Ở cõi Bắc cũng có thể nhìn rõ nền trời đỏ rực ở biên giới, mùi tanh tưởi trong không khí theo gió truyền đến.
Trong ngự yêu đài, Lâm Hạo Thanh nhìn ánh đỏ phương xa, gương mặt u ám.
"Tại sao vẫn chưa tỉnh lại?" Giọng Cơ Trữ từ sau lưng Lâm Hạo Thanh truyền đến, hắn đứng bên giường của Trường Ý đi qua đi lại.
"Thuận Đức đến quá nhanh rồi." Lâm Hạo Thanh nói, "Xảy ra chuyện ngoài dự liệu."
Cơ Trữ ngồi xổm người xuống, xoay đầu nhìn cổ của Trường Ý.
Ở cổ của y, có một trận pháp màu trắng nho nhỏ chuyển động giữa làn tóc bạc. Nếu không phải là ở góc độ của Cơ Trữ, lúc bình thường, vốn dĩ không thể nhìn thấy. Cơ Trữ khẽ thì thầm: "Trận pháp này đến khi nào mới phát ra ánh sáng thế......"
Lâm Hạo Thanh trầm mặc.
"Chờ thôi."
Cơ Trữ xoay đầu, tầm mắt quét qua Lâm Hạo Thanh nhìn về khoảng trời đỏ rực bên ngoài: "Chúng ta có chờ được không?"
Lâm Hạo Thanh không đáp hắn nữa.
......
Kỷ Vân Hòa đồng ý với Lâm Hạo Thanh, sẽ không liều mạng.
Nhưng nàng không giữ lời.
Chỉ vì dáng vẻ giờ đây của Thuận Đức, sức mạnh của nàng ta đã vượt qua giới hạn dự đoán trước đây của họ. Sức mạnh của đại quốc sư và thanh loan có lẽ trước giờ vẫn không ai địch nổi. Kỷ Vân Hòa chỉ là dẫn dụ Thuận Đức đến dung nham Điện Hỏa mà không bị giết chết đã thật sự là dùng hết toàn lực rồi.
Thậm chí khi đến bên dung nham Điện Hỏa trên núi tuyết, Kỷ Vân Hòa đã bị lưỡi gió chém đến cả người đầy vết thương. Nàng mượn sương khói mờ mịt ngoài miệng dung nham để tạm thời ẩn nấp.
Đang sử dụng pháp thuật trị thương lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Kỷ Vân Hòa quay đầu, nhìn thấy cả người Thuận Đức phủ đầy ánh sáng xanh, giẫm trên khói dày, đi về hướng Kỷ Vân Hòa.
"Bổn cung còn cho rằng ngươi có diệu kế gì. Hóa ra là muốn mượn vùng đất dung nham này để khắc chế bổn cung." Nàng ta khẽ cười khinh miệt, "Ngây thơ." Thuận Đức giơ tay, gió lớn nổi lên, trực tiếp thổi đi sương khói ở miệng núi lửa đi.
Giữa tiếng gió vù vù, tay áo Kỷ Vân Hòa bay phấp phới, mái tóc bị thổi loạn, giữa nàng và Thuận Đức, cuối cùng đến cả chút sương khói cũng không còn.
Miệng dung nham trong phạm vi mười trượng đều có thể nhìn thấy rõ rằng.
Hai người đối mặt với nhau, thời gian hệt như lại quay về ngục giam u tối của phủ quốc sư. Khi ấy, ngọn đuốc thắp sáng ở địa lao cũng hệt như dung nham bây giờ, phản chiếu ánh đỏ lên gương mặt của họ, tựa như màu máu. Kỷ Vân Hòa từng nghe nói, lúc nàng được Trường Ý cứu từ phủ quốc sư ra, Thuận Đức liền bắt đầu sợ lửa, nhưng bây giờ, nàng ta không sợ như thế nữa.
Nàng ta nhìn bàn tay của mình, năm ngón khẽ động. Kỷ Vân Hòa chưa nhìn thấy gì, nhưng nàng có thể tưởng tượng, bên biên giới nhất định là nổi lên gió bão.
Nàng ta nói: "Bổn cung giờ đây còn sợ sức mạnh của đất trời sao?"
Kỷ Vân Hòa lau đi vệt máu tươi bên khóe môi, nàng ngồi trên đất vừa điều chỉnh nội tức, vừa cố ý tỏ vẻ thờ ơ nhìn Thuận Đức, nói: "Nói chuyện không nên quá tự mãn như thế. Trời đất có thể tạo ra ngươi thì cũng có thể diệt ngươi đi."
Thuận Đức nhếch mép, gương mặt chợt lạnh đi, tựa như vẻ mặt của ác quỷ: "Ngươi nên lo cho mình trước đi."
Trước khi nàng ta đến đây, sớm đã nghe tin người cá hôn mê, trên dưới cõi Bắc chỉ có mỗi Kỷ Vân Hòa này có thể chiến đấu với nàng ta, giết chết Kỷ Vân Hòa, đại quân con rối của mình tiến vào cõi Bắc, trừng trị đám dân phản bội này, bắt bọn họ thu thập dưới trướng mình. Lúc đó, thiên hạ này sẽ không ai dám chống lại nàng ta nữa!
Thuận Đức nghĩ đến đây, ánh sáng trong mắt rơi xuống cực lạnh, mang theo sự điên cuồng, ánh sáng xanh trong tay hóa thành thanh trường kiếm: "Kỷ Vân Hòa, sự kì vọng của bổn cung đối với ngươi cao hơn bây giờ rất nhiều. Nào nghĩ đến ngươi lại không đỡ nổi một đòn như thế. Sức mạnh chín chiếc đuôi hồ này, ngươi giữ cũng không có tác dụng gì, thế thì cũng đưa cho bổn cung đi."
Lời còn chưa dứt, nàng ta liền xuất chiêu, thế công kích của Thuận Đức càng nhanh hơn so với vừa rồi, Kỷ Vân Hòa nghiêng người tránh, nhưng lại tránh không được, vai phải nàng lại thêm một vết thương nặng, một đòn vào tận xương tủy!
Đuôi hồ sau lưng hóa thành lưỡi kiếm sắc bén, nhân lúc kiếm của Thuận Đức dừng trong người nàng, nàng liền tấn công vào tâm mạch của Thuận Đức, nhưng Thuận Đức vừa trở tay liền chặt đứt cánh tay nàng! Cánh tay rơi xuống gần miệng núi lửa Điện Hỏa.
Màu tươi còn chưa kịp nhỏ ra liền bị nung khô, cánh tay bị đứt kia lập tức cũng bị nhiệt độ cao nung đến khô quắc lại.
Kỷ Vân Hòa cắn răng chịu đau, mồ hôi trên mặt chảy như mưa sa. Đuôi hồ của nàng không tổn thương được Thuận Đức, nhưng nàng lại mất đi một cánh tay.
Máu tươi trên cánh tay bị đứt của nàng cùng với mồ hôi lạnh trên trán nhỏ xuống đất, tức thời hóa thành khói trắng.
Toàn thân Kỷ Vân Hòa run rẩy, nhưng trên mặt nàng lại không lộ ra vẻ sợ hãi.
Mà một đòn này lại khiến cho cõi lòng Thuận Đức truyền đến một trận sảng khoái, nàng ta nhếch môi cười điên cuồng: "Vốn dĩ định một đao giết chết. Nhưng bổn cung đổi ý rồi. Như thế này giết ngươi thì có ý nghĩa gì chứ? Bổn cung muốn phanh thây ngươi ra, sau đó lại ném ngươi vào trong dung nham, như thế không phải càng tốt sao?"
Thuận Đức điên rồi.
Tất cả hành vi lời nói của nàng ta đều không đáng sợ bằng câu này.
Cơn đau trong cơ thể khiến nàng không còn tâm trí đấu khẩu với nàng ta, nàng xoay đầu, nhìn về hướng dung nham Điện Hỏa. Nàng lại lùi về sau mấy bước.
Trong trận chiến vừa rồi, nàng cách miệng núi lửa càng lúc càng gần, cho đến bây giờ chỉ còn ba đến năm trượng thôi.
Thuận Đức từng bước một tiến gần đến Kỷ Vân Hòa. Nàng ta nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Kỷ Vân Hòa, vẻ mặt càng thêm sảng khoái. Nhưng nàng ta lại không phải hoàn toàn không biết gì. Nàng ta nhìn ra phương hướng di chuyển của Kỷ Vân Hòa. Trường kiếm trong tay vừa vẽ một đường, sau lưng Kỷ Vân Hòa liền nổi lên một cơn gió to.
Kỷ Vân Hòa mất đi một cánh tay, vốn dĩ không còn sức lực để giãy giụa, nàng bị cơn gió đẩy lên phía trước, thoáng cái! Cổ nàng liền nằm trong tay của Thuận Đức.
Thuận Đức nhìn mặt nàng, trường kiếm trong tay thu ngắn lại, hóa thành hình dáng của một cây trủy thủ: "Ngươi nói." Ánh đỏ của dung nham phản chiếu trong mắt Thuận Đức khiến nàng ta hệt như lệ quỷ đến từ địa ngục, nàng ta nói, tay đã giơ lên, rạch một đường thật dài lên mặt Kỷ Vân Hòa, từ huyệt thái dương rạch thẳng đến xương quai xanh, máu tươi chảy ra, nhiễm đỏ tay nàng ta, sắc đỏ của máu càng khiến nàng ta hưng phấn lên.
"Bổn cung sẽ khoét mắt ngươi ra trước, sau đó sẽ cắt tai ngươi xuống? Hay là chặt từng ngón tay của ngươi ra trước nhỉ?"
Điều bất ngờ là, Kỷ Vân Hòa lúc này lại cong môi.
Gương mặt nàng đầy máu, cơ thể chi chít vết thương, sắp chết đến nơi nhưng thần sắc trong mắt nàng, còn có đôi môi không run rẩy, đều nói cho Thuận Đức biết rằng, đến tận lúc này, nàng cũng chưa từng sợ nàng ta, càng không thần phục nàng ta.
"Ngươi thật đáng thương." Kỷ vân Hòa nói.
Trong ánh mắt chứa đầy sự thỏa mãn của Thuận Đức thoáng cái bị phá nát.
Thần sắc của nàng ta trở nên hung dữ, năm ngón tay siết chặt, nàng ta hung hăng bóp chặt cổ của Kỷ Vân Hòa: "Bổn cung vẫn nên cắt lưỡi của ngươi ra trước."
Nàng ta nâng tay lên.
Cũng trong lúc này, dưới núi tuyết, trong ngự yêu đài, trên giường trong tẩm điện, một đạo ánh sáng trắng trên người Trường Ý đột nhiên lóe lên.
Trận pháp dưới cổ luân chuyển giữa làn tóc bạc.
Giữa hơi thở phập phồng, đôi mắt lam băng chợt mở lên.
Mà trên núi tuyết, dung nham Điện Hỏa sôi sùng sục không biết mệt mỏi, trong miệng núi lửa, chợt phát ra một tiếng rầm, dung nham mãnh liệt trào ra từ miệng núi lửa, sương mù lần nữa giăng lên mù mịt, nung chảy mặt đất xung quanh.
Hơi nóng bốc lên không nằm trong phạm vi khống chế của Thuận Đức, nhiệt độ thiêu đốt này khiến cho pháp thuật bảo vệ của Thuận Đức bất giác suy yếu đi.
Mà trong khoảnh khắc chốc lát này, thời gian dường như bị kéo dài ra, một đạo bạch quang sau khi dung nham trào dâng liền bay từ không trung lao đến, thanh trường kiếm làm từ chùy băng từ bên tai Kỷ Vân Hòa quét đến, đâm thẳng vào cổ họng của Thuận Đức!
Chùy băng dễ dàng phá vỡ thuật pháp của Thuận Đức, trong lúc nàng ta không hề phòng bị, một kiếm đâm xuyên qua cổ họng.
Thuận Đức lập tức thả lỏng tay, chật vật lui về sau, ôm lấy cổ họng, sắc mặt hóa xanh, nhưng máu tươi lại bị mũi kiếm băng chặn lại trong cổ họng, khiến nàng ta nói không ra lời, thậm chí cũng không thể phun máu ra ngoài.
Kỷ Vân Hòa được người nọ ôm vào lòng.
Mái tóc bạc tung bay tán loạn, Kỷ Vân Hòa nhìn thấy người đến, khóe môi nhiễm máu liền chứa đầy ý cười: "Chàng tỉnh rồi."
Vết thương trên mặt Kỷ Vân Hòa, cùng vết khuyết trên bả vai nàng phản chiếu đầy trong đôi mắt lam băng.
Đồng tử Trường Ý co rút, cánh môi cơ hồ không khống chế được mà run rẩy. Toàn thân lạnh lẽo, dường như càng đau đớn hơn lúc bị băng phong trước đây.
"Ta không sao." Kỷ Vân Hòa gắt gao nhìn Trường Ý, nàng dùng cánh tay còn lại nắm lấy bàn tay y, an ủi, "Chàng biết, ta không sao."
Nhìn thấy thần sắc trấn định trong mắt nàng, Trường Ý nhắm mắt, cố gắng nhẫn nhịn hàng nghìn hàng vạn cơn đau trong lòng xuống. Chờ đến khi y mở mắt lần nữa, trên mặt đều là sát khí. Y nhìn về hướng Thuận Đức.
Trước mặt y, công chúa cả người hồng y quỳ trên mặt đất, kiếm băng giữa cổ họng khiến nàng ta đau đớn, kiếm băng không ngừng tan chảy nhưng lại không hóa thành nước rơi xuống đất mà không ngừng bành trướng trên da thịt Thuận Đức, không lâu sau, cả gương mặt nàng ta cùng nửa người đều phủ đầy hàn sương, mà đáng sợ là ở nơi nóng rực này, sương tuyết trên người nàng ta lại không hề tan chảy.
Trường Ý đặt Kỷ Vân Hòa ở sau lưng mình, y tiến lên hai bước, nhìn Thuận Đức đang ôm lấy cổ họng không ngừng muốn hô hấp.
Y vốn là người cá đến từ biển cả, cùng với nhân thế này, không hề có mối liên hệ nào, nhưng y lại vì dục vọng của kẻ này, cả đường bấp bênh, đi đến hiện tại.
Cho đến khi kiếm băng hoàn toàn tan chảy, hóa thành sương băng phủ cả người Thuận Đức.
Thuận Đức ngẩng đầu, giọng khản đặc nhìn Trường Ý: "Ngươi......Không thể nào......Tại sao như thế......"
Trường Ý vốn dĩ không nói nhảm với Thuận Đức, giơ tay lên, lần nữa đem một chùy băng cực lạnh xuyên qua lồng ngực của nàng ta, hệt như chùy băng trước đó, nó cũng không ngừng tan chảy, hóa thành sương băng phủ lên người Thuận Đức.
"Ngươi không có......sức mạnh......như thế......"
Cơ thể Thuận Đức lại phát ra ánh sáng xanh, gương mặt Trường Ý càng lạnh hơn, vừa khoát tay, xung quanh khô nóng cư nhiên lại xuất hiện ra vô số kim băng, xuyên qua tứ chi của Thuận Đức khiến nàng ta vốn dĩ không có cách nào dùng tay kết ấn.
Kỷ Vân Hòa đứng sau lưng Trường Ý, nhìn thấy trận pháp nổi lên ánh sáng trên cổ y, đôi mắt khẽ động.
"Đây mới là sức mạnh của ta." Trường Ý nhìn Thuận Đức hoàn toàn không thể cử động, nói.
"Tại sao......" Thuận Đức cực kì không cam, nhìn Trường Ý, nghiến răng nghiến lợi, "Tại sao!"
"Người cá hôn mê, vốn chỉ là một cái bẫy. Nhữ Lăng, ngươi rốt cuộc vẫn không nhìn rõ." Giọng nói này truyền theo hướng sương khói mịt mù đến, Thuận Đức lập tức ngây người, nàng ta cứng ngắc quay đầu lại, chỉ nhìn thấy đại quốc sư mặc áo bào trắng bước đến.
Thần sắc hắn vẫn thanh lạnh như trước.
Cho dù ở trong máu và lửa này, sắc mặt của hắn cũng không hề thay đổi.
Nhìn thấy đai quốc sư, thần sắc của Thuận Đức càng thêm chấn kinh: "Không thể nào......Ta đã giam người lại, ta......" Thuận Đức ngập ngừng, lúc nàng ta rời khỏi Kinh Sư, đã tính toán tất cả, lại chưa từng vào trong ngục nhìn một cái. Nàng chắc chắn, nàng chắc chắn như thế, đại quốc sư đã trở thành phế nhân rồi......
Nhưng hắn......Hắn cư nhiên lại đến cõi Bắc, hắn cư nhiên lại giúp đỡ bọn người Kỷ Vân Hòa và Trường Ý......Giết nàng?
Lúc Cơ Trữ đến cõi Bắc, liền đưa đại quốc sư cùng đến.
Mà lúc đó Trường Ý dùng cỏ Xà Vĩ cũng đã tỉnh lại. Nhưng đại quốc đến cõi Bắc lại cùng Kỷ Vân Hòa, Trường Ý và Lâm Hạo Thanh mật nghị, cỏ Xà Vĩ là vật cực kì trân quý, vốn có thể giúp người nối lại kinh mạch, nếu dùng thỏa đáng, có thể lần nữa tái tạo lại những tứ chi bị đứt đoạn. Trường Ý bị pháp thuật phản phệ, dùng cỏ Xà Vĩ có thể lưu thông kinh mạch, hóa giải sức mạnh phản phệ, đại quốc sư lại dùng trận pháp có thể hỗ trợ sức mạnh của cỏ Xà Vĩ giúp Trường Ý lần nữa nối lại những kinh mạch đã đứt đoạn.
Cũng trong lúc ấy, Kỷ Vân Hòa mới biết, người cá tách đuôi, thứ mất đi không chỉ là đuôi, mà còn có một nửa sức mạnh của y.
Cỏ Xà Vĩ có thể giúp Trường Ý tìm lại đuôi của mình, lần nữa tìm về một nửa sức mạnh của mình.
Mà Thuận Đức tuy có được sức mạnh của thanh loan và đại quốc sư nhưng nàng ta lại không hề có thuật tu hành, nàng ta sẽ không ngừng tiêu hao năng lượng trong cơ thể, cho nên lúc nàng ta ở kinh thành, không ngừng tìm ngự yêu sư và yêu quái, hút hết toàn bộ sức mạnh trên người của bọn họ.
Nhưng khi đến đây, không ai cung cấp công pháp cho nàng ta nữa rồi.
Tường lửa của kết giới tiêu hao sức mạnh của Thuận Đức, đại quân con rối của nàng ta cũng là tiêu hao năng lượng, ở gần dung nham Điện Hỏa, Thuận Đức không ngừng sử dụng pháp thuật để chế ngự sức nóng, càng không ngừng tiêu hao. Chỉ cần có thể kéo dài đủ thời gian, sức mạnh trong người nàng ta, vẫn sẽ có thời hạn tiêu hao cạn kiệt.
Mà sức mạnh của trời đất lại không như thế, dung nham Điện Hỏa, vẫn có thể thiêu đốt thêm trăm năm, nghìn năm......
Điều bất ngờ là, Thuận Đức đến quá nhanh.
Nếu Trường Ý tỉnh muộn thêm nữa, kế hoạch của bọn họ, có lẽ thật sự thất bại rồi.
"Tại sao người lại phải giết ta?" Điều Thuận Đức để ý lúc này, không phải kế hoạch của Kỷ Vân Hòa và Trường Ý, chuyện nàng để ý là đại quốc sư, "Người không phải muốn thiên hạ bán tang ư? Bọn họ đều thành con rối của ta, đều đã chết rồi, chính là ý nguyện của người! Ta đang giúp người thực hiện nguyện vọng!"
Đại quốc sư nhìn Thuận Đức, rốt cuộc im lặng hồi lâu, mới đáp: "Ước nguyện của ta, chính là hi vọng ta có thể kết thúc sự hỗn loạn của nhân thế này."
Ước nguyện của hắn không phải là vì thiên hạ bán tang mà là vì người ấy kêu oan.
Lúc đại quốc sư đến cõi Bắc, Trường Ý và Lâm Hạo Thanh không tín nhiệm hắn. Lúc ấy hắn cũng nói với bọn người Kỷ Vân Hòa như thế. Kỷ Vân Hòa lựa chọn tin tưởng hắn.
Vì nàng từng ở trong phủ quốc sư tiếp xúc với hắn, nàng cũng gặp qua Trữ Tất Ngữ, nàng biết sự quyến luyến giữa sư đồ bọn họ.
Trăm năm ân oán, do hắn bắt đầu, cũng nên do hắn kết thúc.
Nàng không thể hoàn toàn xác định đại quốc sư có thật sự nguyện ý giúp bọn họ hay không, nàng chỉ là dùng sự từng trải gặp qua lòng người của mình mà cược một ván, kết quả là nàng thắng rồi.
"Ha ha......" Thuận Đức khàn giọng cười ra tiếng, nàng ta không thể cử động, đến cả lồng ngực phập phồng cũng lộ rõ sự khó khăn, giọng nàng ta vô cùng khó nghe, nhưng nàng ta vẫn không ngừng cười, "Các ngươi muốn như thế này giết ta......Nhưng ta sẽ không chết như vậy......"
Nàng ta giãy giụa, trong kim băng của Trường Ý, dùng da thịt, gân cốt bị đâm nát để trả giá, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ tươi nhìn Kỷ Vân Hòa, "Ta sẽ không chết như vậy, công pháp ta vẫn còn, ta sẽ có sức mạnh cải thiên, dù ta chết đi nhưng thần hồn vẫn còn, ta sẽ hóa thành gió, khống chế không khí, ta sẽ gặp ai giết người đó. Các ngươi không thể bắt được gió nên cũng không giết được ta nữa."
Nàng ta nói xong, phát ra từng tầng ánh sáng xanh, tản ra trong không trung.
Ánh sáng xanh lơ lửng, bay về hướng nền trời.
"Nếu ngươi muốn cứu người, có thể......" Nàng ta trừng mắt nhìn Kỷ Vân Hòa, "Ngươi cùng ta đều là nửa người nửa yêu, ngươi có thể kéo ta vào trong thân thể của ngươi, sau đó nhảy vào trong dung nham Điện Hỏa." Nàng ta cười quỷ dị, "Bi kịch cả đời ta cũng vì ngươi và người cá này mà bắt đầu, các ngươi, ngươi! Nếu muốn cứu người trong thiên hạ, thế thì cùng ta đồng quy vô tận đi......"
Thân hình của nàng ta biến mất càng nhanh hơn.
Kỷ Vân Hòa lại cười: "Được thôi."
Nàng nhìn Trường Ý một cái, tiến lên trước vài bước, đi đến trước mặt Thuận Đức.
"Thế ta cùng ngươi, đồng quy vô tận."
Nàng nói thế, chỉ còn một cánh tay nhưng thần sắc của nàng không hề sợ hãi, Trường Ý sau lưng nàng lại không hề ngăn cản, gương mặt vẫn chưa biến mất của Thuận Đức đột nhiên trầm xuống.
Kỷ Vân Hòa đã dùng tay trái đặt lên trên đầu Thuận Đức. Chín chiếc đuôi hồ sau lưng nàng xuất hiện trong không trung chặn lại những tia sáng xanh đang phiêu tán.
"Tại sao?" Thuận Đức kinh ngạc nhìn Kỷ Vân Hòa, "Tại sao!?"
"Vì cách làm này của ngươi, bọn ta cũng đã sớm đoán được rồi."
Thuận Đức lập tức hung hăng trừng mắt nhìn về đại quốc sư: "Không......"
Nhưng tất thảy đã muộn rồi! Đại quốc sư hạ quyết trong tay, dưới chân Kỷ Vân Hòa lóe lên kim quang, ánh sáng bao trùm cả bùn đất của dung nham Điện Hỏa.
Dưới lớp bụi bay mịt mù, trận pháp mấy ngày trước nàng vẽ ở đây đột nhiên sáng lên.
Trận pháp này Thuận Đức nhớ rõ, nàng ta trong lúc đọc sách cấm trong phủ quốc sư đã đọc qua, đây là trận pháp thập phương trận......của ngự yêu cốc! Là trận pháp năm đó đại quốc sư phong ấn thanh loan hơn trăm năm!
Trận pháp này tuy không lớn như của ngự yêu cốc, cũng không có mười ngự yêu sư hiến tế, nhưng chỉ cần nhốt nàng ta vào trong thì cũng là dư sức rồi!
"Tại sao?" Thuận Đức hỗn loạn nhìn Kỷ Vân Hòa trước mặt, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trường Ý sau lưng nàng, "Tại sao? Ngươi cũng sẽ chết! Tại sao? Ngươi cười gì chứ!"
Ánh sáng xanh trong người Thuận Đức không ngừng bị nàng ta hút lấy, sức mạnh cực lớn khiến sắc mặt Kỷ Vân Hòa cũng dần đau khổ, nhưng khóe môi nàng vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Ánh sáng thập phương trận bùng lên, cơ thể đại quốc sư cũng dần dần lóe lên ánh sáng.
"Sư phụ!" Thuận Đức nhìn đại quốc sư, "Sư phụ! Nhữ Lăng làm đều là vì người......"
Thập phương trận nhất định cần có người hiến tế, hắn nhìn Thuận Đức dần dần biến mất trong người của Kỷ Vân Hòa, thần sắc không hề dao động, kim quang phủ lên người hắn, đại quốc sư không nhìn Thuận Đức thêm cái nào nữa, hắn ngẩng đầu, ngắm nhìn nền trời cao cao.
Sau khi sương mù dày đặc tan đi, sẽ là trời xanh mây trắng, hắn khẽ nheo mắt lại.
Đúng lúc này một cơn gió nhẹ lướt qua, hắn nhắm mắt. Người hiến tế thập phương trận là đại quốc sư, hắn để lại vẻ mặt cuối cùng trên thế gian này là một nụ cười khẽ.
Mọi chuyện chẳng qua là gió thoảng mây bay, tất cả bụi trần đều hóa hư vô.
Sau khi thân ảnh của đại quốc sư biến mất, thập phương trận cũng đóng lại, Kỷ Vân Hòa cũng đã hút toàn bộ Thuận Đức vào trong người mình.
Nàng đứng dậy, cách nhau giữa lớp kim quang của thập phương trận, ngắm nhìn Trường Ý bên ngoài.
Trường Ý lẳng lặng nhìn nàng.
"Chờ lát nữa, cùng nhau ăn một bữa ngon nhé." Kỷ Vân Hòa nói.
Trường Ý ở ngoài thập phương trận gật đầu.
Kỷ Vân Hòa vẫy tay chào y, tung người nhảy vào trong dung nham Điện Hỏa.
Dung nham cuồn cuộn nuốt lấy cả người nàng.
Mặc dù biết rõ mọi chuyện, nhưng lúc này, cõi lòng Trường Ý vẫn truyền đến cơn đau âm ỉ.
Trong dung nham Điện Hỏa, cơ thể của Kỷ Vân Hòa tan chảy, ánh sáng xanh lần nữa lóe lên, nhưng thập phương trận lại hệt như một cái lồng to, chắn lại toàn bộ âm thanh và khí tức ở bên trong đó.
Trường Ý ở bên cạnh canh gác, cho đến khi trong dung nham không còn tiếng động nào nữa, y đứng trên thập phương trận, lại tăng thêm một lớp trận pháp băng sương.
Sau đó thân hình y thoáng biến mất, chớp mắt, liền quay về ngự yêu đài.
Bên cạnh, Cơ Trữ vội vã đuổi theo trước, muốn hỏi thăm tình huống, ánh mắt của Lâm Hạo Thanh cũng gắt gao bám chặt người y. Mà y không hề ngừng lại, bước vào trong nội điện.
Đẩy cửa điện ra, bước chân y quá vội vàng, thậm chí bị thềm cửa làm vấp ngã.
Cơ Trữ bên cạnh ngây người, cò chưa kịp hỏi thăm, Lâm Hạo Thanh kéo y lên.
Bước chân Trường Ý không ngừng lại, vội đi vào trong, xuyên qua tầng tầng lớp rèm sa, cuối cùng cũng nhìn thấy trận pháp đen bên trong bức rèm, một bóng người đang dần ngồi dậy.
Trường Ý vén rèm bước vào trong.
Kỷ Vân Hòa hoàn chỉnh không bị thương đột nhiên ngẩng đầu nhìn y.
Bốn mắt giao nhau, Trường Ý vội cúi người, kéo nàng ôm vào lòng.
Kỷ Vân Hòa ngây người, sau đó năm ngón tay cũng luồn vào tóc y, khẽ ôm y thật chặt: "Chàng không phải biết rồi sao, đó chỉ là một nửa nội đan tạo thành ta mà thôi."
"Ta biết."
Y biết, trong lúc bọn họ và đại quốc sư hoạch định, Lâm Hạo Thanh sau khi nhắc đến chuyện Thuận Đức thân vong, oán khí sẽ rất khó tiêu tan nên hắn lập tức có đề nghị này.
Hắn từng dùng nội đan của Kỷ Vân Hòa để tạo ra một "A Kỷ", bây giờ lại cắt nửa nội đan của nàng, làm thành "nửa" Kỷ Vân Hòa, cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Trường Ý sau khi biết mọi chuyện, mới rơi vào hôn mê, để cỏ Xà Vĩ bù đắp kinh mạch trong người.
Nhưng sau khi tỉnh lại, nhìn thấy Kỷ Vân Hòa thế kia, y vẫn không kiềm được rơi vào sự khủng hoảng, nhìn thấy nàng nhảy vào trong dung nham Điện Hỏa, y vẫn không kiềm được kinh hoảng, sợ hãi......Đến tận bây giờ, ôm nàng vào lòng, chân chân thật thật chạm được nàng, cùng nàng nói chuyện, ngửi được mùi hương của nàng, y mới có thể bình tĩnh lại.
"Trường Ý." Kỷ Vân Hòa ôm lấy y, khẽ vỗ sau lưng y, trầm giọng nói, "Tất cả đều kết thúc rồi."
Tất cả đều kết thúc rồi.
Hàng nghìn hàng vạn con rối ở biên giới của Thuận Đức đều hóa thành tro bụi, làn gió mát thổi đến, cuốn theo bọn chúng đi.
Ngự yêu sư và yêu quái ở tiền trận đã xóa bỏ được mâu thuẫn, ôm nhau cùng hoan hô vui mừng.
Vết thương của Lạc Cẩm Tang được quân y ổn định xong.
Tất cả, đều đã kết thúc rồi.
Lâm Hạo Thanh và Cơ Trữ nhận được tin khẩn của yêu quái truyền đến, chiến sự bên biên giới đã kết thúc, bọn họ đều không sao, tất cả mọi người đang chuẩn bị quay về cõi Bắc.
Trường Ý lúc này mới buông Kỷ Vân Hòa ra: "Đi thôi." Y nhìn Kỷ Vân Hòa, "Lúc nãy nàng vừa nói, chúng ta phải ăn một bữa ngon trước."
Kỷ Vân Hòa cười: "Ta nằm đây lâu như thế, chân còn chút mềm, chi bằng, chàng cõi ta đi."
Trường Ý không nói hai lời, khom người, cõng nàng lên.
Cơ Trữ muốn chặn lại: "Bên ngoài đều là người......"
"Không sao." Trường Ý đáp, liền cõng Kỷ Vân Hòa ra ngoài.
Vừa bước ra cửa điện, bên ngoài đều là tiếng hò hét vui mừng, cõi Bắc trầm buồn, trước giờ chưa từng xuất hiện cảnh tượng này.
Khóe môi Trường Ý và Kỷ Vân Hòa đều treo theo nụ cười, đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, trời trong xanh, mây trắng như tuyết.
......
Trường Ý đem vị trí tôn chủ cõi Bắc ném cho Khống Minh.
Lúc này vết thương của Lạc Cẩm Tang đã khỏe hơn phân nửa, nhưng vẫn chưa thể xuống giường, Khống Minh cả ngày vừa phải chăm sóc nàng, vừa phải bận rộn công vụ của cõi Bắc, thật sự là chạy đến chạy lui sắp ngất rồi, Trường Ý lại đột nhiên trốn đi, nói bận đủ rồi, muốn ra ngoài chơi.
Sau đó liền dẫn Kỷ Vân Hòa đi. Không hề suy nghĩ đến tâm trạng của hắn.
Chọc cho Khống Minh giận suýt ngất.
May mà bây giờ cõi Bắc tuy bận rộn nhưng không phiền lòng.
Trường Ý cũng nhìn ra điểm này nên dám ném hết cho hắn liền rời đi.
Kỷ Vân Hòa từng có mong ước muốn đi khắp thiên hạ, bây giờ, Trường Ý liền dẫn nàng đi thực hiện nguyện vọng của mình.
Bọn họ đi từ bắc xuống nam, cuối cùng lại nhìn thấy biển lớn.
Lúc này, hoàng hôn buông xuống.
"Cá đuôi to." Kỷ Vân Hòa nhìn từng đợt sóng vỗ, đột nhiên nhìn về hướng Trường Ý, "Chàng đã tìm về sức mạnh của mình rồi, thế có phải là, đuôi của chàng......"
Bọn họ cùng nhau đi cả chặng đường, Trường Ý lại không nhắc đến chuyện này, sức mạnh của y tuy đã quay về rồi, nhưng y lại không đi chứng thực xem đuôi của mình đã quay về chưa, y vẫn luôn trốn tránh chuyện này, chỉ sợ lỡ như không có, chỉ khiến bản thân thất vọng, lỡ khiến Kỷ Vân Hòa thất vọng thì sao, y vẫn là nghìn vạn lần không muốn.
Nhưng lúc này nàng lại đột nhiên nhắc đến chuyện này. Y liền im lặng hồi lâu.
"Thử xem sao." Y nói. Sau đó liền cởi đi áo ngoài của mình ra, đặt bên người nàng.
Kỷ Vân Hòa nhìn y hỏi: "Không cởi quần sao?"
Trường Ý lại im lặng, nhìn trái nhìn phải.
Xung quanh không có ai, chỉ có mỗi nàng.
Y lại im lặng một lúc. Có đôi chân lâu như thế rồi.....Đột nhiên cởi quần, thế này......
"Ta xuống biển trước." Y nói xong liền xoay người, chầm chậm bước xuống biển.
Sóng biển cuồn cuộn, dần dần nuốt trọn cả người y.
Kỷ Vân Hòa mang theo chút khẩn trương, đi theo đến bờ biển, từng lớp sóng trắng vỗ vào bờ, làm ướt làn váy nàng.
Sóng biển không ngừng vỗ đến, mặt biển ngoài xa cũng không ngừng nổi lên bọt biển, tất cả đều không giống với thường ngày, Trường Ý hệt như biến mất giữa biển cả vậy, không còn tung tích.
Kỷ Vân Hòa đứng trên bờ, ánh hoàng hôn buông xuống kéo bóng nàng thật dài, đột nhiên xa xa vang lên tiếng phá nước tung tóe.
Kỷ Vân Hòa bỗng mở to mắt, một chiếc đuôi cá cực to màu xanh từ mặt biển ngoi lên.
Vẩy cá lấp lánh, khiến đồng tử đen nhánh của nàng cũng sáng rực lên.
Cánh môi nàng khẽ động.
Trước giờ chưa bao giờ cảm thấy sóng biển lại ấm áp như thế, gió biển thổi qua cũng thật ấm áp.