Sau khi đóng cửa lại, Kiều Huyền
Thạc thản nhiên như không có
chuyện gì mà xoay người bước vào
trong.
Bạch Nhược Hy kinh ngạc nhìn
bóng lưng hoàn mỹ của anh từ
ngoài cửa.
Bình thường anh mặc đồ chỉ thấy cả
người thon dài, gây ốm. Lúc này cởi
trân nửa thân trên mới phát hiện cơ
bắp của người này lại rắn chắc như
vậy. Từng đường nét trên cơ thể đều
lộ ra một cách hoàn mỹ.
Cách xa như thế mà còn cảm nhận
được lực lượng thân thể của anh.
Cái loại đánh mạnh vào thị giác thế
này khiến cô nhất thời nhìn đến
ngây ngốc.
Kiêu Huyền Thạc cào cào mớ tóc
rối. Loại cảm giác hoang dã của
đàn ông lại hiển hiện tinh tế vô
cùng.
Bạch Nhược Hy căng thẳng vò vò
góc áo. Ánh mắt nhìn về hướng
khác thuận tiện tránh không nhìn
thẳng vào cơ thể anh. Cô vừa đi vừa
nói: “Anh ba, em ở đây không có đồ
của đàn ông. Anh về phòng nghỉ
ngơi đi.”
“Hôm nay tôi cứ để vậy mà ngủ
thôi.” Kiều Huyền Thạc nằm lên
giường, vén chăn chui vào trong rồi
xoay đầu nhìn về phía cô.
Bạch Nhược Hy mau chóng dời
mắt. Gương mặt ửng đỏ cả lên
nhưng ánh mắt tỏ vẻ suy nghĩ
những chuyện không đâu đã bán
đứng giọng nói của chính mình.
“Sao vậy?” Kiều Huyền Thạc lạnh
nhạt mở miệng.
Bạch Nhược Hy cúi đầu, châm
chậm thở dài một hơi: “Không có
„
dì.
“Chuyện đã vậy rồi. Không thay đổi
được dì.
“Dạ…
“Em còn đang dao động sao?”
Giọng nói lãnh đạm của Kiều Huyền
Thạc lộ ra chút lạnh lùng.
Bạch Nhược Hy lắc lắc đầu, từ từ đi
vào, quay lưng lại ngồi lên giường.
Sau khi ôm lấy gối ôm lên đùi mới
thở dài một hơi, buồn rầu hỏi: “Anh
Chương 77 Con là con ruột của mẹ sao?
ba, nếu như mẹ cũng bởi vì chuyện
này mà không nhận đứa con gái
như em nữa thì em nên làm gì bây
giờ?”
“Loại mẹ như vậy, không có cũng
được. Dù sao bây giờ em cũng
không khát sữa, cũng không cần bà
ta nuôi. Không cần quá để ý tới mấy
chuyện này.
Bạch Nhược Hy cười khổ. Phép ẩn
dụ này khiến cô không còn lời nào
để nói.
Thế nhưng lại đâm thẳng vào suy
nghĩ trong lòng cô.
Quả thật cô có thể tự lực cánh sinh,
chỉ là từ nhỏ tới lớn thiếu mất tình
yêu thương của cha mẹ cho nên
dẫn tới việc vô cùng sợ mất đi thứ
Chương 77 Con là con ruột của mẹ sao?
` đ bị
“Bây giờ cả nhà đều phản đối
chuyện hôn sự của chúng ta. Chúng
1a…
“Nhược Hy.” Kiều Huyền Thạc ngắt
lời cô.
“Dạ?” Bạch Nhược Hy ngoảnh đầu
lại, đối diện với ánh mắt dịu dàng
của Kiều Huyền Thạc. Anh dựa lên
đầu giường, cơ bắp lõa lồ mê người
vô cùng. Cho dù là người đơn thuần
như cô nhưng lúc này trong đầu
cũng toàn là hình ảnh không nên có,
hoàn toàn không thể dùng ánh mắt
bình tĩnh như không mà đối diện với
tình trạng của anh lúc này.
Kiêu Huyền Thạc nhìn cô. Giọng
điệu dịu dàng không giống như
J 77 Con là con ruột của mẹ sao?
đang nói chuyện mà nhỏ giọng thì
thâm: “Nhớ chuyện em bị đánh lúc
nhỏ không?”
“Dạ nhớ.” Bạch Nhược Hy bất lực
cười cười. Cô làm sao có thể quên
được lần duy nhất bị mẹ đánh chứ.
“Em nghiêm túc sao?” Kiều Huyền
Thạc chầm chậm nhắm mắt lại, tâm
tình trở nên nặng nề.
Bạch Nhược Hy im lặng, hít sâu một
hơi rồi từ từ hỏi: “Tại sao lại hỏi như
vậy?”
Kiêu Huyền Thạc hồi tưởng lại,
giọng điệu cũng tràn đầy bất lực:
“Lúc đó em mới tám tuổi, căn bản
không hiểu cái gì hết. Vậy mà đột
nhiên xông tới nói với tôi như vậy.
Anh ba, sau khi lớn lên em muốn gả
cho anh. Em muốn làm cô dâu của
anh.”
Bờ môi Bạch Nhược Hy run rẩy. Mắt
cũng ngập đầy nước. Cô mỉm cười
thì thào: “Phải, lúc đó thật là không
biết gì. Kết quả bị người nhà nghe
thấy liền từng người từng người
luân phiên dạy dỗ em. Mẹ còn đánh
em một trận. Sau đó em cũng
không dám nói như vậy nữa.”
“Lúc đó em nghiêm túc sao?”
“Dạ?”
Kiêu Huyên Thạc châm chậm mở
mắt, nhìn thẳng vào Bạch Nhược
Hy: “Không cần biết em có nghiêm
túc hay không, tôi đều nghĩ là thật”
Anh nhìn cô trưởng thành, đối xử cô
như người phụ nữ của mình. Nhìn
cô gửi thư tình cho người đàn ông
khác, cũng nhìn cô đi thuê phòng
với người khác. Tim ngày qua ngày
bị ép vỡ ra từng mảnh. Cảm giác bị
phản bội này đã giày vò anh mười
năm.
Cưới cô rồi thì thế nào?
Suốt ngày đều lo sợ cô sẽ rời đi, sợ
cô phản bội, sợ cô ở bên cạnh anh
không cảm thấy hạnh phúc.
Coi lời của đứa trẻ tám tuổi là thật?
Bạch Nhược Hy cười khổ, xoay
người bò lên giường. Cô từ từ tiến
lại gân anh, vươn tay ra ôm lấy eo
rồi dán mặt vào ngực người đàn
ông trước mặt.
Kiêu Huyền Thạc hơi chấn động, cúi
đầu nhìn người con gái đang nằm
trong lòng anh.
Tay dừng giữa không trung hồi lâu,
anh mới châm chậm bỏ xuống rồi
ôm lấy vai cô, dịu dàng vuốt ve.
Bạch Nhược Hy vùi đầu vào lòng
anh. Khi tìm thấy vị trí thoải mái rồi,
cả mặt đỏ hồng đều dán lên da anh
mà sảng khoái hưởng thụ cảm giác
dễ chịu này.
Có thể bởi vì anh vừa mới tắm xong
nên làn da võ cùng mát lạnh. Tâm
tình Bạch Nhược Hy cũng theo đó
mà bình tĩnh lại, từ từ nói: “Anh ba,
anh từng yêu em sao?”
tí „
Từ sâu trong đôi mắt Kiều Huyền
Thạc lóe lên tia thẹn thùng nhưng
rất nhanh liên biến mất. Anh căng
thẳng sờ sờ vai cô, mở miệng nói
chuyện nhưng lại ngượng ngùng
không nói thành lời.
Chỉ là một từ yêu đơn giản mà lại
cảm thấy khó mở miệng như vậy.
Đã yêu, vẫn yêu, yêu sâu đậm.
Hoặc là cảm thấy quá sến nên ngay
cả một từ Kiều Huyền Thạc cũng
không thể nói ra, chỉ là căng thẳng
ôm lấy vai Bạch Nhược Hy.
Bất chấp tất cả lấy cô, đối mặt với
nhiều khó khăn như vậy cũng không
thể ngăn cản được bước chân của
anh. Chuyện này đã là minh chứng
rõ ràng nhất cho lòng anh rồi.
la con ruột của mẹ sao?
Bạch Nhược Hy đợi câu trả lời của
anh nhưng chỉ đợi được sự im lặng
kéo dài.
Trời cao trăng sáng, lác đác vài ngồi
sao đang lấp lánh trên cao.
Có lễ là đáp án với cô mà nói đã
không còn quan trọng.
Yêu hay là không yêu cũng không
thể thay đổi được thân phận và tình
hình tôi tệ bây giờ của cô.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bạch Nhược Hy tỉnh dậy từ trong
lòng Kiều Huyền Thạc.
Nhìn người đàn ông trước mặt đang
ngủ say, cô im lặng ngồi cạnh
giường một lát. Tối qua anh trằn
trọc suốt đêm, tới sáng mới chợp
mắt được chút.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm
nữa, Bạch Nhược Hy ởđi lại phòng
anh rồi lấy vê một bộ đồ đặt đầu
giường.
Một mình cô xuống dưới nhà đối
mặt với mọi người.
Khi xuống dưới, cảnh tượng giống
như trong suy nghĩ của cô. Tất cả
mọi người đều đang ngôi trong
phòng khách đợi cô bước xuống.
Ngay cả người nhà chú hai ở vườn
phía Bắc cũng tới rồi.
Trên dưới nhà họ Kiều chỉ thiếu hai
người là anh hai và anh ba.
Bạch Nhược Hy im lặng, kiên định đi
qua đứng trước mặt mọi người mà
lễ phép cúi đầu: “Chào buổi…
Còn chưa kịp dứt lời thì một cái tát
đã hung hăng giáng xuống.
„
“Bốp.
Tiếng bạt tai trong trẻo vang vọng
khắp phòng khách.
Mặt Bạch Nhược Hy bị đánh lệch
sang một bên. Mặt cô đỏ bừng vì
đau đớn, ngay cả lỗ tai cũng ong
ong.
Cái bạt tai này của An Hiểu hoàn
toàn không nể tình chút nào, đau tới
nỗi khiến tim cô đều đau như dao
hương 77 Con là con ruột của mẹ sao?
cat.
Những giọt nước mắt long lanh sắp
chực trào ra khỏi mắt Bạch Nhược
Hy. Là đau má cũng là đau trong
lòng.
Cô đã không có dũng khí nhìn
gương mặt tức giận của An Hiểu
nữa. Quá đau, đau tới nỗi cô bắt
đầu hận người mẹ này của mình,
hận bà quá dứt khoát.
“Mày không thấy có lỗi với Tiểu
Nhụy sao? Mày xứng với tình yêu
mà trên dưới cả nhà họ Kiều này
dành cho mày sao?” Giọng nói tức
giận của An Hiểu giống như từng
vết dao cắt sâu vào tim Bạch
Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi, giơ
tay sờ má. Sau đó từ từ quay đầu lại
nhìn qua mọi người đang ngồi.
Sắc mặt của mọi người đều vô cùng
nghiêm trọng, cúi đầu mà coi như
không thấy chuyện cô bị đánh. Cả
người đều toát ra sự phiền lòng lẫn
tức giận.
Cuối cùng, Bạch Nhược Hy mới nhìn
thẳng vào mắt An Hiểu, từ từ nói:
“Mẹ…
“Đừng gọi tao là mẹ. Tao không có
đứa con gái vô liêm sỉ như mày. Tao
càng không nhận mày là con tao.”
An Hiểu tức giận mắng.
Bạch Nhược Hy hơi cắn môi, ngừng
một lát rồi im lặng nhìn bà. Tim khó
chịu đến thắt lại.
Cô đổi cách hỏi khác: “Con là con
ruột của mẹ sao?”