Trong hang động tối tăm không
nhìn thấy năm ngón, ngay cả một
tia sáng cũng nhìn không thấy.
Bạch Nhược Hy cảm thấy cả người
ướt đẫm mồ hôi, khó chịu sắp ngạt
thở.
Trong không khí thoang thoảng mùi
nấm mốc và máu. Nỗi sợ giống như
ngàn con rắn độc đang gặm nhắm
trái tim cô.
Cô muốn hô cứu mạng thế nhưng
không có cách nào gọi thành tiếng.
Cho nên cô cứ thế mà liều mạng
chạy mãi trong bóng tối.
“Cứu tôi với…
Giọng nói của một người phụ nữ
như ma quỷ truyền lại. Cô đột nhiên
ngừng lại, đứng trân trân tại chỗ mà
thở hổn hển.
“Cứu tôi… cứu tôi với… Giọng nói
của người phụ nữ bi thương mà
lạnh lẽo, lúc ẩn lúc hiện không biết
từ nơi nào truyền đến.
“Bà là ai? Bà ở đâu?” Bạch Nhược
Hy xoay một vòng, muốn nghe ra
âm thanh xuất phát từ chỗ nào.
“Tôi sợ bóng tối lắm. Cô cứu tôi với
có được không?”
Bạch Nhược Hy bắt đầu sốt ruột.
Trong bóng tối cô không thấy được
cái gì thế nhưng cô muốn biết giọng
nói đến từ đâu, cũng muốn biết bà
ta là ai.
“Được, tôi cứu bà. Bà đang ở đâu?
Bà nói cho tôi biết bà đang ở đâu
đi?”
Đột nhiên, một âm thanh như ma
quỷ xuất hiện, giống như gió mà lởn
vởn trong tai cô: “Tôi đang ở phía
^ứw
Sau CO.
Bạch Nhược Hy bị dọa tới giật mình
xoay người lại.
A.-
Cô kêu lên một tiếng.
Bạch Nhược Hy giống như cương
thi, từ trên giường bật dậy.
Cô mở mắt, trước mặt là bóng tối vô
biên.
Trăng sáng lấp ló ngoài ban công.
Ánh trăng chiếu rọi vào phòng khiến
cô nhìn rõ toàn bộ tình hình bên
trong.
Cô mau chóng đưa tay ra mở đèn.
Trong phút chốc căn phòng sáng
bừng lên.
Cô thở hổn hển, cảm thấy cả người
đầy mồ hôi. Tim cũng đang đập
mạnh.
Hóa ra chỉ là mơ.
Cô mơ thấy ác mộng, mơ thấy có
tiếng người phụ nữ. Thế nhưng cô
đang ở trong tối nên không thể nhìn
thấy bất cứ cái gì. Cuối cùng còn bị
dọa cho tỉnh lại.
Bạch Nhược Hy cảm thấy cả người
ngột ngạt khó chịu. Luồng không
khí trong phòng vô cùng âm u. Cô
ném chăn qua một bên, câm lấy
điện thoại trên bàn xem đồng hồ
mới biết đã là hai giờ sáng ngày
hôm sau rồi.
Một giấc này của cô lại ngủ đến
suốt một ngày.
Bạch Nhược Hy xuống giường, đi
đến trước tủ đồ lấy ra một bộ đồ
sạch sẽ. Sau đó đóng cửa tủ lại đi
vào phòng vệ sinh.
Giờ giấc nghỉ ngơi lộn xộn khiến cô
cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Tắm rửa hết một tiếng đồng hồ, sấy
khô tóc thì cũng mới hơn ba giờ
sáng.
Cô cảm thấy hơi đói bụng mới mở
cửa đi ra ngoài, xuống lầu chuẩn bị
tìm chút đồ để ăn.
Nương theo ánh trăng bên ngoài
cửa sổ chiếu vào, cô mới nhìn thấy
rõ ràng cảnh vật, từ từ đi xuống lầu.
Bởi vì đã ba giờ sáng, cô sợ đánh
thức người khác cho nên đi lại rất
nhẹ nhàng.
Lúc đi xuống lầu, đột nhiên lại nghe
thấy một tiếng “râm” giống như là
đồ vật rơi xuống sàn.
Cô bị dọa một trận, cả người đều
cứng ngắc.
Tiếng động rất nhẹ nhưng cô hiện
tại đang thân hồn nát thần tính cho
nên vô cùng mẫn cảm với các loại
âm thanh xung quanh.
Cô dừng lại hồi lâu, xoắn xuýt một
hồi mới cảm thấy vẫn phải đi qua
xem một chút.
Lần tới chỗ phát ra âm thanh lúc
đầu, cô cẩn thận đi qua. Tiếng động
giống như phát ra từ lâu một. Sau
khi cô bước tới gần, thân thể mới
căng thẳng dán chặt lên bức tường
bên cạnh.
Cô hít sâu một hơi, nhìn phải nhìn
trái rồi mới thuận tay cầm lấy bình
hoa trên tủ làm vũ khí.
Tiếng động dường như đã biến mất
rồi. Bạch Nhược Hy đợi hồi lâu vẫn
không nghe thấy động tĩnh gì, sau
đó mới nghiêng người đi qua, dán lỗ
tai lại gân cửa.
Trong tay cô nắm chặt cái bình, bất
cứ lúc nào cũng chuẩn bị ném ra.
“Ưm… ữm… ã… ưm….
Bạch Nhược Hy nhíu chặt mày, thấp
thoáng nghe thấy một số âm thanh
không bình thường của con gái.
Là giọng của con gái. Bởi vì chỉ có
tiếng rên rỉ cho nên không cách nào
nghe ra được là ai.
Cả người cô đều sững sờ, từ từ thả
lỏng người.
Cô không phải là một người nhiều
chuyện.
Nhưng mới ba giờ sáng, trong
phòng để đồ còn phát thứ tiếng này.
Nhiều phòng như vậy không dùng
mà lén lén lút lút vụng trộm ở đây,
rõ ràng không phải là hành vi bình
thường.
Tuyệt đối không phải là vợ chồng.
Trong lòng cô đánh thót một cái.
Trong nhà chỉ có cha mẹ, anh cả chị
dâu, còn có Kiều Huyền Thạc và cô
là vợ chồng mà thôi.
Người đầu tiên cô nghĩ đến trong
đầu là Kiều Huyền Thạc và Doãn
Nhụy.
Trong khoảnh khắc, tim cô âm ỉ
đau.
Cô lúng túng xoay người, đặt bình
hoa xuống rồi đi vào nhà bếp.
Cô không mở đèn mà trực tiếp mở
tủ lạnh. Lòng rối như tơ vò. Đầu óc
trống rỗng, cũng không quên mục
đích của bản thân nên mở tủ lạnh
nhìn đầy đồ ăn đẹp mắt. Cô cũng
không biết bản thân muốn cái gì.
Nhìn tủ lạnh trong vô định hồi lâu.
Không khí trong đó khiến cô rùng
mình cho nên tùy ý lấy một chai
nước rồi vung tay đóng cửa lại.
Cô vừa vặn chai nước vừa ởđi ra phía
ngoài. Ngẩng đầu uống nước thế
nhưng lại không thể dập tắt được
ngọn lửa đang cháy âm ỉ trong đầu.
Vừa đi qua nhà bếp cô liền đụng
phải một bóng người cao lớn. Bởi vì
không có mở đèn cho nên hai người
thiếu chút nữa đã va vào nhau.
Trong nhất thời tiếng bước chân
của hai người dừng lại giống như bị
điểm huyệt mà nhìn chằm chằm đối
phương.
Mặc dù không có đèn nhưng nhờ
vào ánh trăng cô cũng thấp thoáng
nhìn rõ được đối phương là ai.
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn
người đàn ông trước mặt.
Thân thể cao lớn đang đứng trước
mặt cô là Kiều Huyền Thạc.
Trước kia cô cảm thấy anh rất cao
quý, rất thần thánh nhưng lúc này lại
cảm thấy buồn nôn như vậy.
Năm lần bảy lượt muốn cô giữ tiết
hạnh của người làm vợ, không thể
phản bội cuộc hôn nhân này. Cô chỉ
ôm anh hai một lát mà thôi, anh liền
phát điên còn bôi nhọ cô lên giường
với người khác.
Kết quả thì sao?
Cái này xem như là trừng phạt sao?
Ba giờ sáng lén lút yêu đương với
người con gái khác trong phòng
chứa đồ.
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn không rõ
ánh mắt của đối phương nên chỉ có
thể nhìn thấy hình bóng đại khái.
Như vậy mà im lặng đứng tại chỗ
hai giây.
Kiều Huyền Thạc đi lại gần trước,
Bạch Nhược Hy lập tức lùi về sau
một bước. Cô nắm chặt chai nước
trong tay. Giọng nói châm chọc lạnh
nhạt: “Phòng chứa đồ không lớn, dễ
nguy hiểm lắm. Thật ra phòng anh
cũng không tôi đâu. Em sẽ không
làm phiên anh.”
Kiều Huyên Thạc nhíu mày, im lặng
nhìn cô.
Nói xong, Bạch Nhược Hy lướt qua
bên người anh. Khoảnh khắc cô đi
ngang qua, Kiều Huyền Thạc với tay
ra nắm lấy cánh tay cô.
Cô ngừng lại, hai người đứng ngược
hướng với nhau.
Giọng nói Kiều Huyền Thạc từ tính
mà trầm thấp: “Có ý gì?”
“Buông tay.’ Giọng nói Bach Nhược
Hy lạnh nhạt trước giờ chưa từng
CÓ),
Kiều Huyền Thạc buông lỏng tay,
không nhìn cô một chút nào.
Trong lòng anh cũng có chút tức
giận nên bỏ đi trước cô. Lúc bước ra
khỏi nhà bếp, thái độ cũng lạnh nhạt
y như cô vậy.
Trong lòng Bạch Nhược Hy lại chấn
động. Rõ ràng là bản thân muốn
anh buông tay. Nhưng anh buông
tay không làm phiền nữa thì cô lại
thất vọng, tổn thương.
Anh hoàn toàn không để ý khiến cô
rất khó chịu. Loại cảm giác vừa hận,
vừa tức, vừa yêu này giày vò con
người ta đến phát điên.
Chuyện khẩu thị tâm phi mâu thuẫn
thế này khiến cô phiên não không
thôi.
Bạch Nhược Hy chạy như bay về
phía lâu hai.
Kiều Huyền Thạc bước vào nhà bếp
lấy ra một chai nước lạnh, vặn nắp
chai ngửa đầu tu một hơi.
Anh đã khát muốn điên rồi.
Khát vọng từ trong cơ thể và dục
vọng cùng lúc dày vò anh. Nửa đêm
bởi vì khô nóng trong người mà phải
tỉnh dậy.
Người con gái anh nhớ thương
trong lòng gần ngay trước mắt
nhưng lại giống như cách cả thái
bình dương.
Anh uống xong chai nước, ngọn lửa
dưới bụng mới được ép xuống thế
nhưng ngọn lửa trong lòng lại vẫn
không có cách nào dập tắt.
Anh rời khỏi nhà bếp, đi lên lầu.
Vừa bước một chân lên bậc thêm,
anh đột nhiên nghĩ tới lời nói của
Bạch Nhược Hy. Cô hình như có
nhắc tới phòng chứa đồ.
Là có ý gì?
Dừng lại hồi lâu, anh lập tức thu lại
bước chân, xoay người đi về phía
phòng chứa đồ.