Biên Lê thẫn thờ, đắm chìm vào trong thứ ánh sáng và bóng tối kỳ ảo.
Hơi thở hờ hững khẽ cọ vào bờ môi của cô, mang theo hơi ấm. Cô như bị cuốn vào cuộc trốn chạy nguyên thủy nhất, chỉ muốn nhanh chóng được thoát khỏi thứ ràng buộc phiền lòng này.
Mí mắt trên mí mắt dưới của cô như đang đánh nhau, nặng trĩu chẳng tài nào ở nổi mắt ra. Mãi một lúc lâu sau, Biên Lê mới “hự” một tiếng, nửa tỉnh nửa mê chống tay ngồi dậy từ trên sofa, tóc tai thì rối tung xõa bên vai.
Cô khó nhọc mở mắt nhìn, mới phát hiện ra xung quanh thật là yên lặng.
Ánh trăng từ sảnh ngoài lọt qua ban công soi vào, đêm đã khuya lắm rồi.
Phòng khách không hề lộn xộn như cô tưởng, mà ngược lại còn ngăn nắp, gọn gàng. Mấy vỏ lon bia, hộp đồ ăn ngoài với mấy thứ linh tinh chất đống trên bàn đều đã được thu dọn sạch sẽ. Thùng rác gần Biên Lê cũng đã được thay bằng một cái túi rác mới.
Cô tính mở miệng thăm dò chút thì mới phát hiện cổ họng đã đặc quánh lại, có hơi khó chịu. Cô khẽ ho, sau đó đi một vòng xung quanh, Biên Lê mới nhận ra trong phòng chỉ còn lại mỗi Nguyễn Tương Nghi và cô, ba người ACE chắc là đã đi rồi.
Cô muốn bò qua để đánh thức Nguyễn Tương Nghi thì chợt phát hiện trên người cô đang khoác một chiếc áo khoác mỏng, là một chiếc áo jacket màu đen, kiểu của đàn ông.
Biên Lê đưa tay lên đỡ trán, mới nhớ ra hôm nay Hạ Vân Tỉnh mặc cái áo này tới. Cô vỗ vỗ mặt mình, leo sang một bên khác của sofa, đẩy Nguyễn Tương Nghi. Đối phương còn đang nằm úp mặt xuống, là cái kiểu nằm sấp người.
Một hồi lâu, Nguyễn Tương Nghi vẫn chưa tỉnh lại, Biên Lê dùng sức, hắng giọng kêu to: “Này, Nguyễn Nguyễn, về phòng và ngủ, đừng ngủ ở đây.”
Nguyễn Tương Nghi nhun vai rồi đột nhiên trở người, gác chân lên đệm ghế sofa. Lẩm bẩm bảo: “Chị biết rồi, chị buồn ngủ thôi, chứ không có say.”
Biên Lê thở dài một tiếng: “Em đã bảo chị say rồi hay gì đâu. Không được, chị dậy ngay đi, em sợ chị lại ngủ quên mất, chị về phòng tranh thủ đi tắm đi.”
Nguyễn Tương Nghi miễn cưỡng mở mắt, hỏi: “Bọn họ đi hết rồi à?”
“Ừ… không biết là đi lúc nào nữa…” Biên Lê sờ sờ khóe miệng, cảm giác chỗ đó cứ nóng rát, cực kỳ khó chịu.
Nguyễn Tương Nghi nhìn từng ngóc ngách trong trong, “Coi như bọn họ còn có lương tâm, chị dậy ngay đây, em cũng nhanh đi ngủ đi.”
Cô nàng nói xong thì định đứng dậy, bỗng ánh mắt lại vô ý nhìn lên mặt Biên Lê, kinh ngạc đứng phắt dậy: “Bữa khuya vừa nãy em ăn nhiều quá à?”
Biên Lê ngẩn người, cô hơi say, trong đầu lại như chứa toàn nước, cô lắc lư choáng váng, mở miệng chỉ nói có một chữ: “Hả?”
“Sao miệng em lại sưng thành thế này?” Nhìn kỹ thì khóa miệng đỏ bừng. Trông không giống bị sưng lắm mà trông giống như bị dị ứng hơn.
“Miệng của em?” Biên Lê lại sờ lên khóe miệng, “Vừa nãy em đã thấy đau rồi…”
Nghĩ kỹ lại, có thể là do phần viền nhôm của lon bia mới nãy làm xước miệng. Cô nhanh chóng đứng lên, muốn chạy về phòng soi gương, nhìn mặt mình.
Giao thừa sắp đến rồi, miệng bị xước cũng sẽ xấu hổ, Đại Hùng thấy không quở cô mới lạ.
“Có khi nào không khỏi đấy chứ…Mặc kệ, em về phòng xem xem.” Biên Lê nói xong trực tiếp từ sofa đứng lên, sau đó thì lảo đảo, suýt nữa không đứng vững được.
Nguyễn Tương Nghi nhanh tay lẹ mắt, vội đỡ lấy lưng cô, “Ôi chao, em gái của chị, em bình tĩnh chút nào…”
Biên Lê ổn định thân hình, sau đó chạy vụt về phòng, chạy được nửa đường thì không biết nghĩ đến cái gì lại chạy vòng lại, lén lén lút lút nhìn Nguyễn Tương Nghi, nhặt cái áo khoác đen để trên ghế sofa lên, rồi mới quay về phòng.
Nguyễn Tương Nghi chậm chạp cử động, bỗng trong đầu thoáng “tinh”’ cái, tự nhiên lại nghĩ ra một suy đoán táo bạo.
Nhìn bóng dáng Biên Lê dần khuất sau cánh cửa, cô nàng vuốt vuốt cằm, như đang nghĩ điều gì.
Đèn trong phòng tắm rất sáng, Biên Lê còn cố ý bật ngọn đèn treo tường ở phía trước, mọi ngóc ngách đều được soi sáng, toàn bộ gương mặt trong gương Biên Lê đều hiện rõ.
Da cô trắng nõn, hai má hồng hồng, đôi mắt cô dịu dàng như nước, đôi môi không còn là màu anh đào nhàn nhạt nữa, lúc này đây lại căng tràn đỏ rực, kiểu diễm như đóa hoa phù dung đang nở rộ.
Quả nhiên, ở chỗ khóe miệng có một vết sứt nhỏ, giống như bị cắn, cũng giống như bị xước, sưng đỏ không thôi, nếu nhìn không kỹ có khi còn tưởng trời sinh đã vểnh lên thế rồi. nhưng không hiểu vì sao lại khiến cô càng thêm quyến rũ.
Con người thật là xui xẻo, uống nước nguội cũng giắt răng (*)
(*)Uống nước nguội cũng giắt răng_hát lượng thủy đô tắc nha (喝凉水都塞牙): nước thì không thể rắt vào răng được, vì vậy đây là cách nói ví von ám chỉ sự xui xẻo, đen đủi.
Nhiệt huyết của cô dâng trào mới uống một lon bia ngọt vị dứa thế mà lại có thể khiến cho khóe môi cô thành ra thế này.
Biên Lê có hơi mệt mỏi, cô nhanh chóng tắm rửa, rồi ngả người lên giường không có ý định ngủ.
Khóe miệng hơi giật giật, đau đến co rụt lại.
Có điều, tắm gội xong rồi cô cũng ít nhiều thả lỏng hơn, đầu óc cũng dần được giải tỏa.
Ánh mắt cũng theo đó rơi lên chiếc áo jacket màu đen trên đầu giường. Thoáng nghĩ, Biên Lê lấy điện thoại ra, vuốt màn hình, thời gian trên đó hiển thị là 12 giờ 20 phút sáng, đã muộn lắm rồi.
Nội tâm của Biên Lê đang đấu tranh kịch liệt, cuối cùng cũng thì cô vẫn mở WeChat, đầu ngón tay lướt trên màn hình, do dự cả nửa ngày cô cũng nhấn vào ảnh đại diện của Hạ Vân Tỉnh. Dẫu chỉ vẻn vẹn có thế nhưng cũng làm cho Biên Lê hồi hộp không thôi, cô bắt đầu chần chừ.
Hỏi hay không hỏi đây.
Cô vùi đầu vào tấm mền êm, rồi một mình lặn lộn hai vòng, còn không đã ghiền, cô từ từ nhắm mắt lại, im lặng đá đá lên không trung. Mãi lâu sau, cô mới cẩn thận mở vòng bạn bè của Hạ Vân Tỉnh ra.
Trước khi chuyện trò thì phải làm nóng người trước đã. Vòng bạn bè của anh không phải là trống không nhưng cũng không có nhiều, tổng cộng cũng chỉ ba con người. Ưu điểm duy nhất là không bị bị hạn chế về thời gian.
Biên Lê mở xem từng cái một, không có cái gì khác ngoài nội dung ca khúc sáng tác với vài tấm hình phòng làm việc.
Đến một bức ảnh selfie cũng không có, đúng là khô khan vô vị.
Khác với vòng bạn bè phong phú của cô, ăn uống chơi bời, cái gì cô cũng đăng lên hết, so với của anh thì khác biệt lớn thật đấy.
Đầu ngón tay cô lướt lướt, bỗng thấy bìa album của anh. Là cây dưới trời xanh, dưới nắng vàng rực rỡ, hoa nở vừa đẹp, rơi trắng cả một vùng làm nổi bật hết đường gân lá, xanh trắng xen nhau vừa tươi mát lại vừa đẹp.
Nhìn toàn bộ khung cảnh được chụp lại trong tấm ảnh, dường như là hoa lê đang nở rộ vào sắc xuân.
Trong lòng Biên Lê khẽ “ồ” lên một tiếng, không ngờ Hạ Vân Tỉnh thường ngày trông lạnh lùng, làm gì cũng không quan tâm đến thứ khác, mà bìa album chọn được lại ấm áp đến như vậy.
Cô bỗng nhớ lại tình cảnh và những lời Hạ Vân Tỉnh đã từng nói với cô…
Vậy nên trong nội tâm của cái con người này, đã giấu kín biết bao nhiêu ấm áp đây…
Biên Lê thoáng nghĩ thế, mà ánh mắt sắc bén của cô bỗng thấy trên một hàng chữ bắt mắt trên bìa album.
Là dòng chữ ký cá tính của anh, chỉ có hai từ mà thôi…
“Bất Tỉnh”
Đây hoàn toàn là do Hạ Vân Tỉnh tự mình sáng tác, ca khúc debut của ACE trở nên nổi tiếng trên khắp toàn quốc. Nhà nhà người người đều biết đến, không ai là không biết đến ca khúc bạo hồng này cả. Ngay cả Biên Lê cũng quen thuộc đến độ có thể ngâm nga hát vài câu từ.
Đúng là tâm lý yếu mềm mà, chưa gì đã cảm thấy thế rồi.
Bỗng dưng, lòng cô khẽ rung rinh, trong đầu cứ lởn vởn cái chữ ký cá tính của bản thân. Biên Lê thật thà thể hiện cái bản chất nhỏ bé của mình, chỉ có một chữ thôi—
“Thụy.” (*)
(*)Thụy: ngủ
Liên hệ giữa hai người lại, còn có chút thông tin.
Thụy Bất Tỉnh
Ngủ… không tỉnh…
Biên Lê thấy bản thân mình thay đổi thật rồi. Cô lại có thể dám theo dõi lão đại cơ đấy.
Biên Lê lại nhấp vào khung chat với Hạ Vân Tỉnh, cho bản thân thêm chút dũng khí, cả đời này của cô cũng không tới nỗi xoắn xuýt như vậy.
Lúc cô còn đang hồi hộp, cô bỗng thấy hai chữ ghi chú “Bàng Tể” ở phía trên khung chat tạm thời biến thành biểu tượng “đối phương đang gõ tin nhắn…”
Không lâu sau, giây tiếp theo, bên kia liền gửi đến một tin nhắn.
[X.]: Tôi rất muốn biết, em gõ lâu như thế, rốt cuộc là đang gõ cái gì vậy?
[Phì Phì ăn Lê Lê]: Nếu tôi nói… tôi chỉ đi ngang qua thôi… anh có tin không…
Có điều sao anh lại biết là cô gõ tin nhắn từ rất lâu rồi. Biên Lê cẩn thận nhớ lại bỗng thấy bản thân đúng là đầu sỏ.
Cô chợt cảm thấy cái chức năng “đối phương đang gõ tin nhắn” của WeChat không ổn cho lắm. Thấy anh không trả lời lại, cô lại làm phiền thêm.
[Phì Phì ăn Lê Lê]: Khụ khụ…anh chưa ngủ à? Tôi chỉ muốn hỏi là, cái áo jacket đen kia có phải là anh để quên lại hay không?
Thế nhưng vừa mới gửi xong cô đã hối hận ngay. Biên Lê chưa bao giờ cảm thấy bản thân giả vờ giả vịt như thế này, cô rõ ràng biết cái áo đó là của Hạ Vân Tỉnh mà.
Cô nhanh chóng chọn “thu hồi”, rồi ném điện thoại ra xa, nhắm mắt làm ngơ mặc kệ, vùi đầu vào trong gối, khẽ hét lên hai tiếng nho nhỏ.
Đúng lúc này, điện thoại lại “ong ong” lên hai lần, Biên Lê kéo nó lại, ti hí mắt rồi lén lén lút lút nhìn.
[X.]: Thu hồi làm gì, tôi thấy hết rồi, cái áo đấy là của tôi.
[Phì Phì ăn Lê Lê]: Ò… cảm ơn ngài đây…
[X.]: Tôi già như thế ư?
Sau đó anh gửi sang một tấm hình chụp lén cô, ý tứ ám chỉ đe dọa rất rõ ràng. Ngoài tấm ảnh này ra còn kèm thêm một câu—
[X.] Hoặc là gọi tiền bối, hoặc là gọi anh trai.
Biên Lê không thể tin được, cô nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi mới nhắn lại.
[Phì Phì ăn Lê Lê]: Ò, cũng được, anh giai béo.
[X.]: Ừ.
Biên Lê trố mắt.
Chỉ có một chữ “Ừ” thôi? Hạ Vân Tỉnh cũng dễ bị lừa quá đi à.
Biên Lê nằm lăn lộn trên trường, rồi đưa bắp chân lên đung đưa trong không trung. Chính bản thân cô lúc này còn không nhận ra, bây giờ cô đang cười đến tít cả mắt.
[X.]: Em còn chưa đi ngủ?
[Phì Phì ăn Lê Lê]: Vâng, khóe miệng của tôi hình như bị xước, đau lắm, tôi hơi bực mình nên không ngủ được.
Hiếm thấy Hạ Vân Tỉnh không trả lời lại, cũng không thấy tin nhắn nào nữa.
Biên Lê không để ý đến, sau đó còn hỏi anh bao giờ thì đem trả áo khoác cho anh được. Đây mới là mục đích cuối cùng cô tìm anh đêm nay.
[X.]: Trả lại tôi ở sân khấu đêm giao thừa là được.
[Phì Phì ăn Lê Lê]: Hả?
Câu “tại vì sao” cứ như vậy mà bị chặn lại.
Hai người sống khá gần nhau, cô còn tưởng có thể trả lại ngay cơ. Nhưng dẫu sao chỉ còn bốn, năm ngày nữa là hết năm rồi, nên chờ cũng được. Cô đang định vui vẻ đồng ý, rồi chúc ngủ ngon, thì Hạ Vân Tỉnh đã nhanh chóng gửi đến hai tin:
“Sao, không đợi được à?”
“Bây giờ em có thể đến phòng của tôi.”