Hoàng Yến Chi hơi cúi đầu, đứng tại chỗ.
“Quân Hạo Kiện, anh vẫn chưa chịu dậy sao?” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói.
Quân Hạo Kiện vốn đang ngủ lập tức mở mắt, mỉm cười nhìn cô: “Sao em biết anh đã dậy?”
Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nhìn anh. Có lẽ lúc Hoàng Hi Lan mới vừa vào, Quân Hạo Kiện say rượu nên không phát hiện, nhưng vừa nãy ồn ào như vậy, nếu anh còn không dậy thì thật có lỗi với quân hàm của anh rồi.
Quân Hạo Kiện bước xuống giường, đi chân trần đến cạnh Hoàng Yến Chi.
Quân Hạo Kiện cười khẽ: “Sao lại tức giận? Chỉ là một cô ả không quan trọng thôi mà. Cho dù em không đến thì anh cũng sẽ không để cô ta được lợi.”
Hoàng Yến Chi vẫn không có biểu cảm gì, chỉ hơi cúi đầu, không nhìn Quân Hạo Kiện nên anh không thấy rõ nét mặt của cô. Có điều, quanh người cô toát ra một cảm giác khó hiểu, khiến lòng anh rất đau.
Anh nâng cằm Hoàng Yến Chi lên, để cô nhìn vào anh, thấy cảm xúc biến mất cực nhanh trong mắt cô thì ngẩn người.
“Yến Chi, em sao vậy?”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi lạnh như một đầm nước.
“Hạo Kiện, em không phải người tốt.” Cô lạnh nhạt nói, giọng điệu xa cách, vừa rồi cô thật sự muốn giết Hoàng Hi Lan.
Anh nâng mặt cô bằng hai tay: “Yến Chi, em là vợ của anh, người vợ duy nhất của anh, sau này là mẹ của con anh, chuyện này vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Anh biết tấm lòng em rất dịu dàng, rất lương thiện.” Nếu không, ban đầu ở trung tâm mua sắm, cô đã chẳng tình nguyện làm con tin vì cứu người phụ nữ có thai kia.
Yến Chi của anh chỉ dùng sự lạnh nhạt để che giấu tấm lòng mềm mại của cô, khoác lên mình một vỏ bọc cứng rắn.
Hoàng Yến Chi rất muốn lắc đầu, nói cho anh biết là không phải. Quân Hạo Kiện, anh sai rồi, em không phải là người tốt, em thậm chí còn là một sát thủ máu lạnh, giết người không chớp mắt, máu tươi đầy tay.
Nhưng ánh mắt của Quân Hạo Kiện quá đỗi ấm áp, quá đỗi dịu dàng, nhiều đến nỗi… đến nỗi khiến người ta say đắm. Cô… không bỏ được.
Quân Hạo Kiện, anh trách em cũng được, làm thế nào cũng được. Em bây giờ không muốn buông tay, em muốn ở bên cạnh anh, cùng anh… đi đến bạc đầu.
Hoàng Yến Chi từ từ ôm eo Quân Hạo Kiện.
Anh ôm lại cô. Ở một góc cô không thấy, ánh mắt anh tràn đầy ý lạnh. Cô ả Hoàng Hi Lan này nhảy nhót quá lâu rồi.
Quân Hạo Kiện đã tỉnh rượu, nằm xuống cũng không ngủ được nữa, bèn xuống tầng, chào mọi người một tiếng rồi cùng Hoàng Yến Chi về nhà họ Quân.
“Dì, dì đi đâu thế ạ?” Hạt Đậu Nhỏ chạy đến ôm chân Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi ngồi xổm xuống: “Dì phải về nhà rồi.”
“Ở đây không phải nhà dì sao?”
“Phải, ở đây là nhà dì. Nhưng dì còn một nhà khác nữa, đó là nhà của dì và dượng.”
Hạt Đậu Nhỏ cái hiểu cái không, nghiêng đầu nói: “Dì, sau này cháu đến nhà nào tìm dì?” Cậu bé vẫn còn nhớ phải tìm Hoàng Yến Chi chơi.
“Nhà nào cũng được. Nếu Hạo Hạo muốn đến thì gọi điện thoại cho dì, dì tới đón cháu. Mẹ cháu biết số điện thoại của dì.”
Quân Hạo Kiện chợt nhận ra cô không chỉ rất kiên nhẫn với người già, mà còn với cả trẻ con. Khóe miệng anh cong nhẹ, cô ngốc này, còn nói cô không lương thiện. Có lẽ chính bản thân cô cũng không biết, cô tốt bụng như vậy khiến anh thấy tự ti mặc cảm.
Hạt Đậu Nhỏ vươn một đầu ngón tay: “Dì, chúng ta ngoéo tay nhé.”
Hoàng Yến Chi nhìn ngón tay nhỏ bé trước mặt, cười cười vươn ngón út: “Được, dì cũng sẽ gọi điện thoại cho Hạo Hạo.”
Hạt Đậu Nhỏ có vẻ không nỡ: “Dì, cháu nhất định sẽ đến tìm dì chơi.”
“Được rồi, dì con ở gần đây mà.” Doãn Hân Vy không nhìn nổi nữa, đi đến ôm Hạt Đậu Nhỏ, ý bảo Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện mau đi đi.
Hoàng Yến Chi cười cười, theo Quân Hạo Kiện rời khỏi nhà họ Hoàng.
Quân Hạo Kiện nắm tay Hoàng Yến Chi, tay cô vẫn luôn lạnh lẽo, dù nắm đã lâu nhưng vẫn không ấm lên chút nào.
“Sao tay em vẫn luôn lạnh như vậy? Hay là anh dẫn em đến bác sĩ trung y khám?” Quân Hạo Kiện nói.
Mắt Hoàng Yến Chi lóe lên, cơ thể cô tính hàn là do thời gian huấn luyện ma quỷ lúc nhỏ, thậm chí trên người cô còn có rất nhiều vết sẹo lớn bé. Trước khi trở lại nhà họ Hoàng, vì để phù hợp với thân phận, cô đã tốn mấy tháng trị sẹo, cấy da, rồi lại tốn thêm mấy tháng để hồi phục lại mới có một cơ thể hoàn mỹ.
Căn cứ huấn luyện ma quỷ không hề có tình người, khiến cơ thể cô có rất nhiều vấn đề, cho dù có Irene điều trị, không để lại nhiều di chứng, nhưng di chứng hàn thể này…
“Được.” Hoàng Yến Chi không phản đối, cô đã từng nghe ai đó nói rằng phụ nữ tính hàn khó mang thai, mà cô lại muốn tương lai có một đứa con của cô và anh, tốt nhất là giống anh, ngay cả tính cách cũng giống anh, hoàn toàn là phiên bản của anh, vậy thì cô sẽ rất yêu rất yêu đứa con này.
Một ngày nào đó trong tương lai, bé Quân ra đời đúng như mong ước của Hoàng tiểu thư. Cô coi bé Quân như bảo bối, ngài Quân nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể nhét thằng nhóc thối tha nào đó vào bụng Hoàng tiểu thư để chế tạo lại.
Buổi tối, sau khi Quân Hạo Kiện vào nhà tắm, Hoàng Yến Chi ra ban công gọi điện thoại cho Hely. Lần này điện thoại đã kết nối được.
“Tris.” Giọng Hely hơi uể oải.
Ánh mắt của Hoàng Yến Chi hơi khựng lại: “Cậu đang ở đâu?”
“Tôi ở nước Anh.”
“Cậu đang làm gì thế? Sao nghe giọng mệt mỏi vậy?”
Hely nghe vậy thì hơi im lặng, nhìn về phía người đàn ông nào đó ở trong phòng. Người đàn ông đó lắc đầu, Hely cười hì hì: “Hôm qua gặp một người rất thú vị, kỹ thuật rất cao, sắp vượt qua tớ rồi. Tớ và anh ta rượt đuổi rất lâu mới thắng được anh ta, quên luôn cả thời gian, tới bây giờ vẫn chưa nghỉ ngơi.”
Hoàng Yến Chi xem giờ, bây giờ ở nước Anh là sáng sớm, xem ra Hely cả đêm không ngủ: “Cậu biết là ai không?”
“Không biết, người này rất gian xảo, lúc đầu tớ muốn tìm hang ổ của anh ta, nhưng vào phút cuối thì anh ta lại chạy thoát, làm tớ tức đến mức suýt vứt luôn ông chồng yêu dấu của mình.”
Hely thấy Hoàng Yến Chi không nghi ngờ gì thì tiếp tục nói, nhưng cũng không dám nói nhiều. Hoàng Yến Chi quá thông minh, nói nhiều sẽ lộ tẩy. Cô ấy đổi chủ đề, hỏi: “Tris, cậu gọi cho tớ có gì không?”
Hoàng Yến Chi có linh cảm Hely không nói thật, ít nhất là không nói thật toàn bộ. Hôm nay cô ấy nói hơi nhiều, nhưng cô không hỏi gì, chỉ nói: “Lần trước cậu đi vội quá, tôi không liên lạc được nên hơi lo lắng.”
Quả nhiên vẫn hỏi chuyện này, Hely thầm kêu khổ, ấp úng: “Chuyện này… à… lúc đó có một người bạn ở nước Anh cần tớ giúp một chuyện, chuyện khá gấp, nên tớ phải đi ngay, không kịp nói với cậu, làm cậu lo lắng rồi.”
“Cậu không sao là được rồi.” Hoàng Yến Chi nói, giọng điệu ôn hòa bình tĩnh: “Dù cậu có làm gì thì cũng phải bảo vệ mình thật tốt, đừng để bị thương.”
“Được.” Nụ cười trên mặt Hely rất ôn hòa, Tris vẫn luôn là người có tấm lòng ấm áp.
“Hely, cậu giúp tớ điều tra một người.”
“Người nào? Cậu nói đi.”
“Hoàng Hi Lan, con nuôi nhà họ Hoàng. Tớ muốn biết cha mẹ ruột cô ta là ai, còn sống hay không, bây giờ đang ở đâu, hoặc là nhà cô ta có bà con gì không, tốt nhất là đặc biệt một chút.” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói, ánh mắt sắc bén. Hoàng Hi Lan, nếu cuộc sống đại tiểu thư nhà họ khiến cô quên xuất thân vốn có của bản thân, thì tôi sẽ giúp cô nhớ lại một chút.
Hely đồng ý: “Không thành vấn đề, cho tôi ba ngày, tớ bảo đảm sẽ điều tra ra.”
“Không cần gấp, cậu cứ từ từ điều tra.” Hoàng Yến Chi nói.
"Tris, cậu cứ yên tâm. Bên cậu chắc là đang là năm mới nhỉ, chúc cậu năm mới vui vẻ.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Cảm ơn.”
Cúp điện thoại, lòng Hoàng Yến Chi vẫn còn thấy bất an, luôn cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra. Nhưng cô chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì Quân Hạo Kiện đã ra khỏi nhà tắm. Cô bèn không nghĩ gì nữa, bước vào phòng ngủ.
Nước Anh, Hely cúp điện thoại, thở dài một hơi. Nói chuyện với Hoàng Yến Chi phải nói cẩn thận từng câu, chỉ sợ cô biết tâm trạng thật của mình.
“Chúng ta gạt Tris vậy có ổn không? Nếu chẳng may Tris biết thì sẽ trách chúng ta đấy.” Hely nhìn về phía người đàn ông trong phòng.
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt chữ điền, rất tuấn tú. Lúc này, anh ta đang cau mày, khuôn mặt đầy băn khoăn: “Tris không giống chúng ta, cậu ấy đã thật sự rút lui. Bây giờ cậu ấy lại có thân phận như vậy, dù là cậu ấy hay là gia đình cậu ấy cũng không thích hợp để tham gia vào chuyện này. Hơn nữa, cuộc sống bây giờ của cậu ấy yên ổn như vậy, chúng ta không nên phá hỏng nó.”
Hely xoa xoa mặt, quầng mắt thâm lại do cả đêm qua không ngủ, cộng thêm mấy ngày không được một giấc ngủ ngon: “Nhưng tới bây giờ vẫn chưa có tin tức của Irene, võ công của cậu ấy kém nhất trong nhóm chúng ta, quanh năm say mê y học, tôi sợ...”
“Đừng bi quan như thế.” Người đàn ông cắt lời cô ấy: “Tôi đã phái người đi tìm, Irene sẽ không sao đâu, chắc là lại giống như trước, trốn ở trong rừng nguyên thủy nào rồi.”
Chỉ là… ngay cả anh ta cũng không tin lời mình vừa nói. 80-90% là Irene xảy ra chuyện, nếu không thì cậu ấy đã chẳng phát tín hiệu cầu cứu cho bọn họ.
“Tôi tìm tín hiệu của cậu ấy lần nữa.” Hely mệt mỏi nói, thật ra mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn tìm tung tích của Irene nhưng không có manh mối nào.
Lần trước, cô ấy vội vã rời khỏi Hoa Hạ là vì nhận được điện thoại của Helen nói Irene đã xảy ra chuyện.
Helen ngăn Hely lại: “Mấy ngày cậu không nghỉ ngơi rồi, đi nghỉ trước đi. Tin tôi, Irene sẽ không sao.”