Biên Lê thích được Hạ Vân Tỉnh nhìn thế này, phản lại trong đôi mắt đen nhánh là một cô nho nhỏ.
Cô chợt mềm giọng xuống, khe khẽ ậm ừ: “Vậy anh véo em nhiều hơn, véo em lâu hơn tí.”
Phải nói rằng khi mới bên nhau, Biên Lê còn biết da mặt mỏng, còn biết một khi bị anh chọc ghẹo thì sẽ cực kỳ xấu hổ.
Dẫu sao đều là thanh niên, ban đầu đặt ở vị trí bạn bè trai gái đối lập nhau, thì tuy Biên Lê ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn sẽ tràn đầy đủ loại cảm xúc khác nhau.
Có khao khát, có mong đợi, có nghi ngờ, có nôn nóng, cũng có sự kích thích do hoocmon Dopamine (*) mang lại.
(*) Là một hóa chất não quan trọng, ảnh hưởng đến tâm trạng và cảm giác về sự hưng phấn và sự vui vẻ, vì vậy nó còn có tên là hormone hạnh phúc.
Hạ Vân Tỉnh nghĩ gì, Biên Lê không rõ lắm. Nhưng đối với cô mà nói, đây chính là loại trải nghiệm mới lạ.
Mặt khác, bây giờ ở cạnh anh lâu như thế, cô cũng mò ra được tí cửa tí đường.
Cái ôm hôn giữa những người yêu nhau quả thực sẽ làm tăng độ thân mật giữa nhau, Biên Lê không những không ghét, mà ngược lại còn rất thích.
“Còn làm nũng với anh?” Hạ Vân Tỉnh nghe thế, nhíu mày hứng thú.
Biên Lê chớp chớp mắt: “Không được ư, anh là bạn trai em mà.”
Phải nói là trước đây giọng điệu mềm mại của cô khiến lòng anh vui vẻ, còn những lời thế này bây giờ lại triệt để quấy quá nơi đỉnh tim anh.
“Đương nhiên có thể.” Giọng Hạ Vân Tỉnh mang theo tiếng cười, ngón tay mảnh khảnh vẫn nắm chặt cằm cô, sau đó ánh mắt khóa chặt cánh môi mềm mại của cô, áp sát ngày càng gần.
Hai mắt Biên Lê mở tròn xoe, trong khi chờ đợi, còn phối hợp theo mà vểnh môi lên.
Đúng lúc này, cách vài bước bên ngoài rừng rậm, hiện lên vài bóng người đen sì, cùng với đó là ánh sáng loạn xạ của đèn pin mang đến những tia sáng rối loạn, xiên xiên soi tới đây.
Ngay sau đó là giọng của con trai vang lên: “Biên Lê cậu đâu rồi? Chúng ta phải đi rồi, cậu kêu một tiếng đi.”
Ở giữa còn có tiếng hét Hạ Vân Tỉnh khá lớn.
Bỗng chốc, những tiếng sột soạt hợp lại thuận theo dốc núi không cao này truyền tới.
“Hạ Vân Tỉnh đâu?”
“Xuất quỷ nhập thần, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.”
“Sao lại thiếu hai người này chứ? Chúng ta phải quay về tắm rửa đi ngủ rồi.”
Một đám người bàn tán xôn xao, nghe động tĩnh thì còn muốn đi tới phía bên này.
Biên Lê giật mình một cái, đẩy thẳng Hạ Vân Tỉnh ra, lực tay mạnh mẽ lại hơi lớn, nên lại khiến anh va lên thân cây.
Tới cửa mà bị xen vào một bước, đổi lại là ai cũng sẽ khó chịu.
Hạ Vân Tỉnh trong lòng chửi thề một câu, vẻ mặt rõ ràng mang theo sự không ngờ.
Điệu bộ anh mới nãy trúc trắc cái gì, giả bộ áp bức cái gì?
Đáng lẽ nên đè cô ra, hôn dữ dội khiến cô nói chẳng thành lời mới phải.
Vài người con trai đến gần mới thấy hai người họ, cũng không suy nghĩ gì nhiều, hô hào cùng nhau xuống núi.
Lúc về tới đình viện, hai người không có bất kỳ cơ hội nói chuyện nào với nhau, trực tiếp bị phân đi tắm rửa phần mình.
Trước bị rời đi, Hạ Vân Tỉnh trộm nắm lấy ngón tay cô: “Cái ban nãy, sau này bù cho anh.”
Biên Lê nghe xong, chỉ trừng mắt nhìn anh.
Thu dọn xong xuôi, lúc nằm ở trên giường, Biên Lê mới có cơ hội nghịch điện thoại.
Vì đến giờ đi ngủ nên tổ đạo diễn bèn tắt hết máy quay trong phòng đi, sáng sớm hôm sau lại bật nguồn lên để ghi hình, bởi vậy bây giờ Biên Lê có làm gì cũng sẽ không bị ghi lại.
Bởi thế, bận rộn cả nửa ngày cô mới thư giãn được xuống.
Bên này đều là giường chung to đùng, nam nữ thì tất nhiên chia nhau ra ở riêng. Nhưng vì chỉ có hai con gái, nên Biên Lê và Chân Tịch ở cùng nhau chia một tấm phản gỗ phòng lớn.
Chăn đệm đều được phơi qua nắng, nên ngửi thấy hương bưởi ngọt đầy nắng.
Sau khi Biên Lê tắm rửa xong liền bắt chân vắt chéo rồi mở WeChat ra, bắt đầu lướt vòng bạn bè.
Trừ bầu trời đầy sao chụp bởi máy quay phim của cô thì nội dung của phần quay chụp ở điện thoại mà cô chưa chỉnh sửa sẽ trực tiếp đăng lên vòng bạn bè, còn thêm cái vị trí, cảm khái một phen, đổ vỡ nhớ mong một trận dài.
“Con người đều nói người đi rồi sẽ biến thành một ngôi sao trên bầu trời, biết bao nhiêu là vì sao, lại có biết bao nhiêu là linh hồn vương vấn. Đẹp quá đi mất, vậy nên liệu tương tai tôi còn có thể gặp lại buổi đêm xinh đẹp như thế hay không?”
Đăng lên chưa được bao lâu, bình luận đã đầy vô số.
[Đại Hùng]: Quay chụp thuận lợi nha.
[Nguyễn Nguyễn]: Hơi ác đấy! Trăm năm sau chị quyết làm tiên nữ chòm sao rồi!!
[Lai Lai]: Đẹp.
[Anh trai]: Cái gì mà phi chính chủ thì hơi bình thường.
[Tối Sơ đẹp trai của thế giới]: Cùng một mảng trời sao, chậc.
Nguyễn Tương Nghi có WeChat của Ninh Tiết Sơ, hai người lại là bạn tốt của Biên Lê nên tất nhiên có thể nhìn thấy phần trả lời của nhau.
[Nguyễn Nguyễn]: Ninh cún, lời này của anh là ý gì, gì mà cùng một mảng trời sao, sao tôi cảm thấy trong lời của anh còn có lời khác thế.
[Tối Sơ đẹp trai của thế giới]: Tôi có thể có ý gì chứ, có vài người còn định làm tiên nữ, biết hai chữ “liêm sỉ” viết thế nào không hở?”
Biên Lê thấy hai người dùng trạng thái vòng bạn bè của mình biến thành lôi đài, rất có khí thế mà tiếp tục ầm ĩ, nhất thời tức không ra hơi.
[Phì Phì ăn Lê Lê]: Hai người im cho em!
[Nguyễn Nguyễn]: Dựa vào cái gì, anh ta câm trước!
[Tiết Sơ đẹp trai của thế giới]: Vậy lại dựa vào đâu mà tôi trước, cô ta trước!
Hai cái con người này, Biên Lê thực hiện im lặng.
Nhưng mà nghe thấy lời nói kia của Ninh Tiết Sơ, não Biên Lê tinh tinh ra một tiếng lanh lảnh.
Chỉ là…
Cùng một mảng trời sao?
Biên Lê vội làm mới lại vòng bạn bè, Hạ Vân Tỉnh không chỉ like bài ở vòng bạn bè của cô, mà anh còn đăng một trạng thái mà tám trăm năm cũng không đăng lên.
Đúng là cùng một mảng đầy sao, kèm theo chỉ vẻn vẹn một từ--
“Sẽ.”
Biên Lê nhìn chằm chằm hồi lâu, ngập ngừng bấm một like cho anh.
Hạ Vân Tỉnh cũng đang online, đoán chừng là đã thu dọn tắm rửa xong xuôi rồi. Biên Lê vội vàng ấn mở khung trò chuyện với Hạ Vân Tỉnh, vừa định quấy rối anh, thì anh đã rỉ trước một câu.
[Anh Bàng Tể]: Bảo bối đi ngủ sớm chút.
[Phì Phì ăn Lê Lê]: Hờ hờ, vừa rồi anh đăng trạng thái kia, là đang trả lời em à?”
[Anh Bàng Tể]: Ừ, chẳng nhẽ không phải vậy.
[Phì Phì ăn Lê Lê]: [Hôn] [Hôn] [Hôn] [Hôn]
Thấy cô gửi liên tiếp bốn cái meme, hiển nhiên là Hạ Vân Tỉnh thấy khó hiểu.
[Anh Bàng Tể]: Sao thế?
[Phì Phì ăn Lê Lê]: Không phải anh nói muốn đền bù à, thấy anh biểu hiện tốt, bây giờ em cho anh luôn!! [Xấu hổ]
[Anh Bàng Tể]: Đấy là nói chuyện cần thiết, không tính. Sau này trở về sang phòng anh, rồi lại cho anh.
Những lời ngon nghẻ như này mà thoát ra từ miệng anh, chẳng hợp tí nào.
Ngay lúc này đây dẫu Hạ Vân Tỉnh không đứng trước mặt Biên Lê thì cô cũng có thể cảm nhận được hai má của mình chắc chắn đang nóng lên, hệt như uống phải rượu giả vậy.
[Phì Phì ăn Lê Lê]: Làm sao đây… cảm giác mới tạm biệt anh xong… em đã có chút… nhớ anh rồi!
[Anh Bàng Tể]: Chỉ có một chút? Anh lại chẳng hề nhớ em một chút như vậy.
Biên Lê đọc được câu này, tốc độ gõ chữ thoáng dừng lại một lúc.
Sau đấy cô lại thấy Hạ Vân Tỉnh gửi đến một tin khác.
[Anh Bàng Tể]: Anh ấy à, rất nhớ em.
Biên Lê lao người vào chăn nệm trên giường, vùi đầu vào được một chốc thì định hét lên, kết quả lúc ngẩng đầu lên, khóe mắt bỗng liếc thấy một bóng người cứng đơ, kỳ quái dọa người.
Cô quay đầu ghé mắt liếc một cái, bèn trông thấy Chân Tịch trên một bên kia giường.
Chân Tịch nhìn Biên Lê, vẻ mặt chẳng rõ. Thật ra thì, cô ta đã nhìn Biên Lê đã lâu rồi, cảm giác trong lòng cứ luôn thầm quấy phá.
Thấy Biên Lê cuối cùng cũng chú ý tới cô ta, Chân Tịch ngồi ở giường nhìn từ trên cao xuống: “Này, cô nói chuyện với ai mà vui sướng vậy?”
Biên Lê không muốn nói chuyện với cô ta, chả hiểu sao người bới móc lại tự thân chủ động đến tận cửa.
Nghĩ vậy, Biên Lê trừng mắt nhìn: “Dựa vào đâu mà phải nói cho cô, tôi không nói.”
Chân Tịch bật cười thành tiếng, ăn nói lập dị: “Biên Lê, cô cũng dám lên giọng trước mặt tôi rồi, còn ngày thường toàn ở trước mặt người khác quen làm bộ nhu mì.”
Biên Lê sung sướng mãn nguyện, ngữ khí vô tội: “Thật ra ấy, tôi vẫn thật sự không dám. Tôi chỉ đối đãi với người không quan tâm việc thôi, nếu cô không chịu được, thì cô ở chỗ này của tôi cũng có thể không phải người.
Nói xong cô còn tự gật đầu khẳng định.
Chân Tịch bị nghẹn ứ như thế, suýt nữa thì tức chết.
Sau khi Biên Lê kết thúc chương trình tạp kỹ “Đời sống bình phàm” nhàn nhã thế này, thì phải chạy không ít gameshow phí não, nên nhất thời không hăng hái nổi.
Từ sau đó, cô thi thoảng vẫn chú ý đến động thái của chương trình gameshow nổi tiếng như cũ. Tổ chương trình văn minh hào phóng lại đối xử hài hòa với mọi người thế này thì vẫn là lần đầu tiên cô được tự trải nghiệm, trước đó chỉ được nghe nói thì mới phát hiện ra thật sự là có thể gặp chứ không thể cầu.
Một khoảng thời gian trước khi chương trình tạp kỹ này phát sóng, Gemini cũng đồng ý yêu cầu của công ty, bắt đầu chuẩn bị cho sự comeback lần nữa.
Dựa vào tần suất comeback nửa năm một lần này, thì thực ra không tính là nhiều. So với các nhóm nữ khác, số lần phát hành ca khúc như vậy đã là rất ít rồi.
Chỉ có điều chế tác của giải trí Nhất Thiên xưa nay tinh tế chỉn chu, ra sản phẩm xuất sắc, tần suất thì không theo kịp, nhưng chất lượng thì đảm bảo tuyệt đối.
Thà dùng ca khúc hay để níu giữ trái tim người hâm mộ còn hơn là dùng số lượng móc ra sự kiên nhẫn cuối cùng.
Do lần comeback đầu tiên cực kỳ bùng nổ, nên công ty đặc biệt chú trọng thành quả, toàn bộ phương diện chuẩn bị và chờ thời cơ thì cũng đã được ước tính hai loại phương án từ sớm. Mà quyền quyết định nằm ở chỗ Gemini xem lần này có thể đứng vững được hay không.
Từ lựa chọn bài hát đến quyết định làm trang phục đều được thực hiện từ ba tháng trước. Đủ để chứng minh thái độ và mức độ dụng tâm của công ty.
Công ty giải trí Nhất Thiên muốn tạo ra một nhóm nữ có thể chiếm giữ vị trí đứng đầu về mọi mặt ở trong giới.
Dạo gần đây Gemini lùi gần hết lịch trình, tập luyện trong phòng tập mỗi ngày.
Đối diện với chỗ của các cô là phòng tập của ACE, vô cùng thuận tiện. Biên Lê luôn có thể thừa lúc người khác không chú ý, tụ hội với Hạ Vân Tỉnh trong một chốc.
Lại nói ACE đã gần một năm không ra bài hát mới, các nhóm đỉnh lưu nam đều bận rộn đi lưu diễn với thêm đại ngôn xa xỉ. Nhưng ngay cả không có ca khúc mới trợ giúp, thì tất cả tin tức trên mạng đều là của bọn họ, bọn họ quả thật có cái vốn liếng này.
Không ra bài hát mới là một chuyện, còn tới luyện hát hay không là một chuyện khác.
ACE tuyệt đối không vì lịch trình bận rộn là lãng phí kỹ năng cơ bản và tập luyện hát nhảy, Bọn họ luyện tập thì thường nhảy theo nhạc và nhịp điệu luyện tập.
Trong công ty không có máy quay, chỗ nào ở trong cũng đều là chiến trường của bọn họ. Tìm một góc nhỏ, là Hạ Vân Tỉnh có thể áp cô ngay lên tường, hôn môi thảo phạt.
Đa phần thời gian, hai người trốn ở trong rèm che, hết ôm rồi hôn.
Cái tên mỹ miều của Biên Lê, để giữa hành động thế này của hai người đặt ra một biệt danh phù hợp:
“Yêu đương vụng trộm.”
Cô cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy mình thật là một thiên tài ngôn ngữ.
Vừa hay sau giờ luyện vũ đạo có thời gian trống nghỉ ngơi, ở lại phòng tập thì không có chuyện gì làm, vô cùng buồn chán, nên sau đấy dùng WeChat làm phiền anh.
[Phì Phì ăn Lê Lê]: Aiz, anh nói xem hai người chúng ta ngày nào cũng thế này, phải chăng chính là yêu đương vụng trộm trong truyền thuyết? [Xấu hổ]
Hạ Vân Tỉnh trông thấy cô nói như vậy, khóe miệng giật giật, từ này còn có thể dùng như thế ư? Anh không cảm thấy có chuyện gì cả, nhưng gan cô thì càng ngày càng lớn.
Anh nâng nửa mí mắt, dùng WeChat trả lời lại cô một câu.
[Anh Bàng Tể]: Anh đang ở phòng làm việc của anh, em lên đây.
[Phì Phì ăn Lê Lê]: Anh làm gì thế, đột nhiên làm tổng tài bá đạo.
[Anh Bàng Tể]: Không làm gì cả, chính là như em mong muốn, yêu đương vụng trộm với em.