Trên tầng cao nhất của KTV Thác Loạn, nơi được xem là địa điểm ăn chơi hưởng lạc của những thiếu gia giàu có ở Lăng Thành có một nhóm người đang tụ họp chơi đùa.
Người ta nói nơi này là chốn xa hoa nhất, quy tụ những thành phần cao quý nhất trong giới thượng lưu từ doanh nhân nổi tiếng, minh tinh hạng S cho đến những kẻ đứng đầu của giới Hắc đạo.
Ánh đèn với đủ loại sắc màu hòa cùng âm nhạc tạo nên hiệu ứng sôi động cho căn phòng.
Nhân viên phục vụ lần lượt mang lên những chai rượu vang quý hiếm, cung kính đặt chúng đặt lên bàn. Ngay cả ngẩng đầu cũng không dám.
Ở đây có một quy tắc bất thành văn đó chính là muốn sống nên chớ nhìn loạn, biết ngậm chặt miệng và có một đầu óc nhảy số cực nhanh. Bởi vì sẽ có một số chuyện không được "sạch sẽ" cho lắm diễn ra tại nơi này.
Phó Liên Ngạo không tham gia vào cuộc vui cùng bọn họ mà chỉ lặng lẽ ngồi trong một góc tối thưởng thức loại rượu vang có tuổi đời lên đến hàng trăm năm.
Một cô gái không sợ chết tiến đến ngồi bên cạnh anh. Cô ta mặc chiếc váy trễ vai màu đỏ tươi để lộ cơ thể quyến rũ và đôi chân dài trắng trẻo.
Tích Ngữ vươn tay muốn chạm vào anh, giọng điệu mềm yếu, nỉ non bên tai: "Anh Ngạo..."
Gọi tên thôi mà cũng bày ra bộ dạng yêu kiều quyến rũ, ai cũng chắc chắn rằng Phó Liên Ngạo sẽ không kìm lòng được trước sự xinh đẹp của cô gái kia.
Phó Liên Ngạo vừa định đẩy cô ta xuống sàn thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cậu ta là người đã có vợ. Bớt diễn trò trước mặt hoa đã có chủ đi!"
Người vừa lên tiếng là Nhiếp Trầm, là lão đại trong tứ thiếu Lăng Thành, cũng là người bạn lớn lên từ nhỏ với Phó Liên Ngạo. Tính cách âm lãnh, nhạt nhẽo, không thích tham gia vào trò đùa vui cùng người khác, dĩ nhiên người như thế lời nói sẽ luôn có trọng lượng hơn người thường.
Động tác của Tích Ngữ cứng đờ giữa không trung, nhục nhã đứng dậy, khóe môi giật giật tỏ ra yếu đuối, tủi thân.
Một tên đàn ông thấy thế không khỏi xót thương cho phận liễu yếu đào tơ, vội vàng an ủi cô ta. Gã ta nhìn Nhiếp Trầm, lên tiếng chê trách: "Anh không nên nói như thế đâu, làm thế khác nào gì chà đạp tự tôn của cô ấy chứ."
Không chỉ bênh vực, hắn ta còn ôm lấy Tích Ngữ, dịu dàng vuốt ve dỗ dành cô ta.
Phó Liên Ngạo cười lạnh, anh duỗi một chân gác lên bàn, chân còn lại không hề nương tình đạp đổ mấy chai rượu ở phía của gã kia.
Nhiếp Trầm ném điếu thuốc lá vào gạt tàn, châm chọc nhìn đôi nam nữ quấn lấy nhau ra vẻ tình cảm:
"Leo lên giường hàng trăm người rồi mà vẫn còn tự tôn sao?"
Không ai ngờ tới câu chữ như thế có thể phát ra từ miệng của người đàn ông hoàng kim trong mắt các chị em phụ nữ.
Muốn bênh vực cũng không dám mở lời. Ai nấy đều khó chịu bởi hành động của Nhiếp Trầm, chỉ duy nhất Phó Liên Ngạo hài lòng với câu nói kia.
Quả thật không ai hiểu anh hơn người bạn này. Anh ta là đang cứu tất cả những người ở đây, bởi vì một khi anh đã tức giận vậy thì hậu quả không ai dám tưởng tượng nổi.
Sau sự việc này nào ai còn tâm trạng chơi đùa, vốn là muốn chơi đến qua đêm nhưng chỉ mới mười một giờ đêm, hầu hết đều đã ra về.
Động ai thì động cũng không dám đắc tội với hai trong bốn vị công tử nắm giữ huyết mạch kinh tế Lăng Thành này.
Âm nhạc đã ngừng hẳn, không còn tiếng ồn ào ầm ĩ và thô tục của đám người kia, trong phòng hiện tại rất yên tĩnh.
Nhiếp Trầm cầm một ly rượu vang, ngón tay thon dài lắc lư dung dịch màu đỏ sẫm bên trong. Đồng tử màu hổ phách liếc nhìn anh, nhàn nhạt nói: "Thích cô ấy rồi?"
Phó Liên Ngạo châm một điếu thuốc, cười nói: "Sao lại hỏi vậy?"
Nhiếp Trầm thẳng thắn trả lời: "Tôi từng tiếp xúc với cô ấy, là một cô gái đáng tin tưởng, rất tốt bụng, cũng rất thú vị."
Phó Liên Ngạo nghĩ đến cô vợ nhỏ ở nhà, ánh mắt vơi đi khí lạnh, chỉ còn lại sự ấm áp và cưng chiều.
"Sói Hoang lãnh cảm của Lăng Thành thật sự thay đổi rồi." Nhiếp Trầm nhấp một ngụm rượu, đột nhiên tặng cho anh lời khuyên: "Anh bạn à, cậu thật sự tìm được báu vật nhân gian đấy, trân trọng cho tốt."
Mặc dù hiểu rõ Phó Liên Ngạo sẽ có trách nhiệm với người vợ trên giấy tờ, quan trọng là anh thích Liễu Dung Nghiên nên không bao giờ có việc làm ra chuyện có lỗi. Nhưng anh ta vẫn phải nhắc nhở đôi điều.
"Chuyện này không cần cậu nhắc đâu lão đại."
Phó Liên Ngạo dựa lưng lên ghế sofa, hai mắt nhắm lại dưỡng thần.
Nhiếp Trầm cũng không có hứng thú để tìm hiểu nữa. Dù sao hôn nhân là của người bạn nối khố, anh tiếp tục nâng niu bảo vệ nó thì tốt.
Nếu không trân trọng, phụ bạc cô gái tốt như Liễu Dung Nghiên vậy thì chỉ có cậu ta chịu thiệt.
Cùng lắm thì anh ta chính thức đoạn tuyệt quan hệ với Phó Liên Ngạo thôi. Dù sao thì Nhiếp Trầm anh cũng không chơi cùng hội được với kẻ ngu ngốc.