Đêm nay là một đêm thu trăng thanh gió mát, xa xa là mặt biển với những ngọn sóng lăn tăn khẽ đáp vào bờ.
Thời tiết có những thay đổi rõ rệt và lòng người cũng thế.
Phó Liên Ngạo đứng ngoài ban công, để mặc những cơn gió lạnh hắt vào người. Trên tay anh là một điếu thuốc lá nam đang hút dở.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trái tim anh đã sinh ra một loại cảm xúc vô cùng đặc biệt dành cho người vợ vốn chỉ trên danh nghĩa. Có lẽ là ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi trên giường, một ý muốn tiếp cận anh cũng không có. Cục bông mềm mại lại ấm áp, khác hẳn với tất cả những cô gái anh từng tiếp xúc trước đây. Hoặc là nói, chỉ đơn giản bởi vì cô là cô.
Anh không nghĩ nó đã trở thành tình yêu, cùng lắm cho đến hiện tại chỉ mới là chút xao động nhất thời. Nhưng Phó Liên Ngạo chắc chắn, cô gái này chính là người duy nhất từ nay về sau đủ sức khiến anh yêu thương và tin tưởng.
Khi anh đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man vô tận thì cửa phòng có tiếng gõ. Thím Trần nói vọng vào: "Cậu chủ, có một cô gái tự xưng là bạn thân của cô chủ ghé qua."
Phó Liên Ngạo dập tắt điếu thuốc trong tay, cắt hẳn mạch suy nghĩ. Anh tiến đến mở cửa phòng cho thím Trần, lại hỏi: "Cô gái kia tên gì?"
"Thưa cậu chủ, là cô Phương Miên, tiểu thư của nhà họ Phương."
Phương Miên? Quả thật trong tài liệu anh điều tra qua thì vợ anh có một người bạn thân tên giống như vậy.
Kể từ sau sự việc Viên Tuệ giật dây để Kim Ngọc đến đây gây chuyện với cô, anh đã căn dặn người gác cổng và thím Trần phải chú ý những vị khách không mời mà đến để tránh gây phiền phức cho Liễu Dung Nghiên.
"Cho cô gái đó vào đi ạ. Cháu sẽ đi gọi Dung Nghiên."
Thím Trần nghe vậy thì gật đầu, đi ra ngoài.
Phó Liên Ngạo sang phòng cô, bên trong là một mảng tối om, chỉ có ánh sáng từ phòng tắm qua khe hở nhỏ chiếu ra bên ngoài. Anh đứng trước cửa phòng tắm, gõ nhẹ một cái rồi gọi: "Dung Nghiên, em tắm xong chưa?"
Không có tiếng đáp lại, xung quanh yên ắng vô cùng.
Anh hắng giọng gọi thêm mấy lần vẫn không thấy cô trả lời. Phó Liên Ngạo thấy không ổn, anh hốt hoảng gọi to tên cô, không ngừng đập vào cánh cửa.
Sau một hồi không nhận được tín hiệu gì từ bên trong, Phó Liên Ngạo cuống cuồng đi tìm chìa khóa. Phòng này vốn dĩ là của anh nên chìa khóa nằm ở đâu anh biết rất rõ.
Hai bàn tay anh run rẩy khiến chìa khóa rơi mấy lần, anh thật sự rất sợ cô xảy ra chuyện gì.
Cánh cửa mở tung ra dường như chỉ thiếu chút nữa là có thể bị hất văng, đủ để thấy anh đã dùng sức mạnh đến mức nào. Phó Liên Ngạo còn chưa kịp lo lắng cho xong thì đã bị cảnh trước mắt làm cho đỏ mặt tía tai.
Đầu óc anh quay cuồng, choáng váng, chưa phản ứng lại thì đã nghe một tiếng hét chói tai vang lên.
"A a a a..."
Liễu Dung Nghiên mở to mắt nhìn anh, nhanh chóng với lấy khăn tắm rồi quấn lên người. Mặt mày cô đỏ bừng như trái cà chua, cô cuộn người trong một góc, giọng nói có phần to tiếng hơn: "Anh, sao anh lại vào đây?"
Phó Liên Ngạo quay mặt sang chỗ khác, yết hầu chuyển động lên xuống, cưỡng ép bản thân quên đi những gì vừa thấy, bối rối trả lời cô: "Bạn thân của em đến chơi, anh... anh sang phòng gọi em."
"Anh gọi mãi không thấy em đáp lại, anh sợ em xảy ra chuyện, nên..."
Liễu Dung Nghiên lúc này mới nhớ ra ban nãy mình đã đeo tai nghe để nghe nhạc cho thư giãn đầu óc, không nghĩ đến anh sẽ vì lo lắng cho cô mà mở cửa xông vào.
Cô cố gắng mặc nhanh quần áo nhất có thể, lại cúi đầu nhìn xuống.
Không mang áo ngực theo mất rồi!
Thật sự là muốn độn thổ luôn mà!
Liễu Dung Nghiên tiếp tục dùng khăn che lại phía trên, lách qua người anh để trèo lên giường. Cho đến bây giờ, cô gái nhỏ vẫn chưa thể nào tiếp thu được những chuyện vừa nãy.
Cô mím môi, nhẹ giọng nói: "Liên Ngạo, anh... anh có thể ra ngoài trước không?"
Phó Liên Ngạo day day trán, gật đầu rồi lập tức bỏ chạy khỏi phòng cô. Ngay cả tiếng đóng cửa cũng rất dọa người.
Liễu Dung Nghiên nằm sấp xuống, chôn mặt trong chú gấu bông to bằng nửa người. Cô đang nỗ lực ổn định hô hấp và giảm độ đỏ của hai tai.
Nếu để bạn thân cô nhìn thấy chắc chắn sẽ bị tra hỏi cho xem.
Qua thêm vài phút, Liễu Dung Nghiên mới đứng dậy, mặc áo khoác rồi xuống phòng khách.
Một cô gái có mái tóc đỏ rượu dài đến ngang lưng đang ngồi trên ghế sofa nhâm nhi ly rượu vang.
Thấy cô bạn thân đã một năm không gặp mặt xuất hiện, Liễu Dung gạt hết mọi thứ qua một bên, chạy thật nhanh xuống tầng suýt chút nữa đánh rơi cả chiếc dép.
Phương Miên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, khóe miệng khẽ nhếch lên, cho đến khi cỗ mùi hương quen thuộc ở ngay phía sau, cô đứng dậy, xoay người, dang tay ra ôm cục bông nhỏ vào lòng.
Cảm xúc của Liễu Dung Nghiên gần như vỡ òa, cô bỏ đi bộ dạng hiền dịu thường ngày, cực kì trẻ con, nũng nịu mà khóc trên vai của cô bạn thân: "Miên Miên, mình nhớ cậu chết mất!"
Phương Miên mỉm cười, xoa đầu cô, vỗ nhẹ lưng cô: "Cục bông nhỏ đã lấy chồng rồi, sao vẫn cứ thích bám người quá vậy hả?"
Liễu Dung Nghiên dụi đầu vào người Phương Miên, thân mật nói: "Mình mặc kệ, chỉ muốn bám cậu cả đời thôi."
Hai cô gái nói chuyện đến quên cả thời gian mà Phó Liên Ngạo chỉ có thể quan sát tất cả qua camera ở phòng giám sát. Sự việc lúc nãy khiến tâm trạng anh trở nên nặng nề và phức tạp, không biết nên đối diện với cô bằng cách nào. Anh thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế.
Bây giờ chỉ nhìn thấy cô cũng đủ khiến anh mặt đỏ đến tận mang tai rồi.
Phương Miên dựa vào bả vai cô, bắt đầu hỏi những câu hỏi có phần hóc búa: "Dung Nghiên, sao cậu lại chấp nhận kết hôn cùng Phó Liên Ngạo vậy? Nếu cậu không đồng ý thì chắc chắn chú sẽ không ép cậu đâu."
Đây là câu hỏi mà rất nhiều người thắc mắc về cuộc hôn nhân này. Liễu Dung Nghiên là bảo bối trong mắt tất cả thành viên của nhà họ Liễu. Chỉ cần cô nói không thích thì chẳng ai có khả năng ép cô thực hiện việc liên hôn mà cô không thích.
Liễu Dung Nghiên nhẹ nhàng cất lời, cũng không nghe ra chỗ nào khó xử hay không cam tâm: "Mình không phản đối hôn sự giữa mình và anh ấy."
Phương Miên ngồi thẳng dậy, nghi hoặc nhìn cô, gương mặt có biểu cảm như một người chị gái đang tra khảo em gái mình: "Cậu thích anh ta sao?"
Phó Liên Ngạo đang định đi tiếp thì nghe thấy câu hỏi này. Anh dừng chân, đứng nép vào một góc tối.
Anh muốn nghe câu trả lời của cô.
Nếu cô nói phải, vậy thì thích cô.
Nếu không phải...
Liễu Dung Nghiên nâng mi mắt, tay chồng cằm, rất tự nhiên mà trả lời: "Mình không thích anh ấy."
Phó Liên Ngạo ở trong góc siết chặt tay thành nắm đấm, cảm xúc cuộn trào trong đôi mắt ngày càng mãnh liệt, muốn chui ra ngoài để phát tiết.
Cô gái vẫn tiếp tục nói: "Từ nhỏ tới lớn, mình chưa bao giờ có suy nghĩ gì mà tìm kiếm tình yêu đích thực cho cuộc đời. Thậm chí, mình đã từng nghĩ nếu gia đình không đề cập thì mình sẽ độc thân sống cả đời này."
"Nhưng bà nội lại có tâm nguyện muốn nhìn thấy anh trai và mình kết hôn. Gặp lúc ba mình đề cập đến hôn sự này, thấy ổn nên mình đồng ý luôn."
Liễu Dung Nghiên tâm sự rất nhiều chuyện với Phương Miên, cứ ngỡ sẽ chẳng có ai nghe thấy vì mọi người đều đã đi ngủ. Không ngờ rằng ở một chỗ cô không để ý tới, tâm tình của anh đã sớm bị lời của cô đánh gục, vụn vỡ thành tro.