Lăng Thành hoa lệ đổ cơn mưa phùn. Những hạt nưa rơi tí tách trên hiên nhà, rửa trôi đi tất thảy bụi bẩn trên mặt đường con phố.
Người đàn ông đứng trước cổng bệnh viện tâm thần mang loại khí chất cao quý nhã nhặn đến nỗi bất kỳ ai lướt qua cũng không thể rời mắt.
Đuôi mắt hơi xếch lên, lông mày rậm và chiếc mũi cao càng khiến con người cao ngạo ấy trở nên trầm tĩnh và trưởng thành hơn.
Một nhóm nữ sinh đi ngang qua không kìm lòng được mà ngoảnh lại nhìn anh. Đôi mắt các cô gái sáng lấp lánh, không hề che giấu niềm yêu thích và phấn khích.
“Aaaa, đẹp trai chết mất! Nhanh đỡ mình, nếu không mình ngất thật đấy!”
“Sao có thể có người sở hữu ngoại hình hoàn hảo vậy chứ?”
Một cô bé chợt nhận ra, thúc vào lưng bạn mình rồi nói: “Người đàn ông đó là Phó Liên Ngạo!”
Nữ sinh kia quay đầu, vẻ mặt bất ngờ thảng thốt: “Đùa à? Phó Liên Ngạo đứng trước cổng bệnh viện tâm thần làm gì?”
Đúng lúc này, cửa bệnh viện mở ra.
Thiếu nữ thiên tài của Lăng Thành vậy mà lại xuất hiện ở đây!
Phía sau cô là một hàng mười người đều mặc âu phục đen, đi giày da, dáng người cao to lực lưỡng.
Liễu Dung Nghiên vừa nhìn thấy anh thì lập tức đưa bàn tay dính máu đút vào túi áo. Cô không muốn anh biết được một bộ mặt còn lại của cô. Ít nhất là ở thời điểm hiện tại.
Tiếng cửa mở cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, anh xoay người, sải bước tới chỗ cô.
Mưa rơi bắt đầu nặng hạt hơn, chiếc ô trên tay anh che chắn hết dòng nước mát mà ông trời đổ xuống.
Những vệ sĩ của cô thấy anh liền cúi đầu cung kính chào một tiếng: “Cậu Phó!”
Phó Liên Ngạo gật nhẹ đầu, chỉ quan tâm đến việc che ô để cô không bị ướt mưa.
“Bé con, đã hả giận chưa?”
Anh ôm eo cô để cơ thể của cô sát lại gần mình. Bàn tay đặt trên gáy cô nhẹ nhàng vuốt ve, chất giọng trầm ấm đặc trưng của anh phả vào tai cô mang theo sự dụ hoặc và chiều chuộng.
Liễu Dung Nghiên dựa vào người anh, hàng mi rủ xuống, môi mím chặt không nói lời nào.
Phó Liên Ngạo luôn để ý đến cảm xúc của cô nên dĩ nhiên sẽ nhận ra điều bất thường. Anh nắm tay cô dắt vào trong xe.
Gió thổi rì rào bên ngoài lớp cửa kính, hàng cây đung đưa theo chiều gió nghiêng ngả liên tục.
Chỉ có vệ sĩ của cô vẫn nghiêm túc đứng thẳng lưng, mười người thành một vòng tròn, bao bọc xung quanh chiếc xe mà hai người vừa lên.
Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ sự an toàn của nhị tiểu thư và chồng của cô ấy.
Phó Liên Ngạo thò tay vào túi áo của cô, cầm lấy hai tay trắng nõn đẫm máu rồi cẩn thận lau đi chất lỏng đã khô trên đó.
Đôi mắt Liễu Dung Nghiên khẽ run, bàn tay và toàn thân cũng run rẩy nhìn động tác của anh.
Cô giật tay lại, nhanh chóng quay đầu về hướng khác để né tránh.
Con dao dính máu tươi kia dường như nhắc nhở bản thân cô một điều rằng những gì người khác cho rằng là đúng về cô đều là sai lầm.
Liễu Dung Nghiên không trong sáng và thuần khiết như bông tuyết trắng. Bởi vì trên tay cô đã nhuốm máu của rất nhiều người.
Nếu anh biết điều đó, nếu tất cả mọi người đều biết sự thật, sẽ không còn ai yêu thương cô nữa.
Giống như lời nói của tên hề năm xưa vào thời điểm hắn giết chết anh trai của cô.
“Liễu Dung Nghiên, nhớ kĩ, vì mày nên anh trai mày mới bỏ mạng. Mày là một kẻ không xứng đáng nhận được yêu thương.”
Thời gian như quay ngược trở lại, mọi thứ bày ra trước mắt. Thảm kịch của ba đứa trẻ đều là vì cô mà ra. Đứa bé còn sót lại duy nhất sống trong sự ám ảnh và dằn vặt đến mức cần tìm liệu pháp thôi miên.
Đôi mắt hoảng sợ và đau thương kia là của một bé gái, là Liễu Dung Nghiên thuở nhỏ.
Bỗng, trong màu đen tăm tối kia có một tiếng gọi vọng đến. Một người đàn ông to lớn vững chắc chạy về phía cô.
“Nghiên Nghiên.”
“Nghiên Nghiên, đã không sao rồi.”
“Không phải lỗi của em đâu, Nghiên Nghiên.”
Trong thế giới của cô, một tia sáng được thắp lên, bền bỉ, kiên trì, không hề chập chờn, sợ hãi trước tất cả những bão giông cô gặp phải.
“Nghiên Nghiên, đừng khóc.”
Liễu Dung Nghiên mở mắt ra, cảm nhận được độ ấm của ngón tay anh đang dịu dàng lau đi lệ rơi trên mặt cô.
Ánh mắt anh ngập tràn xót thương và tội lỗi, ngay cả lau nước mắt cho cô cũng phải thận trọng, dè dặt từng chút một.
“Nghiên Nghiên, em đừng khóc. Anh đau.”
Giọng nói anh nghẹn ngào nhưng vẫn không ngừng trấn an, dỗ dành cô.
Tay cô siết chặt áo sơ mi của anh, run rẩy, hoảng loạn, bất an.
Cô rất sợ, bản thân sẽ gây hại cho anh, càng sợ hãi việc anh không còn yêu cô nữa.
Nếu ngày ấy thật sự xảy ra thì thà rằng năm đó chết trước mũi dao độc của bọn chúng còn tốt hơn hiện tại.
Phó Liên Ngạo ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, sưởi ấm trái tim và từng mạch máu của cô bằng thanh âm ấm áp và dịu hòa: “Vợ đừng sợ, tất cả đều đã qua rồi.”
“Không ai có thể làm hại em nữa.”
Bởi vì tất cả phong ba mà tương lai cô gặp phải đều sẽ do anh gánh vác.
Không kể là máu tanh hay bom đạn, chỉ cần là chuyện của cô, đều là chuyện mà anh cần phải cân nhắc, lựa chọn.
Liễu Dung Nghiên càng ôm anh chặt hơn, nỗi sợ hãi vẫn chưa tan đi: “Liên Ngạo… em đã từng giết người. Em đã hại chết anh trai của em.”
Gương mặt cô tái đi, liên tục lẩm bẩm: “Liên Ngạo, em không phải người tốt.”
Không phải là bông tuyết trắng mọi người thường nhắc đến.
Càng không lương thiện và tốt đẹp như những gì họ tưởng tượng.
Phó Liên Ngạo nâng khuôn mặt cô, nhìn cô đầy trìu mến và yêu thương, anh nói: “Nhưng sự xuất hiện của em đã cứu rỗi cuộc đời anh.”
Em là ánh sao tỏa sáng nhất trong đêm tối.
Em là Mặt Trời của những ngày đông giá rét.
Em là nền trời xanh ngắt cao rộng của ngày hè.
Mắt cô đỏ lựng, hít hít mũi, lại hỏi: “Nếu một ngày anh tận mắt nhìn thấy em giết người thì sao?”
“Vậy thì kẻ đó chắc chắn đáng chết!”
“Anh… sao lại có suy nghĩ đó chứ?”
“Vì anh tin em mà.”
Cô bé của anh thật sự vô cùng tốt đẹp, không có bất kỳ nguyên nhân nào thay đổi được suy nghĩ đó của anh.
Kẻ mà cô giết chắc chắn là kẻ đáng chết, gây ra tội ác khắp nơi.
Liễu Dung Nghiên cười nhẹ, lo lắng thấp thỏm trong tim được xua đi. Cô cuộn mình nằm lên đùi anh, tay vân mê cúc áo của anh, khẽ hỏi: “Nếu em biết người rồi bị cảnh sát bắt, bị phán tử hình thì sao?”
Phó Liên Ngạo không hề do dự trả lời: “Anh sẽ đi cướp pháp trường.” Như nghĩ được gì đó, anh tiếp tục bổ sung: “Hoặc chịu án tử cùng em.”
Đáy mắt cô tràn đầy niềm vui, cũng không cho rằng anh nói thật.
Anh dường như nắm bắt được suy nghĩ này, cúi đầu hôn lên trán cô, thành kính hôn lên ngón tay của cô. Lòng anh như có dòng lửa chạy qua, ánh mắt rực sáng nhìn cô không rời, giọng điệu chắc nịch: “Nghiên Nghiên, nếu một ngày em giết người, anh sẽ giúp em tiêu hủy chứng cứ. Nếu một ngày em bỏ mạng, anh cũng không cần cuộc sống này nữa.”
Biểu cảm của Phó Liên Ngạo không giống như đang đùa vui chút nào.
Đột nhiên, Liễu Dung Nghiên có hơi sợ hãi, không phải sợ con người của anh. Mà là sợ anh quá yêu cô.
Liên Ngạo của cô, không thể bị cô liên lụy, không thể bị gộp chung với những kẻ khác được.
Cô vươn tay chạm lên khóe môi anh, nói: “Em chỉ mong anh bình an vô sự.”
Tay cô được anh nắm lấy, nâng niu như trân châu ngọc bảo. Khóe môi anh hơi nhếch lên, cười đáp lời cô: “Em bình an thì anh cũng sẽ không có chuyện gì.”
Lý do là vì, cuộc đời của anh chỉ có một tấm bùa hộ mệnh mang tên Liễu Dung Nghiên.
Nếu một ngày cô chịu một chút thương tổn, vậy thì anh cũng không cần bản thân an toàn thoát ra, nguyên vẹn không đổ máu.
Lời của tác giả: Like cho tui đi các nàng.