Nghỉ hè sau khi thi đại học xong, Nguyễn Tương Nghi tự tính điểm của mình, còn cao hơn một chút so với điểm dự tính theo thực lực lúc trước.
Bố Nguyễn cười đến mức không khép được miệng, chỉ bảo cô cứ lẳng lặng chờ kết quả.
Thật ra, khi cô đang thi thì đã đoán được rồi, đề dễ là kiểu đề cô hay làm bình thường, đề khó cô cũng đã từng làm đề tương tự. Ngày đầu tiên thi xong hai môn, cô đã càng ngày càng nắm chắc, vì thế, ngày thi thứ hai và ngày thứ ba thi môn chuyên ngành tự chọn, cô cũng không quá cẳng thăng.
Kể cả những điểm yếu của mình, cô cũng đều nắm rõ hết thảy. Mặc dù không phải câu nào cô cũng chắc chắn làm được hoàn hảo, nhưng những câu cho điểm hiển hiện đập vào mắt thì bất kể như thế nào, cô cũng sẽ không tính sai được.
Sau khi có kết quả, Nguyễn Tương Nghi nhiều hơn điểm chuẩn hơn sáu mươi điểm, theo tình hình năm ngoái, việc vào được Học viện âm nhạc của đại học Z là chắc chắn không có vấn đề gì. Bởi vì tình hình đạt điểm cao hơn hẳn nên cô có thể nhận được học bổng nhập học, hơn nữa, còn có thể giành được suất trực tiếp đăng kí xin học bổng của nhà nước.
Thành phố Z có nhan nhản các công ty giải trí, được coi như thành phố hàng đầu về giành giải trí ở trong nước, không chỉ có trường học bề thế hàng đầu như Học viện Điện ảnh Thịnh Minh, mà còn có Học viện âm nhạc và Học viện vũ đạo của đại học Z. Năm nào cũng là nơi mà các công ty quản lý đến mời chào người tài.
Quá trình đăng kí nguyện vọng diễn ra rất nhanh, Nguyễn Tương Nghi trực tiếp điền sáu chuyên ngành của Học viện âm nhạc của đại học Z, chỉ chờ kết quả tuyển sinh của nhóm đầu tiên được công bố là được.
Trong lúc đó, mặc dù cô không liên lạc với Hà Hú Dĩ nhưng vẫn có thể nghe được tin tức về anh. Anh trở thành thủ khoa cả hai khối của thành phố C, bỗng chốc trở nên vô cùng nở mày nở mặt.
Sau khi thi đại học xong, mọi người đều điên cuồng tụ họp, dù sao thì sau này, kẻ nam người bắc, muốn gặp mặt thì e là cũng rất khó.
Nhưng Nguyễn Tương Nghi lại không hề tham gia bất kì một cuộc gặp mặt nào, sau khi báo tin vui, cô bớt thời gian về quê của mẹ Nguyễn cùng với bố mình một chuyến, ở lại quê của mẹ Nguyễn suốt nửa tháng.
Hà Hú Dĩ muốn đi tìm cô để cùng nhau bàn bạc với cô về chuyện điền nguyện vọng, nhưng lại phát hiện người đi nhà trống.
Nhưng dù sao đi nữa Nguyễn Tương Nghi cũng đã hứa với anh rồi. Vào kì nghỉ hè thi đại học này, cuối cùng, thiếu niên ấy cũng đã có chút tinh thần phấn chấn và sự dịu dàng riêng của thiếu niên.
Anh vô cùng chờ mong về tương lai của hai người.
Sau khi thi đại học xong, Hà Hú Dĩ không gặp được Nguyễn Tương Nghi, anh rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm.
Sau đó, anh lại bị giáo viên gọi đến trường học để bàn bạc về chuyện phỏng vấn trên bản tin. Sau khi anh lịch sự từ chối thì lại trò chuyện một lát với thầy dạy mình và giáo viên chủ nhiệm, rồi mới chầm chậm sải bước rời đi.
Lúc trước, anh đã hỏi thăm hàng xóm láng giềng một cách đại khái rồi, cũng biết tối nay, Nguyễn Tương Nghi sẽ về.
Sau khi ra khỏi cổng trường, Hà Hú Dĩ đi thẳng đến cửa hàng chuyên bán đồ điện tử lớn nhất của thành phố, chọn một chiếc di động kiểu mới nhất màu hồng nhạt.
Nghĩ một chút, anh cảm thấy không đủ, lại mua thêm một chiếc máy vi tính cùng màu.
Ra khỏi trung tâm thương mại, anh bất ngờ đụng mặt Trình Liệt.
Nhưng cậu ta không nhìn thấy anh, một đám con trai đang vây quanh bên cạnh cậu ta, chắc là vừa tụ tập ăn cơm xong, bọn họ đang túm tụm ở cửa một quán bar.
“Đại ca ơi, anh cũng đã mặt dày mày dạn lấy được số di động của chị Nguyễn rồi, mà sao lại không dám gọi đi thế?”
Hà Hú Dĩ nghe thấy thế thì dừng chân dừng lại, đứng im tại chỗ.
Anh còn chưa biết, Nguyễn Tương Nghi đã có số di động.
Trình Liệt cởi bỏ đồng phục học sinh lúc trước, mặc áo sơ-mi, mồm ngậm điếu thuốc, nghe xong thì chỉ cười khẩy một tiếng: “Mặt dày mày dạn? Cùng lắm là ‘vất vả lắm’ thôi có được không hả. Tôi vất vả khổ sở như vậy mới lấy được nên không muốn xuất hiện ở sổ đen.”
“Đại ca, anh thế là không được rồi, cũng đã lâu thế rồi. Nhưng em thấy vẫn là chị Nguyễn trâu, anh đã lì lợm la liếm hơn một năm, nhưng chị ấy vẫn cứ không để ý tới anh.”
“Đúng vậy đó đại ca, hiện tại phản ứng khi nhìn thấy chị Nguyễn của anh á, cứ như thể 800 năm không được gặp con gái ấy. Hai mắt cũng có thể phát sáng luôn rồi!”
Dường như Trình Liệt bị chọc tức ghê lắm, trực tiếp gõ cho mỗi người một cái: “Các cậu thì biết cái gì? Ông đây như thế thì gọi là tôn trọng, hiểu cái gì được gọi là tôn trọng không hả?”
“Tôn trọng chính là nhường nhịn cô ấy, người ấy là coi gái mà tôi thích, tôi vui.” Cậu thiếu niên tùy tiện bừa bãi, giọng điệu kênh kiệu có thể lên tận trời: “Một năm không được thì hai năm thôi, hai năm không được thì ba năm, dù thế nào thì cũng có thể ủ ra tình cảm được.”
“Đại ca, em thật sự là phục anh rồi, thật đấy. Sau này đến thành phố Z, ở chung một thành phố với chị Nguyễn, không phải anh sướng muốn chết sao?”
Trình Liệt vô cùng xấu xa: “Cũng coi như là thế. Tôi thấy Tiểu Nguyễn Nguyễn cũng không để ý tới tên họ Hà kia cho lắm, đến lúc đó, ở gần thì được lợi, không lo Tiểu Nguyễn Nguyễn không động lòng.”
Nói xong, chính cậu ta cũng thấy hơi chột dạ, một năm nay, quả thật cậu ta vô cùng cố gắng, nhưng thật ra thì cậu ta không phải là người có thiên phú học tập, thành tích cũng chẳng ra sao.
Nhưng nhà Trình Liệt có điều kiện rất tốt, cậu ta cũng hiểu rất rõ tình hình của bản thân, có lẽ tốt nghiệp xong thì trực tiếp thừa kế gia sản. Đại học chính là thời gian dùng để ăn chơi nhảy múa..
Nếu bất kể thế nào cũng đều là học đại học, vậy thì cậu ta dứt khoát học một trường ở gần Nguyễn Tương Nghi.
Trình Liệt gạt tàn thuốc, tưởng tượng ra dáng vẻ vừa kinh ngạc lại vừa xù lông của Nguyễn Tương Nghi khi nhìn thấy cậu ta vào lúc cậu ta tới tìm cô lúc sau.
Cậu ta nghiêng đầu, cà lơ phất phơ: “Ôi kệ đi, đến lúc đó tôi…”
Mới nói một nửa, một bóng người ập tới trước mắt Trình Liệt, cậu ta chưa kịp phản ứng lại, cổ áo đã bị túm mạnh lấy.
Trình Liệt còn chưa kịp chửi một tiếng thô tục ra khỏi miệng thì đã bị giọng nói lạnh như băng cướp lời trước.
“Cậu nói rõ ràng cho tôi, thành phố Z cái gì hả?”
Trình Liệt nhướng mắt lên, sau khi nhìn rõ người tới thì nở nụ cười: “Liên quan gì đến mày? Vả lại, thả cái tay của mày ra cho ông.”
“Liên quan gì đến tôi à?” Hà Hú Dĩ lạnh lùng nhếch môi: “Không chỉ có liên quan đến tôi, mà còn rất lớn.”
Vừa dứt lời, anh hung hăng đấm Trình Liệt một phát.
Mặt Trình Liệt lệch sang một bên, khóe miệng rỉ máu, vẻ mặt trở nên hung dữ.
Đám đàn em đang vây quanh bên cạnh xông lên trước, nhưng lại bị Trình Liệt ra dấu tay cản lại.
“Con mẹ nó, có phải mày có bệnh không, vừa lên đã đánh người hả? Mày tưởng ông sợ mày chắc?” Trình Liệt đứng thẳng lên, đấm lại một quả không chút nể nang. Cậu ta thường xuyên đánh nhau, quả đấm này rất mạnh.
Làn da của Hà Hú Dĩ trắng nõn, bị đấm mạnh hết sức một phát như vậy, da lập tức đỏ lên, trông rất đáng sợ.
Trình Liệt cầm cổ tay của mình: “Cú đấm này, là đánh vì mày không biết tốt xấu, ỷ vào tấm lòng của người khác rồi muốn làm gì thì làm.”
“Hoá ra mày còn chưa biết rõ chuyện thành phố Z à? Chạy tới đây hỏi tao hả?” Trình Liệt lau miệng mình, đột nhiên bật cười: “Mày còn chẳng biết cô ấy đi học đại học ở đâu, xem ra mày hoàn toàn chẳng ra gì.”
“Rốt cuộc cậu có ý gì?” Hà Hú Dĩ chăm chú nhìn thẳng vào cậu ta, trong tim bỗng dưng xuất hiện một lỗ hổng rất to, còn có hoảng hốt, hoảng hốt vô cùng.
“Sau khi có kết quả thi, mấy ngày nay đăng kí nguyện vọng xong, chú Nguyễn thúc đi báo tin vui với người quen, mày tới đây nổi điên cái gì?” Trình Liệt liếc anh một cái: “Người ta cũng không cố tình lừa gạt, mày lại làm ra vẻ cả thế giới lừa gạt mày à, cho ai xem thế?”
Lời Hà Hú Dĩ muốn nói nghẹn ở trong cổ họng, anh nắm chặt hai tay thành nắm đấm, gần như hiện lên sắc xanh.
Anh nheo mắt, tạm dừng một hồi lâu, sau đó nhặt cái túi vừa mới bị ném xuống đất lên, nhấc chân bước đi.
Khi quay lại ngõ phía Nam, cửa gỗ nhà họ Nguyễn đóng chặt, cũng không bật đèn.
Chắc là người còn chưa về.
Hà Hú Dĩ đứng ngẩn người trong chốc lát, sau đó xoay người đi về nhà mình.
Tối nay, nhà họ Hà quạnh quẽ đến bất ngờ, chỉ có mẹ Hà ngồi ở trên ghế sofa, đang thưởng thức trà.
Bà liếc qua khóe mắt thấy Hà Hú Dĩ xuất hiện, nụ cười từ từ rạng rỡ hơn: “Đi đâu mà về muộn thế?”
Nhưng sau đó, khuôn mặt tươi cười của mẹ Hà dần dần trở nên cứng đờ, tầm mắt của bà dính chặt lên mặt Hà Hú Dĩ, nó đã sưng lên rồi.
“Sao mặt con lại thế này? Con bị người ta đánh à??”
Hà Hú Dĩ lắc đầu, giọng nói gần như mang theo sự cầu xin, hỏi thẳng luôn: “Mẹ, nguyện vọng của con còn có thể sửa lại không?”
“Lời này của con là có ý gì?” Mẹ Hà bỗng kinh ngạc trong chớp mắt, trực tiếp hỏi ngược lại.
Hà Hú Dĩ mím môi: “Con muốn học đại học ở thành phố Z.”
Mẹ Hà chăm chú nhìn chằm chằm vào anh, lên giọng cao hơn mấy phần: “Thành phố Z á? Con vẫn luôn muốn đi thủ đô, vậy mà bây giờ con nói với mẹ là con muốn đến thành phố Z hả?”
“Thời gian điền nguyện vọng đã hết hạn từ lâu rồi, không sửa được.” Mẹ Hà cố đè nén lửa giận của mình, ép giọng xuống nói.
“Mẹ, không phải mẹ có quen ai đó, có thể giúp đỡ sửa lại một…”
“Con coi bọn mẹ là ai hả? Hà Hú Dĩ, con học đến hỏng đầu rồi à? Mẹ không thể giúp được chuyện này đâu, cũng không có cái quyền ấy.” Mẹ Hà tức muốn ngất xỉu.
Hà Hú Dĩ đè nén trái tim sắp nhảy ra ngoài, chỉ cảm thấy khó chịu đến mức sắp nổ tung.
“Mẹ, coi như con cầu xin mẹ…”
Anh hiểu, yêu cầu như vậy là không đúng, cũng hoàn toàn không thể thực hiện được, lại càng không có khả năng.
Nhưng anh chỉ có thể nghĩ ra cách này, tựa như là kẻ sắp chết túm lấy cọng rơm cuối cùng.
Chỉ có thể thông qua việc cầu xin ra miệng để cho bản thân có chút mơ mộng hão huyền.
“Mẹ thật sự là không có giỏi đến mức đó đâu!” Mẹ Hà tức đến nỗi chỉ thẳng tay vào anh: “Con nói thật cho mẹ biết đi, gấu bông mà con liều mạng đòi về từ chỗ Hứa Điềm, có phải là đứa con gái nhà họ Nguyễn tặng cho con không? Bây giờ con nói muốn đến thành phố Z, có phải là còn muốn kè kè bên nó không hả?!”
“Sao mẹ biết cậu ấy sẽ đến thành phố Z?!” Hà Hú Dĩ bắt lấy một câu cuối cùng của mẹ Hà.
“Sao mẹ lại biết à, nhà nó đi báo tin vui đến từng nhà, mẹ có thể không biết chắc?!” Mẹ Hà nhìn đứa con trai giỏi giang nhà mình, chỉ cảm thấy vớ vẩn.
“Vậy sao mẹ lại không nói cho con biết chứ?” Hà Hú Dĩ ngước mắt lên, giọng nói lạnh lẽo đến mức có thể cắt được dao nhỏ.
“Vì sao mẹ phải nói cho con biết? Con cũng đã đăng kí lên thủ đô rồi, mẹ còn ước gì con không biết ấy. Nhưng quả thật mẹ không phải là loại người như vậy, mẹ không nói cho con biết, chẳng lẽ nó cũng không nói cho con biêt à?” Mẹ Hà vừa tức lại vừa buồn cười: “Hà Hú Dĩ, lời con nói hôm nay buồn cười cỡ nào con có biết không? Mẹ khuyên con nên bỏ cái suy nghĩ kia đi, chỉ vì một đứa con gái mà con lại không học trường đại học mà con vẫn luôn mơ ước nữa nả?”
“Mơ ước ư?” Hà Hú Dĩ kiên định mở miệng nói một cách khó nhọc, giọng điệu u ám: “Nhưng nơi không có cậu ấy, vốn dĩ con sẽ chẳng cân nhắc tới ngay từ đầu.”
Rất lâu trước kia, Hà Hú Dĩ đã phát hiện ra.
Cho dù bản thân anh như thế nào, chỉ cần thành tích đủ tốt, bố Hà mẹ Hà đều sẽ rất vui, nhưng bọn họ vui không phải vì Hà Hú Dĩ có ước mơ của mình, mà chỉ bởi vì ước mơ của anh có thể khiến cho bọn họ nở mày nở mặt.
Sau đó, quả thật, anh cũng cảm thấy mục tiêu như vậy rất quan trọng, cũng rất đáng tự hào.
Nhưng đó cũng là vì, kể từ một khoảnh khắc nào đó, có một con gái nhỏ nghe thấy anh giành được giải thì hai mắt sẽ sáng như sao trời.
Cô khẽ ghé vào bên tai anh, nói với anh rằng: “Hà Hú Dĩ, cậu thật sự thật sự, rất giỏi nha.”
Nhưng hiện tại, hết thảy đều khác rồi.
“Nơi không có nó á? Con giỏi lắm Hà Hú Dĩ, mẹ còn là mẹ của con không hả?” Mẹ Hà trực tiếp ngã lên ghế sofa.
“Mẹ, nếu như lựa chọn ban đầu của con không phải là thủ đô thì mẹ còn sẽ nói như vậy sao?” Hà Hú Dĩ chậm rãi mở miệng.
Mẹ Hà sửng sốt, nhất thời nghẹn họng không trả lời được.
Nhìn thấy phản ứng của mẹ Hà, trong lòng Hà Hú Dĩ cũng hoàn toàn không bình tĩnh nổi.
Hoặc là anh sai rồi.
Thì ra, cô cũng không ước mơ đến thủ đô như vậy.
“Muộn thế này rồi con còn đi đâu nữa?” Mẹ Hà nhìn bóng lưng bước ra khỏi cửa của con trai nhà mình, hét to một câu, nói rồi còn muốn đuổi theo.
“Con đi dạo, sẽ về nhanh thôi.” Hà Hú Dĩ dừng bước lại, sau đó, lại bổ sung thêm một câu: “Mẹ đừng đuổi theo, con muốn yên lặng một mình trong chốc lát.”
Mẹ Hà vừa tức lại vừa khóc, cuối cùng cũng không dám cản anh lại: “Vậy thì về sớm một chút nhé.”
Buổi tối, khi Nguyễn Tương Nghi và bố Nguyễn về đến nhà, cửa nhà đen sì sì có một bóng người.
Bố Nguyễn bật đèn pin di động lên, sau khi soi sáng thì mới phát hiện ra là Hà Hú Dĩ.
“Hú Dĩ à?” Bố Nguyễn đẩy xe lăn, nhìn sang.
Hà Hú Dĩ gật đầu: “Cháu chào chú ạ.”
“Đây là đang đợi con đấy, bố vào trước nhé.” Bố Nguyễn cười cười với Nguyễn Tương Nghi.
Nguyễn Tương Nghi nhìn bố mình vào cửa rồi mới quay đầu lại nhìn anh: “Sao thế, muộn thế này rồi mà cậu còn đợi tôi à?”
“Cậu có số di động rồi à?” Giọng nói du dương của Hà Hú Dĩ mang theo chút khàn khàn.
“Ừ.” Nguyễn Tương Nghi sửng sốt, sau đó, gật đầu một cái.
“Cậu muốn học đại học ở thành phố Z à?” Hà Hú Dĩ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, chưa từng dời đi một chút nào.
“... Ừ.” Nguyễn Tương Nghi ngẩng đầu lên.
“Vì sao không nói cho tôi biết?” Giọng nói của thiếu niên trở nên khó nhọc.
“Lúc điền nguyện vọng, bố tôi đã đi báo tin vui rồi mà.”
“Tôi là nói, vì sao cậu không tự mình tới nói cho tôi biết? Không tự mình nói cho tôi biết chứ?” Hà Hú Dĩ đã không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, giọng nói mang theo chất vấn.
Nguyễn Tương Nghi bị anh hỏi như vậy thì cũng bực: “Vì sao tôi phải nói cho cậu biết? Cậu là gì của tôi hả? Tôi là gì của cậu chứ?”
“Hà Hú Dĩ, tôi không phải là đứa con gái chỉ xoay quanh cậu, thừa nhận hết thảy sự lạnh nhạt xa cách của cậu ngày xưa. Tôi cũng có suy nghĩ của chính mình.”
“Không phải đã hứa rồi sao, vì sao cậu không đi cùng tôi?” Giọng nói của thiếu niên hơi run run, đôi mắt đỏ ngầu.
Nguyễn Tương Nghi nghe thấy giọng nói của anh thì không hiểu vì sao anh lại như vậy, vành mắt cô cũng đỏ hoe: “Tôi cũng muốn hỏi cậu những lời này, vì sao tôi phải lên thủ đô với cậu?! Tôi và cậu có lời hứa đến chết không phai gì sao? Là lời thề non hẹn biển gì à?”
“Vì sao không đi cùng tôi?” Anh không trả lời, cứ lặp đi lặp lại câu nói này, đáy mắt tràn ngập chua xót.
“Được, cậu muốn biết hả?”
“Vậy thì bây giờ tôi nói cho cậu biết, bởi vì tôi không muốn, tôi không thích!” Nguyễn Tương Nghi rất ít khi kích động như vậy, sau khi hét lên, cô trực tiếp đẩy anh ra, chạy vào trong nhà.
Sau khi cửa gỗ bị đóng sầm lại, tiếng vang kia cũng theo đó mà ngăn cách hai thế giới.
Một nơi trước cửa, một nơi sau cửa.
Giây tiếp theo.
Cái túi đựng di động và máy vi tính màu hồng nhạt mà Hà Hú Dĩ còn đang cầm ở trong tay bị quăng mạnh đi, tùy tiện vứt bừa ở con đường chỗ cây nhãn.