vậy mới tìm được con, sao con có thể không về với ba mẹ được chứ?” Điền Thúy Phương nôn nóng, nếu Hoàng Hi Lan không đi cùng bọn họ thì sao bọn họ có những tháng ngày an nhàn được?
“Năm đó là do các người không quan tâm đến tôi, bây giờ lại tìm tôi làm gì? Là do thấy cuộc sống của tôi tốt đẹp nên muốn tiền sao?” Hoàng Hi Lan căm hận nhìn vợ chồng họ Lý, giọng nói đầy giận dữ.
Điền Thúy Phương cũng khóc: “Năm đó thật sự là không còn cách nào khác, nếu không đưa con đến cô nhi viện thì con sẽ chết đói mất. Con là do mẹ sinh ra, sao mẹ có thể bỏ được? Sau này điều kiện gia đình tốt hơn, ba mẹ đã đi tìm con ngay, nhưng con lại không còn ở đó nữa. Bao năm qua, mẹ chưa từng có một giấc ngủ ngon, ngày nào cũng nhớ đến con, ba con lúc nào cũng oán trách người mẹ này quá ác độc.”
Lý Đại Đầu phối hợp, ra vẻ đau lòng.
Hoàng Yến Chi thờ ơ nhìn họ, không nói gì. Chậc chậc, hai vợ chồng này không làm diễn viên quả thật đáng tiếc. Hoàng Minh Dạ cũng xem đến say sưa. Nói thật, anh ấy vốn cũng chẳng hề có cảm tình gì với Hoàng Hi Lan, cô ta có đi hay không thì cũng không liên quan gì tới anh ấy, nhưng ngồi đây xem kịch cũng không tệ lắm.
Nhìn sang Hoàng Yến Chi một chút, ánh mắt anh ấy trở nên dịu dàng, đây mới là đứa em gái mà mình muốn yêu thương và bảo vệ.
“Được rồi, ngừng khóc hết đi.” Hoàng lão gia lên tiếng, trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại: “Chuyện này đã rõ ràng, Hi Lan nếu cháu đã chọn ở lại nhà họ Hoàng thì chúng ta cũng không nói nhiều nữa. Nhưng bọn họ vẫn là ba mẹ ruột của cháu, cho dù năm đó đã bỏ cháu thì cũng là người đã sinh cháu ra. Bây giờ đã tìm được nhau, cháu có thời gian thì qua lại với bọn họ nhiều hơn.”
Khuôn mặt Hoàng Hi Lan tràn đầy vẻ tâm không cam lòng, nhưng vẫn vâng một tiếng. Vợ chồng họ Lý nghe vậy thì rất vui mừng, ánh mắt nhìn Hoàng lão gia đầy cảm kích.
“Chi Chi, ông mệt rồi, dìu ông lên trên nghỉ ngơi đi.” Hoàng lão gia nói.
Hoàng Yến Chi đứng dậy dìu ông lên tầng.
Hoàng Minh Dạ bị sai đưa vợ chồng họ Lý trở về khách sạn, Vũ Ân Nguyệt cũng tìm cớ lên tầng nghỉ ngơi. Chồng bà đã nói trước rằng không cho phép bà xen vào chuyện này, bà cứ tránh đi là được.
“Ba.” Trong phòng khách chỉ còn lại Hoàng Hi Lan và Hoàng Quang Nghị. Cô ta thấy hơi bất an, nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Sao thế?” Hoàng Quang Nghị cười hiền hòa, không khác gì ngày thường. Hoàng Hi Lan không đoán được suy nghĩ của ông, nhưng vẫn cảm thấy Hoàng Quang Nghị biết được điều gì đó.
Hoàng Hi Lan muốn cười nhưng không cười nổi, chỉ mấp máy môi: “Không có gì, ba, nếu như không còn chuyện gì nữa thì con lên tầng trước, vừa rồi mẹ nói thấy khó chịu, con đi lên xem mẹ thế nào.”
Hoàng Hi Lan cười gật đầu: “Đi đi, nếu mẹ con mệt thì nhớ gọi bác sĩ đến khám một chút.”
“Vâng ạ.” Hoàng Hi Lan gật đầu, đứng dậy lên tầng.
Hoàng Quang Nghị nhìn theo bóng lưng cô ta, ánh mắt nặng nề, chợt nghĩ có phải mình đã sai vì lúc trước nhận nuôi đứa trẻ này để trấn an vợ mình rồi hay không.
Bệnh của vợ ông trông thì có vẻ đỡ hơn rồi, nhưng thật ra thì vẫn chưa khỏi, vẫn phải uống thuốc quanh năm. Mà con gái ruột sau khi trở về cũng không gần gũi với vợ chồng bọn họ.
Ông vốn cho rằng tốt xấu gì nhà họ Hoàng cũng đã nuôi dạy Hoàng Hi Lan bao nhiêu năm như vậy, ít nhất cũng là một người tâm địa thiện lương. Nhưng bây giờ, Hoàng Quang Nghị đã bắt đầu hoài nghi.
Sáng nay, nhận được điện thoại của một người bạn, ngoài kết quả xét nghiệm, người bạn đó đồng thời còn nói với ông một chuyện, rằng Hoàng Hi Lan đã từng sai người đến, hòng tráo đổi báo cáo xét nghiệm. Hoàng Hi Lan chỉ cần nghĩ một chút đã hiểu con bé có ý gì.
Hoàng Quang Nghị cũng biết từ khi Hoàng Yến Chi trở về, Hoàng Hi Lan luôn tỏ ra vô tình nhưng lại cố ý nhắm vào con bé. Ban đầu, ông còn tưởng rằng nó chỉ vì sợ bị đuổi ra khỏi nhà, trong lòng bất an nên mới làm như thế, nhưng bản chất vẫn lương thiện.
Nhưng từ năm ngoái, sau khi Yến Chi kết hôn đã xảy ra rất nhiều chuyện mà ông không ngờ tới.
Tuy ông thường xuyên ở quân đội, nhưng vẫn biết được nhiều chuyện, kể cả chuyện Hoàng Hi Lan ngã cầu thang rồi nói là do Yến Chi đẩy vào năm ngoái. Vũ Ân Nguyệt không nói với ông, nhưng chỉ cần ông muốn thì vẫn có thể biết được.
Ông không dám nhận là hiểu hết tính tình của Yến Chi, nhưng vẫn hiểu được bảy tám phần. Ngoại trừ Vũ Ân Nguyệt, có lẽ chẳng có ai tin rằng con bé đã đẩy Hoàng Hi Lan xuống.
Ông cũng biết rõ ràng chuyện đầu năm, Quân Hạo Kiện uống say, Hoàng Hi Lan muốn thừa cơ làm chuyện gì đó, nhưng bị Yến Chi ngăn cản, bởi vì đúng lúc đó ông cũng lên lầu, thế là vô tình nhìn thấy, nhưng ông đã rời đi trước khi ba người bọn họ kịp phát hiện ra.
Tại sao vợ chồng họ Lý đột nhiên tìm đến cửa, còn nói chắc nịch rằng Hoàng Hi Lan chính là con gái họ, ông không tin Yến Chi không hề giúp một tay trong chuyện này.
Ông đồng ý để Hoàng Hi Lan làm xét nghiệm với bọn họ, cũng chưa hẳn là không có ý giúp đỡ Yến Chi. Minh Dạ luôn cảm thấy ông đề phòng và hoài nghi Yến Chi, nhưng thật ra không phải vậy.
Lúc Yến Chi về nhà, ông quả thật đã từng nghi ngờ rằng có phải lợi dụng con bé để gây bất lợi cho nhà họ Hoàng không, nhưng đó chỉ là trước lúc con bé trở về. Còn sau đó, ông đã yêu thương con bé thật lòng, không hề giả dối. Mặc kệ Minh Dạ hoặc Yến Chi có tin hay không, nhưng sự thật chính là như vậy.
Đến tận bây giờ, Minh Dạ vẫn còn trách ông vì chuyện ông điều tra Yến Chi, thậm chí còn vì thế mà từ bỏ cơ hội vào quân đội. Nhắc đến chuyện này, trong lòng Hoàng Quang Nghị cũng rất buồn bã.
Hoàng Hi Lan...Có lẽ đây chính là quyết định sai lầm nhất của ông lúc trước.
****************
Hoàng Yến Chi dìu Hoàng lão gia lên tầng, thấy ông nằm xuống nghỉ ngơi rồi mới trở về phòng, đúng lúc Quân Hạo Kiện gọi điện thoại đến.
Hoàng Yến Chi nhìn tên người gọi trên màn hình, mỉm cười rồi bắt máy.
“Hạo Kiện.”
Quân Hạo Kiện cười khẽ: “Ừ, đang ở đâu thế?”
“Trong nhà,“ Sợ anh không hiểu, cô còn bổ sung thêm một câu: “Ở nhà họ Hoàng. Đã có kết quả xét nghiệm của Hoàng Hi Lan rồi, nên ba gọi em về nhà.”
“Ừ.” Quân Hạo Kiện không mấy hứng thú với chuyện này. Anh có thể đoán được lờ mờ vai trò của Hoàng Yến Chi trong chuyện này, cũng đã nắm được kết quả nên không hỏi đến.
“Tối về thì xem thử trong nhà có nước gừng đường đỏ không.” Quân Hạo Kiện nói.
Hoàng Yến Chi thắc mắc: “Sao thế? Anh cần nước gừng đường đỏ làm gì?”
Trong mắt đầy vẻ Quân Hạo Kiện bất đắc dĩ, cái người này, sao lại không chú ý đến chuyện của bản thân như thế: “Hai ngày nữa là chu kỳ của em, ngày đầu tiên chẳng phải sẽ đau bụng sao? Nhớ uống một ly nước gừng pha với đường đỏ, sau đó tìm trong ngăn kéo ở tủ đầu giường trong phòng ngủ của anh có túi giữ nhiệt. Em sạc điện rồi đặt lên bụng, biết chưa?”
Khuôn mặt Hoàng Yến Chi phiếm hồng, không ngờ Quân Hạo Kiện không những biết rõ chu kỳ của cô, lại còn chuẩn bị cho cô nhiều thứ như vậy.
Cô nhớ Quân Hạo Kiện cũng chỉ gặp ngày đèn đỏ đầu tiên của cô một lần thôi, vậy mà đã phát hiện ra cô bị đau bụng sao?
“Đau chút xíu vậy có là gì đâu, em đã quen rồi.” Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng nói.
“Yến Chi, con gái phải đối xử với bản thân thật tốt. Ngày thường, anh không ở nhà nên không thể chăm sóc cho em. Nghe lời, đừng để anh lo lắng.” Quân Hạo Kiện dịu dàng dỗ dành cô.