Kỷ Vân Hòa và Lâm Hạo Thanh cùng Thuận Đức công chúa từ trước sơn môn đi vào trong cốc.
Dưới chân Thuận Đức công chúa hoa tươi không ngừng rải, từng lớp dày phủ trên đường đi, mà Lệ Phong đường của Lâm Thương Lan ở vẫn còn khá xa, trong lòng Kỷ Vân Hòa đã có tính toán.
Nàng nhìn cánh hoa dưới chân của Thuận Đức công chúa, nghe thanh âm bận rộn của các tì nữ phía sau, đột nhiên dừng bước.
“Công chúa.” Nàng mở miệng.
Thuận Đức công chúa dừng lại nhưng tì nữ rải hoa vẫn không dừng, bận rộn tiến về phía trước như muốn dùng cánh hoa phủ tất cả lối đi ở ngự yêu cốc.
Lâm Hạo Thanh cũng ngoảnh đầu nhìn nàng, thần sắc có vài phần không thoải mái, giống như không muốn nàng mở miệng nói bất kì lời không liên quan nào.
Nhưng nàng không nhịn được, nàng hành xong lễ nói: “Trong ngự yêu cốc đã bị thanh vũ loan điểu náo loạn, đá rơi loạn các nơi. Trong những ngày này, cũng không có ai dọn dẹp đàng hoàng, công chúa đi chân trần, cho dù có trăm hoa phủ lên, thảo dân cũng sợ rằng những mảnh đá rơi loạn kia sẽ tổn thương đến phụng thể, vẫn mời công chúa mang giày vào ạ.”
Thuận Đức công chúa nghe xong, khẽ nhíu mày, nàng ta đánh giá Kỷ Vân Hòa hồi lâu, không mở miệng, khiến cho người bên cạnh đoán mò nàng ta đang nghĩ gì.
“Ngươi là người thương tiếc cho hoa.” Sau đó, nàng ta đột nhiên cười nói “Tốt bụng.”
Kỷ Vân Hòa không nói lời nào.
Lúc mọi người tưởng rằng Thuận Đức công chúa đang khen Kỷ Vân Hòa thì đột nhiên nàng ta thu lại nụ cười: “Nhưng bổn cung không phải.” Bông hoa đỏ rực điểm ở mi tâm nàng ta tức thời lộ rõ sát ý “Bốn cung là kẻ hái hoa.” Nàng ta nói “Bổn cung càng thích hái hoa vừa nở rộ, càng thích đem chín phần diễm lệ trên thiên hạ dẫm dưới chân, phần còn lại sẽ khoác trên người.”
Nàng ta vươn tay, ngón tay thon dài, móng tay sắc nhọn bóp lấy cằm Kỷ Vân Hòa.
Khiến nàng phải ngẩng đầu nhìn nàng ta.
“Thiên hạ giang sơn, một nửa là của ta, trăm hoa này cũng là của ta. Kẻ thương tiếc hoa này như ngươi, vẫn là của ta.” Ngón tay nàng ta khẽ quét qua mặt nàng “Ta không thích hoa không nở, cũng không thích kẻ nhiều lời.”
Tay Thuận Đức công chúa đặt trên hai má nàng, nàng ta tuyệt sắc diễm lệ, tựa như lời vừa nói, thiên hạ mười phần diễm lệ, chín phần bị nàng ta dẫm dưới chân, vẫn còn một phần bị nàng ta khoác trên người. Mà Kỷ Vân Hòa, một thân bố y, không trang điểm, sắc môi còn có vài phần trắng bệch, cả người đều quá nhạt rồi.
Một kẻ ở trên trời cùng một người dưới mặt đất, trong lúc Thuận Đức công chúa nâng tay, nàng như bị ép khung vào một bức họa lạ lùng.
Nàng không hề né tránh, chăm chăm nhìn vào mắt của Thuận Đức công chúa, không khiêm tốn không kiêu ngạo hỏi: “Vậy công chúa vẫn mang giày chứ?”
Lời nói vừa dứt, sắc mặt Thuận Đức công chúa lạnh đi mấy phần, mà Lâm Hạo Thanh bên cạnh cũng nhíu chặt mày, tùy tùng cùng các ngự yêu sư đều thấy rét lạnh, chỉ dám nín thở sợ rằng mình hít thở quá lớn tiếng.
Duy chỉ Kỷ Vân Hòa vẫn không cảm nhận được áp lực này. Nàng nhìn Thuận Đức công chúa nói: “Đường trong ngự yêu cốc, gồ ghề khó đi.”
Nàng nói xong, Lâm Hạo Thanh càng nhíu chặt mày, cuối cùng không nhịn được đứng ra ôm quyền hành lễ: “Công chúa, ngự yêu cốc ở xa, ngự yêu sư trong cốc lỗ mãng, không biết lễ nghi, vẫn mong công chúa tha tội.”
Thuận Đức công chúa liếc nhìn Lâm Hạo Thanh một cái: “Nàng ta rất thú vị.”
Ngoài ý liệu của mọi người, Thuận Đức công chúa mở miệng, nhưng giống như là một câu bình luận, không giết cũng không trách, cư nhiên nói Kỷ Vân Hòa...thú vị.
Lâm Hạo Thanh có chút ngẩn người.
Thuận Đức công chúa ở bên cạnh vừa nhìn một cái, Trương công công liền hiểu ý, lập tức chạy vào trong đoàn người ngựa xếp dài, không lâu sau liền đem một đôi giày đến cho Thuận Đức công chúa, ngoài ra còn có một thái giám lập tức quỳ bục xuống, cong lưng bất động. Nàng ta cũng không thèm nhìn thái giám kia trực tiếp ngồi lên lưng hắn. Tay thái giám áp trên đất, bình bình ổn ổn, không hề nhúc nhích.
Tì nữ cầm giày giúp nàng ta mang vào.
Đôi giày thêu tơ đỏ, cùng với y phục trên người nàng phối thành một bộ.
Ai cũng không nghĩ đến, sau khi Kỷ Vân Hòa “mạo phạm”, Thuận Đức công chúa không nổi giận mà trái lại vẫn nghe lời nàng. Mọi người không nhịn được gãi đầu. Mà trong lòng Kỷ Vân Hòa đang tính toán, qua mưu kế vừa rồi có thể thấy, nàng ta rất giống với Lâm Thương Lan.
Ở vị thế cao, giận mà không giận, cười như không cười, trừ bản thân nàng ta ra, đại khái mọi người đều không nhìn ra nội tâm nàng ta rốt cuộc nghĩ gì.
Mang xong giày, Thuận Đức công chúa đứng dậy, lườm Kỷ Vân Hòa một cái tiếp tục đi về phía trước.
Một đường không nói lời nào cho đến phòng ngoài Lâm Thương Lan.
Lâm Hạo Thanh bước lên cầu thang, gõ cửa phòng Lâm Thương Lan, trong miệng không hề do dự gọi: “Cốc chủ.”
Mặc dù trong lòng hắn và Kỷ Vân Hòa đều hiểu rõ, bên trong vĩnh viễn sẽ không có người đáp lại.
Đợi được một lúc, trên mặt Lâm Hạo Thanh lộ ra chút khó xử nhìn Thuận Đức công chúa, lại gấp gáp gõ thêm hai cái: “Cốc chủ, công chúa đến thăm người.”
Kỷ Vân Hòa đứng dưới bậc thang nhìn Lâm Hạo Thanh diễn, không nói lời nào.
Không thấy có hồi đáp, Lâm Hạo Thanh nói: “Công chúa, gia phụ bệnh nặng...”
“Lâm cốc chủ vì sao đột nhiên bệnh nghiêm trọng như vậy? Tháng trước truyền thư cho triều đình vẫn không thấy nhắc đến chuyện này.” Thuận Đức công chúa nói, bước lên bậc thang, mắt nhìn vào trong phòng.
Kỷ Vân Hòa như cũ đứng dưới bậc thang, trên mặt không có biểu tình, mà tay trong tay áo, khẽ nắm chặt lại.
Thuận Đức công chúa đi đến bên cửa, Lâm Hạo Thanh đứng mệt bênh trầm giọng, không hề kinh loạn hỏi: “Công chúa có muốn vào trong không?”
Chưa đợi hắn nói xong, Thuận Đức công chúa đã đẩy cửa phòng ra.
Kỷ Vân Hòa khẽ nín thở.
Thuận Đức công chúa đứng ngoài cửa nhìn vào trong.
Nàng đại khái biết được từ góc độ của nàng ta có thể nhìn thấy gì.
Bình phong nhiễm máu ở ngoài cửa, nàng đã dặn Lâm Hạo Thanh dẹp đi, trong phòng cùng gian ngoài được rèm trúc che chắn đã bị nàng chém nát, sáng hôm nay bọn họ cũng đã xử lý xong. Cho nên trong mắt Thuận Đức công chúa sẽ không có bất kì thứ gì che chắn, nàng sẽ trực tiếp nhìn thấy Lâm Thương Lan đang “nằm” trên giường.
Lâm Thương Lan bị chăn che phủ, nên chỉ lộ ra nửa mặt bên đang nhắm mắt.
Trông lão không khác gì bệnh nặng, chỉ có một điều không giống chính là lão không hô hấp, chỉ cần Thuận Đức công chúa không tiến lại gần, không kéo chăn ra sẽ không thể nhìn thấy được vết thương máu thịt nhày nhụa trên cổ lão...
Thuận Đức công chúa ở bên ngoài đánh giá trong phòng, lúc này Trương công công đột nhiên mở miệng: “Công chúa, công chúa.” Gã vô cùng nịnh nọt cho nên lúc này cũng lộ chút gấp gáp, “Công chúa vừa đi đường xa đến đây, phải cẩn thận, tránh nhiễm khí bệnh!”
Thuận Đức công chúa ngoảnh đầu nhìn Trương công công một cái “Ừ.” Nàng đáp xong, quét mắt trong phòng rồi xoay người bước ra ngoài cửa.
Lâm Hạo Thanh không vội vàng đóng cửa lại, đứng bên cửa mặc kệ người khác đánh giá.
Kỷ Vân Hòa khẽ thở phào một hơi. Nàng cũng nhìn sang hướng Trương công công đang cười nịnh nọt, dìu Thuận Đức công chúa kia.
Nàng lúc này chỉ muốn xin lỗi Trương công công, muốn nói với gã, Trương công công, ngài chính là một công công tốt, tháng trước vừa dùng phù khiến ngài á khẩu thật sự là lỗi của ta, xin lỗi nha.
“Được rồi.” Thuận Đức công chúa bước xuống cầu thang nói “Lâm cốc chủ cư nhiên bệnh nặng, ta cũng không làm phiền ông ấy nữa, ta lần này đến là vì muốn nhìn người cá.”
Nàng ta vừa nói ra lời này, trong lòng Kỷ Vân Hòa vừa thả lỏng đột nhiên lại căng thẳng.
Thuận Đức công chúa xoay người hỏi Lâm Hạo Thanh: “Người cá đang ở đâu?”