Hai người đi từ trên cầu xuống, đi xe tới nhà hàng mà Biên Lê muốn ăn, mang phong cách Châu Âu, cũng coi như có chút đặc sắc của thành phố nhỏ, thứ nổi danh nhất của nhà hàng này chính là bia Pilsner đỉnh cấp.
Bia ở Praha nổi danh thế giới, nhà hàng này dựa vào bia do chính mình sản xuất cùng với các món ăn khác mà bốn năm liền nhận được ba sao Michelin*.
(*)Sao Michelin: Biểu tượng đánh giá chất lượng của một nhà hàng. Nhà hàng một sao là nhà hàng rất tốt so với mặt bằng chung, hai sao là nhà hàng chất lượng xuất sắc, ba sao là nhà hàng có phong cách ẩm thực đặc biệt.
Bia là thứ tất yếu cần có. Ngoài ra, Biên Lê còn ồn ào muốn ăn chân giò heo quay của Séc. Hạ Vân Tỉnh không có quá nhiều phản ứng, chỉ là lúc quay còn thuận miệng hỏi một câu: "Ừm, em muốn ăn mấy cái?"
Biên Lê nhất thời lườm anh một cái: "Anh cho heo ăn đấy à, cái gì gọi là mấy cái, một cái là được rồi."
Cô vừa dứt lời mới phản ứng lại là đang quay video, hai tay lập tức che miệng.
Hạ Vân Tỉnh cười cười, không lên tiếng, nhưng nhếch mắt nhìn cô một chút, vẻ mặt tràn đầy chế nhạo.
Nhà hàng nhanh chóng bưng thức ăn lên, thế nhưng lúc cái chân giò heo thực sự hiện ra trước mặt Biên Lê, cô có chút túng quẫn..
Nó có mùi thơm nhưng trên da vẫn còn xèo xèo dầu nóng bốc lên, hơi khó chịu.
Cả một cái chân giò heo hoàn hảo không tổn hao gì được bê lên, còn to hơn so với mặt Biên Lê, nhìn từ phía màn hình thì hai má của cô gái đã hoàn toàn bị che khuất.
Biên Lê cầm dao nĩa không khỏi ngượng ngùng, bởi vì không biết ra tay từ chỗ nào.
Nói thật sự, nếu chỉ ở trước mặt Hạ Vân Tỉnh, cô sẽ không bị ràng buộc. Nếu không phải đang quay video, cô sớm đã cầm lên gặm.
Biên Lê chun miệng lại, thật vất vả cắt được một miếng, rụt rè một hồi rồi đưa đến trước mặt Hạ Vân Tỉnh: "Anh ăn đi."
Hạ Vân Tỉnh nhìn cô thật sâu, ăn hết toàn bộ.
Sau đó Biên Lê cứ như vậy, duy trì tao nhã, ưỡn lưng thẳng tắp.
"Em gặm luôn là được rồi, ở đây lại không có người ngoài."
"..."
Đây còn không phải là không có người ngoài!
Biên Lê mới vừa muốn phản bác, Hạ Vân Tỉnh gập camera lại bỏ vào trong túi, làm như lơ đãng nói: “Lúc em ăn cơm anh đã tắt máy rồi."
"Vậy anh còn không nói sớm..." Biên Lê giơ nĩa ăn lên không trung, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng: "Vậy cái chân giò heo lớn này phải làm sao, anh không chụp ảnh lại à?"
Trong video, cô đã chuẩn bị quay rất nhiều mỹ thực lên màn ảnh. Biên Lê biết Hạ Vân Tỉnh có chút nghiên cứu về phương diện chụp ảnh này mới cố ý giao cho anh.
Hạ Vân Tỉnh dừng một chút, nhàn nhạt đáp: "Anh quên rồi."
Nói xong, anh kéo cái chân giò heo đến gần, bắt đầu cắt giúp Biên Lê.
Biên Lê cứ luôn suy nghĩ mỹ thực còn chưa chụp, trố mắt nhìn ba giây, cô lại lấy camera trong túi ra, quay vài đặc tả về cái giò heo này.
Sau khi chụp xong, xung quanh màn hình hơi bị run, rung một chút, bất tri bất giác, giữa tấm hình xuất hiện Hạ Vân Tỉnh.
Anh hơi cúi đầu, tay cầm dao nĩa lộ rõ khớp xương cứng cáp, đang cắt thịt cho cô.
Giò heo lớn đã được cắt xong!
Biên Lê nhìn, không tiếng động mà cười, mắt sáng rực.
Trước đó ở trên mạng từng bàn luận về ứng viên có lông mi dài nhất trong giới giải trí, phạm vi bỏ phiếu đều là nghệ sĩ nữ, không đề cập tới nghệ sĩ nam.
Kỳ thực theo Biên Lê, Hạ Vân Tỉnh hoàn toàn có thể giật được cái danh hiệu "Lông mi tinh" này.
Lông mi đen tuyền, vừa dài vừa cong, lúc nhắm mắt giống như hai cái quạt nhỏ khép vào nhau.
Có nhiều lúc, tướng mạo của Hạ Vân Tỉnh rất có lực công kích, nhưng trên thực tế, ngũ quan trên khuôn mặt kết hợp lại thành một thể tuyệt đối hoàn mỹ.
Biên Lê vẫn đang nhìn chằm chằm, trong lúc này, Hạ Vân Tỉnh ngẩng đầu lên, dùng dao nĩa cắt một miếng thịt gọn gàng đưa tới miệng cô.
Theo bản năng cô mở miệng ăn, đầu ngón tay chỉ vào màn hình, nhai nhai hai lần, nói: "Em quay video đây."
Tính ra, lần này quay Hạ Vân Tỉnh, chính là lần đầu tiên anh xuất hiên trong ống kính.
Hạ Vân Tỉnh tỏ ý mình nghe được, sau đó quay về phía ống kính khẽ vuốt cằm.
Biên Lê: "..."
Đây là thể hiện sự nghiêm túc sao?
Cô còn mân mê, quay gương mặt của Hạ Vân Tỉnh di tới di lui, thậm chí còn phóng to đặc tả đầu của anh, gõ gõ đầu Hạ Vân Tỉnh.
Trong lúc đó còn đặc biệt nhiệt tình đưa ra lời giải thích, nói tới không còn biết trời đất đâu.
Hạ Vân Tỉnh nhịn một lúc, muốn cướp camera, nhưng đều bị Biên Lê tránh thoát: "Gần đây em rất kiêu ngạo đó, Biên Lê."
"Em còn kiêu ngạo được hơn nữa cơ!" Biên Lê nói rồi uống một hớp bia, cười ha ha hai tiếng.
Tầm mắt Hạ Vân Tỉnh khoá chặt cô lại: "Buổi tối em chờ đó."
Biên Lê cảm thấy ngụm bia vừa uống suýt nữa thì sặc.
Cô khụ hai lần, sau đó hắng giọng một cái: "Đang quay video đó anh hai."
Hạ Vân Tỉnh bỗng dưng cười lên: "Video cũng có thể biên tập, em, gái, nhỏ."
Biên Lê:......
Cô sao có thể quên được chuyện này cơ chứ?:)
Lúc hai người đi chơi cũng hơi muộn, cơm nước xong xuôi thì sắc trời cũng dần tối.
Biên Lê lôi kéo Hạ Vân Tỉnh đi dạo phố, mua rất nhiều đặc sản địa phương và vài thứ đồ chơi nhỏ. Sau đó cũng không muốn đi đâu, cho nên dứt khoát dẹp đường hồi phủ.
Biên Lê uống một chút bia, một đường đều là dáng vẻ lâng lâng. Sau khi về khách sạn, Hạ Vân Tỉnh liền thực thi lời mình nói lúc trước, làm cho Biên Lê trả giá. Hai người làm “bánh nướng” hai lần, Biên Lê không những không mệt mỏi, trái lại trở nên tỉnh táo hơn.
Dáng dấp kia, khá giống như là đã tỉnh rượu.
Cô không mệt mỏi, thẳng thắn mặc áo ngủ ngồi trên salông, cứ như thế đờ người ra nhìn bên ngoài cửa sổ. Sau khi Hạ Vân Tỉnh thu thập xong hành lý, ngồi xuống bên người cô, ôm lấy mặt cô: “Sao đấy? Giận rồi?”
Biên Lê nhẹ nhàng vỗ bỏ tay anh ra: “Em có tức giận đâu… anh, cái người đàn ông này thật sự không hiểu ra sao."
Có lúc Hạ Vân Tỉnh cũng rất hài hước, chỉ cần cô hơi hơi thể hiện một chút âm trầm, biểu hiện không nói lời nào. Một trăm phần trăm anh sẽ không nói, chín mươi phần trăm sẽ chủ động lại gần, dính người đến đòi mạng.
Biên Lê nghĩ như vậy, không cam lòng yếu thế, cũng làm như vậy.
Gian phòng một mảnh yên tĩnh, Biên Lê chơi đùa móng tay mình một chút, nhẹ giọng mở miệng: "Ngày hôm nay anh nói ở trên cầu..."
"Ừm, anh nói."
"Chính là ý tứ kia sao?"
Hạ Vân Tỉnh tuỳ ý ngửa người dựa vào thành sô pha, hai tay gác ra sau gáy, cười lên: "Cái kia là cái gì?"
Biên Lê túm lấy cái gối ôm ở bên cạnh, nện xuống một cách cam chịu: "Là... Cầu hôn đó."
"Ừm." Anh trả lời rất chắc chắn, cũng rất gọn gàng, gần như không chút suy nghĩ mà thốt lên.
Biên Lê tò mò nhìn sang: "Chỉ như vậy thôi à?"
Cô sẽ không từ chối, đặc biệt là chuyện này.
Chuyện cầu hôn như vậy, đương nhiên phải cố gắng đáp ứng.
Hạ Vân Tỉnh hiểu rõ ý của cô, ôm cô vào lòng: "Biên Lê, anh rất nghiêm túc."
"Em biết mà." Biên Lê nhẹ giọng trả lời một câu.
Thế nhưng...
Không phải cô cần mấy câu nói hình thức, chỉ là có vài thứ vẫn cần phải có chứ.
Biên Lê giơ lên một tay, năm ngón tay mở ra, lắc lắc.
Ánh đèn buông xuống, chiếu lên bàn tay trắng nõn xinh đẹp, móng tay cũng thon gọn, ánh lên màu hồng phấn nhàn nhạt.
Biên Lê trừng mắt nhìn: "Anh hiểu ý của em mà Tỉnh Tỉnh?"
Cô cố ý để tay trước mặt Hạ Vân Tỉnh, quơ quơ tay, giống như lơ đãng nhấc lên, giọng nói mềm mại: "Chính là đôi tay này của em, bên trên giống như thiếu mất một thứ."
Tiểu cô nương lại chớp chớp mắt, ngữ khí rất vô tội: "Anh cảm thấy thế nào Tỉnh Tỉnh?"
Trong lòng Hạ Vân Tỉnh cảm thấy buồn cười, cô có thể nghĩ đến, làm sao anh có thể không nghĩ tới đây.
Hạ Vân Tỉnh kéo tay nhỏ của Biên Lê lại, đặt trong tay anh: "Đương nhiên là có."
"Hơn nữa là nhãn hiệu em rất yêu thích, anh đã sớm đặt từ nửa năm trước."
Tài khoản của Biên Lê và anh liên kết với nhau, ban đầu cô yêu thích nhãn hiệu kia, lúc anh mua quần áo hoặc trang sức cho cô thì sẽ có thông báo gửi về điện thoại.
Mà Biên Lê cũng nghiên cứu qua nhẫn kim cương, có một lần sau khi xem video của người khác, trong lúc vô tình đã nhắc cho anh, trong giọng nói thể hiện rõ sự ngóng trông.
"Nửa năm trước? Sớm như thế cơ à..."
"Ừm, bởi vì là thiết kế đặc biệt do anh tự làm, cho nên thời gian hơi lâu một chút."
Biên Lê nhìn Hạ Vân Tỉnh một lúc, tiến lên trước mặt anh hôn thật mạnh một cái.
"Anh để tâm như vậy, là rất phạm quy!"
Hạ Vân Tỉnh nhìn cô, trong con ngươi mang theo ôn nhu: "Để tâm tới em, hết thảy đều đáng giá."
Hai người nói chuyện phiếm một chút, Biên Lê chỉ cảm thấy ngày hôm nay, đặc biệt vui vẻ.
Cô trưng cầu ý kiến của Hạ Vân Tỉnh một chút, dứt khoát mở livestream trên nền tảng mà gần đây Nhất Thiên mới phát triển, thuận tiện đem đặc sản địa phương cô mới mua hôm nay làm quà phát thưởng cho fan.
Livestream mỗi ngày đều giống nhau, công ty cũng không hạn chế số lần, cô cứ dựa theo ý mình mà phát.
Livestream vừa mở ra, chỉ có vẻn vẹn mấy trăm người.
Mọi người tiến vào đều là một mảnh mờ mịt.
Bởi vì đây không phải là tài khoản cá nhân, ngay cả tiêu đề của livestream cũng nói thẳng ra luôn. [Cuộc sống hằng ngày của Vân Biên]
Nhưng mà đến khi gương mặt của Biên Lê xuất hiện, fan nghi hoặc mở miệng.
[Phì Phì? Cô livestream ở đây à?]
[Sao còn mặc áo ngủ, livestream ăn đêm à? Ở trên nền tảng của Nhất Thiên à? Đây là Raccon Livestream mà!]
[Không đúng, chỉ có tôi chú ý tới tên của livestream sao? Cuộc sống hằng ngày của Vân Biên?]
Có điều chỉ trong một phút, hàng vạn người dùng đã tràn vào livestream.
Phỏng chừng là fan nhìn thấy cô phát sóng trực tiếp nên chạy đến đây, mọi người đều tới.
Biên Lê nhìn vào màn hình cười: “Tốc độ của mọi người nhanh thật, hôm nay tôi phát livestream trên đây, xin mọi người hãy chú ý cái App này nhiều hơn, sau này tôi sẽ đều cập nhật thông tin mới ở đây, Raccoon Livestream đã được công ty chúng tôi thu mua, bên kia không cần nhắc tới.”
[Được, mami sẽ đi cùng con, con đi đến đâu mẹ tới chỗ đó!]
[Tiểu Phì Phì sao ngày hôm nay luôn nhìn chằm chằm sang phải.]
[Cuộc sống hằng ngày của Vân Biên là cái gì vậy? Có phải sẽ có Hạ Vân Tỉnh không?]
Biên Lê nhìn chằm chằm màn mưa bình luận mới nhất, "Đúng rồi, sau này hai chúng tôi sẽ đăng video ở đây... Cùng Hạ Vân Tỉnh quay vlog đi du lịch, sau đó toàn bộ phát ở kênh này, mọi người có thể nhấn theo dõi."
Màn đạn hơi yên lặng trong chớp mắt, sau đó điên cuồng bùng nổ.
Tin tức này có lượng sát thương quả thực quá mạnh mẽ!
"Sau đây tôi sẽ giới thiệu cho các bạn một người, đừng quá kinh ngạc nhé! Trước tiên mọi người có thể phóng ra một màn đạn để giải phóng tâm trạng kích động ha ha." Biên Lê nói, lại nhấc mâu nhìn sang bên phải một chút.
Trên livestream là một mảnh rít gào, tất cả đều là dấu chấm than.
Mỗi giây mỗi phút đều có hàng vạn fan ùa vào, trong chốc lát phát sóng trực tiếp đã đột phá trăm vạn.
Biên Lê còn tâm lý ngồi đếm ngược cho mọi người, đến một giây cuối cùng.
Gương mặt tuấn tú với vẻ lãnh đạm quen thuộc của Hạ Vân Tỉnh xuất hiện trên màn hình trực tiếp.
[A a a a ca ca a a a!]
[Vân Biên người ta không ngủ, chính chủ phát đường, tôi điên cuồng nổi điên!]
[Hai người sao lại cùng nhau ở nước ngoài? Đi du lịch cùng nhau? Đêm khuya? Ở cùng nhau à bảo bối nhỏ?]
[Mẹ ơi, phần mềm này của Nhất Thiên có hoạt động được không? Tôi muốn phát ít quà]
[Chờ chút! Áo ngủ tình nhân! Tôi muốn tìm chỗ mua giống như vậy!]
[Trời ạ, ai đến ném cho tôi cái bình dưỡng khí, tôi đang ngất trên đất, sắp không sống được nữa.]
Màn đạn làm che hết mặt của hai người, lúc đó nhiều fan nhắc nhở góc độ quay không tốt lắm, Biên Lê kinh ngạc một chút, vội đứng lên điều chỉnh màn hình.
Cô vừa ngồi lâu dưới sàn nhà, chân có chút tê, vừa đứng dậy một chút đã bước lệch, Hạ Vân Tỉnh nhanh tay nhanh mắt đỡ cô: “Sao em nôn nóng vậy?"
Hạ Vân Tỉnh lão đại vừa mở miệng không phải là chào hỏi mọi người, mà là quan tâm tới bạn gái nhỏ.
Nhưng đây chưa phải then chốt.
Then chốt chính là...
Giọng điệu nói chuyện của anh! Làm sao có thể! Sủng nịnh như vậy!
Sau khi điều chỉnh xong màn hình, Hạ Vân Tỉnh mới chào hỏi mọi người. Hai người đều ngồi trên sàn nhà, dựa lưng vào sô pha, cùng nhau xuất hiện trong livestream, vô cùng mới lạ và hiếm thấy.
Dù sao cũng là khung hình sống, nhìn thế nào cũng thấy vui tai vui mắt.
[Van cầu hai người, đi lãnh chứng đi!]
Theo sát câu nói này, màn đạn nổi lên thành đội hình, không có thêm bất kỳ câu dư thừa nào.
Cùng với lượt bình luận tăng vọt, số lượng người bắt đầu tăng đến trăm vạn, sau đó vượt qua ngàn vạn, trong lúc nhiệt độ đang càng lúc càng bùng nổ.
Bình luận đen kịt luôn.
Biên Lê há hốc mồm, cô còn muốn phát phần thưởng cho fan đêm nay, vậy mà cái phần mềm mới của Nhất Thiên đã không chịu nổi.
Lại còn có thao tác đen bình luận như vậy?
Hạ Vân Tỉnh cũng lên kiểm tra một chút, phát hiện không thể phát livestream lại được nữa.
Toàn bộ app đã hoàn toàn bị tắc nghẽn, máy chủ đang ngoại tuyến.
Biên Lê liên hệ ngay với nhân viên phát triển của Nhất Thiên, được trả lời rằng, trước đó Nhất Thiên không dự liệu được việc hai người cùng nhau livestream lại có độ hot cao như vậy.
Mà phần mềm mới này còn đang trong quá trình thử, nhiều người sử dụng trong thời gian ngắn như vậy, máy chủ phục vụ toàn bộ lưu lượng không tải được hết.
Biên Lê dở khóc dở cười, nhìn về phía Hạ Vân Tỉnh: "Làm sao bây giờ Tỉnh Tỉnh Heo, hình như anh rất được hoan nghênh."
Trước đó cô phát trực tiếp, hoàn toàn không gặp tình huống này.
"Không phải anh, là chúng ta." Hạ Vân Tỉnh gẩy ra một lọn tóc đen hơi rối của cô, quấn trên đầu ngón tay chơi đùa.
Biên Lê còn đang xem điện thoại, chạy đến Weibo, đặc biệt giải thích nguyên nhân trong phần bình luận.
"Có điều cơn mưa bình luận vừa rồi anh cảm thấy nói cũng không sai."
Nghe xong câu nói này, Biên Lê mới đưa mắt nhìn về phía Hạ Vân Tỉnh: "... Hả?"
"Khi nào hai chúng ta đi lãnh chứng?"