“Ưm… Bạch Nhược Hy trừng to mắt,
sững sờ nhìn người đàn ông trước
mặt.
Dưới bóng tối đen kịt, cô chỉ có thể
cảm thấy nụ hôn nóng rực của Kiều
Huyền Thạc giống như mưa to gió
lớn tập kích bất ngờ.
Cô giãy giụa không được, kêu không
thấu.
Thân thể lại cứng ngắc như đá.
Cô không biết làm thế nào, thở hổn
hển giống như đang trong lò luyện
đan vậy.
Cảm giác được đây không phải là
nụ hôn bình thường, Bạch Nhược Hy
căng thẳng đến phát điên. Cô càng
lắc đầu né tránh, cái hôn của anh lại
tứ
càng ngang ngược.
Cuôồng nhiệt giống như muốn ăn
sạch cô vậy.
Giọng nói của cô phát ra từ cổ
họng. Thân thể anh cũng ma sát lên
người cô. Loại cuồng nhiệt đã mất
đi khống chế.
Bạch Nhược Hy bắt đầu giấy giụa,
thế nhưng lại càng kích thích người
đàn ông này.
Hai tay Bạch Nhược Hy bị anh dùng
một tay ép chặt lên tường. Một tay
khác từ từ mò xuống.
Cô mở bừng mắt. Hàng lông mi
thon dài chớp chớp đụng trúng gò
má anh. Cô khó nhọc thở hổn hển.
Đâu óc trống rỗng. Mỗi tế bào trong
[7
Chương 62
cơ thể đều đang nảy lên không
ngừng.
Tình huống cô không thể khống chế
càng lúc càng nhiều.
Không thể. Ở đây là phòng khách.
Tuyệt đối không thể làm ở đây
được.
Trao thân cho người đàn ông này
không có vấn đề gì. Nhưng địa điểm
này thì không được…
Không được, không thể làm ở đây.
Trong lòng cô điên cuồng kêu gào.
Thế nhưng anh đã mất đi khống chế
rồi.
Giữa hai người chỉ còn cách một
tâng vải mỏng mà thôi. Chỉ cân nhẹ
nhàng kéo xuống thì sẽ vô phương
cứu chữa.
Nhưng lúc này, Kiều Huyền Thạc lại
từ từ thả môi Bạch Nhược Hy ra.
Bạch Nhược Hy hít lấy hít để giống
như thiếu không khí. Hai người thở
hổn hển. Hơi thở nóng rực như đốt
cháy cả không khí.
Bạch Nhược Hy nheo đôi mắt mơ
màng lại. Giọng nói khàn khàn sắp
nghe không rõ, thì thào trong căng
thẳng: “Anh ba… không được.”
Kiều Huyền Thạc thở hổn hển. Hơi
thở nóng rực phả lên mặt Bạch
Nhược Hy.
Trán anh áp lên trán cô, giống như
con thú hoang đói khát ngàn năm.
Khí thế cả người cuồng nhiệt mà
ngang ngược. Giọng nói khàn khàn
không gì sánh được: “Bạch Nhược
Hy, tôi muốn em. Bây giờ rất
muốn…
Bạch Nhược Hy gấp tới độ sắp
khóc. Cô giống như mấy người con
gái khác, đều rất hy vọng vào lần
đầu. Không cần quá lãng mạn,
nhưng cũng không thể làm ở mấy
nơi công cộng như trong phòng
khách được.
Tùy tiện phát dục, không phân biệt
trường hợp, vậy có khác gì động vật
đâu. Trong phút chốc sự thẹn thùng
trong lòng cô biến thành xấu hổ.
Dù cho có xúc động như thế nào, lý
trí cũng nói với cô, không thể làm ra
loại chuyện không có đạo đức thế
này.
Chị dâu cô lén lút bên ngoài, ít nhất
cũng là phòng chứa đồ. Còn cô tính
là cái gì đây?
“Anh ba, nếu như anh dám làm ở
chỗ này, em sẽ hận chết anh.” Bạch
Nhược Hy thở hổn hển tức giận nói.
Kiều Huyên Thạc nhắm mắt, hít thở
sâu.
Anh im lặng không phát ra tiếng,
đang điều chỉnh lại tâm tình và xúc
động của bản thân mà kiềm nén
dục vọng của mình.
Bạch Nhược Hy không muốn mang
tiếng oan không phải lần đầu nữa.
Cô muốn để anh nhìn cho rõ, gỡ bớt
khúc mắc trong lòng anh.
tứ
Cho dù muốn làm cũng phải trở về
phòng đã. Hơn nữa là sau khi cô đã
giải thích hiểu lâm rồi.
Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng buông
cô ra, lưu luyến không nỡ mà lùi về
phía sau.
Bạch Nhược Hy từ từ nói một câu:
“Chúng ta có thể trở vê phòng.”
Cô vừa nói xong, Kiều Huyền Thạc
lập tức ôm lấy cô, bước nhanh lên
lâu.
Bạch Nhược Hy thẹn thùng trốn
trong lòng anh.
Lên lầu, Kiêu Huyền Thạc liền chọn
tiến vào phòng Bạch Nhược Hy.
Sau khi bước vào phòng, anh lập
tức buông cô xuống, đóng cửa lại.
Căn phòng tối đen như mực, Bạch
Nhược Hy hoàn toàn không xấu hổ
chút nào.
Anh kéo tay cô đi đến bên giường.
Bạch Nhược Hy vội vàng rút tay ra,
yếu ớt mở miệng: “Anh ba, anh lên
giường nằm chờ em một lát. Em…
em đi rửa tay cái.”
Nói xong, không đợi anh phản ứng,
cô đã xoay người chạy vào phòng
vệ sinh.
Kiêu Huyền Thạc dừng lại, nhìn
Bạch Nhược Hy tiến vào phòng vệ
sinh, mở đèn rồi đóng cửa.
Trong lòng anh cũng đã nguội đi
phân nửa.
Anh im lặng hồi lâu, cả người vô lực
nằm bò lên giường, dùng cả cơ thể
ép xuống dục vọng đang trỗi dậy
mà muốn khống chế bản thân bình
tính lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi
qua.
Trốn trong phòng vệ sinh hết một
tiếng đồng hồ, Bạch Nhược Hy mới
chậm chạp đi ra.
Bước chân cô rất nhẹ, đi đến đầu
giường mở đèn lên.
Mà lúc này Kiều Huyền Thạc đã
nằm lên giường, đắp chăn lại ngủ
ngon lành.
ương 62 Sự khác biệt giữa ng ì
Không xác định được anh có thật
đã ngủ say rồi hay không nhưng
một tiếng cũng đủ khiến anh bình
tĩnh lại rồi. Lửa gì chắc cũng đã bị
dập tắt hết rồi.
Bạch Nhược Hy rón ra rón rén nằm
lên giường, mở chăn chui vào trong.
Động tác của cô vô cùng nhẹ
nhàng.
Sau khi cô nằm xuống liền với tay
tắt đèn. Tiếng hít thở đều đặn của
anh từ từ truyền lại.
Xem ra anh thật sự đã ngủ rồi.
Hơn nữa còn ngủ rất ngon.
Thân thể Bạch Nhược Hy thẳng tắp,
căng thẳng không dám động đậy,
nằm cách Kiều Huyền Thạc xa một
đoạn.
Cô không có ý định đi ngủ mà nhìn
trân nhà mông lung. Trong lòng
giống như có tảng đá ngàn cân đè
nặng đến nỗi không thể hít thở.
Ánh trăng cũng chiếu vào. Gió ngoài
ban công nhẹ nhàng thoải mái.
Đêm, yên tính không ngờ. Không khí
thanh mát chầm chậm thổi vào từ
trong vườn hoa, giống như đang tấu
lên khúc ca hoàn mỹ nhất. Âm
thanh du dương êm ái phiêu đãng
trong đêm.
“Anh ba, anh ngủ rồi sao?” Bạch
Nhược Hy chớp chớp mắt. Bây giờ
ngủ không được nên mới thầu thào
hỏi một câu.
Anh lập tức trả lời lại một câu.
Giọng nói trâm thấp mà dịu dàng:
“Ngủ rồi…”
Bạch Nhược Hy không nhịn được
mím môi cười.
Hóa ra anh chỉ là giả vờ ngủ, căn
bản không ngủ chút nào.
Vậy anh đợi cô hết một tiếng đồng
hồ. Sau khi cô đi ra cũng không tính
tiếp tục làm nữa, có phải là rất thất
vọng không?
Lần đầu tiên, tâm tình lại yên bình
như vậy.
Là do đêm quá đẹp hay là lòng quá
mệt mỏi.
Hai người đều yên tĩnh nằm trên
giường.
Bạch Nhược Hy tiếp tục thì thâm:
- Anh ba, chúng ta có nên nói cho
anh cả biết chuyện này không?”
“Chứng cứ đâu?” Giọng nói Kiều
Huyền Thạc cũng nhu hòa không gì
sánh được khiến người ta có cảm
giác như đang nói mớ.
“Vừa rồi chúng ta có phải nên bắt
bọn họ lại không?”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó nói với anh cả.” Bạch
Nhược Hy ngừng một lát rồi tự nói:
“Cũng không được. Như vậy quá
xúc động rồi. Anh cả chắc bị cắm
sừng rất lâu rôi. Chúng ta nhất thời
không nên gấp gáp, trước cứ làm rõ
mọi chuyện cái đã, cân nhắc thiệt
hơn rồi hãy công bố ra ngoài.”
hÍT”
“Anh ba.”
“””
Bạch Nhược Hy hơi nghiêng đầu,
nhìn về phía anh. Anh giống như
đang ngủ thế nhưng lại có thể nói
chuyện rất rõ ràng với cô.
Loại cảm giác này thật tốt. Ít ra cô
có thể cảm nhận được một Kiều
Huyền Thạc khác biệt. Người anh
ba cho dù cả người mệt mỏi nhưng
lại hết sức duy trì sự thanh tỉnh nói
chuyện với cô.
“Không phải tất cả con gái đều giống như chị dâu. Em với anh hai
không phải quan hệ như anh nghĩ
đâu.”
“Quan hệ thế nào?”