[Ngôn Tình] Nơi Cuối Con Đường

Chương 6



Khóc xong, cô đi vào buồng vệ sinh rửa mặt, lấy ra chiếc khăn mùi xoa màu trắng từ túi quần lau khô mặt, đội nón lên, quấn chặt áo khoác trên người rồi ra khỏi đồn công an.

Trở lại trong thôn, cô sắp xếp một ít đặc sản đã chuẩn bị sẵn rồi đóng gói xong hành lý, để Chu Sơn đưa cô đến trạm xe buýt công cộng, trở lại trường sớm trong cùng ngày hôm đó.

Sau mấy năm Chu Vân không trở về nữa, cô giải thích với Chu Sơn rằng nhiệm vụ học tập quan trọng, chi phí đi lại tốn kém. Chu Sơn tha thứ cho cô vì mấy món quà nhỏ kiểu tây mà hằng năm cô gửi cho con trai anh ấy.

Cô vẫn luôn thư từ qua lại với Lý Tiểu Phương, Lý Tiểu Phương hẹn hò kết hôn vào năm 1990. Đối tượng cũng đi làm ở Cục Điện Lực, là đồng nghiệp với Điền Đông.

Mỗi năm cô đều gửi đồ cho cha mẹ chồng nhưng không hề liên lạc với Điền Đông. Tình huống của hắn, Lý Tiểu Phương vui sướng khi người gặp họa nói cho cô biết đôi nam nữ chó chết kia không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt mở phòng vào ngày Tết bị đồn công an kiểm tra phòng bắt được.

Mọi người đổ dồn ánh mắt vào người ngồi trên xe con vào đồn công an. Điền Đông bị cách chức, mất việc. Trong nhà người đàn bà kia có chút quan hệ, còn đang đi dạy ở trường nhưng bị phụ huynh khiếu nại vì quan hệ với một người đàn ông đã có gia đình ở Cục Điện Lực nên cô ta đã không dạy học nữa mà bị điều đến cương vị hành chính.

Lý Tiểu Phương nói với Chu Vân ở cuối thư rằng đáng tiếc ngày đó bà đi rồi, không phát hiện kết cục của đôi cẩu nam nữ kia, thật con mẹ nó tiếc nuối.

Chu Vân có đôi khi ở trong trường nghĩ về quá khứ, cái trấn nhỏ kia và căn nhà nhỏ trong thôn, mọi thứ đều trở nên xám xịt.

Sau này ở trong lớp học cô mới biết được những người không lãnh chứng như Điền Đông và cô thì trên pháp luật hoàn toàn không được gọi là vợ chồng, cô không được tính là phụ nữ đã kết hôn.

Mặc kệ lúc trước không lãnh chứng có phải là tính toán cá nhân của Điền Đông hay không nhưng cô có hơi may mắn.

Đại học bốn năm qua, cô thật sự bận rộn, mệt nhưng phong phú, kiểu tự phát trong lòng, bởi vì vất vả cũng là vì bản thân nên cô rất thỏa mãn.

Thời đại học không có thu nhập nhưng cô cố gắng không đi làm vào cuối tuần để làm thân với bạn bè chung quanh.

Theo cô tiền có thể kiếm được nhưng thời gian ở chung với bạn học càng trân quý hơn, không chỉ học được điểm mạnh của người khác mà quan trọng hơn là được tiếp xúc với mọi người.

Cha mẹ chồng sẽ cho cô 100 đồng mỗi năm vào mùa thu, cộng với một ít tiền tiết kiệm để cô trang trải cuộc sống cũng không có trở ngại gì.

Cô làm nhiều công việc khác nhau vào nghỉ đông và nghỉ hè. Trong bốn năm qua, cô học nhiều môn học khác nhau, làm việc bán thời gian trong các lớp học theo sở thích và đã vượt qua nhiều lớp học.

Năm 1991 có một lần Lý Tiểu Phương gởi thư nói sau khi Điền Đông bị đuổi việc không lâu thì đến miền nam, nghe nói là xuống biển được một đoạn thời gian.

Nghiêm Nguyệt tiện nhân kia cũng từ chức ở trường, không biết tung tích.

Năm 1993 Chu Vân tốt nghiệp đại học, cô từ chối công việc nhà trường sắp xếp. Sau khi được bạn học giới thiệu, cô đã đầu quân cho một công ty nước ngoài ở Bắc Kinh.

Hình ảnh tốt đẹp và khả năng nói lưu loát của Chu Vân đã để lại ấn tượng khắc sâu với người phỏng vấn.

Cuối năm, Chu Vân về nhà ăn tết, công ty chi trả vé máy bay đi lại. Lúc Chu Sơn đi đón Chu Vân ở nhà ga cũng chưa nhận ra cô. Cô càng ngày càng cao, trở nên xinh đẹp hơn giống như người thành phố vậy.

Kéo va li lớn của em gái qua, Chu Sơn không biết để tay chân ở đâu. Chu Vân cười đi lên khoác lấy cánh tay anh trai, hai anh em trò chuyện trở về nhà.

Ở nhà anh chị dâu cơm nước xong xuôi, chơi với cháu trai một hồi, Chu Vân đi đến nhà cha mẹ chồng. Cô mua cho mẹ chồng một cái vòng cổ, mua cho ba chồng một cái đồng hồ, hai người nhìn thấy cô thì vui vẻ lên rất nhiều nhưng cũng có rất nhiều xấu hổ và xa lạ.

Chu Vân đến trước cửa nhà của mình, móc ra chìa khóa ở cổng lớn, mân mê một lúc mới mở khoá.

So sánh với trong sân rách nát thì trong nhà vậy mà rất sạch sẽ, xem ra đã có người thường xuyên tới quét tước. Cô mở cửa sổ ra thông gió, tản đi mùi ẩm mốc trong nhà lâu ngày không ai ở.

Một hồi nghe thấy có người vào sân, cô đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, người tới thấy là cô thì hơi thất vọng.

Mẹ chồng nói với cô ổ khóa trên cửa hơi rỉ sắt, khi mở khóa cô phải giũ ổ khóa. Buổi chiều cô lên trên trấn mua một chút dầu cải dầu.

Hôm trước trong nhà vừa mới quét tước nên toàn bộ căn nhà đều thông thoáng. Hôm nay thời tiết không tồi, cô đến xốc ga trải giường lên rồi phơi đệm chăn.

Chu Vân bận rộn nói không ra hơi, đồ vật đều ở nhà anh trai, dọn qua dọn lại cũng phiền toái mà cũng chẳng ở được mấy ngày. Trước khi đi mẹ chồng hơi hé miệng, cuối cùng im lặng một hồi cũng chưa nói gì cả mà rời đi.

Ngày hôm sau Chu Vân đến nhà Lý Tiểu Phương, hai người vẫn “gặp lần đầu như đã quen thân”, Lý Tiểu Phương đi quanh xoay cô vài vòng, còn hơi hâm mộ

“Đi làm trong thành phố thật là khác biệt, giống như minh tinh Hongkong vậy nha.”

Chu Vân hỏi: “Ai? Quan Chi Lâm sao”

“Bà nghĩ hay lắm.”

Trong nhà có một đứa bé một tuổi rưỡi, trắng nõn đáng yêu. Lý Tiểu Phương đỏm dáng đi thử chiếc áo khoác mới đến tay. Chu Vân chơi món đồ chơi mới với đứa nhỏ, đứa nhỏ đẩy ngã xếp gỗ vang lên cạch cạch. Mẹ đứa bé thì õng ẹo tạo dáng trước gương tủ quần áo, đọc lên những chữ nước ngoài hiện lên trong TV.

“Chị em tốt, áo khoác này rất đẹp, cảm ơn cưng.”

Nhìn con gái trong lòng Chu Vân, cô ấy muốn nói lại thôi

“Nếu năm đó đứa bé kia có thể…”

Chu Vân im lặng trong chốc lát mới trả lời

“Không có duyên phận thôi.”

Sau đó, cô bịt tai của cô bé nhỏ trước mặt mình

“Hơn nữa nó cũng chẳng phải kết tinh của tình yêu.”

Chồng Lý Tiểu Phương về nhà nhìn hình ảnh vợ mình tay trong tay với Chu Vân ở tiệm cơm Tây thì lớn tiếng nói năm đó mắt Điền Đông bị mù.

“Vợ xinh đẹp như vậy còn ngoại tình, nhưng nghe nói cô nhân tình kia cũng không tồi, mẹ kiếp, chẳng qua là người cao lớn, mặt mũi đẹp trai, diễm phúc thật không cạn”

Tiếp theo ăn vài bạt tai trắng như phấn, chịu thương chịu khó thay tã cho con gái, vừa đi vừa tiếp tục lải nhải

“Hai vợ chồng họ bây giờ sao vậy, hàng năm không gặp mặt nhau à?”

Nhớ tới chuyện gì lại vội vàng nói: “Bạn học của em thiệt thòi nha, có người ở phương nam, hình như là Thâm Quyến nhìn thấy Điền Đông, phát tài rồi nha, tây trang giày da, bên cạnh vẫn là người phụ nữ kia, người ta đây là cái mạng gì không biết.”

Qua năm mới, Chu Vân trở về Bắc Kinh, đầu năm 1994, cô quen bạn trai là người Thượng Hải.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv