Nguyễn Tương Nghi lùi lại hai bước, mãi cho đến khi không còn đường lui, lưng dán lên vách thang máy, cô mới dừng lại.
Cô gái nhỏ rất cảnh giác, ho khan hỏi thử: “Cậu… cậu là em trai họ hàng xa nhà Hà Hú Dĩ à?”
Hà Hú Dĩ: “...”
“Chắc là vậy nhỉ? Chắc chắn là như vậy, bởi vì trước đây, Hà Hú Dĩ chưa bao giờ nói chuyện với tôi như vậy.” Nguyễn Tương Nghi tự mình làm công tác tư tưởng cho mình, sau đó sải bước tiến lên, trực tiếp và chuẩn xác gạt tay Hà Hú Dĩ ra, bấm nút mở cửa.
Thang máy từ từ mở ra, cô cũng đi thẳng ra ngoài.
Thanh niên đuổi theo phía sau, nắm chặt lấy Nguyễn Tương Nghi, trực tiếp kéo cô vào lối đi nhỏ.
Mặc dù sảnh dưới tầng trệt của chung cư cao cấp rất rộng nhưng lại loanh quanh lòng vòng, có hòm thư, có trạm gác dành riêng cho người gác cổng, cũng có chỗ chuyên dùng để bày đồ trang trí. Hà Hú Dĩ kéo Nguyễn Tương Nghi vào trong lối đi nhỏ vô cùng kín đáo.
Nếu như người bình thường đi ngang qua mà không xem xét thì chắc chắn sẽ không phát hiện ra chuyện ở bên này.
Ban đầu, khi Nguyễn Tương Nghi mới bị anh kéo vào thì bỗng chốc không biết phải làm sao, đó là kiểu mờ mịt vì không biết anh muốn làm gì.
Nhưng bây giờ cô đã bình tĩnh lại, lập tức đạp mạnh vào chân anh một cái.
“Hà Hú Dĩ, trông tôi dễ bị ăn hiếp lắm à? Tôi và cậu chưa xong đâu!”
“Chưa xong thì càng tốt.” Giọng nói của Hà Hú Dĩ lạnh nhạt, nhưng nghe kĩ lại thấy xen lẫn chút vui sướng.
Thậm chí vừa rồi cô đạp anh một cái, anh cũng chẳng có phản ứng gì.
Sau khi Nguyễn Tương Nghi cho rằng mắt mình bị mù thì cô lại nghi ngờ lỗ tai của mình.
“Cậu đủ rồi đấy, đột nhiên nổi điên, người bị hại như tôi không đòi cậu bồi thường tinh thần thì đã coi là tốt rồi!” Hàng lông mày thanh tú của Nguyễn Tương Nghi nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ cỡ lòng bàn tay nhăn nhúm thành hình bánh bao.
Hà Hú Dĩ cúi đầu nhìn chăm chú vào lúm đồng tiền mờ mờ trên má cô, sau đó làm theo suy nghĩ của mình, giơ tay lên véo một cái.
Nguyễn Tương Nghi bị véo thì sững sờ ngay tại chỗ, chớp chớp mắt.
“Có thể đừng trốn tôi mãi như thế này không?” Tay Hà Hú Dĩ chống lên vách tường, vây cô gái nhỏ vào trong lòng mình.
“Cậu còn không rõ à? Tôi ở bên cạnh em hai năm, mục đích chính là muốn em nhìn rõ sự thay đổi của tôi, cũng nhìn rõ… trái tim tôi.” Hà Hú Dĩ lẩm bẩm thành tiếng, không hề bỏ qua bất kì sự thay đổi nào trên mặt của Nguyễn Tương Nghi dù chỉ một giây.
Rất nhiều lúc, chuyện mà bạn đã giấu quá lâu ở dưới đáy lòng thì thật sự biến thành bụi bặm dưới lớp bùn, không muốn phá hủy không muốn gột rửa. Bạn cho rằng bạn có thể, nhưng lại phát hiện ra, không bao giờ có thể gom góp đủ can đảm, không bao giờ có thể chậm rãi nói ra dễ như trở bàn tay.
Nhưng lại có lúc, bạn phát hiện kia ý nghĩa vốn có của chuyện này, ngay sau đó lời nói đã tới gần bên miệng.
Nói hay là không nói, thật ra chỉ là chuyện trong nháy mắt, cũng chỉ là gần sát chỉ còn cách một ranh giới vô hình.
Giống như hiện tại, Hà Hú Dĩ gần như kiềm chế toàn bộ động tác muốn phát run, mới cứng rắn kiểm soát được khát vọng của mình, không chặn cô lại bằng một nụ hôn.
Anh chỉ lẳng lặng đợi câu trả lời của cô.
Ban đầu, Nguyễn Tương Nghi suy đoán là một chuyện, nhưng khi thật sự nói ra như vậy, trong lòng hụt hẫng và bình tĩnh tựa như là cơn mưa rào mùa hạ như chú lúc sau, mang theo sự tươi mát và cái khô nóng còn chưa tan hết hoàn toàn sau cơn mưa.
Sự tươi mát là thiếu niên mà cô thích thời niên thiếu móc tim ra cho cô xem.
Cái khô nóng là bây giờ cô đã không phải là cô của năm đó từ lâu rồi, cô không biết nên trả lời như thế nào.
Nguyễn Tương Nghi im lặng lâu bao nhiêu, Hà Hú Dĩ cũng im lặng lâu bấy nhiêu.
Một lúc lâu sau, cô định mở miệng, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Em không cần phải gấp gáp trả lời tôi.” Hà Hú Dĩ cười tự giễu: “Tôi chỉ muốn cho cậu biết tấm lòng của tôi mà thôi.”
“Nhất Nhất, tôi không muốn đợi nữa.” Một năm nay, Hà Hú Dĩ thấy cô càng ngày càng được hoan nghênh, cũng càng ngày càng rực rỡ. Trong lòng anh mừng cho cô, đồng thời, cuối cùng cũng hiểu ra, lúc trước bản thân mình nực cười cỡ nào.
Anh dựa vào cái gì mà bắt cô phải lên thủ đô với mình.
Anh dựa vào cái gì mà hỏi cô vì sao không lên thủ đô với mình.
Nhưng bây giờ anh học được, hiểu được, cũng biết được.
Để ý một người, không phải là có ý định trói buộc người đó trong nhà giam, mà là phải thấu hiểu.
“Tôi đang trở nên tốt đẹp hơn vì em, cũng muốn nói cho cậu biết, tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh em.” Hà Hú Dĩ nắm chặt tay cô, chậm rãi lên tiếng nói.
Nguyễn Tương Nghi nhìn khuôn mặt anh tuấn ẩn trong bóng tối, tấm mắt hạ xuống bả vai anh.
Chính là bờ vai gần như bằng phẳng thẳng tắp kia đã chống đỡ nửa bầu trời cho cô ở trong hành lang của bệnh viện.
Mẹ đã qua đời, cô chỉ có bố.
Nhưng khi đó, còn có một chàng trai, dùng giọng nói dịu dàng đến cực điểm, nói từng câu từng chữ: “Tôi sẽ ở bên cạnh cậu.”
Hai câu này tưởng chừng như tương tự nhau, cuốn cô vào trong lốc xoáy ký ức, không thể tự kiềm chế.
Nhưng bây giờ, Hà Hú Dĩ lại nói thêm một bổ ngữ, nói: “Luôn luôn.”
Sau đó, Nguyễn Tương Nghi vẫn không đáp lại, có quá nhiều chuyện chưa nói rõ giữa hai người bọn họ.
Ví dụ như Hứa Điềm trước đây, còn có mẹ Hà trông có vẻ hiền hòa nhưng thái độ lại cứng rắn, còn có rất nhiều chuyện ngày xưa của hai người.
Cho dù Hà Hú Dĩ bắt đầu thích cô từ khi nào thì những thứ này đều là vấn đề chặn ngang giữa hai người.
Nhưng sau khi cô nhớ lại một lần nữa thì mới phát hiện.
Hình như mình cũng không từ chối anh.
Giống như trước đây, cho dù Trình Liệt theo đuổi không từ bỏ như thế nào, trong lúc vô tình, trong lúc vô thức, cô vẫn luôn hướng về phía Hà Hú Dĩ theo bản năng.
Khi đó cô còn thấy tức giận bởi vì Hà Hú Dĩ làm những chuyện như kia, cảm thấy buồn bực khó hiểu, hiện tại, cuối cùng đã không còn quá kích động vì anh.
Nhưng dù sao đó cũng là thế giới lý tưởng, thực tế là.
Hà Hú Dĩ cứ muốn lao ra lấy cảm giác tồn tại.
Nguyễn Tương Nghi cảm thấy mình gần như đã luyện được thần công rồi, bình thường vốn đã có nhiều chuyện phải lo lắng, lại còn bị Hà Hú Dĩ thình lình xuất hiện làm bản sao của tổng tài bá đạo khiến cô quá mệt mỏi.
Cô không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa, kết quả, lại luôn bị quấy rầy bởi Hà Hú Dĩ thường xuyên xuất hiện để quẹt mặt.
Thế giới này!
Sao lại có!! Người đàn ông!!! Phiền phức như thế này chứ?!!!!
Không chỉ ngày ngày nhảy vào trong đầu cô, ngay cả lúc nằm mơ cũng không bỏ qua, vẫn luôn xuất hiện, còn là phim dài tập hằng ngày, là kiểu tiếp diễn không có lỗ hổng.
Lần này không phải ồn ào muốn ở rể cho nữ vương, trực tiếp vượt qua hết thảy trình tự, cứng rắn ở lỳ trong biệt viện của nữ vương, nói là muốn sinh con cho cô.
Khi Nguyễn Tương Nghi lại một lần nữa bị bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cô mang theo quầng thâm mắt to tướng đi tìm Ứng Tuyết Lai.
Người nhỏ nhất trong nhóm trông có vẻ ngốc nghếch, không tim không phổi, cô đi tìm Biên Lê tâm sự, có lẽ cũng chẳng giải quyết được gì. Huống hồ, dạo này bé Phì Phì luôn khóa cửa, cô cũng không biết vì sao, đúng là kì quặc.
Trái lại, Ứng Tuyết Lai trông có vẻ lạnh lùng lãnh đạm, nhưng trên thực tế lại là một người rất có chính kiến.
“Lai Lai ơi, dạo này chị cứ hay nằm mơ.” Nguyễn Tương Nghi lộ ra vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Ứng Tuyết Lai đang pha trà hoa quả, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cô một cái: “Sau đó thì sao?”
“Chị ngủ không ngon.” Ngày nào cũng nằm mơ, còn không hề lặp lại, Nguyễn Tương Nghi cảm thấy mình sắp trọc đầu rồi.
“Sau đó nữa…?” Ứng Tuyết Lai ngưng động tác trên tay, cẩn thận lắng nghe cô nói chuyện.
“Em giải mộng cho chị nhé?” Nguyễn Tương Nghi nghiêng người, trực tiếp ngả thẳng lên ghế sofa.
Ứng Tuyết Lai bật cười trong trẻo: “Em mà có tài này à?”
Bình thường cô ấy sẽ xem bói tay này kia, nhưng chỉ qua loa mà thôi, không có chút kĩ thuật nào.
Đúng sai do số phận, lòng tin chỉ là một lý do để thuyết phục mà thôi.
Hiện tại, có lẽ Nguyễn Tương Nghi muốn người khác ném cho mình một con đường, để cho cô có thể chấp nhận tiềm thức trong lòng mình tốt hơn.
Sau đó, Ứng Tuyết Lai ra hiệu bảo Nguyễn Tương Nghi nói tiếp.
Nguyễn Tương Nghi hắng giọng, từ từ kể lại.
“Chính là, dạo này chị cứ luôn mơ thấy một người mà chị không hề muốn quan tâm đến. Người này cũng chẳng phải người đặc biệt gì, tạm thời coi như người quen cũ của chị đi. Sau đó, hai người bọn chị cãi nhau, thậm chí còn có thể tuyệt giao. Quan trọng là, bây giờ không chỉ tới làm lành, mà còn muốn phát triển một ít quan hệ không thể nào miêu tả được. Sau đó, bây giờ chị không muốn nhìn thấy cậu ta, nhưng cậu ta lại cứ xuất hiện, chỉ vậy thôi.”
Ứng Tuyết Lai gật đầu: “Đây là giấc mơ của chị à?”
“Không…” Nguyễn Tương Nghi ngồi bật dậy, hơi nghiêng mặt, ngửa đầu nhìn cô ấy: “Đây là tiền đề khiến chị nằm mơ.”
Ứng Tuyết Lai rất khi có thời điểm cạn lời như này: “Thế giấc mơ của chị đâu?”
Lúc này, Nguyễn Tương Nghi mới kể ra hàng loạt giấc mơ của mình.
Ứng Tuyết Lai nghe xong thì tạm dừng hai giây: “Giấc mơ của chị còn rất độc đáo đấy.”
Nguyễn Tương Nghi ngồi bật dậy, kết quả, Ứng Tuyết Lai lại đưa trà hoa quả cho cô, cô uống một hớp: “Đúng là độc đáo, nhưng em không cảm thấy rất kinh khủng à?”
“Thật ra thì theo lẽ thường, ngày nghĩ cái gì thì đêm mơ thấy cái đó, chắc là chị…” Ứng Tuyết Lai dừng một chút, dường như đang nghĩ xem nên nói tiếp thế nào: “Chắc là chị… chị nhung nhớ thành bệnh đó.”
“... Chị nghe không hiểu... Cái gì... Cái gì thành bệnh cơ??” Nguyễn Tương Nghi vừa mới uống trà hoa quả nên không khỏi gặp nạn, suýt nữa thì cô đã nghẹn chết rồi.
Mái tóc đen dài tới eo của Ứng Tuyết Lai đung đưa theo động tác của cô ấy, đi kèm với hương thơm mát thoang thoảng, người cũng ngồi luôn ở bên cạnh Nguyễn Tương Nghi.
“Nằm mơ là vì dạo này chị quá mệt nhọc, nghỉ ngơi cho khỏe là được. Nhưng, chị thường uyên nằm mơ như vậy, chắc chắn là tại vì nhớ nhung quá lâu, không phải người ta hay nói mơ và thật là ngược nhau à, chị nói người ta muốn sinh con cho chị, không chừng là chính chị muốn sinh con cho người ta ấy.”
Nguyễn Tương Nghi nghẹn ứ một hơi, suýt nữa thì nhảy dựng lên khỏi ghế sofa: “Ai muốn sinh con cho cậu ta chứ?!!”
Ứng Tuyết Lai nhìn thấy dáng vẻ lúng túng kinh sợ này thì làm như thể em nói không sai mà.
Nguyễn Tương Nghi thở phì phò quay về phòng mình, sau đó, thả Hà Hú Dĩ ra khỏi danh sách đen, gửi cho anh một loạt biểu tượng cảm xúc tay đấm chân đá, làm như vậy, lòng cô mới có thể dễ chịu hơn chút chút.
Sau khi cô gửi xong thì lại định cho anh vào danh sách đen, nhưng lại thấy Hà Hú Dĩ gần như dùng tốc độ ánh sáng để gửi một tin nhắn cho cô.
Hà Hú Dĩ: [?]
Hà Hú Dĩ: [Cuối cùng đã chịu để ý tới tôi rồi.]
Nguyễn Tương Nghi: [*mỉm cười.jpg*]
Hà Hú Dĩ: [Đừng cho tôi vào danh sách đen nữa, tôi sẽ không quấy rầy em đâu.]
Hà Hú Dĩ: [Thật đó. *Khóc*]
Nhìn thấy biểu tượng mặt khóc đó, Nguyễn Tương Nghi bỗng nhiên thấy ngổn ngang một lát.
Nguyễn Tương Nghi: [Ờ... Vậy tôi hỏi cậu chuyện này nhé...]
Hà Hú Dĩ: [Chuyện gì?]
Nguyễn Tương Nghi: [Dạo này cậu có nằm mơ không?]
Hà Hú Dĩ: [Có.]
Không biết vì sao, tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Hà Hú Dĩ vào giờ khắc này nhưng Nguyễn Tương Nghi lại có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh bây giờ.
Cố làm ra vẻ bình tĩnh, lạnh như băng, nhưng mà vành tai lại ngược lại, đỏ bừng.
Nguyễn Tương Nghi: [Trong giấc mơ của cậu có xuất hiện nữ vương không…]
Hà Hú Dĩ: [Có. Em hỏi cái này làm gì?]
Nguyễn Tương Nghi nhìn câu trả lời của Hà Hú Dĩ, cảm thấy không thể tin nổi.
Hai người đều nằm mơ, lại còn đều mơ thấy nữ vương á??
Nguyễn Tương Nghi: [Cậu và nữ vương làm gì ở trong mơ thế?]
Hà Hú Dĩ: [...]
Làm sao vậy, sao bây giờ anh lại có phản ứng này?