Ngọt Ngào Nơi Anh

Chương 44: Hai mươi tám năm về trước...



Từ tính cách, dáng vẻ, đến đường nét khuôn mặt kể cả đầu óc tinh tường, học nhanh hiểu nhanh của Hạo Vũ hiện tại đều được người mẹ của Hạo Vũ để lại.

Chỉ duy nhất tính khí bạo lực là Hạo Vũ giống Hạo Thanh, nhưng ông chưa lần nào thấy anh bạo lực hay ra tay với bất kì người trong nhà. Quan trọng là cô gái lần này Hạo Vũ dẫn về Lục gia cũng là cô gái đầu tiên. Lần đầu ông bà chứng kiến thấy Hạo Vũ chăm cho con bé từng bước đi, cưng sủng như một bảo bối đáng giá.

Ông rút lại lời nói, Hạo Thanh có khi thật sự chẳng biết phải ba ruột Hạo Vũ không nữa. Tính xấu xa của hắn đều đã được mẹ Hạo Vũ lấn chiếm hết rồi.

Còn về tập đoàn ẩn danh ở Thành Phố B, ông chỉ nghĩ đơn giản anh muốn tự thử sức mình, tuy Thành Phố B rất lớn, tập đoàn ẩn danh cũng khá nhiều, nhưng ông rất ấn tượng về tập đoàn Vũ Lâm, cách tập đoàn đó phân tích thị trường, đưa ra chiến lược kinh doanh, thật sự rất giống cách ông trình bày.

Lục Thế đứng cuối hành lang, bóng tối bao chùm lên thân hình gia nua của cụ ông hơn bảy mươi, con ngươi chăm chăm nhìn xuống người đàn ông đang cầm chai rượu liên tục uống, khẽ thở dài rồi lại lắc đầu.

Ông không hiểu, ông vốn cũng không đến nổi nào, đầu óc ông ít nhiều cũng quản lí tập đoàn Lục thị hơn bốn mươi năm, con trai hắn cũng rất thông minh. Vậy mà sao đứa con trai ông cho là mặt mày sáng lạng từ khi mới sinh ra, một mực thương yêu, lại vô dụng như vậy chứ.

Lục Thế hết thở dài rồi lại lắc đầu, trong lòng không ngưng tự trách bản thân.

Hết cách ông lại quay về phòng.

Hạo Vũ lên phòng tắm rửa liền bay thẳng vào chăn ôm ấp bảo bối nhỏ vào lòng rồi thiếp đi.

Cảnh tượng hai mươi tám năm trước quay về, người phụ nữ được cho là tiểu thư đài cát, danh giá ở Los đang ngồi bền xuống sàn đất, tay bám vào đôi chân của người đàn ông, miệng không ngừng van xin, nước mắt rơi không ngừng, búi tóc được buộc lên gọn gàng bây giờ cũng đang nằm trong tay người đàn ông này.



Cậu nhóc khóm khỉnh sáu tuổi vừa được quản gia đón từ trường trở về, thấy cảnh tượng này, anh buông cặp sách ra, vội chạy chạy kéo tay người đàn ông to lớn không ngừng mắng chửi.

Đối với đứa trẻ mới chỉ sáu tuổi và người đàn ông gần ba mươi tuổi to lớn bụng bự làm sao có thể kéo hắn ra được chứ.

Lục Hạo Vũ chỉ biết oà khóc, miệng không ngừng la lớn. "Ba... ba bỏ... mẹ ra hức... hức mẹ đau rồi... kìa..."

Lục Hạo Thanh thấy phiền, chỉ gạt nhẹ tay, cậu nhóc sáu tuổi liền văng ra, người đập vào vách tường, khóc nức nỡ miệng không ngừng la. "Cứu... mẹ cháu với... hức... các cô chú... hức... cứu mẹ cháu..."

Người Hạo Vũ kêu cứu là những người hầu và quản gia, nhìn nét mặt đáng thương của cậu chủ, những người ở đó thật sự rất khó lòng có thể không giúp, nhưng nhìn lại nét mặt như thần chết của ông chủ rất nhanh suy nghĩ giúp bị gạt qua. Những người ở đó chỉ thầm mắng bản thân không giúp được gì cho cô và cậu chủ.

Còn cậu bé và người phụ nữ không ngừng khóc, Hạo Vũ chập chững bò về phía mẹ.

Đây cũng không phải lần đầu hắn đánh mẹ, cũng không phải lần đầu Hạo Vũ chứng kiến, nhưng hôm nay đánh nặng tay hơn mọi ngày rất nhiều.

Tay anh gần chạm được vào tay mẹ, bàn chân to lớn của hắn đá thật mạnh vào tay anh.

Hạo Vũ giật mình thức giấc, ngồi bật dậy, Tuệ Lâm cũng bị đánh thức, nhìn vẻ mặt hoảng sợ không nên có của anh, cả người anh đầy mồ hôi, trong khi phòng còn đang mở điều hoà, hô hấp anh rất nhanh.

Tuệ Lâm ôm anh vào lòng, khẽ chấn an. "Anh gặp ác mộng sao?"



Hạo Vũ vẫn chưa hoàn hồn kịp, phải nói rất lâu rồi anh chưa mơ thấy giấc mơ quỷ quái này, nếu nói giấc mơ đáng sợ anh thường gặp là Tuệ Lâm bỏ anh mà đi ở kiếp trước và lẫn kiếp này.

Hạo Vũ cảm nhận được hơi ấm từ lòng ngực, bàn tay vỗ vỗ sau lưng anh, làm dịu đi cảm giác sợ hãi trong giấc mơ phần nào.

Tuệ Lâm thấy hô hấp anh dần trở lại bình thường, khẽ hỏi. "Anh mơ thấy ác mộng sao?"

"Ừm." Hạo Vũ ôm chặt cô, như chiếc phao cứu sinh cuối cùng của đời mình.

Tuệ Lâm xót xa nhìn người đàn ông được xưng là bá chủ giới hắc đạo, cao ngạo lạnh lùng, dưới một người trên vạn người trước mặt, những lúc anh chật vật như thế này cũng chẳng ai thấy được.

Họ chỉ thấy được sự tàn khốc khi anh cho phép họ thấy, ánh mắt vốn lạnh lùng, bây giờ nhìn vào chỉ hoảng sợ, là sợ hãi bỏ anh mà đi, sợ hãi bỏ anh lại thế giới đầy danh vọng này.

Cô chưa từng hỏi anh đã trãi qua những gì, cuộc sống của những gia tộc có tiếng tăm thật sự không sung sướng.

Hết đấu đá lẫn nhau đến đấu đá trong và ngoài, thật sự anh em ruột thịt cũng không dám tin tưởng dù chỉ một lần.

Ở bên ngoài anh luôn bật sự đề phòng cảnh giác, nhưng khi ở bên cạnh cô, Tuệ Lâm cảm nhận anh luôn gỡ toàn bộ sự đề phòng và cảnh giác đó ra. Tuệ Lâm vuốt ve người đàn ông cao thượng trước mặt, hơi thở anh bắt đầu đều đều.

Cô cũng đặt anh xuống giường, để anh tựa vào lòng ngực cô mà ngủ, rất nhiều lần anh đã an ủi cô. Vậy bây giờ anh bất an, cô cũng sẽ an ủi anh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv