Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 111



“Ba mẹ anh ấy chỉ là nông dân bình thường, trong nhà có vài mẫu đất. Anh ấy có thể học đại học B được là đều dựa vào mấy mẫu đất đó.” Ninh Hân nói, những chuyện này đều do Lâm Trọng Mặc nói với cô.

Nụ cười trên mặt Hà Phương Hoa biến mất, nhưng Ninh Hân không hề chú ý đến điểm này: “Ba mẹ, dạo này hai người có thời gian rảnh lúc nào, con sẽ dẫn anh ấy về để hai người xem.”

Hà Phương Hoa đặt đũa xuống, từ tốn nói: “Hân Hân, con gái lúc còn trẻ yêu đương mấy lần cũng

không có gì cả, nhưng nếu nói đến chuyện cưới xin thì vẫn cần phải môn đăng hộ đối, hoặc chí ít thì điều kiện hai nhà cũng không thể chênh lệch quá nhiều, nếu không thì sau khi kết hôn sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức.”

Tuy không nói gì nhưng Bùi Ninh Hân rõ ràng cũng đồng ý với vợ. Ông cũng không trông cậy con gái được gả vào nhà giàu, nhưng ít nhất phải có nhà có xe. Mặc dù nhà ông không đến mức giàu nứt đố đổ vách, nhưng điều kiện gia đình cũng không tệ. Con gái từ lúc còn bé đã được bọn họ cưng chiều nuôi nấng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ăn mặc ở đều chưa từng chịu chút thiệt thòi nào.

Thái độ ba mẹ hoàn toàn khác trước chỉ trong tích tắc khiến Ninh Hân trợn tròn mắt, cô nhìn mẹ: “Mẹ, bây giờ đã là thời đại nào rồi, đâu còn nói đến chuyện môn đăng hộ đối nữa chứ?”

Suy nghĩ của Ninh Hân rất đơn giản, đối với cô, kết hôn là phải lấy người mình yêu, chứ không phải tìm một người không yêu để sống qua ngày chỉ vì miếng ăn. Cuộc sống như vậy không phải hôn nhân mà là mộ phần. Còn cô thì thà chết đói cũng không muốn có một cuộc hôn nhân không tình yêu.

Thấy Ninh Hân không thèm để ý, Hà Phương Hoa kiên nhẫn giải thích: “Hân Hân, bây giờ con còn nhỏ, có thể chưa hiểu, chờ sau khi con kết hôn sẽ hiểu, yêu đương là tình cảm của hai người, chỉ cần hai người yêu nhau là được. Nhưng hôn nhân lại không như thế. Hôn nhân là sự kết hợp giữa hai gia đình, là chuyện của hai nhà. Khoan hẵng nói, mẹ hỏi con, sau này con và nó kết hôn rồi cũng phải mua nhà, mà tình hình nhà nó như thế liệu có mua nổi nhà ở Hoa Hạ không?”

“Bây giờ anh ấy chưa mua nổi, nhưng không có nghĩa là sau này cũng thế. Khả năng làm việc của anh ấy rất tốt, bây giờ đã được cấp trên để mắt đến, chờ sau khi tốt nghiệp, chưa đến mấy năm là anh ấy đã có thể mua được nhà ở Hoa Hạ rồi.” Bùi Ninh Hân cố gắng nói tốt giúp Lâm Trọng Mặc trước mặt ba mẹ.

Nhưng Hà Phương Hoa lại không tin được: “Mấy năm là mấy năm? Ba năm, năm năm hay là mười năm? Hân Hân, con là con gái, có mấy năm thanh xuân để chờ đợi chứ?”

“Vậy chúng con có thể kết hôn trước rồi mới mua nhà mà, ban đầu sẽ nghèo một chút, chúng con có thể thuê nhà để ở, chuyện này thì có sao đâu.”

Thật ngây thơ. Hà Phương Hoa thầm nghĩ, thoáng nhìn qua chồng, ra hiệu ông nói chuyện.

Bùi Ninh Hân nhìn thấy ánh mắt của vợ, nghĩ ngợi rồi nói, “Hân Hân, ba mẹ cũng không phải loại người ghét nghèo thích giàu, nhưng mẹ con nói rất đúng. Hôn nhân không phải là chuyện của riêng hai đứa con. Nếu con chỉ nói đến chuyện yêu đương thì ba mẹ tuyệt đối sẽ không phản đối. Nhưng nếu kết hôn, với điều kiện của nhà bọn họ thì không được. Môn đăng hộ đối mà mẹ con nói không chỉ là điều kiện kinh tế trong nhà, mà quan trọng hơn hết là tư tưởng quan niệm.”

Lúc còn trẻ, Bùi Vĩ Sơn đã từng về nông thôn làm thanh niên trí thức. Vào thời đại đó, đâu đâu cũng có mấy đứa trẻ như thế. Mấy thiếu nam thiếu nữ sớm chiều ở chung nên đã nảy sinh tình cảm với nhau, rất nhiều người về nông thôn làm thanh niên trí thức, gặp được “tình yêu”, rồi kết hôn. Nhưng sau khi trở về thành phố thì lại rất nhiều đôi ly hôn, là vì lý do gì?

Không phải vì không có tình cảm, mà do thói quen sinh hoạt, tư tưởng quan niệm khác biệt quá nhiều. Sau khi cảm xúc mạnh mẽ trôi qua, tình yêu dần bị củi gạo mắm muối thay thế. Sống cùng nhau sẽ càng hay va chạm thói quen sinh hoạt hơn, có thể là vì những gì trải qua từ bé, hoàn cảnh sống không giống nhau, dẫn đến thói quen sinh hoạt và quan niệm khác nhau, nên trong quá trình va chạm sẽ khó tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn. Một khi cái mâu thuẫn này không cách nào giải quyết được thì hai người sẽ bắt đầu cãi vã. Một lần có thể không sao, hai lần cũng không quan trọng, vậy ba lần, năm lần, mười lần thì sao? Tình cảm nhiều đến mấy cũng không chịu được việc ngày càng hao mòn vì cãi vã, có rất nhiều người đã vì vậy mà đi đến bước cuối cùng.

“Hân Hân, ba đã từng gặp rất nhiều người vì một số xung đột, mâu thuẫn nhỏ dẫn đến cãi nhau túi bụi, cuối cùng thì ly hôn. Con là con gái của ba, ba không muốn con phải đi đường vòng.”

Bùi Vĩ Sơn nói rất chân thành. Bùi Ninh Hân im lặng, sau đó nhìn ba rồi nói: “Ba, con thừa nhận ba nói đúng, nhưng nếu có mâu thuẫn thì có thể giải thích, hai người ngồi xuống giải thích tử tế với nhau thì có vấn đề gì không thể giải quyết được chứ?”

Bùi Vĩ Sơn nói rất chân thành. Bùi Ninh Hân im lặng, sau đó nhìn ba rồi nói: “Ba, con thừa nhận ba nói đúng, nhưng nếu có mâu thuẫn thì có thể giải thích, hai người ngồi xuống giải thích tử tế với nhau thì có vấn đề gì không thể giải quyết được chứ?”

“Hân Hân, chẳng lẽ ba mẹ lại hại con ư? Mẹ cũng không nói nhà đối phương nhất định phải có nhiều tiền, nhưng điều kiện gia đình đối phương phải tốt hơn một chút, không chênh lệch với nhà chúng ta quá nhiều, như thế mẹ sẽ không phản đối. Nhưng điều kiện nhà bọn họ thế này, mẹ không đồng ý.”

“Mẹ, mẹ đây là ghét nghèo thích giàu.” Sắc mặt Bùi Ninh Hân khó coi, hét vào mặt Hà Phương Hoa. Mẹ thế này khiến cô chỉ cảm thấy lạ lẫm: “Ba, ba xem mẹ kìa, đâu ra người như vậy chứ?”

Bùi Vĩ Sơn nhìn sắc mặt khó coi của con gái, lại nhìn vẻ tức giận trong mắt vợ, biểu cảm của ông nghiêm túc: “Hân Hân, con không thể ăn nói với mẹ như vậy, chưa nói đến việc mẹ nói đúng hay sai nhưng thái độ của con có vấn đề. Đây là thái độ của con với người lớn hả?”

Mặt Ninh Hân cứng đờ, cũng ý thức được vừa rồi cô thật sự quá đáng. Mẹ thương yêu cô như vậy, nhưng cô lại hét vào mặt mẹ. Nghĩ vậy, cô thấy rất áy náy, bèn cúi đầu nhận lỗi, “Mẹ, con xin lỗi.”

Hà Phương Hoa không vui, nhưng cô là con gái của bà, có thể làm thế nào được, đành thở dài: "Hân Hân, con cũng đừng trách mẹ không nói lý. Chuyện gì ba mẹ cũng có thể chiều con, nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc sau này của con, mẹ tuyệt đối không cho phép con liều lĩnh như vậy. Ngoan ngoãn nghe lời mẹ, tìm cơ hội thích hợp nói rõ ràng với thằng bé kia, sau đó gặp con trai của chú Lý một lần. Nếu con không thích con trai chú Lý cũng không sao, mẹ biết rất nhiều con trai của đồng nghiệp, trong đó có mấy đứa cũng không tệ...”

“Mẹ, đừng nói nữa.” Bùi Ninh Hân ngắt lời bà: “Con sẽ không chia tay anh ấy! Con yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu con. Con muốn sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với anh ấy.”

“Vớ vẩn!” Hà Phương Hoa giận dữ mắng, nhìn đứa con gái cứng đầu: “Ninh Hân, mẹ nói không đồng ý chính là không đồng ý. Con muốn kết hôn với nó? Được thôi, nhưng con sẽ không còn là con gái của nhà họ Bùi chúng ta nữa.”

Bùi Ninh Hân nhìn Hà Phương Hoa với vẻ không dám tin. Bùi Vĩ Sơn vội đứng dậy làm dịu cơn tức của vợ: “Con gái còn nhỏ, có gì chúng ta từ từ nói với nó, nó sẽ hiểu thôi.”

Bùi Ninh Hân từ nhỏ đã là một đứa trẻ rất nghe lời, nhất là mấy năm trước, sau khi chồng bà bị điều đến thành phố Lâm làm việc, phần lớn thời gian đều là hai mẹ con họ sống nương tựa lẫn nhau nên tình cảm mẹ con cực kỳ tốt. Ninh vẫn luôn là áo bông nhỏ tri kỷ của bà. Hà Phương Hoa yêu thương Ninh Hân hơn bất cứ ai. Hôm nay bà thật sự đã bị Ninh Hân chọc tức điên lên rồi, bằng không thì đã chẳng nói ra mấy lời như vậy.

Bùi Ninh Hân vỗ vào tay vợ, rồi đi đến bên cạnh con gái: “Hân Hân, vừa rồi chỉ là mẹ con tức giận quá nên hơi nặng lời một chút thôi, nhưng cũng không hoàn toàn là sai. Có lẽ thằng bé đó rất ưu tú, có lẽ chưa đến mấy năm nữa, nó đã có thể dựa vào năng lực của bản thân để mua một căn nhà ở Hoa Hạ. Nhưng bây giờ thì chắc chắn không được. Nếu con ở bên nó, vậy mấy năm đầu các con phải tiết kiệm tiền mua nhà, cuộc sống sẽ không thoải mái như con bây giờ.”

“Ba mẹ chỉ có một đứa con là con, tất cả những gì trong nhà đều sẽ cho con. Con có thể nói các con kết hôn thì nhà mình sẽ mua nhà, ba mẹ cũng không có ý kiến về vấn đề này, nhà chúng ta cũng thừa sức làm việc này, nhưng nhà bọn họ có đồng ý không? Cho dù nhà bọn họ đồng ý đi chăng nữa, thì thằng bé sẽ nghĩ thế nào? Người ta sẽ nói nó là phượng hoàng nam, ban đầu có lẽ nó sẽ không để ý, nhưng về lâu dài thì sao? Hân Hân, lòng người đều sẽ thay đổi.”

Bùi Ninh Hân im lặng, cô thật sự chưa từng nghĩ đến mấy vấn đề này. Cô nghĩ lúc ở cùng Lâm Trọng Mặc tuy bọn họ không mua nổi nhà, nhưng bọn họ sẽ thuê nhà, còn những gì mà ba nói, cô hoàn toàn không nghĩ tới.

“Được rồi, ba đồng ý với con là sẽ gặp nó một lần. Nhưng nếu như sau khi gặp, ba mẹ vẫn cảm thấy không được thì con cũng phải đồng ý với ba là sẽ xem xét đề nghị của ba mẹ thật kỹ.”

Biết đây là sự thỏa hiệp lớn nhất của ba mẹ, Ninh Hân khẽ gật đầu: “Cảm ơn ba mẹ.”

Sau đó Ninh Hân trở về phòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv