Lúc Thiên Hoa ra đến nơi thì khắp sảnh có rất nhiều đồ được xếp ngay ngắn, vương Phi đang ngồi uống trà đợi nàng.
Nhìn thấy nàng đến bà vô cùng vui mừng vội đứng dậy, nàng thấy vậy vội cúi đầu thỉnh an.
Bà vui mừng bước xuống dưới và nói:
"Nha đầu con thật sự xinh đẹp, lần trước mới chỉ nhìn lướt qua chưa kịp nhìn kỹ con, con xem mai là yến tiệc giới thiệu con với mọi người. Thân là mẫu thân ta có một chút quà muốn tặng con, ta muốn ngày mai con phải thật nổi bật, con nhất định phải nhận nó nhé ".
Thiên Hoa nhìn thấy sự thật lòng trong mắt vương phi mà không thấy sự giả tạo, thôi thì nàng nhận cũng được nếu bây giờ từ chối thì hơi quá đáng.
Với lại nàng cũng chẳng xác định ở Vương phủ lâu nên nàng cũng không cần phải câu nệ làm gì.
Đối với vị Vương Phi này nàng cũng không hận cho lắm, cuộc sống của bà ở Vương phủ cũng đã đủ thảm hại rồi.
Ngồi một lúc không có chuyện gì để nói Vương phi liền đi về, Thiên Hoa đứng dậy tiễn bà, từng cử chỉ hành động không thể chê vào đâu được.
Thiệp mời đã được phát cho các phủ, khi Lưu Bá Anh nhận được thiệp mời thì vô cùng vui mừng, nhìn thấy biểu hiện khác lạ của nhi tử Lưu Trọng An liền nói:
"Đây là nữ nhi của Dương Vương phủ không phải là mấy nha đầu không có gia cảnh kia, con đừng có mà vượt quá giới hạn đến lúc đó ta không ghánh nổi cho con đâu ".
Phu nhân tể tướng ngồi bên canhh liền nói giọng tự hào:
"Nhi tử của chúng ta làm việc gì cũng có chừng mực mà, tuy nó hơi ham chơi một chút nhưng đã gây ra họa lớn gì đâu, lão gia cứ lo xa ".
Lưu Bá Anh thấy đây là thời điểm thích hợp nhất liền quỳ xuống cung kính nói với phụ thân:
"Nhi tử muốn lấy nàng ấy làm thê tử, mong phụ mẫu thành toàn cho con ".
Lưu Trọng An và phu nhân quay sang nhìn nhau, họ có nghe lầm không thế, nhi tử có bọn họ chơi bời lêu lổng nhất quyết không lập thê tử cho dù bọn họ đã hối thúc rất nhiều lần, ai ngờ lần này lại chủ động khiến cho bọn họ bất ngờ và vô cùng vui mừng.
Tuy nhiên khi nghĩ đến đối tượng là ai thì tể tướng lại có phần suy tư, ông nói:
"Người con muốn lấy làm thê tử có phải là vị quận chúa bị vứt bỏ mới được đón về phủ không lâu gần đây phải không?, con quen biết nàng ấy từ khi nào".
Lư Bá Anh ngẩn ngơ giây lát rồi từ từ kể chuyện lần đầu tiên gặp nàng ra sao, bị dung nhan và dáng vẻ của nàng hấp dẫn mình như thế nào.
Nhìn dáng vẻ u mê của nhi tử mà phu nhân thầm mỉm cười, bà khá là tò mò về vị quận chúa này, phải biết nhi tử của bà là hoa hoa công tử được bao nhiêu tiểu thư quyền quý trong kinh thành thầm thích.
Lưu Trọng An thấy nhi tử như vậy cũng thầm mỉm cười ông nói:
"Được để phụ thân xem tình hình thế nào đã, ngày mai chúng ta sẽ cùng đến Dương Vương phủ, ta sẽ từ từ đánh tiếng với Dương Hạo Thiên xem sao, ta tin vương gia sẽ đồng ý thôi ".
Lưu Bá Anh vô cùng vui mừng, vội xin phép hai người để trở về phòng. Tâm trạng hắn lúc này vô cùng phấn khích.
Từ trước đến giờ hắn đã từng gặp biết bao nhiêu cô nương xinh đẹp tuy nhiên không có ai để lại ấn tượng trong hắn.
Chỉ duy nhất một mình nàng, lần đầu tiên gặp mặt hắn đã bị nàng đánh cắp mất trái tim, ngày nhớ đêm mong, ngay cả khi ngủ hắn cũng nghĩ đến nàng.
Tuy hắn ăn chơi bá đạo nhưng hắn lại rất khôn ngoan chưa bao giờ ảnh hưởng và có tai tiếng của phủ tể tướng vì thế nên Lưu Trọng An rất chiều chuộng hắn.
Lưu Trọng An là tể tướng nhiều năm, mặc dù ông có rất nhiều thị thiếp nhưng đường con cái lại rất ít nhưng lại không có một nhi tử nào.
Mãi đến khi trung tuổi phu nhân của ông mới mang thai, khi sinh ra biết là nam tử ông đã rất vui mừng.
Kể từ ngày đó trở đi hắn là bảo bối của Lưu phủ được nuông chiều hết mức.
Cuối cùng ngày hôm sau đã đến, từ sáng sớm La Tường Vân đã tất bật để trang trí lại phủ và chuẩn bị mọi chuyện.
Không chỉ một mình La Tường Vân mà Lâm Minh Tuyết cũng như thế, bà dậy thật sớm và đốc thúc mọi người giống như Thiên Hoa chính là nữ nhi ruột thịt của mình
La Tường Vân tuy tức giận nhưng không có lý do gì để nói, còn Dương Hạo Thiên thì chẳng nói gì, vì chẳng mấy khi nhi tử mới ở trong cung để về phủ một chuyến nên ông nhắm một mắt nở một mắt.
Dương Hạo Kiên cũng khá tò mò về vị muội muội này, Y đã được nghe đủ mọi chiến tích về nàng từ tổng quản.
Lúc đầu khi nghe tổng quản nói Dương Hạo Kiên chỉ nghĩ là ông ấy nhân cách hóa lên thôi, chứ một người từ nhỏ đã bị mang đi thôn trang.
Sống cuộc sống khổ cực, không được học hành dậy dỗ thì làm sao có thể xuất sắc được như vậy nhưng sau khi cho người đi điều tra thì Y đã tin tưởng năm phần bây giờ chỉ chờ chứng thực thôi.