“Phụ thân, gió bên ngoài có chút lạnh, chúng ta về phòng đi thôi.”
Ứng lão gia cũng rất muốn biết, hôm nay Ứng Âm giải thích như thế nào, vì thế nên đi vào trong phòng.
Sau khi về nhà, Ứng lão gia liền bảo hạ nhân quay về nghỉ ngơi, sau khi xác định bên ngoài không có ai, lão đóng cửa lại ngay.
Ứng Âm ngồi trên một chiếc ghế trong phòng, nàng gỡ trâm cài trên đầu xuống, cẩn thận nhìn.
Ứng lão gia đi rót hai chén nước, một ly tự mình uống, một ly đặt ở trên bàn bên cạnh Ứng Âm.
Ứng Âm thấy thế, vội vàng đứng lên: “Cảm ơn phụ thân.”
Nói xong lại cắm trâm cài vào tóc, uống sạch chén nước trên bàn.
Ứng lão gia nhìn Ứng Âm sau khi uống xong, lão ngồi ở trên ghế đằng trước.
Ứng lão gia quan tâm hỏi: “Đủ chưa? Không đủ thì tự mình đến rót.”
Ứng Âm cười: “Phụ thân, nước người rót thật ngọt.”
Ứng lão gia bất đắc dĩ nhìn nàng một cái: “Không rót nước cho con, con sẽ không biết khát. Nói một chút đi!”
“Nói cái gì ạ?”
“Hôm nay, Li Nghi Phường.”
Ứng Âm đứng dậy, nghiêm trang nói: “Thưa phụ thân, hôm nay con vẫn chưa đi đến nơi đó, cũng không biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì.”
Ứng lão gia thấy nàng nói như vậy, nên lấy ra một con dấu.
“Con nhìn xem cái này thật tốt, nghĩ lại nên nói thế nào đi.”
Ứng Âm tiến lên nhận con dấu kia, toàn thể không có gì đặc biệt, nhưng cái chữ này làm nàng cảm thấy có chút quen mắt.
“Phụ thân, cái con dấu này là ai cho người?”
“Bệ hạ ban cho.”
Ứng m nghe xong, thì hỏi: “Phụ thân là thanh sát sử*?”
(*: Chức quan phụ trách các vấn đề an ninh, tư pháp)
“Có thể trả con dấu cho ta không?”
Ứng Âm trả con dấu cho Ứng lão gia, chỉ là nhất thời còn chưa phản ứng lại, nhìn Ứng lão gia chằm chằm.
“Con cũng không phải chưa từng thấy vi phụ, đến nỗi phải nhìn chằm chằm như vậy không?”
“Thỉnh phụ thân thứ tội, chỉ là con không nghĩ đến người là…”
“Việc con không nghĩ đến còn có rất nhiều, mấu chốt không phải là con nghĩ thế nào, mà là con đi ứng đối như thế nào. Hiện tại có thể nói chưa?”
“Có thể.”
“Con ngồi xuống nói.”
Ứng Âm ngồi xuống, chậm rãi nói: “Hôm nay chúng con thật sự có đến Li Nghi Phường, đã thực thi kế hoạch ban đầu. Con để Vãn Gia Linh đưa Thanh Phong ra khỏi thành, lúc này chắc sắp trở lại rồi.”
“Trên yến hội hôm nay có những người nào thế?”
“Phụ thân, trên yến hội hôm nay đều là những người trẻ tuổi tiểu bối, làm quan, kinh thương, đều có. Ngoại trừ Phong Vệ Sĩ và Thẩm Gia Dư ra thì không quen ai.”
“Được rồi, hôm nay cứ đến đây đã. Trở về nghỉ ngơi đi!”
Ứng Âm cáo lui, đi ra khỏi cửa phòng.
Nàng còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, hoá ra thanh sát sử vẫn luôn ở bên người mình. Nàng lại nghĩ đến việc tối ngày hôm nay, không có lỗ hổng nào đặc biệt lớn.
Vào lúc này, Vãn Gia Linh nhảy từ nóc nhà xuống dưới.
“Quận chúa, người đã được đưa ra khỏi thành.”
“Vãn Gia Linh, bổn Quận chúa nói cho ngươi một việc, khả năng sẽ để chúng ta về sau hành sự phải càng nghiêm cẩn hơn.”
“Quận chúa, mời nói.”
“Thanh sát sử ở trong phủ chúng ta, vẫn luôn ở.”
“Chuyện này thuộc hạ biết.”
“Ngươi biết?”
“Mấy ngày trước, khi thuộc hạ quét tước thư phòng, trong lúc vô ý phát hiện một phong giấy mang theo ấn thanh sát, kẹp ở trong một quyển sách, ngoại trừ phòng có cơ quan, không phải người trong nhà thì không thể hiểu hết. Bởi vậy thuộc hạ đã cảm thấy thanh sát sử ở trong phủ.”
“Vậy ngươi biết là ai không?”
“Việc này thì không biết. Nhưng thuộc hạ cảm thấy thanh sát thử không tự mình hiện nhân, thuộc hạ cũng không cần luôn đuổi theo không bỏ. Thanh sát sử nếu muốn để thuộc hạ biết hắn là ai, tự nhiên sẽ rõ ràng, trước đó thuộc hạ phải làm tốt việc của mình. Làm sao vậy, quận chúa biết là ai sao?”
Ứng Âm cảm thấy hắn nói cũng có đạo lý, vì thế nên nói: “Ta không biết, chỉ là cho rằng ngươi đã từng gặp thôi.”
“Quận chúa, Thanh Phong nhờ ta đưa cho Quận chúa một thứ.”
“Nàng ấy thật là lợi hại, người thì không còn ở nơi này, vẫn còn có thể làm người khác nghĩ đến nàng ấy thời thời khắc khắc.”
“Quận chúa, nếu không còn việc gì, thuộc hạ xin cáo lui.”
“Ngươi trở về đi.”
Bóng đêm thâm trầm, trời dần dần mà sáng lên, Thẩm Gia Dự nhân ban đêm lén chạy về nhà.
Tục ngữ nói, có thể tránh được mùng một không tránh khỏi ngày rằm, buổi sáng ngày hôm sau Thẩm phụ đã phát hiện ra: “Cánh tay này của con là có chuyện gì?”
Thẩm Gia Dự đã nghĩ nên nói như thế nào cho tốt, vì thể mở miệng nói: “Hôm qua uống quá nhiều rượu, xảy ra xung đột với người khác ở Li Nghi Phường, cánh tay bị người khác đâm. Đã băng bó, không đáng ngại.”
Không đợi Thẩm Gia Dự nói tiếp, Thẩm phụ cũng đã tức giận: “Con nghe một chút, con nghe một chút, hiện tại còn đi học đánh nhau, ta lại không thể để con một mình ở bên ngoài được nữa.”
Mẫu thân Thẩm Gia Dự nói ở một bên: “Phụ thân con nói có lý, hôm nay ăn cơm xong lại mời người ở y quán đến xem.”
“Bà thật sự tin nó à, hôm qua nó đi đánh nhau ư? Suýt chút nữa thì ném cả mạng đi rồi.”
“Phụ thân, không nghiêm trọng như người nói đâu.”
“Con nói con không muốn làm quan, được, con làm thương nhân, con phải làm cho tốt, làm thương nhân còn làm ra chuyện này, con nói xem ngày hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Gia Dự không trả lời, mà lại đi khen đồ ăn hôm nay ngon cỡ nào.
Thẩm lão gia cũng không hỏi ra được nguyên nhân gì, cũng chỉ có thể từ bỏ như vậy, bắt đầu ăn cơm.
Từ sau khi Li Nghi Phường xảy ra chuyện, bên quan phủ hạ lệnh trong vòng ba ngày không được khai trương, chờ sau khi điều tra rõ ràng thì khai trương.
Nhiều ngày tra tới tra lui như vậy, cũng phát hiện rất nhiều chỗ khả nghi, nhưng mỗi một chỗ tiếp tục tra, đều không có bất cứ thu hoạch nào. Kỳ hạn ba ngày đã đến, Li Nghi Phường thật sự không có manh mối gì, nên để cho bọn họ tự khai trương.
Hôm nay sau khi tan triều, Bệ hạ lưu Ứng Ngân lại.
Bệ hạ nhìn bộ dáng nghi hoặc khó hiểu của Ứng Ngân, nói: “Ứng đại nhân, khanh cũng biết hôm nay Trẫm lưu khanh lại, là có chuyện gì không?”
“Lão thần ngu dốt, thật không biết.”
“Khanh nhìn hoa trong đình nở nhiều sáng lạn, ở trong mắt văn nhân mặc khách, coi là trân bảo, nhưng ở trong mắt khất cái lại không bằng một bữa cơm no.”
“Bệ hạ, hoa này thực sự không kém, thật sự cần tìm người biết thưởng hoa.”
“Vậy Ứng đại nhân đã có người muốn chọn.”
“Việc này phải nhờ Bệ hạ làm chủ.”
“Đoá hoa này nhà các ngươi, thật đúng là không dễ tìm đâu.”
“Làm phiền Bệ hạ lo lắng.”
“Trẫm và Hoàng Hậu, còn có Thái hậu đã thương nghị với nhau, cảm thấy Thẩm gia Thẩm Gia Dự không tồi. Trước đó Ứng Âm có nói với Trẫm, nàng không muốn kết thân với người trong quan trường, vừa lúc Thẩm Gia Dự là một thương nhân, Ứng đại nhân cảm thấy thế nào?”
“Vi thần tạ Bệ hạ. Bệ hạ tận tâm tận lực vì tiểu nữ, thần không có gì để báo đáp, chắc chắn sẽ dốc hết tâm huyết cho triều đình.”
“Được rồi, nếu Trẫm không làm như vậy, khanh còn không làm?”
“Thần không dám.”
“Chuyện này, Trẫm đã phái người đến báo với Thẩm gia, vài ngày nữa Thẩm gia sẽ đến cửa cầu thân. Khanh cần phải chuẩn bị thật tốt, lập tức đã sắp trở thành nhạc phụ.”
“Tạ bệ hạ.”
“Mau về nhà đi!”
“Thần cáo lui.”
Chuyện hai nhà Thẩm Ứng kết thân, rất nhanh đã truyền khắp kinh thành.
“Thẩm Gia Dự à, Thẩm Gia Dự, không thể nghĩ đến, huynh thế nhưng lại được Bệ hạ tứ hôn. Chà chà, khó lường thật!”
Thẩm Gia Dự hỏi ngược lại: “Huynh hâm mộ à?”
“Nhưng mà nói thật, ta nghe nói Ứng m này là một Quận chúa, huynh nói vì sao Bệ hạ lại để Quận chúa gả cho một người thương nhân nhỉ?”
“Ta cũng không biết, nói không chừng là Quận chúa thích đấy.”
“Cũng có đạo lý, còn phải là huynh nữa, lần này chết.”
“Huynh làm sao lại không nói?”
“Thẩm bá phụ.”
“Ta nghe người ta nói Phong đại nhân đến, vì thế nên đến đây nhìn xem, các ngươi cứ nói chuyện, nếu muốn cái gì thì nói với Thẩm Gia Dự, ta còn có việc, không thể nói với các ngươi.”
“Đa tạ bá phụ.”
Phong Vệ Sĩ cũng không ở bao lâu, đã quay trở về.
Hai nhà thương lượng xong ngày lành tháng tốt, cử hành nghi thức.
Lại qua vài ngày, Ứng Âm đọc sách ở đình trên hành lang. Thẩm gia vẫn có không ít tàng thư, còn có mấy quyển không dễ dàng nhìn thấy ở nơi khác.
“Quận chúa, người cũng đã xem được một lúc lâu, nghỉ ngơi một chút đi.”
Ứng Âm không thấy nàng: “Ngươi hôm nay không có chuyện gì khác muốn làm ư? Ngươi cũng đừng nhàn rỗi.”
“Quận chúa, ta là sợ người mệt, không thiếu một lúc này.”
Thanh Cô nói xong thì bưng một ly trà đến: “Quận chúa, lá trà của Thẩm phủ này vẫn là rất không tồi.”
Ứng Âm nhận chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm: “Xác thật là không tồi.”
Thẩm Gia Dư đi vào đình hành lang, ngồi xuống, cũng không nói gì.
Thanh Cô thấy vậy, bèn tìm một cái cớ, rời đi.
Ứng Âm lại rót thêm một chén trà, đưa cho Thẩm Gia Dự: “Uống trà.”
“Quận chúa, hai ngày nữa ta phải đi, nàng muốn đi cùng ta không?”
“Ta rất muốn đi cùng chàng, nhưng mà ta cảm thấy vẫn nên ở lại trong nhà tương đối thích hợp. Chàng hàng năm không ở nhà, ta nên làm bạn bên người bọn họ.”
“Vậy được rồi.”
“Hôm nay ta muốn mời Quận chúa đi ra ngoài dạo với ta một chút, không biết Quận chúa có nguyện ý hay không?”
Ứng Âm thu hồi sách lại, sau đó cũng thu thập trà cụ thật tốt, đặt bên trong khay trà.
Ứng Âm đặt trà lên bàn, nói: “Làm phiền chàng bưng giúp ta.”
Thẩm Gia Dư nhận khay trà, sau đó đi về phía phòng bếp.
Ứng Âm cầm sách, đi về thư phòng, lại đi tìm Thanh Cô: “Thanh Cô, trong chốc lát, ta muốn ra ngoài, ngươi không cần đi theo.”
“Quận chúa, người muốn đi đâu?”
“Nếu có người hỏi, thì nói ta và Thẩm Gia Dự đi ra ngoài cùng nhau, không hỏi thì đừng nói.”
“Nô tì đã hiểu, Quận chúa còn cần ta làm gì không?”
“Chỉ cần ngươi ở nhà chờ cho thật tốt thôi.”
Sau khi Ứng Âm dặn dò xong, liền đi ra ngoài cùng với Thẩm Gia Dự.
Ứng Âm thật ra rất nguyện ý đi ra ngoài, trước kia nàng có thể nghỉ ngơi một hai tháng ở bên ngoài không về nhà, đương nhiên đều là có nhiệm vụ. Nàng thấy cách đó không xa ở phía trước, có một hàng bán diều, muốn nói với Thẩm Gia Dự, đi mua diều.
Không đợi nàng mở miệng, đã nghe thấy Thẩm Gia Dự nói: “Nàng biết cửa hàng son phấn ở gần đây không?”
“Biết.” Ứng Âm tuy rằng đang trả lời vấn đề của hắn, nhưng vẫn luôn nhìn chiếc diều kia: “Chàng đứng ở đây đừng nhúc nhích, ta đi mua chiếc diều kia, trong chốc lát ta lại đến tìm chàng.”
Thẩm Gia Dự nhìn nàng chạy từ bên cạnh hắn đến, lại chạy về, cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Ứng Âm cầm diều hỏi: “Đẹp không?”
Thẩm Gia Dự gật gật đầu, Ứng Âm lại hỏi: “Chàng thích không?”
Thẩm Gia Dự còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên không trả lời.
Ứng Âm lại ngắm nhìn diều, lại nhìn Thẩm Gia Dự: “Ta cảm thấy khá xinh đẹp, lát nữa chúng ta đi thả diều đi!”
Thẩm Gia Dự chưa nói gì, Ứng Âm lại nhớ đến vấn đề hắn vừa hỏi nàng: “Đúng rồi, chàng vừa nãy hỏi thăm cửa hàng son phấn làm gì?”
“Mua đồ vật.”
“Chàng vì sao lại không thích làm quan thế?”
“Điều này có quan hệ gì với cửa hàng son phấn ư?”
“Có.”
“Thật ra so với việc làm quan, ta càng thích kinh thương, trải qua cuộc sống vô lo vô nghĩ này.”
Sau khi Ứng Âm nghe xong, lại cầm diều đi rồi, Thẩm Gia Dự nhanh bước theo đuổi kịp nàng. Đi được một lúc, thì đến một cửa hàng son phấn.
“Đến rồi, đây là một cửa hàng son phấn nổi tiếng nhất kinh thành.”
Thẩm Gia Dự đi vào trước, Ứng Âm không đi theo hắn vào, mà đi đến cửa hàng trang sức ở bên cạnh.
“Ông chủ, các ngươi nơi này có châu thoa mới hay không?”
“Người muốn châu thoa có hình dáng thế nào?”
“Hơi dài một chút.”
Chủ tiệm giúp nàng chọn một cái, Ứng Âm cảm thấy cũng không tệ lắm, nên trả tiền, đi vào cửa hàng son phấn.
Thẩm Gia Dự bên này còn đang ở cửa hàng son phấn, hắn đang miêu tả đồ vật mà hắn muốn, chủ tiệm tìm ra rất nhiều, nhưng không có món gì làm Thẩm Gia Dự vừa lòng.
Ứng Âm không qua xem, mà đang hỏi chủ quán mua những thứ khác. Sau khi nói đồ vật mình muốn xong, mới đi vào phía trong thêm một ít.
Ứng Âm ở bên cạnh nhìn Thẩm Gia Dự, lại nhớ đến tình cảnh thấy hắn ngày đó. Khi đối mặt với nguy hiểm, đầu tiên hắn nghĩ đến chính là bảo vệ người khác, thật ra rất trượng nghĩa. Thế nào mới có thể không thương tổn hắn, còn có thể tìm được chứng cứ đây? Nhưng bản thân chính là thương tổn hắn, đi đến một bước này cũng không có biện pháp gì khác mà chỉ có thể tiếp tục.
Nhưng nghĩ lại một chút, Bệ hạ vì sao bỗng nhiên lại muốn điều tra hắn chứ?
Thẩm Gia Dự nói một tiếng: “Những thứ đó ta điều lấy”, kéo Ứng Âm trở về từ trong suy nghĩ.
Thẩm Gia Dự cầm một đống đồ, Ứng Âm cầm diều, hai người cứ như vậy một trước một sau đi trên phố.
Thẩm Gia Dự ngừng lại, nhìn Ứng Âm nói: “Ta đưa mấy thứ này về nhà trước, sau đó lại đến tìm nàng thả diều.”
Ứng Âm gật gật đầu, nhìn nhìn xung quanh: “Vậy ta ở trà lâu này đợi chàng.”
Ứng Âm cầm diều của mình đi đến lầu hai của trà lâu, tìm một vị trí ngồi xuống, nhìn người tới lui dưới lầu. Chủ quán đến hỏi muốn uống loại trà gì, Ứng Âm nói muốn uống loại trà mà mọi người đều tương đối thích.
Ứng Âm uống trà ở chỗ này, có một tiểu hài nhi ngồi đối diện với nàng, vẫn luôn nhìn diều của nàng. Ngay lúc tiểu hài nhi muốn duỗi tay sờ dây gió, người nhà tiểu hài nhi xuất hiện.
Một phụ nhân thoạt nhìn khá lớn tuổi, thở hổn hển nói: “Đứa nhỏ này sao lại chạy đến đây, ta tìm con nửa ngày, mau về nhà với ta.” Nói xong liền muốn túm đứa nhỏ này rời đi.
Ứng Âm nhìn bộ dáng lưu luyến của tiểu hài nhi, nên hỏi: “Ngươi thích chiếc diều này sao?”
“Thích.”
“Vậy tặng cho ngươi.”
Vị phụ nhân này cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, lấy tiền đưa cho Ứng Âm, Ứng Âm không nhận, phụ nhân liền nói: “Đứa nhỏ này nhà chúng ta, từ nhỏ đã thích diều, nhưng mà vô công bất thụ lộc*, tiền này ngươi cầm đi, tuy rằng khả năng không bằng tiền mua chiếc diều này, nhưng cũng là tâm ý của chúng ta.”
(*: Không công thì không nhận lộc)
Ứng Âm nhận tiền, tiểu hài nhi này vô cùng vui vẻ, rất nhanh đã nói câu cảm ơn, sau đó đi theo phụ nhân rời đi.
Ứng Âm ngồi ở trên lầu nhìn bóng dáng bọn họ đi xa trên phố, cũng cảm thấy vô cùng ấm áp, tiểu hài nhi cầm rổ giúp phụ nhân, hơn nữa còn chậm rãi đi theo phụ nhân.