Ngọt Khắc Vào Tim

Chương 49



Đây là lần đầu tiên Trì Yên nhắc đến Khương Dịch trước công chúng.

Cho nên cho dù các fan cũng không biết xưng hô này là chỉ ai, nhưng bình luận thì vẫn bùng nổ ngay lập tức. 

Trì Yên thật ra vẫn chưa quen với hai chữ này, vẫn cảm giác lời ra làm mặt đỏ bừng, có chút buồn nôn, khó có thể mở miệng.

Cũng vì khó có thể mở miệng, cô mới trực tiếp dùng bút viết ra.

Thế nhưng lại giống như không khác biệt lắm, hai chữ kia vẫn vô cùng quyến luyến. 

Có fan mượn cơ hội hỏi sinh hoạt tình cảm của cô cùng Khương Dịch, các fans của cô đều rất giỏi đoán ý người khác, nên phần lớn cũng đều hỏi quen ra sao, quen bao lâu rồi. 

Trì Yên kéo tai nghe gần về phía miệng hơi một chút, cô cũng không thích nói chuyện sinh hoạt cá nhân ra trước mặt công chúng, nên chỉ đơn giản qua loa một câu: "Quen rất nhiều năm rồi, anh là người ngoài giới, cho nên không muốn nói quá nhiều."

Các fan sôi nổi tỏ vẻ đã hiểu, đề tài không được bao lâu, đã lôi trở lại livestream rồi.

Vừa rồi định nghỉ ngơi một lát, sau đó Trì Yên lại tiếp tục livestream trò chơi.

5h30 chiều, Trì Yên đúng giờ tắt livestream.

Mấy ngày nay lượng fans trên Weibo của cô tăng không ít, cũng không biết là do đợt này phim bắt đầu tuyên truyền hay do thời gian trước công bố tin kết hôn.

Mặc kệ là do cái gì, ản hưởng mang đếm đều có tốt có xấu, điều duy nhất đáng ăn mừng là cái lợ thì nhiều hơn cái hại.

Ly nước ấm bên cạnh đã lạnh bớt, Trì Yên uống một ngụm, lúc tắt máy tính lại nhận được điện thoại của Khương Vận.

Đầu bên kia Khương Vận hỏi một câu: "Tiểu Trì, em có nhà không?"

Trì Yên đáp có, sau đó đã nghe thấy đầu bên kia có tiếng cửa xe đóng lại, Khương Vận lời ít ý nhiều: "Ra mwor cửa cho chị với, vừa nãy đi bàn chuyện với một công ty quảng cáo, vừa lúc đi qua nhà em, tiện đường mang luôn kịch bản cho em đây."

Tiếng giày cao gót "lộc cộc" từ đầu bên kia lọt vào tai, Trì Yên vừa đáp lại chị vừa đi xuống lầu, lúc đến phòng khách vừa hay nghe được tiếng gõ cửa vang lên.

Cùng lúc đó, điện thoại cũng bị Khương Vận cúp luôn.

Trước đó Trì Yên đã nghe Khương Vận nói qua mấy kịch bản chị nhận được cho cô, mỗi loại đều không giống nhau, điểm giống nhau duy nhất có lẽ là mỗi nhân vật đều hợp với Trì Yên, đều là nữ phụ số 6, dùng 1 tay cũng không lên hạng được.

Khương Vận lần này mang theo hai kịch bản đến, từ biên kịch đến đạo diễn đều là những vị nổi tiếng trong nghành.

Vai chạy cờ rước võng cũng không tệ, chỉ kém mỗi vai nam nữ chính, Khương Vận cố ý giành vé trống vai nữ số 6 cho cô.

Phim này là cùng loại với nguyên bản《 Liêu Trai Chí Dị 》, đều từ mấy chuyện xưa xâu chuỗi lại thành.

Đất diễn nhân vật của Trì Yên thật ra cũng không ít như Khương Vận nói, là một nữ 2 trong một chuyện nhỏ.

Bởi vì là phim huyền nghi, nên có không ít cảm giác ghê rợn, mỗi nhân vật bên trong đều thấy không bình thường. 

Đặc biệt là Trì Yên, yêu cầu đóng vai một nữ giáo viên trẻ tuổi biến thái. 

Nữ giáo viên mặt ngoài đơn thuần tốt đẹp giống như tiểu bạch thỏ, nhưng sau lưng lại là kẻ biến thái chuyên ngược đãi học sinh. 

Trì Yên xem hình tượng nhân vật mà thấy đầu to ta luôn, trước khi thấy kịch bản, cô đã nghe Khương Vận không chỉ một lần lập đi lập lại rằng nhân vật này rất hợp với cô.

Cô vốn cảm thấy khá tò mò, ai ngờ hôm nay đọc kịch bản rồi lại là một nhân vật khó nói như thế.

Trì Yên lật lật ra sau, xác nhận nữ giáo viên này rõ ràng là bại hoại tận tầng đáy của xã hội, căn bản không thể xoay người được nữa mới khép kịch bản vào. 

Khương Vận xinh đẹp dựa bào sô pha uống sữa chua, thấy cô xem xong mới hỏi: "Thế nào, có phải rất hợp với em không?"

“……”

Trì Yên nghi ngờ: “Chị, chị thật sự xem kịch bản rồi chứa?”

“Tiểu Trì chị nói cho em biết, em mà diễn vai nữ giáo viên biến thái này thì tuyệt đối không có vấn đề.”

Trì Yên không tiếp nhận được loại phim thế này.

Trước kia tuy rằng cô cũng có diễn qua vai nữ thứ ác độc, nhưng cái vai nữ phụ ác độc đến tận xương tủy thế này thì quả thật là chưa từng tiếp xúc, Trì Yên cảm thấy có chút khó có thể tiếp nhận nổi: "Chị......"

“Tiểu Trì, cái em cần chính là một bộ phim có thể chứng minh được thực lực của mình.” Khương Vận ném hộp sữa chua vào thùng rác, vào chuyện chính một cái là dáng vẻ thay đổi hoàn toàn, "Trailer bộ phim em đang diễn đã tung ra rồi, hiện tại không ít dân mạng nói em với nữ chính đều là bình hoa, kĩ thuật diễn còn không bằng phim online."

Khương Vận dừng một chút, “Tuy rằng trailer còn chưa đến 3 phút, em và nam số 2 cũng không có đến nửa phút.”

Trì Yên có thể hiểu lời Khương Vận nói.

Hiện tại xã hội này chính là như vậy, đại đa số dân mạng đều có sẵn ác ý với nữ diễn viên, so sánh trên dưới, nhưng lại khá dễ chịu với nam diễn viên. 

Vết xe đổ có không ít.

Ví như trước đó không lâu có một nữ diễn viên, vốn dĩ cả giá trị nhan sắc lẫn kĩ thuật diễn đều ở tuyến trên, kết quả diễn một bộ phim thần tượng xong lại bị chửi không ra gù cả.

Mà nam diễn viên diễn đôi với cô ấy, tiy là toàn bộ quá trình đều để mặt than nhưng vì đẹp trai, nên cứ thế mà thành tiểu sinh lưu lượng, cho dùphim tiếp theo có là rác rưởi, vẫn luôn có fans ủng hộ, rất ít khi xuất hiện tình huống bị điểm liệt đó.

Kết quả diễn xuất của nam diễn viên này chẳng tiến bộ được gì, mà cái nữ diễn viên kia, bị chửi nhiều, cuối cùng dứt khoát đổi sang làm diễn viên bên phim hài. 

Trì Yên cũng không thích cái loại phim thần tượng anh anh em em lắm, cả bộ đều là vấn đề yêu đương, cảnh thân mật trên màn ảnh khẳng định không ít, cô lại cúi đầu lật lật kịch bản. 

Mỗi câu trên kịch bản đều là khái quái về nhân vật, đủ thấy bút lực của biên kịch quả không tệ. 

Ngón tay Trì Yên động động, gấp lại một góc kịch bản. 

Khương Vận lại khôi phục giọng điệu lúc trước, lần này lại ôn hòa như một chị gái thực thụ: "Tiểu Trì, em cẩn thận suy nghĩ xem."

“Em chắc cũng biết, chị không quá muốn cho em nhận mấy phim về tình yêu, không phải vì có nhiều cảnh thân mật khiến Tiểu Dịch không thích mà chủ yếu là con đường thần tượng sẽ không được lâu dài. Hơn nữa mấy hôm trước đạo diễn có gửi một đoạn phim qua, chị xem.một lần đại khái cũng có thể phát hiện ra em không quen lắm với kiểu phim như thế.”

Sự cân bằng trong lòng Trì Yên đã bắt đầu nghiêng nghiêng, thấy Khương Vận rất có lí, cũng không do dự nữa, trước tiếp gật đầu. 

Khương Vận đối với sự thông minh của Trì Yên rất thích, chị sờ sờ đầu Trì Yên, "Ngoan như vậy, có phải đỡ để cái tên Khương Dịch biến thái hay ghen tị kia tra tấn em không."

Trì Yên không có lời gì để nói, “……”

Khương Vận: “Đúng rồi Tiểu Trì, Khương Dịch nói với chị, hôm nay đưa em tới Giang Nam nhất phẩm một chuyến.”

Trì Yên đã khá lâu rồi không về Giang Nam nhất phẩm.

Nếu không phải lần này Khương Vận nhắc tới, thậm chí cô đã quên Khương gia còn có một người không thích cô- Khương Bác Đào.

Khương Vận đại khái cũng nghe Khương Dịch nói qua, khó được dịu dàng an ủi cô: “Yên tâm đi, bác gái chị lôi bác trai ra nước ngoài du lịch rồi.”

Trì Yên: “……”

Cô càng lúc càng không hiểu nguyên nhân Khương Dịch gọi cô qua.

Trì Yên kinh ngạc nhìn Khương Vận, người sau chỉ buông tay: “Chị chỉ phụ trách đưa em qua thôi.”

*

Lúc Khương Vận dừng xe lại, hoàng hôn vừa lúc hoàn toàn chìm vào sau dãy núi phía xa.

Lúc chạng vạng, sắc trời dần muộn.

Toàn bộ khu biệt thự vì ở vùng ngoại thành, nên yên tĩnh hơn nhiều so nội thành, lúc này chỉ ngẫu nhiên mới truyền đến vài tiếng mèo kêu, làm bốn phía càng trở nên an tĩnh. 

Buổi tối Khương Vận có hẹn, cũng không định đi vào, sau khi mở cửa xe cho cô, đã nhanh chóng rời đi.

Trì Yên đứng bên ngoài ấn chuông cửa, sau khi vang hai tiếng có một bác gái trung niên ra mở cửa.

Cô đối với người cùng giới thì ấn tượng cũng khá sâu sắc, vẫn nhớ rõ đây là người giúp việc của Khương gia, chắc cũng phải làm ở Khương gia mấy năm rồi, cũng biết nhìn người mà đối đãi, thấy cô thì đặc biệt nhiệt tình đón vào.

Trì Yên đi theo phía sau, người giúp việc đi phía trước câu được câu không trò chuyện với cô: “Tiểu thiếu gia về một lát rồi, vừa rồi lúc tôi chuẩn bị cơm chiều, còn chuẩn bị riêng đồ cô thích ăn nữa.”

Trì Yên cười một chút, coi như đáp lại.

Khương Dịch gọi cô tới nơi này, không thể chỉ vì ăn một bữa cơm chiều được.

Quả nhiên cửa vừa mở ra, Trì Yên liền phát hiện điểm không thích hợp.

Bác giúp việc lấy đôi dép lê từ tủ giày ra cho cô đổi, Trì Yên đứng yên bên cạnh cửa, có thể nghe thấy được bên trong truyền ra tiếng nói.

Giọng nam là Khương Dịch, giọng nữ ngoài Khương Du Sở, còn có một người khác.

Hán ngữ của người nọ nói không lưu loát, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nghe hiểu ý cô ta, Trì Yên cảm thấy có chút quen, nhưng lại không nhớ ra đã nghe ở chỗ nào.

Cô đứng ngây gần nửa phút, mãi đến khi bác giúp việc nhắc nhở, Trì Yên mới thấy có lỗi, lên tiếng rồi đổi giày đi vào.

Trong phòng khách có 3 người đang ngồi, Khương Dịch và Khương Du Sở ngồi đối diện cô, mà một người phụ nữ khác lại đưa lưng về phía cô, mái tóc màu nâu. Trì Yên càng nhìn càng thấy quen.

Vẫn là Khương Du Sở nhìn thấy cô trước, ánh mắt lóe lên rồi quay đầu nhìn Khương Dịch: "Anh, vợ anh đến."

Khương Dịch lúc này mới nâng mắt lên.

Trì Yên cũng không chờ anh gọi, rất tự giá đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, lại vừa nhấc đầu, nhìn rõ người phụ nữ đối diện. 

Không phải tóc vàng mắt xanh, nhưng cũng có thể nhìn ra không phải người Trung Quốc chính cống.

Là người phụ nữ Trì Yên gặp ở bữa tiệc từ thiện lần trước

Nếu trí nhớ cô không xuất hiện sai lầm, người phụ nữ này hình như là bạn của Thẩm Ninh.

Vậy hôm nay xuất hiện ở chỗ này……

Ngay lúc Trì Yên thiếu chút nữa cho rằng Thẩm Ninh cũng ở đây, Khương Du Sở đã mở miệng, là nói với người phụ nữ kia: “Chị hai, hôm nay chị muốn ở lại ăn cơm chiều không?”

Hốc mắt Trì Yên căng lớn chút, có chút không thể tin được.

Cô biết Khương Dịch có ba chị gái, nhưng không biết ngoại trừ Khương Vận, còn có một chị gái con lai đấy.

Người phụ nữ kia từ đầu đến cuối cũng chưa rời mắt khỏi mặt Trì Yên, ba phần đánh giá, bảy phần khinh miệt.

Hẳn là cô ta rất khinh thường Trì Yên.

Trì Yên duỗi tay chạm chạm cằm, còn đang suy nghĩ có nên đánh đòn phủ đầu không, Khương Dịch đã nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Đói chưa?”

Cô buông tay sờ bụng, thành thành thật thật mà đáp: “Có chút.”

Thời tiết càng nóng, chứng thèm ăn của cô lại càng không tốt.

Giữa trưa nay ăn ít cơm, nhưng lại uống kha khá sữa chua, lúc này dạ dày trống rỗng, có chút khó chịu.

Khương Du Sở duỗi tay quơ quơ trước mặt người nọ: “Chị hai, có phải vì chị dâu em quá đẹp, nên chị không rời được mắt không?”

Trì Yên: “……”

Thật đúng là khó được, lúc còn sống mà lại nghe được những lời này từ miệng Khương Du Sở.

Tiếng Trung của người nọ tuy rằng không tốt, nhưng năng lực lý giải lại rất mạnh, căn bản không cần thời gian phiên dịch trong đầu, trực tiếp đáp: “Chị nhìn còn kém ca Thẩm Ninh.”

Cô ta nói rồi cầm lấy túi đi ra cửa, “Chị hẹn Thẩm Ninh ăn cơm rồi, cơm chiều không ăn với mọi người được.”

Khương Du Sở hướng về phía bóng dáng người phụ nữ  mắt trợn trắng, chờ sau khi tiếng đóng cửa vang lên mới “Phi” một tiếng: “Thật đúng là tự cho mình là nhất!”

Cách Khương Dịch ở trung gian, Trì Yên thăm dò nhìn Khương Du Sở liếc mắt một cái.

Khương Du Sở hiểu ý cô, nhanh chóng chạy sang ngồi cạnh Trì Yên, Trì Yên vì nhường chỗ cho cô nàng, chỉ có thể dịch lại phía Khương Dịch, hai người dán lại gần nhau, Khương Dịch lại không có mắt hiểu ý, chả có ý định dịch ra chút nào. 

Trì Yên lại nhanh chóng thành ngồi trên đùi anh, thân thể hai người cách một lớp vải dính lại với nhau, thậm chí Trì Yên còn cảm nhận được tay anh đang làm loạn trên eo cô. 

Da đầu cô lập tức có chút tê dại, may mà Khương Du Sở chỉ lo nói, không chú ý tới hai người bọn họ có điểm không thích hợp lắm

“Chị dâu em nói cho chị biết, vừa nãy là con gái thứ hai nhà chú em, chú em ấy à, người này tương đối phong lưu, lúc trẻ.... không đúng, ngay cả hiện tại, cũng đi gieo giống khắp nơi, nhưng có thể nảy mầm lên thì chỉ có ba thôi, chị em...... chính là Khương Vận, cái này liền không cần phải nói, là do thím em khó sinh mà cố sinh ra, còn hai người khác____ ”

Khương Du Sở “Hừ” một tiếng, “Đều là mấy người lêu lổng bên ngoài sinh.”

Xem ra không chỉ Khương Dịch, Khương Du Sở cũng chỉ có tình cảm tốt với một chị gái là Khương Vận thôi.

Khương Du Sở đáp tay lên đùi Trì Yên, sau đó nhìn Khương Dịch: “Anh, chúng ta như vậy thật sự được sao?”

Người đàn ông lạnh mắt nhìn cô: “Bỏ tay ra.”

Khương Du Sở lập tức lùi tay về, quy quy củ củ nắm chặt, tự nắm tay mình. 

Trì Yên có chút ngốc: “Hai người…… làm sao?”

“Tháng này có một giải đấu thiết kế lớn, mấy hôm trước Khương Mẫn về nước chắc cũng là vì chuyện này, vừa vặn hai tháng trước Thẩm Ninh đã đem bản thảo thiết kế gửi cho em một phần, sau đó hôm nay lúc Khương Mẫn đến đây, em cố ý nói bản thảo để trên bàn trà.....……”

Khương Du Sở nói rồi cúi người lấy bản thảo trên bàn trà lật lật qua,  “Quả nhiên bị chị ta cầm đi.”

Hai tháng trước, quan hệ của Khương Du Sở và Thẩm Ninh vẫn chưa tệ lắm.

Thẩm Ninh muốn ở bên Khương Dịch, trước tiên nhất định xuống tay bên Khương Du Sở, lúc ấy vì biểu đạt không chuyện gì không nói với Khương Du Sở, nên mỗi lần thiết kế bản thảo đều sẽ chia cho Khương Du Sở xem cùng

Cho dù Khương Du Sở làm tin tức, căn bản không nghĩ xem thiết kế gì gì đó.

Cô vốn định đều để xuống đáy hòm, cũng không ngờ hôm nay sẽ dùng tới.

Điều duy nhất Khương Du Sở không nghĩ ra chính là, Khương Dịch vì sao đột nhiên muốn chỉnh Khương Mẫn.

Cô nàng nhìn Khương Dịch, bởi vì vấn đề tư thế, không nhịn được lại để tay lên đùi Trì Yên, "Anh, chị ta đắc tội anh thế nào?"

Khương Mẫn và Khương Vận quan hệ không tốt, do yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên hai anh em Khương Dịch cũng đều có quan hệ không tốt với Khương Mẫn.

Nhưng dù không tốt, đây cũng là lần đầu tiên Khương Dịch bẫy Khương Mẫn.

Khương Du Sở nghĩ tới nghĩ lui, may mắn đầu óc xoay chuyển cũng đủ nhanh, nhìn về phía Trì Yên: "Chị dâu, chị ta đặc tội chị à?"

Trì Yên cũng không định gạt Khương Du Sở, nói đơn giản chuyện bộ lễ phục một lần. 

Cái váy kia đến bây giờ vẫn được cất giữ cẩn thận, khóa kéo sau lưng rõ ràng là bị người ta cố ý cắt mở từ trước, khóa kéo là đồ đểu, mặc lên người trong thời gian dài, mài mòn sẽ càng lúc càng nhiều, dễ dàng bị hỏng.

Trì Yên vốn dĩ cho rằng Khương Dịch sẽ không để ở trong lòng, dù sao qua một lúc, cũng không thấy anh nhắc đến vẫn đề ấy nữa.

Khương Du Sở cả kinh cắn móng tay: “Nhìn không ra a, Thẩm Ninh lại hư như vậy?”

Trì Yên không tỏ ý kiến.

Thẩm Ninh người này…… Khả năng chỉ là xấu xa với cô thôi. 

Trì Yên cùng Khương Dịch ở Giang Nam nhất phẩm ăn cơm chiều.

Trì Yên ăn không nhiều, nhưng vẫn bị  Khương Dịch buộc uống hai bát đu đủ hầm sữa.

Khương Du Sở ngồi đối diện cười, vẻ mặt ái muội: “Mẹ em có nói, ăn chỗ nào bổ chỗ đấy.”

Khương Dịch cũng không phản bác: “Ngoan, ăn nhiều một chút.”

Trì Yên: “……”

Bên tai cô nóng lên, cúi đầu xuống bộ ngực không tính là nhỏ lắm của mình, lập tức không muốn ăn nữa.

Lúc 9h tối, Khương Dịch và Trì Yên mới rời khỏi Giang Nam nhất phẩm.

Bụng Trì Yên ăn đến sắp nổ ra luôn, một bước cũng không muốn đi, leo lên người Khương Dịch cũng không muốn dậy.

Khương Dịch cũng rất nghe cô, cô không muốn đi anh liền cõng cô ra xe. 

Trong miệng Trì Yên đều là mùi sữa, lúc nói chuyện, hô hấp phả lên tai anh, vừa mang theo một loại ấm áp tinh khiết, vừa thơm: "Chị Khương Vận nhận cho em một bộ phim rồi." 

Anh thấp thấp đáp: “Ân.”

“Không có cảnh thân thiết nào.”

Trì Yên dừng một chút, giọng càng mềm càng nhẹ: “Anh vui không…… Ông xã?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv