Bầu trời bên ngoài đang đỗ mưa to kèm theo chút sấm chớp nghe rất chói tai , trong một chiếc liều quen thuộc có một hình bóng đang quấy chiếc mền trên người và đang xữ lý nhưng vết thương , nếu người này không phải Dương Vũ Hàn thì còn ai vào đây nữa .
Dương Vũ Hàn băng bó vết thương đã xong thì bên trong có hai hình bóng xinh đẹp đi ra và người này là Trần Khả Hân và Sở Khả Khả chứ còn ai vào đây .
Khi hai người đi tới hắn phát hiện Trần Khả Hân nhìn mình có chút gì đó không đúng , thật sự nhìn vào ánh mắt cô hắn như rất khó chịu mà chẳng biết lý do tại sao , không phải là ánh mắt đầy thù hận và muốn bỏ trốn như lúc trước ,và không phải là ánh mắt yêu thương hay đặt kỳ vọng vào tình cảm quá nhiều .
Dương Vũ Hàn thấy Khả Hân tuy cố tỏa ra vẻ bình thương như trong là hắn càng khó chịu hơn nhiều , hắn nhìn Sở Khả Khả nhíu cặp chân mày như đang suy nghĩ không biết cô ấy đã nói gì với Khả Hân .
" Này, cậu có bị sao không đấy !"
Thấy Hắn và Khả Hân đều im lặng Sở Khả Khả nhìn về phía Dương Vũ Hàn nói , nghe được lời nói của Khả Khả hắn như thoát khỏi những suy nghĩ không có lời giải đáp kia và nhẹ nhàng nói .
" Khả Khả,ncô giúp tôi đi báo với giáo viên chủ nhiệm rằng tôi và Khả Hân đã về nhà nhưng không muốn làm phiền bạn học nên mong giáo viên sáng mai hãy thăm hỏi ! "
Sở Khả Khả nghe được Dương Vũ Hàn nói như vậy thì không suy nghĩ nhiều vì điều này quá là hợp lý, chứ không lác nữa mọi người đi tìm hắn với Khả Hân thì không hay lắm .
" Còn nữa ! Cô qua lều của tôi lấy giúp đồ nếu có gặp cậu Gia Khang thì nói là tôi cầm nhầm đồ của cô , tên Gia Khang đó sẽ không hỏi nhiều đâu ! "
Khả Khả đi tới trước mặt hắn nhìn mặt khuôn mặt khó chịu ,nếu nói giấu giáo viên thì sợ làm phiền bạn học nhưng mà tại sao lại lừa Gia Khang là hắn vẩn chưa về .
" Tại sao không nói thẳng là cậu ở đây cùng tôi với Khả Hân !"
Nghe được câu hỏi của cô thì hắn không biết vô tình hay cô ý liết ánh mắt lạnh lùng kia qua phía Khả Hân rồi nói .
"Tôi bảo cô làm như vậy thì cứ làm theo là được !"
Dương Vũ Hàn nói xong liền nằm xuống chiếc nềm có phần êm ấm ấy khép mờ đôi mắt như đang mệt mỏi , Khả Khả thấy vậy liền quay sang nhìn Khả Hân nói nhỏ nhẹ .
" Khả Hân ! Cậu chăm sóc anh ấy tôi đi xong về ngay !"
Giọng nói cuối cùng vừa phát ra thì Khả Khả không chờ cô trả lời mà liền lấy chiếc ô che mưa rồi hình bóng xa dần rồi biến mất .
Khả Hân thở nhẹ nhàng tới ngồi bên cạnh hắn đặt một bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp lên trắng Dương Vũ Hàn đề đo nhiệt độ , nhưng chiếc tay vừa đặt xuống thì hắn đã mở đôi mắt sâu lắng có phần lạnh lùng kia nói .
" Khả Khả đã nói gì với em !"
Dương Vũ Hàn dùng bàn tay to lắm nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia kéo cô vào lòng ngực rắng chắc của mình , khi đầu cô tựa vào lòng hắn thì không phản kháng nữa mà chỉ nhẹ nhàng nói .
" Cô ấy chỉ giải thích chuyện lúc trước là do anh bị chuốc thuốc không phải anh mong muốn ! Chỉ vậy thôi ! "
Khả Hân vẩn nằm trong lòng hắn như một con mèo nhỏ , Dương Vũ Hàn một tay xoa chiếc đầu nhỏ nhắn và tay còn lại không an phận đang duy chuyển xuống bóp và gò núi đang căng tròn cao vút kia .
Khả Hân cảm nhận và biết được hắn đang làm gì như vậy giờ cô chỉ dùng hai bàn tay nhỏ ôm chặt hắn thêm một chút mà không chống cử hay phản kháng gì ,thấy được Khả Hân ngoan ngoãn như lời cô đã nói là ở bên cạnh hắn cho dù người Dương Vũ Hàn yêu không phải là cô .
" Vậy Khả Khả nói như thế em có tin không !"
Dương Vũ Hàn nói vừa dứt lời thì liền lật ngược thế cờ đè Khả Hân ở dưới thân dùng cái miệng to tham lam ấy hôn vào đôi môi mềm mại kia .
Dương Vũ Hàn vẩn tham lam hôn cô đến khi bản thân gần hết hơi liền bỏ ra , Khả Hân thở dốt lấy lại lại và hai tay nhỏ nhắn ôm chắc hắn hơn và nói .
" Tôi tin ! Nhưng mà anh đừng làm như vậy nữa lỡ Khả Khả thấy thì lại làm sao !"
Khả Hân nói xong vẩn vuốt chiếc lưng trần truồng của Dương Vũ Hàn như muốn hắn dừng lại , hắn liền duy chuyển xuống hôn lên cỗ rồi xuống xương vai xanh và cuối cùng là ngậm vào nhị hoa trên ngọn núi cao vút căng trong kia .
" Ư ...ư ...! " Khả Hân vừa phát ra âm thanh tự nhiên mà cô chẳng điều khiển được , cô vội vã dùng tay che miệng mình lại vì sợ nói gì đó không đúng .
" Vậy tại sao em lại nhìn tôi với ánh mắt đó ! "
Dương Vũ Hàn nói xong liền cho ngón tay vào hang động đang ẩm ướt dưới chiếc quần kia và ra vào , cô thấy có thứ gì đó khá nóng vào bên trong mình thì vội thở giấp siết chặc bàn tay hơn và nói .
" Không có gì hết mà, chỉ là tôi mệt quá mà thôi ! Tôi không dám lừa anh thật mà ! "
Thấy Dương Vũ Hàn hơi như thế thì lòng cô càng hoảng sợ vì lúc trước hắn nổi giận đã tàn bạo với mình như thế nào cô còn nhớ rất rõ , nên nghe hắn dùng hành động và lời nói có phần tra khảo kia thì não cô căng thẳng lên như sợ ai đó phát nát vậy .
" Được ! Vậy sau này có việc gì xảy ra thì em cũng không được rời xa tôi !"