Không gì đảm bảo hơn là danh hiệu phu nhân trẻ tương lai của Hoắc gia.
Edit: Gypsy.
Điền Noãn không thích ăn ở bên ngoài.
Vì vậy sau khi hai người vất vả rời giường, Hoắc Tri Hành bảo cô chờ, bản thân một mình chui vào phòng bếp.
Cô ngồi ở bàn ăn một lúc, sau đó rón ra rón rén đi vào cửa bếp, chỉ lộ ra cái trán và đôi mắt nhìn người đàn ông đang rửa rau. Sau vài giây quan sát, xắn hai tay áo lên đi ra phía sau anh, nhìn chằm chằm vào món ăn trên tay anh.
"Em có thể giúp anh."
Anh quay đầy lại nhìn người phụ nữ đang nghiêng đầu mỉm cười, "Đi vo gạo nấu cơm."
Điền Noãn nghe lời đi qua lấy gạo, chờ cô cuẩn bị xong xuôi, người đàn ông nghiêng người nhường bồn rửa.
Cô nhìn dòng nước trắng đục chảy xuống, sau đó quay sang nhìn dáng người đàn ông đang tập trung thái rau, bên môi bất giác cong lên.
Trong lòng nghĩ bộ dáng nghiêm túc người đàn ông này thật đẹp mắt, trong bầu không khí yên tĩnh này bây giờ, có cảm giác như thể hai người họ đã sống như thế này suốt thời gian qua.
"Bà chủ làm việc phải chú ý tập trung, nếu không sẽ búng nước lên mặt bà."
Anh nói chuyện cũng không quay đầu lại, cô nghe lời liền nhanh chóng tắt vòi nước, nước trong chậu chỉ còn hơn một nửa.
Hai chữ 'bà chủ' của Hoắc Tri Hành khiến cô run lên, trước mắt đột nhiên xuất hiện sắc mặt âm trầm dính đầy mồ hôi mỏng của anh, còn có tiếng thở dốc nặng nề kia, trên khuôn mặt trắng nõn của cô xuất hiện hai khối ửng đỏ.
Dẫu sao thì mới vừa rồi còn ở trên giường anh kêu lên như vậy.
Cho gạo đã vo vào nồi cơm điện, đậy nắp được một lúc. Chờ hơi nóng còn sót lại trên má tan hết, cô nghiêng người nâng mặt nhìn về phía người đàn ông xem anh nấu ăn.
"Anh Tri Hành, ngày mai chúng ta phải đi làm."
Hoắc Tri Hành nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, đôi mắt nâu nhạt của cô khẽ động.
Anh mỉm cười, tay trái cầm cán chảo liền vươn ngón tay ra khều khều chóp mũi nhỏ xinh xắn.
Anh biết cô bé này đang nghĩ gì trong đầu, sợ là lần lăn lộn chiều nay thật tàn nhẫn, cô lại xấu hổ không dám nói ra, hiện tại lại mượn chuyện tỏ ý không muốn làm.
"Được, vậy tối hôm nay liền buông tha em." Tạm dừng không bao lâu, anh đặt các món ăn trong nồi lên đĩa, cổ họng vừa động, trầm giọng nói thêm.
"Ngày mai lại tiếp tục."
Cô đang ngửi mùi thơm, nghe xong những lời này, hai chân chạy còn nhanh hơn do với khuôn mặt đỏ bừng.
Nhưng người phía sau chạy đến cửa gọi cô lại.
"Chờ chút, cầm đũa lại chạy."
–
"Vậy em trở về ngủ?"
Sau khi ăn tối, hai người ngồi co ro trên ghế sô pha xem phim cổ trang, cả phòng khách đều yên tĩnh, giữa bức tường và cửa sổ thắp lên một ngọn đèn vàng nhã nhặn.
Tình tiết quen thuộc, toàn bộ quá trình cũng đều không nhìn nó quá nhiều. Hình ảnh cùng âm thanh triền miên quấn quít giữa hai người càng hài hòa với bối cảnh.
Nữ nhân vừa dứt lời, người đàn ông lật người, bắt cô nằm trên người anh, áp đầu cô vào ngực mình. Bàn tay to không ngừng vuốt ve mái tóc dài của cô, mỗi lần vén lên một chút là có thể ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt.
"Anh còn tưởng rằng em sẽ luyến tiếc sau khi hưởng thụ cái ôm cả đêm của anh, không nghĩ tới anh lại kém hấp dẫn đến như vậy."
Cô dựa vào cơ bắp săn chắc cường tráng của anh, nghe đến đây tay liền vòng qua eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào cổ áo lộ ra một chút da thịt trắng nõn của khẽ cọ nhẹ lồng ngực anh, làm đám lông tơ nhỏ xíu khiến người đàn ông ngứa ngáy.
Đây là không bỏ qua, Hoắc Tri Hành có thể cảm nhận được hai cánh tay quấn quanh không muốn xa rời của cô. Làm cho người phụ nữ nhỏ vô cùng bất an từ bỏ nơi ẩn náu an toàn, nguyên nhân cũng chỉ là tâm tư nhỏ của cô mà thôi.
Cô tự ti, mẫn cảm, trước đây bị bắt nạt ở trường cũng không dám chủ động đề cập với người khác, vì cô từ đầu đến cuối luôn nghĩ rằng thân phận của mình ở Hoắc gia thật xấu hổ.
Đây cũng là một sự thật trong mắt người ngoài, anh không thể nào tiếp nhận được thái độ phức tạp của người ngoài khi nhắc đến Điền Noãn, vì vậy anh mới nóng lòng cho cô ấy một thân phận tốt hơn.
Không gì đảm bảo hơn là danh hiệu phu nhân trẻ tương lai của Hoắc gia.
Đôi mắt anh thâm thúy, giống chiến tranh thương trường vậy, từng bước đều an bài thỏa đáng.
Đúng lúc này, người phụ nữ nhỏ vẫn luôn im lặng trên người đột nhiên lên tiếng.
"Anh Tri Hành."
Bàn tay mềm mại của cô vuốt ve vết sẹo trên cánh tay trái của anh.
"Làm sao anh lại có được vết sẹo này? Hình dạng thật kỳ lạ."
Câu hỏi này liền thay đổi chủ đề, cũng thực sự muốn hỏi.
Cô đã quen thuộc từng bộ phận trên cơ thể người đàn ông, làn da bóng loáng sạch sẽ, là hiếm thấy hoàn mỹ, chỉ có một vết sẹo hình tròn trên cánh tay trái.
Hoắc Tri Hành nâng cánh tay trái lên, xoay người, nương theo ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn trong góc phòng khách, nhìn vết trắng xám kia, gần như không chút do dự nói: "Vết thương bị đạn bắn."
Cơ thể mềm mại rõ ràng đông cứng lại, sau đó ôm anh càng chặt hơn.
"Tại sao có vết thương do đạn bắn?"
Ở đây là nước Z." "A."
Người đàn ông ôm cô đứng dậy, đầu dựa vào tay vịn của ghế sô pha, vẫn như cũ giữ cô ở trên người mình.
"Gan lớn à? Kể cho em nghe một câu chuyện."
Nếu hai ngày trước Điền Noãn hỏi anh, có lẽ anh sẽ còn băn khoăn, nhưng bây giờ anh chỉ biết nói sự thật.
Về thân phận của Tần Dập, con rể của Hoắc gia, người trong nhà chưa bao giờ cố ý kiêng dè Điền Noãn, nhưng cũng không nói cụ thể. Không phải đề phòng cô, chỉ sợ là dọa đến cô.
Dẫu sao cô cũng không giống Niệm Niệm, người phụ nữ nhỏ này từ trong ra ngoài đều mềm mại như nước.
"Mọi việc vào đầu tháng 10 năm ngoái, ở Thái Lan."
Điền Noãn dựa vào anh, yên lặng lắng nghe. Mỗi lần nói một câu, lồng ngực anh liền rung lên một cái. Nghe sợ, thân thể cô cũng trở nên căng thẳng theo, lúc này Hoắc Tri Hành liền cười nhẹ vuốt ve đỉnh đầu an ủi cô.
Cờ nói xong tất cả, đôi mắt như nước mùa thu của người phụ nữ nhỏ đã sững sờ không biết bao lâu.
Đôi môi hồng của cô thật lâu mới mở ra, giọng nói có chút run rẩy.
"Chị Niệm Niệm, chị thực sự đã tìm được một người chồng như vậy sao."
Cô và Kiều Tri Niệm mới chỉ gặp nhau qua cuộc gọi video, cũng như Tần Dập.
Hoàn toàn khác với vẻ lịch lãm của Hoắc Tri Hành, người đàn ông đó lạnh lùng nghiêm túc, nhưng Kiều Tri Niệm lại dịu dàng ít nói. Cô cũng từng tự hỏi không hiểu tại sao hai người tuổi tác chênh lệch lại ở bên nhau, hóa ra lại có nguyên nhân sâu xa như vậy.
"Ha ha..."
Người đàn ông cười cười lật ngược nửa thân trên của mình, tiếp theo đó động cô một cái, hoàn hồn trở lại.
"Vậy nên ——" Giọng nói luôn trầm thấp của anh đột nhiên trở nên nhẹ nhàng.
"Không có gì là không thể ở bên nhau, chỉ phụ thuộc vào việc họ có nguyện ý hay không. Hiểu chưa?"
Người phụ nữ nhỏ đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy sao của cô hiện lên những tia sáng ấm áp.
"Hiểu."
"Ừm, vậy tối nay em phải ngủ với anh, anh không có mị lực nhưng em có."
Dứt lời anh liền bế người lên tầng ba trong tư thế này, chính anh cũng không trở lại nữa.
Truyện được edit bởi Gypsy đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào.