Bạch Nhược Hy căng thẳng xiết
chặt dây túi xách đang đeo trên vai
rồi nhìn về phía người đàn ông đang
nhắm mắt nghỉ ngơi trước mặt.
Ba ngày trôi qua, trông hắn có vẻ
tiêu tụy đi nhiều. Mặc dù đường nét
trên gương mặt vẫn vô cùng sắc
bén mê người nhưng đã gây đi
không ít.
Cằm hắn lún phún râu, tinh thân sa
sút đi ít nhiều nhưng vẫn đầy vẻ
hoang dại.
Cô hơi hé môi hít thở. Trong lòng
kìm nén tới khó chịu. Cô muốn mở
miệng nói chuyện nhưng lời vừa tới
môi lại bỗng dưng biến mất.
Cô im lặng không biết nói gì. Hai
người không ai nói với ai câu nào,
cứ thế mà đứng im tại chỗ.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt
khiến Bạch Nhược Hy cảm thấy
mình sắp hít thở không thông rồi.
Cuối cùng cô vẫn là người đánh tan
sự im lặng trước, nhỏ giọng thầu
thào: “Bây giờ A Lương thế nào rồi?”
Cô hỏi xong lại tiếp tục im lặng. Bầu
không khí càng nặng nề mà sắc
mặt của người đàn ông nào đó lại
càng trầm xuống.
Lúc này, cô thật muốn căn đứt lưỡi
mình. Tại sao mỗi lần nói ra đều là
hỏi chuyện người khác. Đáng lẽ cô
phải hỏi hắn như thế nào mới đúng.
Trên gương mặt lạnh lùng của Kiều
Huyền Thạc không lộ ra chút cảm
xúc nào, giống như không nghe thấy
lời của cô.
Bạch Nhược Hy cảm thấy bầu
không khí này khiến bản thân quá
ngột ngạt.
Cho nên cô liền cởi túi đồ xuống để
lên trên ghế sofa, sau đó lại đi đến
cạnh giường kéo ghế ngồi xuống.
Cô với tay lấy trái quýt ở đầu giường
rồi cúi đâu bóc vỏ.
Sau khi cúi đầu xuống, cô mới từ từ
bớt căng thẳng lại, thì thầm nói:
“Anh là con nít sao? Tại sao lại
không chịu cho bác sĩ chữa bệnh?”
“Không cần em lo.” Kiều Huyền
Thạc lạnh lùng phun ra một câu.
Cô ngẩn ra, tay ngưng cả lột vỏ
quýt.
Hồi lâu cô mới phản ứng lại, tiếp tục
lột vỏ. Sau đó lạnh nhạt tức giận nói
một câu: “Không cần em lo thì gọi
em tới đây làm gì?”
“Chân em đỡ chưa?” Kiều Huyền
Thạc lập tức đổi chủ đề rồi từ từ mở
mắt. Đôi mắt hắn sâu thăm thẳm
như vực, lúc nhìn về phía gương
mặt xinh đẹp của cô, ánh mắt liền
trở nên thâm tình nóng bỏng.
“Đã đỡ rồi.” Bạch Nhược Hy lột vỏ
quýt xong liền ngẩng đầu nhìn Kiều
Huyền Thạc rồi giơ tay ra đưa quả
quýt cho hắn.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người
đúng lúc chạm nhau. Sóng mắt
đong đưa đầy cảm tình như vừa có
dòng điện chạy qua.
Tim Bạch Nhược Hy hơi chấn động
hâu như hãng một nhịp. Lúc này cô
mới phát hiện bản thân hóa ra vẫn
luôn mong nhớ, vẫn luôn không
nhẫn tâm như vậy.
Chỉ mới có ba ngày thôi mà giống
như không gặp nửa đời, muôn phần
cảm khái.
Bạch Nhược Hy chớp chớp hàng mi
dài rồi mỉm cười, giả vờ giữ bình
tĩnh: “Ăn quýt không?”
Kiêu Huyền Thạc từ từ cúi đầu nhìn
xuống quả quýt đã được lột vỏ sạch
sẽ trong tay cô.
Im lặng hồi lâu.
Hắn mới châm chậm giơ tay ra lấy.
Bạch Nhược Hy mau chóng rụt tay
về, giống như sợ đụng phải hắn.
Kiều Huyền Thạc nhìn chằm chằm
trái quýt trong tay không động đậy.
Bạch Nhược Hy thu dọn vỏ quýt rồi
nhìn về phía hắn. Bây giờ cô mới
phát hiện hắn chỉ nhìn mà không ăn.
Cô nhíu mày rồi nhận ra cánh tay
kia của hắn cũng không di chuyển
được. Mặc dù mặc đồ của người
bệnh nhưng cô có thể cảm giác
được vết thương trên vai hắn đã
chuyển biến xấu hơn rất nhiều so
với trước kia, ngày càng trở nên
nghiêm trọng hơn.
Bạch Nhược Hy nghĩ nghĩ rồi đứng
dậy lấy từ trong tủ sát trùng ra một
cái khay đặt nó lên đùi hắn, cuối
{ 71öng 255 Gabp mạ
z Ỉ
cùng cô mới giành lấy trái quýt
trong tay người nào đó: “Em giúp
anh tách múi ra.’
Khóe môi hắn lộ ra nụ cười đắng
chát, lạnh nhạt cười. Hắn nhìn cô
tách từng múi quýt ra liên nhẹ giọng
hỏi: “Không thể đút cho tôi sao?”
“Không cần thiết. Anh còn một tay
xài được.” Bạch Nhược Hy chăm
chú tách múi quýt trong tay.
“Thật là tuyệt tình.” Kiêu Huyền
Thạc cảm khái một câu.
Bạch Nhược Hy ngừng tay, cả người
cứng đờ.
Cô tuyệt tình sao?
Cái giá của việc nặng tình quá lớn,
cô không dám nghĩ cũng không
dám nhìn.
Kiều Huyên Thạc bóc múi quýt bỏ
vào miệng, nhai nhai rồi nuốt, sau
đó lạnh nhạt mở miệng: “Đắng quá.”
Đăng?
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn
hắn, kinh ngạc hết sức. Lần đầu tiên
cô nghe thấy có người nói quýt còn
có vị đắng. Không phải chỉ có chua
và ngọt thôi sao?
Cô cũng tách một múi bỏ vào
miệng.
Vừa cắn một miếng, vị thơm ngọt
như đường tràn đầy cổ họng. Đây là
trái quýt ngon nhất mà Bạch Nhược
Hy từng được ăn.
Cô nhìn về phía trái quýt còn chưa
tách múi kia. Bên trên có ký hiệu
nhập khẩu, hơn nữa còn là loại ngon
nhất. Quýt ngon như vậy mà lại
đắng sao?
Cô lo lắng hỏi: “Có phải vị giác của
anh có vấn đề rồi không? Em ăn
thấy rất ngọt mà.”
Kiều Huyền Thạc lại câm lên một
múi nữa bỏ vào miệng. Sắc mặt
nặng nề trở nên khổ sở, giọng điệu
lạnh lùng: “Ăn quýt cùng một chỗ
với tôi mà em còn có thể thấy ngọt
sao?”
Bạch Nhược Hy trong phút chốc đã
hiểu được ý hắn.
Không phải là quýt đắng mà là
châm chọc cô không có thành ý,
cho nên trong lòng cảm thấy đắng.
Nhưng quýt đắng như vậy, mà hắn
lại ăn hết toàn bộ rồi.
Cô cứ im lặng ngồi như vậy, nhìn
gương mặt đẹp trai mà lạnh lùng
như băng của hắn.
Bạch Nhược Hy châm chậm hỏi: “Ai
đang chăm sóc cho anh?”
“Tôi không bị tật, không cân người
khác chăm sóc.” Lúc Kiều Huyền
Thạc nói ra câu này, giọng điệu như
đang tức giận với cô nhưng lại có vẻ
như đang kìm nén.
“Vết thương của anh…”
“Không chết được.”
“Anh ba, anh… Bạch Nhược Hy
ngập ngừng, không biết nên làm gì
mới tốt. Cô mơ hồ cảm thấy người
đàn ông này đang tức giận.
Đột nhiên Kiều Huyền Thạc kéo
chăn ra, bước xuống giường rồi
mang dép đi tới bàn trà trước mặt.
Bạch Nhược Hy xoay người nhìn
hắn, lo lắng hỏi: “Anh ba, anh muốn
làm gì?”
Kiêu Huyền Thạc im lặng, đi qua
một bên khác cầm lấy ly nước đặt
xuống dưới máy nước nóng rồi ấn
cho nước chảy ra.
Bạch Nhược Hy lập tức đứng dậy,
căng thẳng đi qua cầm lấy ly nước
nóng: “Anh ba, anh muốn uống
nước thì nói với em, em giúp anh.”
“Tôi còn có một tay.” Kiều Huyền
Thạc thô lỗ giành lại ly nước khiến
nước sôi trong ly tràn ra ngoài, vẫy
lên tay hắn. Rõ ràng là nước sôi
phỏng người mà hắn lại không cảm
thấy đau đớn chút nào cả.
Bạch Nhược Hy sững sờ, đau lòng
muốn giơ tay ra lau giúp hắn nhưng
còn chưa đợi cô kịp phản ứng lại,
hắn đã cầm lấy ly nước quay trở lại
giường.
Nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của
hắn rồi nghe thấy từng câu mang ý
châm chọc của hắn như vậy, Bạch
Nhược Hy cảm thấy mình không
cần phải đến thăm hắn nữa. Có đến
cũng không có ý nghĩa gì. Căn bản
không thể thay đổi được gì mà chỉ
khiến mối quan hệ của hai người
càng tệ hơn mà thôi.
Cô chầm chậm lại gân, nhỏ giọng
hỏi: “Anh ba, anh muốn em giúp gì
không?”
Kiều Huyền Thạc đặt ly nước xuống,
với tay kéo hộc tủ đầu giường, lấy lọ
thuốc ra, lợi dụng mấy ngón tay
thon dài mà mở nắp.
Bầu không khí giữa hai người trở
nên vô cùng ngột ngạt. Bạch Nhược
Hy cảm thấy cơn tức giận của người
đàn ông này dường như đang trút ra
ngoài.
Bảo cô tới đây để làm gì chứ? Chê
quýt cô lột đắng, cũng không cần cô
chăm sóc, hơn nữa nói chuyện câu
nào câu nấy còn tỏ ý châm chọc.
Nếu như đã uống thuốc rồi thì chắc
không cần cô lo lắng nữa.
Bạch Nhược Hy châm chậm đi về
phía sofa, lấy túi xách mới bỏ xuống
đó không lâu rồi xoay người chào
tạm biệt với bóng lưng của Kiều
Huyền Thạc: “Anh ba, anh nghỉ ngơi
nhé, nhớ uống thuốc đúng giờ đấy.
Em về trước đây.”
Kiều Huyền Thạc đờ người, dừng
hẳn việc thoa thuốc lại, lưng vẫn
thẳng tắp không cả nhúc nhích.
Bạch Nhược Hy nói xong liền xoay
người đi ra cửa.
Cô vừa đi được hai bước, giọng nói
lạnh lùng của Kiều Huyền Thạc đã
vọng lại: “Bạch Nhược Hy, cô đứng
lại đó.”
Bạch Nhược Hy dừng bước, quay
lưng lại với hắn. Bầu không khí
dường như ngưng kết thành băng,
thấm vào tai rôi buốt lạnh trong
lòng.