“Ê! Sao anh có thể nói mà không giữ lời chứ!” Lúc này Biên Lê không nhìn điện thoại nữa, ngẩng đầu chất vấn anh.
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh hơi khom người, mắt không liếc ngang liếc dọc, dáng vẻ ghé tai lắng nghe chờ đợi thực đơn của hai người.
Hạ Vân Tỉnh nghe thấy lời Biên Lê, thì thu mắt nhìn rồi gõ gõ bấm bấm lên trên máy tính bảng, trình thì làm rất nhanh rồi đưa lại máy tính bảng cho người phục vụ, đợi đến khi bóng lưng của người kia khuất sau cánh cửa, sau khi cửa đóng lại, anh mới nhìn Biên Lê.
“Vậy em làm gì trước mặt anh thế, gọi tên người con trai khác? Quan hệ giữa em và Du Thư tốt lắm à?”
“Ai bảo là em gọi, là bạn trên mạng được chưa.” Biên Lê bối rối một hồi, hỏi dò anh: “Vừa nãy anh bỏ đi bao nhiêu món thế, anh có để ý gọi món sữa dâu em thích nhất không?”
“Em vẫn chưa trả lời anh câu hỏi cuối cùng kia.” Hạ Vân Tỉnh chống khuỷu tay lên trên mặt bàn, một tay đỡ mặt, liếc nghiêng, cứ thế nhìn cô.
Biên Lê lúc sau mới nhận ra, chớp chớp mắt.
Thật sự giống hệt với oán phụ không muốn tha thứ.
“Thì chỉ là quen biết thôi mà, thêm WeChat nhưng bình thường chưa bao giờ trò chuyện cả.”
Hạ Vân Tỉnh khẽ nhíu mày, nhanh chóng đáp lại: “Em còn có WeChat của cậu ta?”
Biên Lê cười híp mắt, giống như một con mèo lười biếng: “Đúng vậy.”
Hạ Vân Tỉnh mấp máy môi, lại không nói chuyện rồi, Biên Lê nhìn anh thế này bèn đứng dậy chạy đến chỗ anh ở bên kia.
Đây là phòng bao riêng, nhìn xa xa ra bên ngoài có thể thấy toàn bộ cảnh đêm phố thị, trong một phòng bao to như này thì dù hai người làm cái gì cũng sẽ không có ai nhận ra.
Hạ Vân Tỉnh dựa lưng vào ghế ngồi, một tay cầm điện thoại, một tay khoác lên vành trên chỗ tựa lưng, bàn tay thon mảnh như ngọc buông rủ tự nhiên xuống.
Tư thế nhàn nhã như vậy, lại còn hơi nghiêng người sang một bên, là góc vừa hay có thể ôm cô vào lòng.
Biên Lê đương nhiên sẽ không khách khí, quỳ một gối lên trên đệm ghế mềm mại, xán đến thành thạo vô cùng rồi hai tay ôm lấy cổ anh, bắt đầu làm nũng: “Anh đem mấy món đó về lại được không?”
Nói đi nói lại, vẫn là trách Hạ Vân Tỉnh.
Anh không hỏi thì không được, nhưng Biên Lê khó lắm mới lay động được quyết tâm thì anh lại đầu hàng, mấy món đã thêm vào trong thực đơn cũng không có tôn nghiêm quá.
Mặt Hạ Vân Tỉnh hờ hững, tránh cô làm nũng.
Nhưng anh lại không biết là, thế này thì chắc chắn chính là cho Biên Lê cơ hội coi trời bằng vung, cô chỉ cảm thấy đây là ngầm đồng ý thôi.
Cô gái nhỏ dụi vào trong lòng anh, còn vô cùng quá phận mà nhân cơ hội thoáng hôn một cái lên cổ anh.
Hạ Vân Tỉnh cảm giác như được khai sáng vài phần, chỉ thấy ngàn dặm lệ chi giành được một nụ cười của phi tử (*) cũng chẳng là gì.
(*)Xuất phát từ ý thơ trong bài “Quá Hoa Thanh Cung Tuyệt Cú Tam Thủ - Kỳ Nhất” của Đỗ Mục thuộc văn học thời Đường. Nhắc đến chuyện Đường Huyền Tông vì sủng ái Dương Quý Phi nên bắt cống nạp lệ chi (quả vải). Đây cũng chính là nguyên nhân theo một số tư liệu và tương truyền trong lịch sử Việt Nam để lại, khiến cuộc khởi nghĩa của Mai Thúc Loan (Mai Hắc Đế) nổ ra.
Từ Trường An cảnh như thêu gấm
Trên đỉnh non cung cấm nguy nga
Quý phi mừng ngựa đường xa
Chẳng ai hay biết mang quà vải tươi (Bản dịch của Nguyễn Minh)
Hạ Vân Tỉnh tránh đôi môi anh đào đang truy đuổi, cuối cùng thì mở miệng: “Đều giữ lại mà.”
Biên Lê hiển nhiên không tin: “Em nhìn thấy anh cử động ngón tay hết rồi!”
Giọng Hạ Vân Tỉnh bất lực: “Đấy là anh chọn thêm mấy món điểm tâm ngọt cho em, dành để sau khi ăn xong.”
Mắt Biên Lê tỏa ra lấp lánh, tuy ăn xong điểm tâm ngọt buổi tối thì phải về phòng luyện tập lau mồ hôi nhễ nhại như mưa, nhưng vẫn đáng.
Lúc này đây, Biên Lê cảm động muốn chết: “Anh tốt với em ghê.”
Nói rồi, cô bèn chuẩn bị phủi mông bỏ đi.
Hạ Vân Tỉnh nào có thể để cho cô như ý nguyện, vươn tay kéo cô quay lại.
Biên Lê gần như là ngã vào lòng anh, rồi ngước mắt lên nhìn anh.
“Em chơi anh lâu như thế, thì giờ đến lượt anh chứ?”
Vừa dứt lười, anh liền có qua có lại mà sát tới gần, cũng ở chỗ y hệt cắn một cái.
Biên Lê bị hơi thở anh phả ra làm buồn buồn ngứa ngứa, bèn cười cười tránh anh.
“Được rồi, em nhốn nháo không nổi nữa.” Biên Lê đùa với anh một lúc, hơi không muốn di chuyển nữa. Cô chưa ăn gì, bụng lại trống rỗng, giờ đây đói đến mức có thể ăn ngay một con bò.
Hạ Vân Tỉnh liếc cô chẳng rõ có ý gì, ngầm ám chỉ: “Vậy nên đừng có đến trêu ghẹo anh.”
“Tại sao?” Biên Lê không hề sợ, vừa nói vừa đá anh một cái, dùng lực không nhẹ.
Khóe miệng Hạ Vân Tỉnh đột nhiên cong lên, mỉm cười: “Bởi vì em không chịu được.”
Biên Lê tránh khỏi ánh mắt của anh, vành tai giần giật, từ vành tai nối liền đến cổ đều vì thẹn thùng mà ửng hồng, da thịt cô vốn trắng nõn mềm mịn, lúc này giống hệt như quả đào chín nhuốm chút sắc màu, trở nên quyến rũ vô cùng.
Biên Lê muốn quay về chỗ ngồi của mình, nhưng Hạ Vân Tỉnh cố chấp giữ chặt cô, không cho cô đi.
Hạ Vân Tỉnh ở đây ôm ấp tiểu bạch thỏ trong tay, nào có thể dễ dàng thả đi như thế được?
Anh hoàn toàn đắm mình vào bản tính của sói xám lớn, xấu xa vô cùng.
Mãii vẫn chưa thấy thức ăn lên. Xung quanh đợi đến mức buồn chán vô vị, Biên Lê lại lên lướt Weibo, nhớ đến thần sắc vừa rồi của Hạ Vân Tỉnh, trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ.
Nghĩ làm sao, thì cô thật sự làm thế.
Biên Lê giơ điện thoại lên, đặt ở trước mắt Hạ Vân Tỉnh như vật báu để anh nhìn.
“Đây là cái gì?”
“Bình luận trên Weibo ấy.” Biên Lê mới nhắc về Du Thư, khiến Hạ Vân Tỉnh một phen bức bối, khí thế lãnh đạm thờ ơ người đời chớ có lại gần. Bây giờ cô để anh tự đi xem đại quân chiếm giữ phần bình luận thì vẫn có thể xin xỏ được thôi.
Sợ anh không thấy, tự Biên Lê chỉ cho anh thấy bình luận dưới hot search.
Thật ra ban nãy cô vốn muốn nói, cô có thể nhìn thấy một hàng fan cp của mình và Du Thư không phải không có lý do.
Bởi vì những chỗ khác đều được fan của Hạ Vân Tỉnh khống bình (*), mà sau đấy là fan cp của hai người Hạ Vân Tỉnh và Biên Lê, đẩy Du Thư lên như đèn treo trước gió, lẻ loi đơn độc nên có hơi đáng thương.
(*) 控评: Khống chế bình luận, điều tiết bình luận, bằng cách đẩy cmt tích cực và hạn chế các cmt tiêu cực dưới hình thức like bình luận, viết bình luận tích cực mà cụ thể là của fan nhà.
“Anh nhìn đii, các fan của anh đông như thế, đều đang bày tỏ với anh, em không thèm chấp nhặt, cũng không nổi giận.” Biên Lê nói rồi nói, bản thân còn nhìn lại một lượt.
Thật ra thì, đa số trong bình luận toàn là thái hồng tí (*) của Hạ Vân Tỉnh.
(*)Thái hồng tí_彩虹屁: là từ ngữ mạng, ý chỉ người hâm mộ thích khen, thích ca ngợi thần tượng của họ, nghĩa đen chính là dù thần tượng có thả rắm thì cũng hóa thành cầu vồng.
“Hu hu hu cho dù là đang bắt anh giai cá chạch, thì cũng rất động lòng người!”
“Nhìn ngay ra được cao thấp thế nào mà, Hạ Vân Tỉnh idol trời sinh, triệu phú bản quyền Hạ Vân Tỉnh, sống chết có nhau Hạ Vân Tỉnh!”
“Bảo bối của nhà tôi đúng là trên chương trình gameshow nào cũng nói rất ít, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại mà, nếu không phải tổ chương trình cố hết sức cue trọng trách, thì đã sớm chẳng có cảnh nào. (mỉm cười)”
“Cảm ơn lời mời của tổ chương trinh. A mama yêu con! Thơm một cái!”
“Xin hãy đón chờ hành trình tiếp theo, anh giai có phải muốn ra bài mới rồi không.”
Biên Lê nhìn thấy thế này, hơi khó hiểu, lập tức mở miệng hỏi: “Hở? Anh muốn ra bài mới à?”
Hạ Vân Tỉnh nắm lấy điện thoại của cô, ngón tay vuốt trên màn hình, vừa xem vừa lắc đầu: “Không, chỉ là đang viết bài thôi.”
Biên Lê thấy anh nhìn một lúc lâu, bộ dạng giữ kín như bưng, cũng lấy làm tò mò: “Anh đang xem cái gì mà lâu thế, cho em xem với nào.”
Cô nhích người về trước, thấy màn hình Biên Lê đang dừng lại là phần bình luận của fan cp hai người.
“Cảm giác tổ chương trình cắt khá nhiều, có vài cảnh không nhất quán với nhau, nhưng từ tí tẹo chi tiết nhỏ vẫn có thể đào ra được rất nhiều đường, hôm nay cũng là một một ngày phất cao cờ lớn của cp Vân Biên!”
Bên dưới theo cùng có không ít fan Vân biên, đều đang gào khóc trả lời.
“Mmp (*) fan only tránh ra, đây là địa bàn của fan cp, tránh xa chút đi!”
(*) Tương tự nghĩ với câu “妈卖批” là một câu chửi thề khá tục tĩu, có nghĩa tương đương với câu “mother f**ker” trong tiếng anh.
“Là người thân thiết của Vân Biên, một tí này đã cho tôi đi lên đỉnh rồi.”
“Hai người cùng bắt cá chạch với nhau quá là đẹp mà.”
“Thực sự rất ngọt ngào, trong giới đều biết biết tính cách của Hạ Vân Tỉnh, trước đây chưa bao giờ từng thấy anh ấy với con gái cùng chung một khung hình nha!”
“Tôi chết cười mất thôi, lúc ăn cơm Khai sư mẫu nói đùa, mà nhìn sắc mặt của Hạ Vân Tỉnh thật sự khó coi quá, để tôi cười 130 giây trước đã!”
Liếc cái đã đọc xong, Hạ Vân Tỉnh chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần khá là sảng khoái.
Nhìn đi, đây mới gọi là mắt tinh.
Còn Du Thư?
Rõ ràng lạ hoắc, chẳng qua là quan hệ đồng nghiệp, vậy sao có thể gọi là ngọt ngào được?
Biên Lê thấy anh nãy giờ không nói gì, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nên hơi hiếu kỳ.
Cô đang ôm tâm tư dỗ dành anh đến, mà kết quả mặt người ta như chết rồi, bộ dạng không cảm kích chút nào
Cô nhất thời có hơi khó chịu.
“Sao không nói lời nào thế, anh đưa điện thoại trả cho em!”
Hạ Vân Tỉnh lúc này mới ngậm cười, mang điện thoại của Biên Lê đem trả lại cho cô: “Em vừa mới nói cái gì, nổi giận?”
“Đâu có, anh nghe nhầm rồi, em nói là không giận.” Bản thân Biên Lê cũng có fan, cô có thể hiểu được loại tâm trạng mà fan luôn ôm ấp kia, nên cảm thấy cái này cũng chẳng có gì phải quá bực dọc.
Chỉ có điều, hai người cùng nhau nhìn các fan của Hạ Vân Tỉnh khen lên khen xuống, nên bây giờ cô cảm thấy kỳ quặc.
Hạ Vân Tỉnh hờ hững lên tiếng, cũng không biết là có nghe lọt không.
“Ờm, anh với fan hâm mộ có liên lạc riêng ư?” Biên Lê ngừng chút, rồi lại hỏi.
Rất nhiều thần tượng trong giới đều có mối quan hệ với tiền tuyến (*), chuyện này đã được chứng thực, có vài quan hệ tốt, còn thêm WeChat của nhau. Càng hơn nữa là, trở thành bạn luôn
(*) Khi công bố các hoạt động chính thức, nhóm người này sẽ đi để chụp ảnh tiếp ứng, thì gọi là tiền tuyến. Một số công khi khi có sự kiện sẽ liên hệ với nhóm người hâm mộ này.
Trước kia Biên Lê không ngờ nó khoa trương như vậy, nhưng cô cũng vào giới rồi thì mới rõ được nội tình trong đó.
Anh nổi tiếng như thế, liệu có fan ruột nào trong đó không?
Hạ Vân Tỉnh nghe Biên Lê nói, thì khẽ nhướng mày.
Cô gái nhỏ này giây trước còn bảo không giận, bây giờ lại hỏi nên có lẽ vẫn rất để bụng.
Có điều cái này cũng không có gì không ổn để mà trả lời.
Tính anh thờ ơ, nhìn cái gì thì đều thấy đơn giản. Vốn luôn đem mình cách xa khỏi mấy cái này, mọi thứ mà Biên Lê lo lắng ở chỗ anh, thì đều không có khả năng xảy ra được.
Hạ Vân Tỉnh níu chặt cô, hỏi ngược: “Em cảm thấy sao?”
Biên Lê cười mỉm: “Em thấy anh không giống kiểu người ấy.”
“Yên tâm, mọi trực giác mà em đối với anh, đều đúng cả.” Hạ Vân Tỉnh nói xong, một tay búng má Biên Lê, một tay lôi điện thoại ra, bấm bấm lên trên.
Một bữa cơm mà ăn rất chậm, Biên Lê cũng không ngồi về chỗ, mà ngồi song song cùng anh, hai người vừa ăn vừa nói chuyện nhưng toàn là Biên Lê ríu rít.
Cuối cùng, cô không chống đỡ nổi nữa, nhưng miệng vẫn tham ăn, bắt đầu xúc ăn bánh pudding nhỏ.
Chỉ nghe thấy điện thoại “tinh tinh” một tiếng, một hot search hiện ngay lên trên đầu điện thoại của Biên Lê.
Cô chỉ là liếc bừa một cái mà sau đấy cả người đều bị thu hút sang, liên quan đến Hạ Vân Tỉnh.
Biển hot search đầu tiên treo lên rằng—
“Hạ Vân Tỉnh đổi tên Weibo.”
Biên Lê ngước mắt lên quan sát Hạ Vân Tỉnh vẫn luôn ngồi cạnh cô, người ta đã ăn xong rồi, tay vẫn luôn chống má, nghiêng người, mắt híp híp lại nhìn toàn bộ quá trình ăn uống của cô, tư thế lười biếng vô cùng.
Một người thế này, gần ngay gang tấc.
Đổi tên là chuyện lúc nào? Cô hoàn toàn chẳng hay chẳng biết.
Biên Lê bấm vào xem nội dung cái hot search kia.
Này đây mới phát hiện ra.
Hạ Vân Tỉnh thêm hậu tố vào sau tên Weibo của mình.
Từ “Hạ Vân Tỉnh” thành “Hạ Vân Tỉnhly.”
Chắc là ánh mắt khó hiểu của Biên Lê quá nóng, anh bèn lời ít ý nhiều giải thích rằng: “Không phải giận ư? Nên dỗ em một phen.”