Mạc Hy khóc nức nở một lúc rồi không ồn ào nữa, nàng ngồi xuống bên cạnh Doãn Khởi xem chàng đọc tấu chương, thi thoảng nàng khẽ nhìn trộm gương mặt của chàng. So với lúc ở thảo nguyên, khi trở về gương mặt chàng có thêm vài nét nghiêm nghị, trững trạc hơn.
- Doãn Khải chàng không hỏi tại sao ta đến được đây sao.
Doãn Khởi khẽ đặt nhẹ bản tấu chương đang đọc xuống đưa mắt nhìn nàng, đôi mắt sáng như ngọc của nàng làm Doãn Khởi say mê. Nàng vẫn chưa hề nhận ra chàng không phải là người mình đang tìm kiếm.
- Công chúa, nàng nhận lầm người rồi.
- Doãn Khải, chàng quá đáng. Ta biết chàng giận ta tự làm theo ý mình, nhưng khi đó tình thế bắt buộc, ta không còn cách nào khác.
- Ta không phải là Doãn Khải.
- Uổng công ta tình nguyện hi sinh vì chàng, chàng là đồ bội bạc, vô tình, vong ơn phụ nghĩa. Doãn Khải chàng là đồ ngốc.
Khuôn mặt nàng nhăn lại, rõ ràng là đang tức giận, nhưng Doãn Khởi lại thấy bộ mặt này của nàng rất đáng yêu. Nàng như một chú nhím nhỏ đang xù lông ra để bảo vệ bản thân khỏi nguy hiểm, Doãn Khởi không kìm được lòng, chàng đưa đôi bàn tay lên khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng.
Đúng lúc ấy, Châu Doanh xông vào, khuôn mặt nàng ta đầy nước mắt ai oán nhìn thái tử.
- Doãn Khởi!!!
- Công chúa, người lui xuống trước được không. Bổn thái tử có việc quan trọng cần giải quyết.
Mạc Hy không phản ứng gì ngoan ngoãn nghe lời, nàng ôm trong lòng một bụng nghi vấn rời khỏi thư phòng. Cô gái ấy rõ ràng vừa gọi chàng là Doãn Khởi, chính chàng cũng nói chàng không phải Doãn Khải. Nhưng gương mặt ấy…
Trong thư phòng, Châu Doanh đưa đôi mắt đầy oán hận của mình nhìn Doãn Khởi, rõ ràng đó là ca ca của chàng, tại sao chàng lại có thể độc ác như vậy. Chiến trường truyền tin tới, cấp báo rằng đại tướng quân bị trọng thương, khẩn cầu gửi đến đó một vài vị thái y. Nhưng hoàng cung lại từ chối, nói rằng trong cung đang có dịch bệnh, thái y không thể xuất cung đến đó được, đại tướng quân phải cố gắng chịu đựng, chờ khi dịch bệnh qua sẽ lập tức đưa thái y đến.
- Ta không ngờ ngươi lại tuyệt tình đến vậy, ca ca ruột cũng không nương tay.
- Quận chúa đang nói năng hàm hồ gì vậy.
- Bỏ mặc ca ca trọng thương không cứu, ngươi lại ở đây vui vẻ với một nữ nhân ngoại tộc, Doãn Khởi rốt cuộc lương tâm của ngươi để đâu rồi.
- Quận chúa nên để ý lời nói của mình, câu nói vừa rồi của muội có vài phần phạm thượng.
- Được, nếu ngươi không chịu để thái y đến cứu chàng, vậy ta sẽ đi.
- Muội dám, chỉ cần muội bước chân ra khỏi kinh thành một bước, ta đảm bảo sẽ lấy đầu tể tướng làm quà khi muội trở về.
- Doãn Khởi, ngươi thật độc ác.
Châu Doanh bất lực rời khỏi nơi này, Doãn Khởi giờ hắn ta đã trở thành thái tử nắm trong tay quyền lực, nàng không thể đắc tội được. Nhưng còn Doãn Khải của nàng phải làm sao, chàng đang bị thương rất nặng, sự sống chỉ còn trong gang tấc. Nàng bị giam lại trong kinh thành nhưng lòng lại luôn đau đáu hướng về phương Bắc. Doãn Khải, chàng nhất định sẽ không sao, nhất định sẽ bình an quay trở lại.
Khi ra khỏi cửa, Châu Doanh bắt gặp vị công chúa Triệu quốc đang đứng chờ nàng ngoài đó, nàng ta nói có chuyện cần phải hỏi nàng, Châu Doanh buộc phải nán lại một chút để trò chuyện với vị công chúa đó.
- Cô vừa gọi thái tử là Doãn Khởi.
- Hắn ta vốn tên Doãn Khởi, ta gọi như vậy có gì là sai.
Mạc Hy khẽ lạnh người, như vậy thì vị thái tử đó đích thực không phải Doãn Khải của nàng, nàng trấn an bản thân, nắm chặt đôi tay đang run rẩy của mình rồi khẽ nói.
- Có phải có một vị hoàng tử tên Doãn Khải nữa không.
- Công chúa, sao người biết tên chàng ấy.
- Ta…ta là nghe cung nữ trong cung đồn.
- Phải, Doãn Khải là đại hoàng tử, chàng ấy là phu quân tương lai của ta. Còn người trong kia, trước đây là nhị hoàng tử là phu quân tương lai của cô.
- Phu quân của cô?
- Phải, giữa hai người bọn ta từ nhỏ vốn đã có hôn ước. Doãn Khải chàng ấy cũng nói khi trở về sẽ đem kiệu tám người khiêng tới rước ta.
Mạc Hy nghe rõ từng tiếng sấm nổ trong đầu của mình, cả thế giới của nàng như sụp đổ ngay trước giây phút ấy. Cô gái đó nói chàng là phu quân của nàng ta, bọn họ còn có hôn ước từ nhỏ, vậy còn Mạc Hy, nàng là cái gì?